15: Phiên ngoại nhỏ (1): Thiếu niên bóng rổ Vương Nhất Lâm
Vương Nhất Lâm 9 tuổi.
Hôm sinh nhật 9 tuổi, ba nhóc tặng nhóc một món quà lớn - một quả bóng rổ có chữ ký của ngôi sao bóng rổ NBA.
Nhóc con vui chết đi được, cả ngày cầm quả bóng rổ lắc lư khắp nơi. Sợ bóng rổ bẩn, hỏng, thậm chí nhét bóng vào trong áo mình che chở, quả thực là quý trọng đến tận xương tủy.
Một ngày nọ, chính là ngày mà Vương Nhất Bác rảnh rỗi đi chơi bóng rổ.
Hắn chở vợ và con trai nhà mình, đi tới sân bóng rổ đã hẹn với bạn. Lúc xuống xe, Tiêu Chiến một bên lấy ra một cái băng đô vận động, đeo lên cho Vương Nhất Lâm.
Nhóc con vẫn chưa lớn, nhưng có thể nhìn thấy ngũ quan anh tuấn đoan chính ra rồi, sau này tất nhiên là đại soái ca chói mắt.
"Yo, soái ngây người!" Tiêu Chiến nhìn nhóc con này một thân mang bộ đồ bóng rổ mini, đang cầm bóng rổ, đeo băng đô vận động, hai mắt thật to giống như sao lóe sáng, kinh thán nói.
Cậu vừa nói như vậy, Vương Nhất Bác bên cạnh rất đắc ý, "Nói gen của chồng em cũng không tệ."
"Ai khen anh," Tiêu Chiến liếc tên đàn ông đắc ý này một cái, "Em nói với anh này Vương Nhất Bác, chơi bóng rổ xong, tự tắm rửa cẩn thận đi. Bộ quần áo hôm nay em mặc đắt lắm, nếu anh tới đây đụng lung tung vào em, làm bẩn quần áo của em," Cậu dừng một chút, lời mang theo uy hiếp, "Tối nay anh cũng đừng hòng đụng vào em nữa."
Uy hiếp này......
Tàn nhẫn!
Vương Nhất Bác bị Tiêu Chiến uy hiếp như vậy, đành phải tự mình ngoan ngoãn đi chơi bóng. Tiêu Chiến dẫn Nhất Lâm xuống xe, vừa đi mấy bước, đã nhìn thấy phía trước có một đứa nhỏ đang chờ.
Cậu còn chưa phản ứng, Vương Nhất Lâm đã bước chân nhỏ vọt tới, "Đồ ngốc, em đến rồi!"
Đứa bé kia nhìn nhỏ hơn Vương Nhất Lâm một tuổi, lúc này một thân quần áo nhàn nhã, dáng vẻ ngược lại ngoan ngoãn. Nó đeo cặp sách, một bộ điềm đạm, "Anh Nhất Lâm."
"Đi, chơi bóng!"
Nhóc con ngọ ngoạy người một cái, hai mắt lộ ra chút thần sắc yếu ớt, "Anh Nhất Lâm , em không biết chơi bóng."
"Không biết không sao, anh dạy em." Vừa nói, tên xấu xa Vương Nhất Lâm trực tiếp kéo tay đứa nhỏ đang cò rò.
"Lâm Lâm," Tiêu Chiến đi tới, "Bạn nhỏ này là?"
Vương Nhất Lâm đắc ý mà ngẩng đầu lên, dáng vẻ thiếu đòn kia giống như cha nhóc, "Tiểu đệ ở trường con, ba, ba gọi nó là đồ ngốc là được."
Trong đôi mắt đứa nhỏ hiện lên một tia oan ức, "Em không phải đồ ngốc...... Điểm thi môn toán của em cao hơn anh......"
Đứa nhỏ nghịch ngợm Vương Nhất Lâm này không cảm thấy xấu hổ chút nào, "Thi toán tính là cái gì!"
"Điểm thi văn của em cũng cao hơn anh......"
Tiểu hỗn đản Vương Nhất Lâm này rốt cục có chút đỏ mặt, "Dù sao em cũng là đồ ngốc! Ông đây nói em là đồ ngốc em chính là đồ ngốc!"
Đứa nhỏ gấp tới muốn khóc, "Em không phải, em rất thông minh!"
Tiêu Chiến giả bộ hung dữ, "Vương Nhất Lâm! Không được không lễ phép như vậy!"
Vương Nhất Lâm nhìn thấy ba nhà mình sắp tức giận, chỉ có thể thu lại dáng vẻ xấu xa của mình lại.
Ở trong nhà này, nhóc yêu nhất chính là ba, sợ nhất cũng là ba.
Cha mặc dù cao hơn ba, khỏe hơn ba, bóng rổ chơi giỏi hơn ba, ở tập đoàn Vương thị không ai dám ở trước mặt cha càn rỡ, nhưng chỉ cần ba tức giận, cha thở mạnh cũng không dám, ngoan ngoãn cúi đầu dỗ vợ.
Cho nên nói tới nói lui, ở trong nhà này, vẫn là ba lợi hại nhất.
Tiêu Chiến cười dịu dàng, nhéo nhéo tay nhỏ mềm núc ních của bạn nhỏ, "Bạn nhỏ, cháu tên gì thế?"
"Cháu tên là Thiện Lương."
"Tên hay quá." Tiêu Chiến nhìn đôi mắt ngập nước của nó, lập tức trái tim mềm thành một hồ nước. Thiện Lương, hài âm của thiện lương, cha mẹ của bạn nhỏ này nhất định là hi vọng nó trở thành một người tốt thiện lương trong sáng, "Anh bạn nhỏ, ba mẹ cháu đặt cho cháu tên rất hay nhé."
(Tên "Thiện Lương" (单梁) và "thiện lương" (善良) đều đọc là [shànliáng])
Tên nhãi Vương Nhất Lâm bỗng nhiên mặt sưng tới đỏ bừng, lén lút kéo Thiện Lương tới một bên, lại đi trở về bên cạnh ba, miệng nhỏ ghé vào bên tai ba nhẹ nhàng nói: "Ba, Thiện Lương không có ba mẹ, em ấy là trẻ em cô nhi viện."
Tiêu Chiến ngẩn ra.
Cậu ngược lại không nghĩ tới cái này.
"Mấy người cao tuổi kia luôn bắt nạt em ấy! Con để em ấy làm tiểu đệ của con, như vậy người khác sẽ không dám bắt nạt em ấy nữa," Con ngươi Vương Nhất Lâm lấp lánh, giống như chứa sao, lấp lánh, "Ba......"
Tiêu Chiến niết niết khuôn mặt nhỏ non nớt của nhóc, "Ba hiểu rồi! Con dẫn em ấy đi chơi đi."
Vương Nhất Lâm lập tức cười tươi, ôm cổ ba nhà mình, ở trên mặt cậu hôn một cái, "Con yêu ba."
Vừa nói, xoay người chạy đến bên cạnh Thiện Lương, như người lớn mà dắt tay, chạy thẳng tới sân bóng.
Mấy tiếng sau, Vương Nhất Bác đánh bóng xong trở lại.
Quần sóc bóng rổ màu đen, áo ba lỗ vận động màu đen thấm mồ hôi, hormone giống đực tràn đầy, gợi cảm giống như một con báo cường tráng. Hắn nhìn Tiêu Chiến, trong ánh mắt vừa ôn nhu, vừa là dục chiếm hữu hung ác.
"Bảo bối, chờ lâu lắm hả?"
Tiêu Chiến lắc lắc đầu, nhìn về phía sân bóng xa xa, hỏi một vấn đề rất sâu xa: "Anh nói...... Lâm Lâm, là thẳng nam chứ?"
Lúc này đến lượt Vương Nhất Bác sửng sốt.
Vương Nhất Lâm...... Nhóc mới 9 tuổi mà.
Hắn đâu biết con trai mình có phải thẳng nam hay không?
Hắn ngập ngừng, "Ừm...... Lâm Lâm thích vận động, bình thường cũng lỗ mãng giống như tiểu lưu manh, anh cảm thấy......"
"Lâm Lâm với anh, giống y một khuôn in ra," Tiêu Chiến liếc hắn một cái, ngược lại cảm thấy mình cực kỳ nhàm chán, "Thôi vậy, còn sớm, em nghĩ nhiều như vậy làm gì!"
Vương Nhất Bác lúc này mới cười một tiếng, vươn hai cánh tay nóng như lửa ra ôm Tiêu Chiến ở trong ngực mình, "Cái này mới đúng chứ. Con trai anh mới 9 tuổi, có thể nhìn ra cái gì? Hơn nữa, con trai có nhân sinh của nó phải đi, chúng ta bận tâm quá nhiều làm gì, ngược lại không tốt."
Tiêu Chiến gật gật đầu, coi như là đặt xuống lo lắng trong lòng, "Cũng đúng."
Cậu suy nghĩ lại, bỗng nhiên ý thức được mình bị Vương Nhất Bác nóng như lửa giam cầm, lập tức giận dữ đá hắn một cái, "Em không phải bảo anh tắm trước sao?"
Mắt Vương Nhất Bác phát sáng, giống như con chó săn lớn nhìn thấy xương, "Vận động xong, muốn hung hăng làm em."
Tiêu Chiến nguy hiểm mà nheo mắt lại, "Em hình như...... Đã cảnh cáo anh nhỉ?"
"Làm hỏng bộ quần áo tính là gì, làm hỏng một cái, ông xã đền em 100 cái," Vương Nhất Bác ngược lại phóng khoáng, đột nhiên lại ghé vào bên tai Tiêu Chiến thổi hơi, "Hơn nữa, hai ta bình thường lúc ở trên giường chơi, xé rách...... Đâu chỉ một cái?"
Tiêu Chiến bị tên lưu manh vô sỉ này làm xấu hổ tới đỏ mặt, "Không biết xấu hổ!"
Vương Nhất Bác nhìn vợ nhà mình, lại nhìn nhìn cái xe sang rộng rãi của mình, trong lúc nhất thời nhiệt trên người nóng như thành lửa, cái cứng rắn đã cứng thành sắt, "Hai ta hình như chưa từng thử trong xe Maserati......"
"Vương Nhất Bác, giữ chút mặt mũi lại đi."
Vương Nhất Bác lập tức ôm lấy Tiêu Chiến, ôm cậu ngồi vào trong xe, đóng cửa xe và cửa sổ xe lại. Trước khi cửa sổ xe triệt để đóng lại, chỉ nghe thấy bên trong xe có tiếng quần áo bị mạnh mẽ xé mở, cùng với âm thanh trầm thấp từ tính của Vương Nhất Bác-
"Anh không cần mặt mũi, anh chỉ cần em."
Ở trong xe -
Vương Nhất Bác: ( liếm liếm liếm) Vợ ơi, để anh làm lần nữa nhé.
Tiêu Chiến: Không cho.
Vương Nhất Bác: (Tiếp tục liếm liếm liếm) Chỉ một lần?
Tiêu Chiến: Không...... Không được.
Vương Nhất Bác: Để anh thượng một lần đi mà.
Tiêu Chiến: Con mẹ nó anh có năng lực nhìn hay không?
Vương Nhất Bác:???
Tiêu Chiến: Mẹ nó bị anh giỡn thành như vậy rồi, còn chờ cái gì? Thượng đi! Thượng em đi! Chờ em phát cho anh giấy chứng nhận cho phép à?
Vương Nhất Bác:...... Ông xã sẽ cố gắng hết sức làm!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro