Ngoại truyện 13_Xuân ra hoa, thu kết quả (8)

Tiffany về tới nhà, gặp lại bố mẹ mà mình vẫn luôn nhớ đến, cô nhắc tới cuộc sống của mình ở nơi khuất nẻo đó, ăn cơm thế nào, cư xử thế nào với đám trẻ, giải quyết vấn đề tắm rửa thế nào. Tuy rằng bố mẹ nghe xong thì thấy rất đau lòng, nhưng nhìn ánh mắt rõ ràng đã tràn đầy của cô thì cũng cảm thấy thoải mái hơn, tuy rằng họ luôn lo lắng con gái sẽ vì thất bại này hay thất bại nọ mà tổn thương, nhưng thấy được cầu vồng sau cơn mưa thì cũng cảm thấy phần nào được an ủi.

Mẹ làm rất nhiều đồ ăn ngon, từ món Tây sang món Hàn khiến Tiffany quyến luyến không rời ra được. (đúng là Heo Hường)

Đột nhiên cuộc sống trở nên thú vị hơn, cô sẽ cảm thấy ngày mưa rất đẹp, ngày nắng rất tinh khiết, đồng thời tâm tình cũng tốt lên, cuộc sống cũng đã xảy ra biến hóa thật lớn. Chỉ là cô không nhắc nửa lời về Park Chanyeol.

Sau ngày ấy, hai người chưa từng liên lạc. Cô không có số điện thoại của anh, mỗi lần nghĩ đến điều này, trong lòng đều có chút cảm giác không yên. Nhưng cô cũng giật mình một cái, tổn thương là quyền lợi mình tự cho mình, cô lĩnh hội sâu sắc bài học đó rồi. Cô cũng hiểu được, ở nơi hẻo lánh đó, hai người tựa như hai động vật nhỏ dựa sát vào nhau, bởi vì chỉ có đối phương, cho nên không chút do dự lựa chọn dựa vào. Nhưng hiện tại trở về cuộc sống bình thường, bên cạnh anh có thể có rất nhiều cô gái, sexy chết người cũng có, ngây thơ yếu đuối cũng có.

Cô chẳng qua chỉ là vị khách qua đường lướt qua anh mà thôi.

Cô không hề nghĩ mình quan trọng đến thế, ở nhà cùng đánh mạt chược với mẹ, ngẫu nhiên sẽ nghe được lời đề xuất của bố. Họ đều hiền lành nhân từ, thực sự không đề cập đến mấy chuyện tình cảm.

Điều này làm cô cũng bớt phiền muộn.

Trước khi quyết định trở lại thành phố Seoul, cô đi thăm bà ngoại, mua đến rất nhiều thứ. Cô ở lại một đêm, nghe bà kể chuyện năm đó mọi người vất vả cỡ nào, ở bên ngoài làm việc chẳng phân biệt ngày đêm, cho nên cuối cùng lưng bà ngoại hơi còng. Bà ngoại là một người phụ nữ rất tài giỏi, đáng tiếc là ông ngoại ra đi sớm, kì thật cô cũng có ấn tượng với ông ngoại, người đàn ông cao gầy đó luôn thích dùng tre trúc đan thành đủ loại giỏ, cô có được một cái ba lô nhỏ. Mà ở trên một cây cầu ông ngoại dùng giỏ trúc địu cô lên, từng bước từng bước một đi qua.

Mỗi lần cô đi đến cây cầu đó, theo bản năng sẽ nhớ tới ông ngoại, nhớ tới người đó.

Bà ngoại là một người nói nhiều, nghe nhiều thì cô sẽ cảm thấy phiền, nhưng hiện tại cô lại không cảm thấy phiền, tuy rằng cũng không cảm thấy quá thú vị, nhưng sẽ lựa chọn nghe một chút.

Trở lại Seoul Tiffany liền hẹn Kim Taeyeon ra ngoài, nhưng cô vừa thấy bụng Kim Taeyeon nhô lên rõ ràng, ánh mắt cũng không dám nhắm lại.

Taeyeon cảm thấy buồn cười, vỗ vỗ cô.

"Làm quá !"

"Daebak ! Thần kì quá !" Cô sờ sờ cái bụng của Taeyeon.

Taeyeon lắc đầu.

"Sao ? Cuối cùng cũng sẵn sàng trở lại rồi ?"

"Không sẵn sàng, nhưng tính toán thời gian, con gái nuôi hoặc con trai nuôi của mình sắp sinh rồi cho nên không quản ngày đêm gấp gáp trở về."

Taeyeon cười nhạt, "Mình cũng đâu có đồng ý."

"Thế cũng không sao cả, dù sao mình cũng nhận định là vậy rồi."

Taeyeon thỏa hiệp: "Cậu nói trước xem đưa mình bao nhiêu tiền lì xì cho con mình đã, mình sẽ cân nhắc xem ?"

Tiffany mở miệng rất chính nghĩa:

- Hiện tại đưa cho cậu không phải là lợi cho cậu rồi sao, mình sẽ để dành cho con nuôi của mình, mỗi năm đều để dành, bao giờ nó lớn thì đến chỗ mình lấy. Nếu không sẽ bị cậu tham ô hết.

"Ai tham ô chưa biết đâu cưng."

"Đừng có không thừa nhận, Kim Taeyeon cậu chính là nghĩ như vậy."

Taeyeon mang dáng vẻ rất tổn thương, kết quả lúc này điện thoại reo, cô trả lời:

"Biết rồi."

"Hiểu rồi."

"Rõ rồi."

Vân vân và vân vân rất không kiên nhẫn, cuối cùng rốt cuộc cũng phát cáu, "Anh thật giống ông nội em đấy !"

Tiffany ở đối diện không ngừng cười.

Taeyeon nhìn cô, cảm thấy tức giận, "Cười cái gì mà cười, cậu thử cười nữa thử xem ?"

Tiffany không trả lời, dùng hành động trực tiếp 'thử xem'.

Taeyeon câm nín: "Cười phải nham hiểm thế hả."

"Aigoo ! Mình chỉ giúp cậu cảm thấy vui vẻ hơn thôi. Sư tử Hà Đông, sư tử Hà Tây, vị đại boss kia nhà cậu mỗi ngày đều gọi điện đến hả ?"

"Phiền muốn chết."

"Sao mình lại thấy như cậu rất thích thú thế ?"

"Stop ! Stop !"

Có điều lúc này, ánh mắt của Taeyeon bị một bàn khác hấp dẫn, ánh mắt cô không chuyển đi một tẹo nào: "Này, nhìn bên kia kìa."

Tiffany nhìn qua, trong lòng hơi ngạc nhiên. Cô thật sự chưa từng nghĩ, khi hai người gặp lại lần nữa, sẽ là tình huống này. Park Chanyeol ngồi ở đó nói chuyện với một cô gái, dường như rất vui vẻ, cô gái tươi tắn, có nét đơn thuần và hoạt bát giống như nụ hoa mới nhú, làm người ta phải yêu mến.

"Từ bao giờ cậu lại biết hóng chuyện vậy ?" Biểu hiện của Tiffany rất bình tĩnh.

Taeyeon phản bác: "Trước kia không phải cậu nói với mình hóng chuyện tương ứng với độ nhạy cảm của phụ nữ sao ?"

"Mình nói khi nào vậy ?"

"Đừng có không thừa nhận, mình nhớ kĩ đấy !"

Taeyeon nhìn Tiffany, đột nhiên cảm thấy rất thú vị, "Hai người không quen nhau chứ ?"

Tiffany cười cười: "Hầy ! Làm gì có chuyện đó."

"Vậy sao cậu cứ nhìn sang bên này nhỉ ?"

"Có lẽ là người ta chưa từng gặp được phụ nữ có bầu, cho dù đã gặp phụ nữ có bầu thì cũng chưa từng gặp bà bầu nào xinh đẹp như vậy, nhất thời cảm thấy tò mò, vậy thì nhìn thôi."

"Haiz, Taeyeon à, chỉ trách cậu quá đẹp nên người ta mới không kiềm chế được, đành nhìn cậu nhiều hơn một chút !"

Ánh mắt Taeyeon đánh giá Tiffany vài lần, "Biết cô gái kia là ai không ?"

"Liên quan đến mình à ?"

"Nói rồi, phải cùng hóng chuyện nhá. Đó chính là con gái duy nhất của Lee Sooman - Lee Sunkyu, ở bên Park Chanyeol, chẳng lẽ lại là một vụ hợp tác thương mại ?"

Tiffany không muốn dây dưa về vấn đề này, "Vậy cũng không tồi, không phải cậu là trường hợp thành công nhất hay sao ?"

Taeyeon nhìn Tiffany chằm chằm, "Mình nói cho cậu một bí mật lớn. Sao, có muốn nghe không ?"

"Bí mật gì ?" Tiffany bị dáng vẻ nghiêm túc này của cô dọa một trận.

Taeyeon đột nhiên cười rộ lên, "Cậu ta đi tới kìa."

Lần này Tiffany thật sự muốn thấy được một cái lỗ nào đó.

Chanyeol ung dung đi qua, nhìn Taeyeon, "Tiền bối, mấy năm không gặp, hiện tại chị đã có con rồi, vẫn không kịp tới chúc mừng, thật áy náy quá."

Taeyeon vừa đánh mắt qua, Lee Sunkyu ở bên kia không biết đã rời đi từ lúc nào rồi.

"Không sao, chị biết hậu bối vẫn luôn rất bận mà."

Quả thật cậu ta rất bận, đại học bận chơi, tốt nghiệp cũng đủ các loại bận.

Thái độ củaChanyeol rất tốt, "Không biết có quấy rầy tiền bối hay không, đồ ăn ở đây cũng rất ngon."

Taeyeon còn chưa nói gì, Chanyeol đã tự động ngồi xuống, sau đó gọi phục vụ cho thêm hai phần đồ ăn.

Taeyeon cảm thấy hành vi này rất đáng ghét, "Nhiều năm như vậy hậu bối quên mất phải ga-lăng rồi ? Bạn gái đi, cũng không tiễn một đoạn."

Thái độ của Park Chanyeol là không sao cả, "Người trẻ tuổi bây giờ thích chơi kiểu khác, không thịnh hành kiểu đó."

Taeyeon tức chết rồi, cậu ta ám chỉ cô già kìa ! Đáng giận, đáng giận !

"Cho nên ngay cả lễ nghi cơ bản cũng mất hết rồi." Nói xong cô cảm thán vài tiếng.

Park Chanyeol chỉ cười thản nhiên.

"Tiền bối, nghe nói gần đây Byun tổng đầu tư một khách sạn, không biết tình hình thế nào rồi ?"

Taeyeon cảm thấy người này rất đáng ghét, quan trọng nhất là da mặt cậu ta rất dày, cậu ta không đi, bạn còn không đuổi được cậu ta đi. Cô liếc mắt nhìn Tiffany phía đối diện, toàn bộ quá trình cô ấy không nói lời nào. Kim Taeyeon tiếp tục nói vớ nói vẩn với Park Chanyeol một lát, cuối cùng cứu binh cũng tới.

Baekhyun đi qua, nhìn đồ ăn trên bàn, không bình luận gì. AnhnhìnPark Chanyeol, hai người gật đầu ra hiệu.

Taeyeon chau mày, "Tới rõ chậm, anh có biết anh tiêu tốn của em bao nhiêu thời gian hay không ?"

Park Chanyeol che miệng cười, "Tiền bối, bây giờ là giờ cao điểm, xe cộ nhiều, hiểu cho anh ấy chút đi."

Taeyeon vẫn rất tức giận nhìn Baekhyun, "Lần sau trảm không cần tấu."

Khóe miệng Baekhyun giật giật, lập tức kéo cô ra ngoài.

Ra đến cửa chính anh mới cười nói: "Em đừng giả bộ nữa, chẳng giống chút nào. Tạo ra cơ hội cho người ta cũng không cần anh phối hợp hả ? Còn nữa, từ bao giờ thì em để anh tới đón em ? Anh là tan tầm tiện đường ghé qua, cũng tiện thể mang em về luôn."

"Anh đã đến đây rồi, lại còn nói nhảm nhiều như vậy."

"Anh thế này là đang nói rõ ràng cùng em."

"Thật ra em thích không rõ ràng hơn."

"..."

Ở trong nhà hàng, Chanyeol dùng đũa gắp thức ăn cho Tiffany, "Ăn nhiều một chút, vừa rồi không thấy em ăn gì."

Tiffany cảm thấy hơi cứng họng, người này thật đúng là có thể tỏ ra ung dung như vậy, làm cô thật không phóng khoáng nổi.

Park Chanyeol vẫn nhìn cô ăn cơm.

"Anh nhìn em là có thể no ?"

"Vừa ăn rồi."

"Vậy còn qua đây góp vui ?"

Park Chanyeol cười nhìn cô, "Em nói xem vì sao anh còn qua đây góp vui ?"

"Anh là người tương đối nhàm chán."

Park Chanyeol sờ sờ mũi mình, "Mấy ngày nay chơi gì thế ?"

"Mắc mớ gì đến anh à ?"

Vẻ mặt Chanyeol rất oan ức, "Em chơi vui quá, trực tiếp không đếm xỉa đến anh, hiện tại anh vô cùng tủi thân."

"Thế hả ? Sao em cảm thấy anh vui đến quên trời quên đất rồi ?"

Lúc này thì anh thật sự cười to.

"Em thế này có giống đang ghen không ?"

Tiffany đặt đũa xuống, "No rồi."

"Vậy uống chút canh đi."

"Không cần."

Tiffany đứng lên liền chuẩn bị rời đi, Chanyeol thanh toán xong liền đuổi theo.

"Vừa rồi cô gái đó... Ừm, chính là Lee Sunkyu, cô ấy là đối tượng xem mắt bố mẹ anh sắp xếp cho, anh cũng không đồng ý, hơn nữa anh và cô ấy đến gần cũng không có cảm giác, đã nói rõ ràng rồi. Cho nên, anh và Lee Sunkyu không có quan hệ gì. Em biết chưa ?"

"Không biết."

Anh kéo cô một phen, "Không biết là ý gì ?"

"Chính là ý không tỏ tường."

"Không tỏ tường là ý gì ?"

"Không nắm chắc."

"Không nắm chắc là ý gì ?"

"Không hiểu."

"Không hiểu là ý gì ?"

"Không thoải mái."

"Không thoải mái là ý gì ?"

"Không khoan khoái."

"Không khoan khoái là ý gì ?"

"Không dễ chịu."

"Không dễ chịu là ý gì ?"

"Không rõ."

"Không rõ là ý gì ?"

"Em sẽ không nói cho anh biết là ý gì đâu."

Chanyeol ôm chặt cô, "Cưng à, bí từ rồi hả ? Vậy thì đi theo anh."

"Dựa vào cái gì mà đi theo anh ?"

"Em không biết không tỏ tường không nắm chắc không hiểu không thoải mái không khoan khoái không dễ chịu không rõ, em ngốc nghếch như thế hỏi một câu mà trả lời đến n cái không biết, anh không ghét bỏ em chẳng lẽ em còn không biết đường hết sức vui vẻ mà đi theo anh ?"

"Đồ khốn."

"Không phải hôm nay em mới biết đấy chứ ?"

"Cút."

"Cút một lần rồi, bỗng nhiên cảm thấy vẫn là em tương đối tốt, cho nên lại cút lại về đây."

"Vậy anh còn cút không ?"

"Mệt rồi, cút không nổi nữa."

Hết ngoại truyện 13

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: