Chương 2: Giao dịch thể xác
Trong phòng là một cảnh tượng thối nát, khiến người ta không thể không kinh hoảng.
Một đôi nam nữ vặn vẹo dây dưa ngay trước mặt An Hiếu Trân. Dưới chân hai người là bộ váy rơi rải rác của người con gái, còn người đàn ông mặc âu phục đi giày da thì liên tục sờ soạng khắp người cô ta, bàn tay to béo ra sức xoa nắn những mảng da thịt mềm mại, hơi ưỡn cái bụng bia thô bạo đập lên thân dưới người con gái. Tiếng thở thô suyễn đối lập với tiếng rên rỉ kiều mị của người con gái dệt nên một bức tranh khiến người ta phải đỏ mặt.
Người đàn ông kia, An Hiếu Trân nhận ra, chính là nhà đầu tư cho bộ phim mà lần này nàng làm diễn viên chính.
Người con gái kia, An Hiếu Trân cũng nhận ra, chính là nữ diễn viên phụ hợp tác cùng trong bộ phim lần này nàng đóng vai chính – Danh Tỉnh Nam!
Tại sao lại có thể như vậy?
Vậy mà bọn họ lại ở chỗ này, ngay tại thời điểm lễ trao giải sắp bắt đầu mà tằng tịu với nhau như vậy...
Lúc này, bên tai An Hiếu Trân vọng đến tiếng nói hổn hển đứt quãng của Tỉnh Nam...
"Trương tiên sinh, a... ngài cần phải nói... giữ lời nha... Người ta đều dựa vào ngài hết đó..." -
Giọng nói tràn ngập vẻ quyến rũ nhưng hèn mọn.
"Yên tâm đi, cưng à... Chỉ cần trong tương lai em hầu hạ anh được thư thái... Giải thưởng này không phải của em thì của ai..."
Giọng nói của nhà đầu tư họ Trương bị kích tình tới run rẩy, ngay cả toàn bộ cơ thể cũng đều phát run.
Trong phòng lại lần nữa vọng tới những âm thanh suy đồi càng ngày càng to hơn.
An Hiếu Trân liền hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.
Đây là một cuộc giao dịch!
Một cuộc giao dịch thể xác và danh dự!
Đối với màn này, thực ra nàng nên sớm nhìn quen, nhưng đối mặt với giao dịch trắng trợn không hề che giấu như vậy, nàng vẫn không thể kìm nén được cảm giác buồn nôn âm ỉ trong lòng như trước!
Mệt mỏi dựa vào bên cạnh cánh cửa, nàng muốn đi khỏi, nhưng lại lơ đễnh đụng vào cửa, khiến cho đôi nam nữ trong phòng thốt tiếng kinh suyễn.
Tiếng thét chói tai của họ vang lên, tới lúc khuôn mặt khiếp sợ của An Hiếu Trân xuất hiện trước mặt Danh Tỉnh Nam và nhà đầu tư thì Tỉnh Nam mới ngừng kêu thét, còn nhà đầu tư họ Trương thì không ngờ lại bị người ta bắt gặp màn này, liền vội vàng tách khỏi cơ thể cô gái.
"Trương tiên sinh..." - Vẻ mặt Danh Tỉnh Nam không tình nguyện, đồng thời cũng trừng mắt liếc nhìn An Hiếu Trân với sự căm hận không thôi.
"Cục cưng ngoan, buổi tối lại đến chỗ anh nhé!"
Bàn tay to của nhà đầu tư không chút che giấu vỗ lên khuôn mặt của cô ta, nói mờ ám không thôi.
Danh Tỉnh Nam mặc quần áo, hừ lạnh một tiếng đi ra ngoài.
An Hiếu Trân cảm thấy cổ họng thít chặt, mặt lập tức tỏ vẻ tươi cười nói: "Xin lỗi, Trương tiên sinh... không phải tôi cố ý đâu!"
Nói xong, nàng cũng cảm thấy xấu hổ không thôi, vì vậy liền xoay người muốn chạy đi.
Nhưng lúc này, bỗng nhiên vòng eo lại bị một cánh tay nhanh chóng ôm tới từ đằng sau, ngay sau đó, nàng tiến vào trong lòng người đàn ông.
"Trương tiên sinh... xin ngài buông ra!"
An Hiếu Trân kinh hãi, nàng vội vàng giãy dụa.
"An tiểu thư, cô cũng không phải là ngày đầu bước chân vào giới giải trí, sao lại còn phải giả bộ rụt rè. Cô biết không, từ lâu tôi đã ngưỡng mộ An tiểu thư, hôm nay thật đúng lúc có thể gặp gỡ, chẳng phải rất tốt sao?"
Trương tiên sinh vừa nói, bàn tay thô lỗ sờ soạng eo nàng.
An Hiếu Trân đẩy lão ra, đôi mắt lạnh lùng...
"Trương tiên sinh, cảm tạ ngài đã nâng đỡ. Tuy nhiên, tôi không thích hợp với Trương tiên sinh!"
"Ha ha..."
Trương tiên sinh nghe vậy rồi cười lớn, vẻ mặt hèn mọn: "Cô thật đơn thuần đó! Cô nghĩ mình là ai chứ? Thánh nữ ư? Không ngại nói cho cô biết, cô có thành tựu như ngày hôm nay cũng là nhờ tôi đầu tư! Nếu không phải tôi để ý cô, liệu cô có tư cách tham gia đại lễ này? An tiểu thư, cô không phải không hiểu quy tắc trong cái giới này, giả bộ với tôi làm gì? Thức thời một chút, làm tôi vui vẻ, ngoan ngoãn nằm dưới thân tôi. Tôi cam đoan cô có thể chạm vào giải thưởng "Tài năng mới" năm nay, nếu không..."
Ông ta hừ lạnh một tiếng, háo sắc nhìn An Hiếu Trân, nước miếng cũng chảy cả ra.
"Nếu không thì thế nào?" - Trong lòng An Hiếu Trân cũng lờ mờ đoán ra chút ít.
Trương tiên sinh cười dâm đãng: "Vừa rồi cô cũng đã thấy rồi đó, Danh Tỉnh Nam ra sức lấy lòng tôi như thế nào. Nhưng mà... tôi đã sớm ái mộ An tiểu thư từ rất lâu rồi. Nếu không sao tôi lại đầu tư vào cô nhiều như vậy làm gì. Tuy vậy.... nếu An tiểu thư không hiểu biết, liệu đường mà báo đáp thì đừng trách Trương tôi cũng trở mặt không lưu tình. Cô cho rằng chỉ bằng năng lực có thể đứng trong giới giải trí này được bao lâu?"
An Hiếu Trân vừa nghe xong, trên mặt liền phủ một tầng sương lạnh.
"Cám ơn Trương tiên sinh nhắc nhở, song Tỉnh Nam là Tỉnh Nam, tôi là tôi. Tôi tin tưởng chỉ cần năng lực, nhất định sẽ thành công, mà không cần dựa vào loại thủ đoạn ti bỉ này!"
"An tiểu thư, cô càng ngoan cố như vậy, tôi càng thích. Mà cần gì phải làm vất vả như vậy đâu, chỉ cần cô theo tôi, nhất định tôi sẽ làm cô một bước lên mây. Đến đây đi, cục cưng..."
Cổ tiên sinh thèm khát đã lâu, nay lại được ôm nàng như vậy, đã sớm mất sự nhẫn nại. Lão liều mạng ôm chặt nàng, cố cởi bỏ cái váy, bàn tay to cố luồn vào...
"Buông... Buông ra..."
Úc Noãn Tâm liều mạng giãy dụa, trong đầu tự nhiên nhớ đến cơn ác mộng ba năm về trước.
"Đừng sợ, tiểu bảo bối của ta. Trời ạ, da của em thật mềm mại, mịn màng, thích hơn mấy vạn lần so với Tỉnh Nam..." Cổ tiên sinh nhanh chóng kéo khóa quần, tay run run vì hưng phấn.
"Cút ngay..."
An Hiếu Trân cực kỳ kinh hoàng, đẩy mạnh lão ra, thất tha thất thểu chạy ra khỏi cửa...
"An Hiếu Trân, tiện nhân chết tiệt. Cô nghĩ cứ như vậy có thể thoát được sao..." - Trương tiên sinh thở hổn hển, đuổi sát theo sau.
An Hiếu Trân càng chạy, ai ngờ, ở ngã quẹo va mạnh vào một lồng ngực rắn chắc. Nàng thở mạnh, ngẩng đầu nhìn lên, tự dưng nhìn thẳng vào con mắt đen láy lạnh lùng...
Cặp mắt đen cúi nhìn cô gái đang run sợ trong lòng, đột nhiên trở nên thâm sâu, bên môi cũng hiện lên một chút châm biếm không dễ phát hiện.
"A..."
An Hiếu Trân không biết vì sao mình lại run rẩy, định muốn rời khỏi ngực người đàn ông thì nghe thấy tiếng Trương tiên sinh...
"An Hiếu Trân, tiện nhân. Tôi có thể nâng đỡ cô thì cũng có thể hủy hoại cô, cô dám..."
Giọng nói càn rỡ của Trương tiên sinh im bặt khi nhìn thấy người đàn ông trước mặt.
"Ngài... A, Mẫn tiên sinh, là ngài ư..."
Chỉ thấy lão hơi run run, vội vàng sửa sang lại quần áo, cười. Lão muốn tiến lên, thì đã thấy người đàn ông khoát tay với vẻ thiếu kiên nhẫn.
"Vâng vâng."
Trương tiên sinh hiểu được, lão gật đầu liên tục, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định, thoáng nhìn qua An Hiếu Trân rồi mới đi khỏi.
Toàn bộ hành lang chỉ còn lại An Hiếu Trân và người đàn ông lừng lững thần bí.
Hắn chậm rãi khoát tay, khiến An Hiếu Trân cảnh giác. Nàng vừa định lui về, lại bị hắn kéo vào lòng...
"Chậc chậc, hỏng rồi, thực đáng tiếc..."
Lại nhìn thấy trong bàn tay hắn có một chuỗi hạt sắp đứt.
An Hiếu Trân xấu hổ sờ sờ cổ, cố giãy dụa.
Tuy nhiên... nàng vừa ngẩng đầu lên thì thấy hắn đang cười, một nụ cười cuồng ngạo, tựa như vương giả từ trên cao nhìn nàng, mà giọng nói của hắn...
Vì sao lại quen thuộc như vậy?
Trái tim An Hiếu Trân đập một tiếng "thình thịch", đột nhiên nhen nhóm một tia bất an.
"Đeo cái này vào!"
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông lại vang lên, tuy êm dịu như hương rượu, nhưng lại có quyền uy không thể khống chế.
Một chiếc hộp tinh xảo hiện ra trước mặt nàng, cũng mang theo vẻ tà mị của người đàn ông này.
"Vị tiên sinh này, cám ơn ngài, nhưng mà... tôi không cần đâu..."
An Hiếu Trân lễ phép, xấu hổ muốn chết, vội vã định rời đi.
Không biết vì sao, người đàn ông này gây cho nàng một chút bất an, nguy hiểm khiến nàng vô cùng muốn tránh xa.
Vừa bước đi lại bị hai bàn tay cứng rắn ôm vào ngực, cả thân thể nàng chìm trong người hắn.
"Đàn bà hay ngượng quá mức, cũng không tốt!"
Người đàn ông cúi đầu, tiếng cười không chút ấm áp. Chỉ trong giây lát, bàn tay hắn lướt qua, trên cổ nàng là một chiếc vòng ngọc sáng lấp lánh.
An Hiếu Trân hoảng hốt. Tiếp đó, hông nàng được buông lỏng, cặp mắt cuồng ngạo của người đàn ông khẽ nhìn lướt qua khuôn mặt kinh ngạc của nàng, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên một cái, lập tức đi khỏi không quay đầu lại.
"Này, tiên sinh..." - An Hiếu Trân đuổi theo vài bước, liền không thấy bóng dáng đâu cả. Bất chợt ngây ngẩn cả người.
Hắn rốt cục là ai?
Tay An Hiếu Trân lướt nhẹ qua chiếc vòng cổ. Hơi lạnh xuyên thấu qua đầu ngón tay, len lỏi vào sâu trong nội tâm nàng, nhất là nghĩ tới nụ cười của hắn, lạnh lùng như có thể xuyên thấu người khác!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro