Ngoại truyện 12_Xuân ra hoa, thu kết quả (7)
Tình hình hiện nay đang rất gấp. View của bài Oh! tăng chậm rì ! SONE ơi cố lên. SNSD ra bài hát thì chúng ta cũng cố gắng tăng view để bài Oh! đạt 100 triệu view nhé.
--------------------------------------
Đường trở về Seoul rất gian nan, tuy rằng hai người đã tận lực để đồ lại, chỉ đeo một túi nhỏ rời đi, có thể tặng được gì thì đều tặng hết. Những đứa trẻ một mực yên lặng nhìn hai người, mỗi lần hai người quay đầu lại đều thấy chúng vẫn đứng nguyên tại đó. Không di chuyển chút nào.
Cảnh tượng này làm Tiffany nhớ đến bà ngoại mình, bà ngoại ở cách nội thành rất xa. Mỗi lần cô rời đi, bà ngoại luôn đứng nguyên tại chỗ nhìn cô, bất cứ lúc nào cô quay đầu lại cũng có thể nhìn thấy bóng dáng của bà ngoại, cuối cùng bóng bà biến thành một chấm nhỏ. Cô cũng chưa từng biết bà ngoại đứng ở đó nhìn bao lâu, mỗi lần rời đi cô đều thích thú, bởi vì chỗ nhà bà ngoại rất ít người, không vui vẻ chút nào. Cô cũng sẽ nghe bà ngoại kể về chuyện quá khứ, từng chút từng chút, nghe rồi dần dần ngủ mất.
Cô tự hỏi mình, lúc nào thì mới nhìn một người như thế ? Có, chỉ là khi cho rằng toàn bộ thế giới chỉ còn lại tình yêu, nhưng mà, bản thân mình chờ ở tại chỗ, lại không nghĩ đến đối phương không nhất định sẽ ở tại chỗ chờ.
Chân thực biết bao, kì thật đau lòng không phải là người khác mang đến, mà là vì bản thân mình muốn quá nhiều, cuối cùng trở thành kẻ thua cuộc.
Đi liền một mạch, hai người đều rất mệt, nhưng vẫn phải gấp rút lên đường. Trong nháy mắt ngồi trên ô tô, giống như từ chỗ nào đó về với hiện thực vậy, bên ngoài lại là sự phồn hoa đô hội. Mà một vài thứ trước những điều đó lại bắt đầu bừng tỉnh. Hai người cũng không dừng lại nhiều, quá mệt mỏi, lên xe liền trực tiếp ngủ, sau đó tới sân bay thì lập tức mua vé máy bay chuyến gần nhất để trở về.
Lúc ở trên máy bay, tinh thần mới tốt hơn một chút.
"Định về đâu ?"
Trong thanh âm của Park Chanyeol lộ ra chút mệt mỏi, một tay anh không ngừng xoa xoa hai mắt mình.
"Trở về nhà của em, em nhất định phải ngủ ba ngày ba đêm mới được."
Park Chanyeol cười cười, không lên tiếng.
Khi hai người xuống máy bay, Park Chanyeol liền trực tiếp đến bãi đỗ xe khởi động xe. Tiffany nhìn thoáng qua xe anh, không nói lời nào. Cô cũng không biết là người nhà anh mang xe anh đến đây hay là xe anh vẫn luôn đỗ ở đây, hoặc là còn nhiều phiên bản khác nữa.
"Về thì nghỉ ngơi cho tốt vào."
Cô gật đầu.
Xe đi về phía nội thành, người ở hai bên đường cũng dần nhiều hơn.
Cô quay đầu nhìn ra ngoài, trên một bậc thang rất cao, một cô gái giống như bị đẩy xuống. Cô cực kì kinh sợ:
- Dừng xe.
"Chỗ này không cho phép dừng xe." Park Chanyeol nhíu mày.
"Em bảo anh dừng xe." Tiffany quát về phía anh.
Lần này Park Chanyeol không lên tiếng, lập tức dừng xe ở bên đường. Tiffany chạy ra ngoài ngay, anh đi theo cô, có phần khó hiểu về sự kích động của cô. Ở bên kia, một cô gái xinh đẹp đang nằm, chân cô gái hình như còn có máu chảy xuống. Tiffany muốn lao ra ngay nhưng Chanyeol giữ chặt cô.
"Cứ đi đến như vậy, em làm chuyện tốt cũng dễ dàng bị hiểu lầm là người gây ra họa."
Tiffany trừng mắt nhìn anh, "Anh ở lại đây làm nhân chứng là được rồi."
Chanyeol nhíu mày, anh cũng không có ý như cô nghĩ, cô nghĩ rằng anh không muốn cứu người. Trên thực tế, anh chỉ lấy di động ra chụp hình cô gái kia lại, rồi mới đi đến hỗ trợ. Ít ra như vậy thì cũng có thể ngăn ngừa trước được những phiền toái không cần thiết, cho dù giúp người, cũng phải cẩn thận mới được.
Phần dưới của cô gái vẫn không ngừng chảy máu.
Tiffany ngồi phía sau ôm lấy cô gái, anh ở phía trước không ngừng tăng tốc.
Cô gái nắm chặt tay của Tiffany, "Con của tôi... có phải không còn nữa không ?"
Tiffany không biết nên đáp lại thế nào, "Cô yên tâm đi, một lát là chúng ta đến bệnh viện rồi."
Cô gái không nói gì nữa, nhưng khóe mắt không ngừng chảy ra dòng chất lỏng, lòng cô cũng thắt lại.
Rốt cuộc cũng tới bệnh viện, Park Chanyeol bế cô gái, Tiffany thì chạy phía trước tìm bác sĩ để cấp cứu.
Sau khi cùng nhau thu xếp xong, trán anh toát đầy mồ hôi. Cô ngồi bên cạnh anh.
"Xin lỗi, vừa rồi là em quá sốt ruột."
Anh cười, "Thật hiếm thấy, có thể nhìn thấy em nóng tính như vậy."
Tiffany không muốn đề cập đến chuyện này, chỉ muốn đánh trống lảng sang chuyện khác, "Chúng ta có nên báo tin cho người nhà của cô ấy không ?"
Di động của cô gái ở trong tay Tiffany, cô nhìn vài lần, cũng không ấn xuống.
Lúc này Chanyeol thật sự rất mệt, khóe mắt nhướng lên, "Cứ gọi cho người xuất hiện nhiều nhất trong nhật kí cuộc gọi của cô ấy đi."
Tiffany gật đầu, liền gọi cho đối phương nói rõ ràng tình hình.
Hai người vẫn luôn chờ, cho đến khi đèn ngoài phòng phẫu thuật tắt, y tá đẩy cô gái ra ngoài.
Cô đi đến bên cạnh bác sĩ.
"Con của cô ấy..."
"Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức nhưng đứa bé không giữ lại được, người lớn thì không có vấn đề gì, tĩnh dưỡng một thời gian thì sẽ khỏe thôi."
Tâm tình của Tiffany trở nên tồi tệ. Lúc giúp cô gái, cô thấy khuôn mặt tái nhợt của cô ấy, cùng với dòng nước mắt rơi xuống không chủ định:
- Cô ấy nhất định rất yêu con của mình.
Anh đứng bên cạnh lập tức không đồng tình, "Có lẽ cô ấy chỉ yêu bố của đứa bé mà thôi."
Tiffany không phản bác, phụ nữ lúc nào cũng ngốc nghếch.
Cô gái còn đang nằm trên giường bệnh, không nói gì, cũng không biết có phải đang ngủ hay không. Nhưng Tiffany phát hiện lông mi của cô ấy vẫn luôn run run, có lẽ nội tâm cũng không bình tĩnh.
Cô đi ra ngoài ngồi xuống dãy ghế trên hành lang, Park Chanyeol nhìn cô thì cảm thấy buồn cười: "Này, em lo lắng như vậy làm gì ?"
"Em thay người khác lo lắng còn không được à ?"
"Thì anh chỉ cảm thấy buồn cười thôi, người ta đau chứ đâu phải em đau, em làm gì cứ phải tỏ ra giống như người bị đau là em vậy."
Cô không muốn để ý tới anh, "Người đàn ông kia sao còn chưa đến thế, không biết vào lúc này phụ nữ vô cùng yếu ớt hay sao ?"
"Em phải lí giải, có lẽ lúc này anh ta đang bị tắc đường, hoặc là anh ta đang làm chuyện anh ta cho là đặc biệt quan trọng..."
"Lý do với chả lý trấu !"
"Nếu em nghĩ như vậy thì là vậy đi."
Một lát sau, một người đàn ông anh tuấn chạy tới, thấy hai người thì gật đầu đầy thiện ý, tuy rằng ánh mắt anh ta rất u ám. Người đàn ông liếc nhìn Park Chanyeol, trong ánh mắt chứa chút thâm ý, "Cảm ơn hai người đã đưa cô ấy tới bệnh viện."
Hai người còn chưa phản ứng lại, người đàn ông đã chạy vọt vào phòng bệnh.
TiffanynhìnChanyeol.
"Anh và anh ta quen nhau ?"
"Anh ta tên là Jung Kyungho. Đã từng gặp một hai lần, không được tính là quen."
Đang lúc hai người nghĩ rằng sự việc đã được giải quyết xong.
Trong phòng bệnh lại truyền ra tiếng cãi vã lớn.
"Em không muốn con của anh, đúng không ?"
"Em cố ý bỏ nó đấy, em cố ý, là em giết chết con của anh."
Tiffany nghe được thì cảm thấy vô cùng tức giận, người đàn ông này nhìn có vẻ nhã nhặn, sao tính tình lại nóng nảy như vậy, cô chạy vào.
"Anh gì..."
Cô còn chưa nói hết, Chanyeol đi vào ngăn cô lại, kéo cô ra ngoài, "Chuyện của người khác, em ít quản thôi."
"Nhưng mà anh ta..."
Tiffany còn chưa nói xong, người đàn ông trong phòng bệnh lại bắt đầu gầm lên.
"Choi Sooyoung, đừng tưởng rằng bỏ con của anh đi là em có thể rời khỏi anh, em phá bỏ con của anh, em đừng nghĩ đến chuyện rời đi được, em phải đền bù cho con cho anh !"
TiffanynhìnChanyeol, thì ra anh mới đúng.
Anh kéo tay cô.
"Chúng ta nên đi rồi."
Cô gật gật đầu.
Trên thế giới này có rất nhiều kiểu yêu, phương thức biểu đạt cũng có rất nhiều loại. Người đàn ông đó không phải thực sự nổi giận với cô gái, cũng không phải đang hung bạo với cô ấy, anh ta chỉ sợ đứa bé không còn, cô ấy sẽ rời bỏ anh ta. Anh ta tìm không được lý do để giữ cô ấy lại, cho nên mới lựa chọn phương thức như thế.
Lên xe, Tiffany mới hỏi ra nghi vấn của bản thân: "Vì sao anh tin là người đàn ông đó thật sự thích cô gái ấy ?"
"Đã từng nghe một ít về chuyện của hai người họ, nếu không yêu, sao lại dây dây dưa dưa nhiều năm như thế ? Hơn nữa, em không hiểu rõ về Jung Kyungho đâu, bình thường anh ta đều không có cảm xúc gì, sao có thể phát hỏa với một người mình không quan tâm được."
"Vậy người bị anh ta phát hỏa còn phải cảm ơn vì sự đãi ngộ đặc biệt của anh ta ?"
Chanyeol nở nụ cười, "Em thế này là đang bới lông tìm vết trong lời anh nói à ?"
"Em nói sự thật thôi."
"Vậy được rồi."
Hai người vẫn bình thường như vậy, dáng vẻ có sóng lớn cũng không sợ.
Cô xuống xe, anh dặn: "Nghỉ ngơi cho tốt."
"Anh lái xe cẩn thận."
Cô đi vài bước, nghe tiếng bánh xe ma sát với mặt đất cứ xa dần, lúc này cô mới quay đầu lại. Giây phút gọi điện thoại trong bệnh viện, cô đột nhiên phát hiện, ngay cả số điện thoại của đối phương hai người cũng không có, là hai người không ý thức được hay là muốn lấy phương thức như vậy để ròi bỏ nhau ?
Cô đứng hồi lâu, lên nhà, cô chỉ lấy vài bộ quần áo sau đó cho vào túi. Hiện tại cô rất muốn về nhà, muốn nghe tiếng của mẹ, muốn nghe giọng của bố. Cô muốn về nhà, rất muốn.
Nếu nói cô chỉ muốn một loại trốn tránh, cũng xin đừng nhắc nhở về sự yếu đuối của cô.
Hết ngoại truyện 12
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro