Chap 2
Thời điểm Lạp Lệ Sa một lần nữa tỉnh lại, không ngờ phát hiện nàng thế nhưng lại nằm trên giường lớn khắc hoa. Lập tức ngồi dậy , Lạp Lệ Sa vội vàng nhìn lại tất cả bốn phía xung quanh. Không sai , đây là khuê phòng của nàng , là Quận chúa các ở Lạp Vương phủ. Nhưng là tại sao nàng lại ở chỗ này ? Không phải nàng nên bị nhốt ở Điền gia hay sao ? Còn nhớ rõ ngày đó , nàng chết chìm trong hồ sen
ở Điền gia. Sau đó , hồn phách của nàng vẫn luôn ở Điền gia du đãng.
" Quận chúa, ngài dậy rồi sao ? Có cần Thái Anh vào hầu hạ ngài rửa mặt không ? ". Một âm thanh cung kính truyền từ ngoài cửa truyền đến, cắt đứt suy nghĩ của Lạp Lệ Sa.
Thái Anh? Không phải Thái Anh cũng nên ở Điền gia sao? Tại sao lại ở Lạp Vương phủ? Trước mắt không phải là thời điểm suy nghĩ lung tung, ổn định lại tâm trạng, thanh âm chẳng biết từ lúc nào đã trở nên trong trẻo lạnh lùng của Lạp Lệ Sa ở trong phòng vang lên :" Vào đi !"
"Vâng !" Hôm nay thanh âm của Quận chúa mang theo một chút uy nghiêm, dường như cùng trước kia khác nhau. Đứng ở ngoài cửa, Thái Anh có chút cảm thán, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều. Thân là thiếp thân, tỳ nữ của Quận chúa, có một số việc nghe được nhưng không thể nói được. Nghĩ như vậy, Thái Anh nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào.
Một lần nữa nhìn thấy Thái Anh, trong lòng Lạp Lệ Sa rất phức tạp. Thái Anh lớn hơn nàng hai tuổi, từ khi nàng bảy tuổi vẫn luôn đi theo hầu hạ bên nàng. Năm ấy nàng mười bảy tuổi gả vào Điền gia, Thái Anh làm nha hoàn hồi môn theo nàng cùng vào Điền gia. Nhưng là, cái người làm chủ tử này như nàng quá mức tùy hứng, chưa bao giờ nghĩ tới đủ loại hành vi của nàng ở Điền gia mang đến cho Thái Anh bao nhiêu phiền toái. Năm năm kia, Thái Anh cũng thật khổ sở! Khắp nơi bị người Điền gia chèn ép, khắp nơi bị người Điền gia làm khó dễ....
Càng làm cho Lạp Lệ Sa không tới chính là hành động của Thái Anh trong ba năm sau khi nàng chết. Ba năm trôi qua, hồn phách của Lạp Lệ Sa vẫn phiêu đãng ở các góc của Điền gia. Nàng tận mắt nhìn thấy Thái Anh vì nàng chết mà đau lòng không dứt, khắp nơi điều tra nguyên nhân cái chết của nàng .
Thái Anh là người duy nhất trên đời này kiên trì vì nàng, nhưng cũng là người duy nhất không có năng lực giúp nàng trả rõ nguyên nhân cái chết. Thái Anh ẩn núp ở Điền gia ba năm, thận trọng quan sát mọi người ở Điền gia, nhưng vẫn không thu hoạch được gì. Đối với thiếp thân tỳ nữ trung thành và tận tâm này của nàng. Trong lòng Lạp Lệ Sa tràn đầy cảm kích cùng đau lòng. Cảm kích Thái Anh ba năm nay vẫn luôn tưởng nhớ đối với người chủ tử này là nàng, đau lòng Thái Anh ba năm nay vì người chủ tử này mà nàng phải chịu khổ....
"Quận chúa, hôm nay ngài muốn mặc y phục như thế nào? Cái màu tím này hay cái màu lam này? Không phải là hôm nay Quận chúa muốn đi gặp Thái tử điện hạ sao? Thái Anh cảm thấy cái màu lam này không tệ, chắc chắn là sẽ lưu lại một ấn tượng hoàn mỹ cho Thái tử". Thái Anh cầm hai kiện y phục đứng trước mặt Lạp Lệ Sa, cười đề nghị.
"Ừ, màu lam không tệ. " Không nghĩ những thứ truyện không vui nữa, Lạp Lệ Sa theo lời nói của Thái Anh nói. Thiếp thân tỳ nữ bên người của nàng tuyệt đối không thể chỉ có khúm núm, nhất định phải có chủ ý của mình. Như vậy mới có thể xứng với thân phận Lạp Lệ Sa nàng. Mà điểm này, Thái Anh vẫn làm rất tốt.
"Quận chúa cũng cảm thấy như vậy? Vậy thì mặc cái màu lam này?" Nghe được Lạp Lệ Sa khẳng định, trong mắt Thái Anh loé lên một tia vui mừng. Quận chúa luôn luôn yêu cầu rất cao, không nghĩ hôm nay lại đồng ý đề nghị của nàng, thật là khó có được!
"Không, mặc cái màu tím đi!" Lạp Lệ Sa lắc đầu một cái, vẻ mặt kiên định. Thái tử? Người kia đã sớm không đáng để nàng tỉ mỉ ăn mặc vì hắn...
"Cái màu tím này? Nhưng không phải Quận chúa cũng cảm thấy cái màu lam này không tệ sao?". Vốn là Thái Anh bởi vì hôm nay lấy được lời khẳng định của Quận chúa mà khẽ mừng lập tức kêu lên. Ngay sau đó nhận thức được hành vi vượt mức của mình lúc này, vẻ mặt của Thái Anh có chút kinh hoảng, vội vàng chuẩn bị quỳ xuống nhận sai.
"Đứng ngay ngắn! Cầm tốt y phục!" Lạp Lệ Sa nhẹ giọng quát lớn.
"Vâng!". Bị Lạp Lệ Sa ra lệnh doạ cho sợ đến mức không dám lộn xộn, thân thể Thái Anh chuẩn bị quỳ xuống lập tức đứng thẳng.
"Cái màu lam này quả thật không tệ, nhưng hôm nay ta muốn mặc cái màu tím này." Lạp Lệ Sa tự đi xuống giường, đi tới lấy y phục màu tím trên tay Thái Anh.
"Quận chúa, Thái Anh tới hầu hạ ngài thay quần áo". Không ngờ tới Lạp Lệ Sa lại tự mình tới lấy y phục, Thái Anh vội vàng đặt y phục màu lam trong tay xuống, vội vàng nói.
Lạp Lệ Sa không cự tuyệt, đưa y phục màu tím đang cầm trong tay cho Thái Anh, tùy ý nàng tới mặc y phục cho mình. Nàng nhớ ra rồi, năm nay là Tuyên Nguyên năm thứ mười, nàng mới vừa tròn mười sáu tuổi, chưa hứa hôn.
Mấy ngày trước đây, nàng biết được hôm nay Thái tử điện hạ đến Lạp Vương phủ. Nghĩ rằng rốt cuộc có thể nhìn thấy Thái tử ca ca mà nàng ái mộ từ nhỏ, đối với trang phục ngày hôm nay, tất nhiên nàng phải hết sức thận trọng. Hôm đó, Thái Anh cũng cầm hai kiện màu tím và màu lam để cho nàng lựa chọn, chỉ có điều nàng cũng không chọn bộ nào trong hai kiện.
Nàng còn nhớ rõ khi nàng mặc cung trang màu hồng mà Mẫu phi đặc biệt làm cho nàng xuất hiện trước mặt Thái tử ca ca, vẻ mặt của Thái tử ca ca rất bình thản. Nàng tràn đầy vui mừng nhưng khi đứng trước mặt Thái tử ca ca liền hoá thành bọt nước. Cho dù ăn mặc rực rỡ, nàng vẫn không đổi lại được một cái liếc mắt của Thái tử ca ca.
Nếu tâm của quân không có vì ta mà dừng lại, ta cần gì phải vì người mà tốn nhiều tâm tư? Đã sớm đối với Đương kim Thái tử điện hạ chết tâm, Lạp Lệ Sa tuyệt đối sẽ không lưu luyến phần tình cảm một chút cũng chưa thuộc về nàng. Lần này, mục tiêu của nàng rất rõ ràng, chỉ vì một người kia mà thôi!
"Quận chúa, ngài thật sự tính sẽ mặc bộ này đi gặp Thái tử điện hạ sao? Mặc dù ngài mặc bộ này nhìn cũng rất đẹp, nhưng mà....." Thái Anh cân nhắc dùng từ, cẩn thận mở miệng khuyên nhủ. Quận chúa của nàng từ nhỏ đã lập lời thề gả cho Thái tử điện hạ, lúc này tại sao lại quyết định như vậy?
"Thái Anh, mặc xấu xí, nói không chừng còn có thể đạt được hiệu quả không nghĩ tới đấy!". Biết Thái Anh là thật tâm muốn tốt cho mình, Lạp Lệ Sa nổi lên ý muốn đùa giỡn với Thái Anh.
"Thì ra là quận chúa muốn hướng tới đạo lý đảo ngược này a? Cao, thật sự cao!". Bừng tỉnh ngộ, Thái Anh đối với quận chúa nhà mình bội phục từ đầu đến chân, cao hứng hô. Lúc này, Quận chúa nhất định sẽ làm cho Thái tử điện hạ nhìn với cặp mắt khác xưa.
Không nghĩ tới vô tình đùa giỡn lại làm cho Thái Anh cao hứng như vậy, Lạp Lệ Sa cười nhạt không nói. Đã bao lâu không nhìn thấy Thái Anh nở nụ cười sáng lạn như vậy? Dường như là bắt đầu đáp ứng người kia gả vào Điền gia đi. Trong lòng Lạp Lệ Sa ẩn ẩn đau. Lần này, Lạp Lệ Sa nàng tuyệt đối sẽ không đi vào vết xe đổ!
Chỉ là hơi điểm một chút đồ trang sức trang nhã, Lạp Lệ Sa mang theo Thái Anh xuyên qua dãy hành lang xa lạ lại quen thuộc ở Lạp Vương phủ, chỉ chốc lát đã đến sau vườn hoa. Khi Lạp Lệ Sa đến, trong đình đã có một đôi thần tiên quyến nữ lồng tình mật ý đang ngồi. Lạp Lệ Sa rất nghi ngờ tại sao kiếp trước mình lại ngu như vậy? Là do nàng thờ ơ hay chưa bao giờ nhìn rõ? Có lẽ khi đó nàng thật sự là bị quỷ mê tâm hồn, mới có thể nhìn mà không thấy đi!
"Lệ Sa tới? Tới đây ngồi." Tuyên quốc đương kim Thái Tử điện hạ Kim Thái Hanh cười vẫy tay với Lạp Lệ Sa.
Người này vẫn còn dối trá giống như trong quá khứ vậy! Rõ ràng là trong lòng hết sức chán ghét nàng, nhưng ngoài mặt vẫn lấy lễ đối đãi. Chình là nụ cười nhiệt tình giả dối trên mặt người này kiếp trước đã mê hoặc nàng. Khiến cho nàng giống như ma nhập, vì hắn mà làm tất cả. Cho dù biết đây cũng chỉ như thiêu thân lao đầu vào lửa, khi đó nàng cũng không ngại. Bỏ qua oán hận lần nữa nổi lên trong lòng, Lạp Lệ Sa ung dung thản nhiên cho Kim Thái Hanh một cái lễ đúng tiêu chuẩn, mặt bình tĩnh tiêu sái đi qua. Ba năm, nên quên liền quên đi!
"Tỷ tỷ, sao hôm nay tỷ tỷ đến muộn vậy a? Ngượng ngùng/ vị trí này muội muội đã ngồi, làm phiền tỷ tỷ ngồi phía bên cạnh Thái tử ca ca đi!" Nhìn Lạp Lệ Sa chậm rãi bước đến, Lạp Tâm Lam cười duyên nói. Vương phi của Lạp Vương phủ chỉ có một nữ nhi, cư nhiên Lạp Vương phủ cũng chỉ có một Quận chúa. Thứ xuất như nàng chỉ có thể nhún nhường cho hiền. Nhưng là, không có cách lựa chọn xuất thân, không có nghĩa là không có cách lựa chọn cuộc sống. Vị trí Thái Tử phi này, chỉ có thể là Lạp Tâm Lam nàng! Ai cũng không được giành! Nhất là vị tiểu Quận chúa trước mặt này, tỷ tỷ cùng cha khác mẹ của nàng, Lạp Lệ Sa!
Lạp Lệ Sa cái gì cũng chưa nói, chỉ là đi tới bên trái Lạp Tâm Lam ngồi xuống. Tuyên quốc lấy tả vi tôn*, nàng đường đường là tiểu Quận chúa của Lạp Vương phủ, sao có thể mặc cho một thứ xuất muội muội ngồi lên đầu mình? Kim Thái Hanh, người nam nhân này đã sớm bị nàng trục xuất ra khỏi trái tim, lúc này sao nàng lại có thể vì hắn mà uất ức chính mình?
(*)Lấy tả vi tôn: lấy phía bên trái là vị trí tôn quý.
Thấy Lạp Lệ Sa chẳng những đối với mình làm như không thấy, càng thêm giả vờ như không nghe thấy lời của mình, oán hận tích lũy từ lâu trong lòng, Lạp Tâm Lam ầm ĩ muốn thoát ra. Miễn cưỡng đè xuống bất mãn sắp bộc phát, Lạp Tâm Lam mặt ủy khuất mở miệng nói:" Tỷ tỷ, vì sao tỷ tỷ lại không để ý đến Tâm Lam? Là Tâm Lam làm gì không tốt, làm cho tỷ tỷ tức giận sao? Tỷ tỷ cứ việc dạy dỗ Tâm Lam là được rồi, ngàn vạn lần đừng không để ý đến Tâm Lam a!"
Nghe lời nói mang theo nghẹn ngào của Lạp Tâm Lam, lại nhìn một chút vẻ mặt đau lòng cùng không vui của Kim Thái Hanh. Lạp Lệ Sa cười một tiếng, thản nhiên nói:" Muội muội đa tâm. Tỷ tỷ chính là cảm thấy hai tỷ muội chúng ta thật vất vả mới có cơ hội ngồi chung một chỗ, làm tỷ tỷ tự nhiên cũng phải ngồi bên cạnh muội muội mới phải. Như vậy mới dễ dàng cho hai tỷ muội chúng ta nói việc nhà, tâm sự một chút phải không? Chẳng lẽ muội muội không muốn ngồi bên cạnh tỷ tỷ? Vậy tỷ tỷ rời đi."
Lạp Lệ Sa vừa nói vừa đứng dậy rời đi. Lạp Lệ Sa, kiếp trước làm sao ngươi ngây thơ lại nghĩ rằng người nam nhân này thích ngươi? Đau lòng tràn đầy trên khuôn mặt của hắn kia chính là vì người yêu của hắn chịu ủy khuất, còn không vui kia chính là bởi vì ngươi- nữ nhân xấu xa này khi dễ người trong trái tim của hắn.
"Đừng! Tỷ tỷ, là muội không đúng, hiểu nhầm tỷ tỷ. Tỷ tỷ luôn luôn rộng lượng, ngàn vạn lần đừng so sánh với muội muội." Lạp Tâm Lam vươn tay, kéo Lạp Lệ Sa đã đứng dậy. Không nghĩ tới hôm nay Lạp Lệ Sa chẳng những không nổi giận, ngược lại còn đường đường chính chính nói ra. Nếu như lúc này thật sự để Lạp Lệ Sa rời đi, Thái tử ca ca sẽ nghĩ rằng nàng không đúng, đuổi đi tỷ muội quân tâm mình Lạp Lệ Sa.
Đúng, nàng - Lạp Tâm Lam chỉ là một thứ nữ nho nhỏ của Lạp Vương phủ. Bình thường là nàng tất nhiên không có tư cách cùng tiểu Quận chúa cao cao tại thượng của Lạp Vương phủ ngồi chung một chỗ. Chỉ có điều đây cũng chỉ là trước kia, sau này tuyệt đối sẽ không vĩnh viễn như vậy. Lạp Tâm Lam lặng yên nhớ lại đối xử bất công nàng nhận được ở Lạp Vương phủ trong mười năm qua, trong lòng âm thầm thề nàng nhất định phải ngồi lên vị trí Thái Tử phi. Lạp Lệ Sa, ngươi chờ cho ta! Đến lúc đó ta nhất định sẽ làm cho ngươi hối hận vì ngày hôm nay đã coi thường ta!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro