Chap 7 - YoonMin - Hoàng tử và Người bình dân ở Siêu thị bình dân
Yoongi đột nhiên biến mất, và Jimin hốt hoảng chạy đi tìm anh.
Anh ấy - Min Yoongi ấy, lúc nào cũng như ở trên mây, nếu mà bị lạc thì làm sao tìm được mọi người chứ.
Jimin lo lắng nghĩ, cậu dáo dác tìm bóng Yoongi khắp nơi.
Cũng may Jimin đã quen thuộc với chỗ này, và Yoongi cũng khá là nổi bật giữa đám người lộn nhộn ở đây nữa. Hơi khó chịu và không cam tâm một chút nhưng mà Jimin cũng phải ngầm công nhận, những công tử con nhà giàu như anh, đứng giữa những người bình dân như cậu, thì luôn luôn nổi bật như tỏa ánh hào quang.
Jimin nhìn thấy cái dáng nhỏ bé gầy gầy của anh trong quầy hàng bán thú cưng. Cái áo đồng phục A.R.M ấy, bóng lưng nhỏ nhỏ ấy, nước da trắng ngần bần bật có ở giữa biển người đông mấy cậu cũng có thể nhận ra.
Anh đang cúi đầu xuống bề mặt cái tủ kính. Khuôn mặt anh nghiêng nghiêng làm những sợi tóc đen dài phất phơ trên gò má bánh bao phúng phính trắng trẻo. Khuyên tai hình chiếc lá lấp lánh trong ánh phản chiếu của đèn điện.
Jimin nghe tim mình đập thình thịch. Anh không hẳn là nổi bật ở Host Club, thậm chí anh được coi là người bình lặng nhất. Nhưng không hiểu sao, từ khi nghe tiếng đàn của anh, rồi hàng ngày nhìn thấy anh, Jimin luôn cảm thấy ở anh một sức cuốn hút không thể nào cưỡng lại được.
Yoongi di di ngón tay trên mặt kính. Anh mỉm cười một mình, cái miệng nhỏ hồng hồng chúm chím khẽ nhích lên cong cong, trông thật hiền, thật gần gũi, đáng yêu hết sức!
Khi Jimin lại gần thì người chủ tiệm đang hỏi anh "Đã chọn được con nào chưa?"
Yoongi ngẩng lên, hình như bây giờ anh mới chú ý đến người chủ, cô ta cười ngượng nghịu khi bắt gặp ánh mắt anh.
- Uhm... tôi...
- Anh muốn mua rùa sao Yoongi hyung? - Jimin hỏi khi nhận ra "vật thể" trong cái tủ kính đã làm anh mê mẩn.
- Uh, nhiều quá. - Yoongi khẽ đáp, và anh lại chăm chú nhìn mấy con rùa cạn đang chậm chạp di chuyển.
- Có rất nhiều loại rùa, những con này là những con đẹp nhất. - Cô chủ tiệm lại tiếp tục quảng cáo, có vẻ cô ta muốn thu hút sự chú ý của Yoongi.
Jimin nhìn cô ta ác cảm rồi quay sang hỏi anh:
- Anh thích con nào?
Yoongi mỉm cười thật dịu dành nhìn Jimin, anh hỏi lại:
- Còn em?
- Dạ? Em... sao ạ?
- Em thích con nào thì anh sẽ thích con đó.
Jimin nghe rõ lòng mình lúng túng, tim bỗng dưng đập mạnh, cậu không ngờ anh lại trả lời như vậy.
Yoongi giả vờ ngó lơ bộ mặt đỏ bừng của cậu và nói bâng quơ:
- Dễ thương quá!
Yoongi đang nhìn những con rùa trong tủ kính, nhưng Jimin có cảm giác như anh nói về cậu vậy.
Haizzz... trí tưởng tượng của mình lại hại mình rồi.
Jimin lúc lắc đầu xua đi ý nghĩ ngốc nghếch và chỉ tay vào một chú rùa đang nằm im.
- Con này thế nào ạ?
- Dễ thương lắm. Tôi lấy con này.
Yoongi đặt con rùa lên lòng bàn tay, thích thú chọc chọc vào mai rùa của nó:
- Minie à, Minie à...
Jimin giật mình quay sang tưởng anh gọi cậu, nhưng Yoongi vẫn say sưa chơi đùa với vật cưng mới của mình.
- Minie, sao mày không nói gì?
- Yoongi hyung!
Jimin đỏ mặt kêu lên, cậu nói:
- Anh gọi như thế thì làm sao mà phân biệt được em với nó?
- Nó là Rùa – Minie - dễ - thương - không - biết - nói, còn em là Jiminie - người - bình - dân - dễ - thương - của - Host - Club, nhầm làm sao được?
- Chẳng phải là như thế là quá dài cho một cái tên sao?
Jimin nhăn nhó, nhưng Yoongi chẳng chịu buông tha, anh lại cười.
- Anh thấy dễ gọi mà.... Ah... mà Rùa Minie dễ thương không biết nói ăn gì nhỉ?
Jimin không nhịn được, cậu phì cười vì câu nói dài ngoằng của anh, con người này thật... làm sao mà cậu có thể giận anh được cơ chứ!
- Em cũng không biết đâu, anh không hỏi người bán hàng à?
- Nó có ăn thịt không nhỉ? - anh ngoan ngoãn quay sang hỏi cô gái còn đang lộ vẻ hụt hẫng.
- ...d..ạ.?
- Uhm... anh nghĩ là nó ăn đậu đấy. - xong ngay lập tức quay sang Jimin
- Không phải đâu!
- Hay là khoai lang?
- Chắc cũng không.
- Để anh hỏi nó vậy. – Yoongi lại đưa con rùa lên ngang tầm mắt anh, anh thì thầm với nó - Rùa Minie dễ thương không biết nói ơi...mày ăn gì ?
-...
- Rùa Minie dễ thương không biết nói nói nó ăn khoai lang... Phù... mệt thật... đúng là cái tên này hơi dài.
Yoongi nhe răng cười. Nếu không phải vì nụ cười của anh quá đẹp, khiến anh trở nên quá đáng yêu thì Jimin đã chẳng thể tha thứ cho cái tội «hồn nhiên quá mức» của anh rồi.
- Khoai lang nhỏ, để tao mua khoai lang cho mày ăn nha.
Jimin đảo mắt nén thở dài. Cái Host Club này thật lắm người kỳ lạ.
- Yoongi hyung, nếu hyung muốn ăn khoai lang, chúng ta đi mua nào.
- Không phải là hyung mà là Khoai lang nhỏ, nó muốn ăn...
- Được rồi, dù ai cũng thế...
Jimin kéo tay anh vào gian hàng củ quả.
Hôm nay cậu thấy thật vui, không chỉ khám phá ra việc King of Host Club Kim Namjoon thật ra rất trẻ con, ngu ngơ và tốt bụng, Jimin còn nhận ra đằng sau cái vẻ lạnh lùng bí ẩn của Yoongi là con người đáng yêu đến mức... kỳ quặc như thế nào!
-----------------------------------------------
Giới thiệu nhân vật A.R.M Host Club
Min Yoongi
18 tuổi.
Chiều cao: 174cm
Học sinh năm thứ 3- Lớp 3-A
Học chung lớp với Hoseok, cũng là người lớn nhất trong Host Club. Do vậy mà Namjoon, Seokjin gọi Yoongi là hyung.
Sở trường: tất cả các loại nhạc cụ, nhất là piano. Có giọng hát truyền cảm ấm áp, thiên tài sáng tác.
Đặc điểm nhận dạng: tóc đen lãng tử nổi bật làn da trắng như sứ đến nhợt nhạt, đặc biệt có đôi má bánh bao phúng phính, khi cười trông rất hiền và đáng yêu. Anh giống một con mèo vì khá lười hoạt động và thích ngồi một chỗ.
Anh sống một mình trong KTX của Học viện A.R.M. Ngoài Namjoon ra không ai biết thân phận thật sự của anh.
Tính cách: khó hiểu, đôi khi hơi kỳ quặc. Đối với người ngoài thì ít nói và hơi lạnh lùng, nhưng đối với các thành viên Host Club thì anh rất dễ thương và thường nói chuyện rất nhiều, đến nỗi cứ mỗi khi anh lại gần và bắt đầu một câu chuyện gì đó thì Taehyung và Jungkook lại ra sức bịt tai lại.
Vật nuôi: Khoai lang nhỏ (vừa mua)
-----
Park Jimin – Người Bình dân
16 tuổi.
Chiều cao: 173cm
Học sinh năm thứ nhất... Lớp 1-A
Là Người bình dân duy nhất của A.R.M Host Club.
Là một con mọt sách chính hiệu, thi vào A.R.M bằng chính thực lực của mình.
Nhà nghèo, bố là người kỳ quặc.
Sở thích: đọc sách, và ... Yoongi...?
Ghét nhất khi bị bố gọi là Jiminie.
Tính cách: mọt sách, thích cuộc sống đơn giản, hơi nhút nhát, đôi khi lại rất đanh đá, dễ bị thu hút bởi những gì bí ẩn (người ta gọi là tò mò, hay nói văn hoa là ham học hỏi!)
Đặc điểm nhận dạng: người bình dân nên hoàn toàn bình thường, không có gì nổi bật. Nhưng khi cười tươi sẽ như mặt trời nhỏ, toả ra sự ấm áp. Có giọng nói trong trẻo dễ chịu như suối.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro