Ngoại truyện 11_Xuân ra hoa, thu kết quả (6)


Người với người vốn là một kiểu từ trường rất kì lạ, có vài người sẽ hấp dẫn nhau, mà có vài người lại bài xích nhau. Cũng có những người, chỉ có bước tiến triển thực chất, mới có thể chứng minh vài thứ. Có lẽ trong một khoảnh khắc nào đó, rốt cuộc Tiffany hiểu được, không trở về được nữa.

Mà quan hệ giữa cô và Park Chanyeol cũng không có sự thay đổi gì lớn, ngược lại như vậy lại làm cô thoải mái hơn không ít.

Đương nhiên, cũng không thể nói không có thay đổi, chẳng hạn như khi người khác không nhìn thấy thì anh sẽ nhẹ nhàng ôm lấy cô, thỉnh thoảng sẽ tặng cô một hai nụ hôn. Chính là quan hệ thản nhiên như vậy, không tiến thêm một bước.

Mà điều làm họ cảm thấy vui mừng chính là, sau một tháng, nơi đây cuối cùng cũng có điện về. Ánh đèn lờ mờ, làm mọi người đều phấn khởi rất lâu, dù rằng vây quanh ngọn đèn là một bầy bướm đêm nho nhỏ, thoạt nhìn rất không dễ chịu, nhưng lúc này họ hoàn toàn bỏ qua điều đó. Đêm đầu tiên, cả thôn vui vẻ thắp sáng đèn cả đêm, xem như ngọn đèn đường, thôn rất nhỏ, đèn ở bên ngoài, dường như ở rất xa cũng có thể nhìn thấy.

Bọn trẻ cũng vô cùng hưng phấn, đều ở trên bãi đất nhỏ hát hò nhảy múa.

Cô và anh bị vây ở giữa, họ phải vỗ tay.

Một lát, lại có ai đó đưa ra ý kiến là chơi diều hâu bắt gà con, Park Chanyeol làm diều hâu, còn Tiffany dẫn đầu lũ trẻ hợp thành đội ngũ bảo vệ gà con. Bọn trẻ cười ầm ĩ, tất cả đều làm chúng cảm thấy rất hài lòng. Ngày đó chơi cũng rất vui vẻ, Tiffany bưng một cốc nước đứng trên ban công, Park Chanyeol đi tới ôm cô từ sau lưng, "Đang nghĩ gì thế ?"

Tiffany giơ tay lên, "Cho anh uống nước."

"Cứ như vậy ?"

Park Chanyeol nâng mày.

Tiffany xoay người, bón nước cho anh, "Thế này, được rồi chứ ?"

Park Chanyeol cười cười.

"Miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn."

Tiffany không để ý tới anh, cầm cốc nước đi vào, nhấc bình lên đổ nước vào.

"Em làm sao vậy ?" Park Chanyeol tựa vào cửa nhìn cô.

"Có sao đâu."

"Thế à ?"

Park Chanyeol lắc đầu, luôn cảm thấy được cô rất không đúng, nhưng cô không muốn nhiều lời, anh cũng không có thói quen dò la chuyện riêng tư của người khác.

Tiffany uống một ngụm nước, lúc này mới quay về phía anh: "Thật sự không có gì mà."

Đêm này yên ổn vô sự, ngày hôm sau, hai người cùng đi đến ngọn núi gần đó hái nấm, mang theo rổ cảm giác giống như về với thời đại xa xưa vậy. Ở đây hầu như chỉ có một loại nấm sinh trưởng, mặt tán nấm rất lớn, rễ thuần trắng, khi xé ra thì tách thành từng sợi từng sợi. Hơn nữa loại nấm này có một chỗ rất thần kì, nếu năm nay nó sinh trưởng ở đây thì sau này nó đều sinh trưởng ở đây.

Ngay cả thực vật cũng biết nhận nhà.

Cho nên, có đôi khi con người còn không bằng những loài thực vật này, mãi mãi canh giữ ở nơi khởi nguồn, vĩnh viễn không rời đi.

Sương lúc bình minh vừa mới tản ra, sương sớm ướt đẫm giày của hai người, khi tới nơi thì có cảm giác ướt ướt.

Tiffany cầm rổ, mà Park Chanyeol phụ trách hái nấm rồi bỏ vào rổ.

Đột nhiên, cô mở miệng:

- Nếu có thể vĩnh viễn thế này, hình như cũng không tồi nhỉ.

Động tác của Park Chanyeol hơi ngừng lại, rồi lại không nhìn ra có gì không ổn định. Rốt cuộc anh hiểu được vẻ thoáng khác thường mấy ngày nay của cô, giống như, hai người đều tận lực không nghĩ đến đoạn thời gian kia. Còn chưa đến một tháng nữa, hai người phải rời khỏi nơi này, có lẽ không chỉ là luyến tiếc nơi đây, còn là nhận thức về một thứ gì đó.

Nấm mang theo ít bùn đất, tayPark Chanyeol lấm lem, mà cô lấy khăn tay ra tỉ mỉ lau cho anh.

Hai người sóng vai nhau trở về, trên đường chỉ có tiếng bước chân của họ, nhè nhẹ, trong không khí thoang thoảng mùi thơm mát thuần khiết của bùn đất, trong khoảnh khắc đó, cô hơi ngẩng đầu nhìn người trước mắt này. Cô vươn tay ra trong không trung, không có gì cả, không nắm được gì hết.

Không hiểu sao cô nở nụ cười.

Không chỉ hái nấm, hai người còn đến một bãi đá nhỏ phủ rêu xanh hái mộc nhĩ, mộc nhĩ màu xanh nhạt, có màu sắc lóng lánh, nhìn thấy có vẻ rất hấp dẫn. Chỉ là thứ này rửa hơi phức tạp, phải dùng nước rửa đi rửa lại, bởi vì nó không chỉ dính bùn đất mà còn có một ít lá rụng hoặc mẩu cành cây bám vào. Hai người rửa mấy lần, chuẩn bị làm một bữa tiệc lớn, đều là những thứ tự nhiên nhất.

Tự nhiên thật sự thần kì, có thể tạo ra rất nhiều thứ tuyệt vời.

Bữa cơm này hai người tự bắt tay vào làm, gọi toàn bộ mọi người trong thôn đến ăn, mọi người cùng nhau ầm ĩ, cùng nhau cười đùa.

Tuy rằng cuộc sống như vậy không tốt lắm về mặt vật chất, nhưng mặt tinh thần thì lại ở mức độ cao.

Sau khi ăn cơm xong, Park Chanyeol kéo tay cô, cùng ngồi dưới ánh trăng.

"Hồi nhỏ anh thích nhất ánh trăng thế này." Anh cười nhàn nhạt.

"Để dễ đi làm chuyện xấu chứ gì ?"

"Hiểu anh như vậy à ?

"Sự thật chứng minh, em hiểu rõ bản chất của anh."

"Vậy bản chất của anh là gì ?"

Cô nhìn về phía anh, "Trong lòng em hiểu là được rồi."

Khóe miệng Park Chanyeol cong lên không để tâm, tay anh ôm qua eo cô, "Có gì đáng tin hơn sự chân thực ?"

Trong lòng Tiffany gõ mạnh một cái, cô lại chỉ thở dài, "Cái gì gọi là chân thực ?"

"Chính là hiện tại, không nghĩ đến ngày mai."

Trên mặt cô lộ ra ý cười, cũng không tán thành thế nào cả. Không nghĩ đến ngày mai, đó là vì gia thế quyết định tất cả, biết bản thân mình vĩnh viễn có đường lui, sau đó còn có nhân quyền, đúng hay sai cũng không hề gì, dù sao cũng không thể thế nào được.

Đêm đó, anh ôm cô, nghe tiếng hô hấp chầm chậm mà có tiết tấu của cô tiến vào giấc mộng.

Trong cơn mơ, anh thấy bản thân mình thời niên thiếu, thấy quá khứ của mình. Cuối cùng, khi anh muốn nắm lấy thứ gì đó, lại thế nào cũng không nắm được.

Anh chán ghét cảm giác không biết làm sao này.

Từ nhỏ đến lớn, không có gì anh muốn mà không được, bất luận là đồ vật hay con người.

Anh tỉnh lại, bóng tối vẫn bao trùm như cũ, anh nhìn người bên cạnh, cuối cùng thở dài. Anh và cô chẳng qua cũng chỉ là khách qua đường mà thôi.

Bởi vì ở nơi núi cao sông thẳm này, bởi vì quá mức hiu quạnh, bởi vì nội tâm quá cô đơn, cho nên hai người mới ở bên nhau. Trong quá khứ bạn gái của anh từng có người nhiệt tình như lửa, cũng có người dịu dàng như nước, đương nhiên, Tiffany tuyệt đối không được xem là một sự bất ngờ, trong số những người bạn gái mà anh từng qua lại, cô được xem như một kiểu bình thường nhất. Hai người ở bên nhau, nhưng anh chưa bao giờ nghĩ họ sẽ có sau này, chuyện về sau không ai nói trước được, ít nhất anh cũng chưa từng nói dối điều gì, anh rất ít khi nghĩ đến ngày mai sẽ ra sao.

Trong bóng đêm anh hôn cô, cô khẽ động.

"Anh muốn làm gì ?"

"Tỉnh rồi ?"

Dường như anh tương đối thích kết quả như vậy, tay không tự chủ được cởi quần áo của cô ra.

Tựa hồ tất cả đều tự nhiên mà phát sinh.

Tiếp đó Park Chanyeol dường như vô cùng bận rộn, anh sẽ đi chợ mua về rất nhiều thứ, thậm chí còn đi rất xa dùng tiền mua một bộ bếp dùng khí thiên nhiên, mấy ngày nay anh phát hiện, hễ là những gia đình nuôi lợn, trong nhà vệ sinh sẽ có rất nhiều khí metan, nếu tận dụng được sẽ tiện cho việc nấu nướng của họ hơn rất nhiều.

Hơn nữa anh còn làm rất nhiều chuyện giúp mọi người, Tiffany ở một bên nhìn anh, không mở miệng, cô hiểu được, anh đã đưa ra quyết định phải rời khỏi đây.

Cô nói không rõ là có cảm nhận gì, nhìn thấy khuôn mặt tươi cười ngây ngô của bọn trẻ, nhìn thấy cây cỏ con người nơi đây, quả thực đều có tình cảm.

Sau đó thì sao, vẫn luyến tiếc sự phồn vinh nơi thành phố lớn.

Có lẽ, chung quy chỉ là ích kỉ, cô không làm được việc vĩnh viễn ở lại đây, có lẽ sau này cô sẽ đến thăm những đứa trẻ này, nhưng cô sẽ không bằng lòng mãi mãi lưu lại nơi đây. Nghĩ đến đây, cô cảm thấy mình vẫn trần tục, cũng không vĩ đại. Bản thân cô sẽ không phải kiểu người có chí hướng lớn, cũng không có suy nghĩ đó.

Bất luận có không muốn hay pha trộn những cảm xúc khác hay không, ngày đó, cuối cùng cũng đến.

Tất cả mọi người trong thôn đều bắt tay vào làm việc, mang ra đồ ăn ngon nhất trong nhà, thực sự tụ hội cùng nhau. Tất cả mọi người đều không nói lời ly biệt gì, dường như vẫn còn giống như trước. Nhưng thật ra, đã không còn giống, chí ít, biểu hiện ăn không vào bất cứ thứ gì của những đứa trẻ đã tiết lộ một bí mật.

Hai người rời đi, không chỉ là tạm thời, có lẽ là vĩnh viễn.

Giáo viên đến hỗ trợ mấy ngày nữa sẽ tới đây, mà hai người không kịp gặp mặt đối phương, vội vã rời đi.

Vốn là sẽ rời đi, chỉ là sớm hay muộn, rõ ràng đã biết, lại vẫn rất khó chịu.

Không chỉ là rời xa nơi đây, rời xa còn có anh và cô.

Hết ngoại truyện 11

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: