Chap 26
#Một năm sau
Hôm nay cô có tiết học vào lúc 9h nên cô vội xuống giường vào làm VSCN rồi thay đồ đi xuống nhà. Trợ lý Lâm sau khi đưa anh đến công ty thì trở về nhà đợi cô.
Mới đó đã 1 năm hợp đồng giữa anh và cô đã thực hiện được một nửa thời gian. Anh và cô chung sống được 1 năm cả hai cũng dần thân thuộc và không còn ngượng ngùng như lúc trước. Tuy nhiên cô và anh tuy sống chung một nhà, ngủ chung một giường nhưng luôn giữ đúng khoảng cách
Cô vừa xuống thì người giúp việc mời cô dùng bữa sáng nhưng cô sắp trễ rồi không thể ăn được đành lên xe đi thẳng đến trường
Chiếc xe Bentley quen thuộc chạy trên con đường đông đúc của Bắc Kinh. Tới nơi thì cô bước xuống đi vào thẳng vào trong
________dãy phân cách______
Trong 1 căn chung cư cao cấp ở trung tâm thành phố. Một cô gái với bộ đồ ôm sát cơ thể, ngồi trên chiếc ghế sôfa dài, đôi môi tô son đỏ mọng đang phả ra từng đợt khói nhạt uốn lượn, trên tay cầm 1 bì thư đối diện là 1 người đàn ông cao to.
-Cô Phạm(pd) muốn tôi làm gì?_ người đàn ông cao lớn này lại nói bằng giọng vô cùng thấp nhỏ với cô gái kia
-Tôi muốn tàn phá dung nhan của 1 cô gái. Anh hiểu phải làm gì rồi chứ?_cô ta vừa nói vừa đưa điếu thuốc lên miệng hút một hơi rồi nhã ra một làn khói
-Tôi đã hiểu_ anh ta vừa nói vừa cúi đầu tỏ vẻ ra lệnh
-Được. Đây là số tiền tôi tạm đưa trước cho anh, khi hoàn thành xong nó sẽ tăng lên gấp đôi. Bên trong có tấm hình và thông tin về cô ta, anh tùy cơ ứng biến _ cô ta nói rồi để bì thư màu trắng trên bàn. Người đàn ông liền nhanh tay kéo bì thư về phía mình rồi cầm trên tay.
-Tôi sẽ làm ngay. Tạm biệt_ hắn nói xong thì đứng lên đi ra khỏi phòng
Sau khi người đàn ông đó đi thì chuông điện thoại của cô gái lại kêu. Cô ta nhìn thấy số của người gọi khẽ nhếch môi rồi nghe
-Em nghe đây_ cô ta cố tình kéo dài giọng nói khiến nó trở nên vô cùng nũng nịu
-Tối nay đến chỗ anh đi_ người đàn ông nói bằng giọng khàn khàn nhiễm mùi dục vọng
-Người ta biết rồi. Anh định thưởng cho em cái gì đây?_ cô ta vừa nói vừa hỏi
-Chỉ cần anh thỏa mãn, em muốn gì cũng không thành vấn đề_ anh ta nói ra vẻ ham muốn
-Chuyện đó anh yên tâm. Phạm Phi Nhung(pd) này sẽ không làm anh thất vọng.
Kết thúc cuộc gọi cô ta để điện thoại trên bàn rồi đi tới rót 1 ly rượu vang đỏ khẽ nhắp một ngụm
Rượu có vị chua và chát làm lòng cô ta càng thêm sự chua sót. Từ một cô gái trong sáng bây giờ lại thành ra thế này. Khi xưa chỉ vì sợ thiếu vật chất không thể sống trong nhung lụa cô đã từ bỏ tình yêu đầu.
Sau khi trao thân cho người đàn ông trung niên đó cô mới biết mình không hề thích chút nào, cô đã không từ một thủ đoạn nào để lên giường với ông ta vậy mà khi mọi việc kết thúc cô lại cảm thấy đau đớn thế nhưng đồng tiền, địa vị đã làm cô mờ mắt
Cô đã từng nghĩ mình có lỗi nhưng giờ trong lòng, trong tâm trí của cô ta chỉ có sự thù hận. Cô ta không muốn sống trong tội lỗi nên đã thầm nghĩ rằng tất cả là do người đàn ông trẻ tuổi và người đàn ông trung niên đó. Nếu không gặp họ cuộc đời của cô cũng không ra thế này. Từng cố gắng níu kéo sự thương hại của người đàn ông trẻ tuổi ấy thế nhưng chỉ nhận lại trái đắng. Bây giờ cả bản thân cô cũng không giữ được, phải dùng chính cơ thể của mình để kiếm tiền nuôi sống bản thân. Một năm qua cô nằm phía dưới không biết bao nhiêu người đàn ông. Thỏa mãn cơ thể họ cô sẽ có được tiền. Nỗi oán hận càng ngày càng lớn, cô thì bán thân mình còn anh ta lại vui vẻ hạnh phúc bên cuộc sống gia đình cùng người phụ nữ khác
Suy nghĩ tới đây cô ta tức giận ném ly rượu đỏ xuống sàn nhà. Tiếng thủy tinh vỡ vụn giống như lòng của cô ta đang tan nát vì sự thù hằn
Nước mắt bất giác chảy xuống, cắn chặt môi rồi cất tiếng cười lớn
-Mạnh Quỳnh tôi không để anh vui vẻ lâu đâu. Anh sẽ phải trả giá vì đã từ chối tôi
#Nguy Hiểm Rình Rập
Buổi chiều buông xuống. Tiết học cuối cũng kết thúc.Phi Nhung uể oải bước ra khỏi phòng học rồi đi thẳng ra sân trường để đợi trợ lý Lâm đến đón.
Hôm nay anh xử lý công việc hết sớm nên cùng trợ lý Lâm đi đón cô rồi cả hai cùng về nhà. Chiếc Bentley cứ êm ả chạy trên đoạn đường đông đúc. Anh ngồi bên trong vì xử lý công việc quá nhiều nên có chút nhức đầu, anh dựa người vào ghế tay xoa xoa mi tâm.
Cô đứng gần cổng trường nhìn ra ngoài xem có thấy bóng dáng của chiếc xe không, thường ngày trợ lý Lâm đến rất đúng giờ cớ sao hôm nay lại trễ.
Lúc tâm trí cô đang suy nghĩ thì một chiếc mô tô chạy với tốc độ chóng mặt, một người đàn ông cao lớn ngồi phía trước lái xe chở theo một người đàn ông phía sau. Điều kì lạ là họ đều bịt kín mặt.
Chiếc mô tô ngày càng tới gần cô hơn, hình như họ không có ý rẽ sang chỗ khác cứ như nhằm vào cô vậy. Chiếc xe cứ lao thẳng về phía cô. Cô bây giờ càng chắc chắn họ đang muốn gây sự với cô.
Chiếc mô tô chạy tới chỗ cô thì dừng lại. Người đàn ông phía sau liền bước xuống
-Các người muốn làm gì?_ Phi Nhung cả người dần lui lại khó hiểu hỏi
-Chúng tôi không muốn làm gì cô cả nhưng...người thuê chúng tôi lại khác_ người đàn ông vừa nói vừa tới gần cô
-Tôi không hề có thù oán gì với các người tại sao các người lại hại tôi.
-Cô không có thù với tôi nhưng cô có thù với cô Phạm_ người đàn ông lúc nãy lái xe liền lên tiếng
Cô Phạm các người nói là ai???_ Phi Nhung thật sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra
-Đừng nói nhiều lời...ra tay_ hắn vừa nói vừa ra hiệu cho người đàn ông kia
Người đàn ông kia liền lấy một một túi màu đen mở ra lấy bên trong là 1 chai nước màu trắng. Hắn mở nắp chai ra tiến lại gần cô.
Thật tiếc cho cô gái xinh đẹp như cô...hahaha_ hắn vừa cười nói vừa đưa chai nước đó ra sau tạo lực để tạt nó về phía cô
Aaaaaaaa......_Phi Nhung hét lên trong vô vọng hai mắt nhắm híp lại. Không hiểu sao bây giờ hình ảnh của anh lại ngập tràn trong tâm trí cô
Khi cô nghĩ hắn sẽ tạt nước màu trắng đó vào mình thì bên tai cô lại truyền đến tiếng chói tai
Đoàn...đoàn...đoàn. Tiếng súng lần lượt vang dội. Hai người đàn ông chợt ngã quỵ xuống. Cô dần mở mắt ra ngay lập tức lùi lại phía sau.
Chân của hai người đàn ông đó máu đang bắt đầu rỉ ra, ngày càng nhiều hơn. Chai nước bị rơi xuống đất, nước trong bình chảy ra sủi bọt trên nền đất. Cô biết ngay từ đầu nó là axit, cũng may cô đã bình an vô sự, nhưng nó thật là dọa cô sợ đến thất thần mặt cô trắng bệch ngồi bệt xuống đất. Cô khẽ thở dài rồi nhìn về phía trước. Cảnh tượng thật khiến cô bất ngờ
Anh vẫn ngồi yên vị trong xe khuôn mặt lạnh lùng hướng ra ngoài cửa xe, tay anh vẫn cầm khẩu súng màu đen. Khẩu súng vừa mới được sử dụng nên có một tầng khói nhạt len lỏi ra.
Thấy cô thất thần ngồi bệt xuống đất anh vội mở cửa xe bước xuống, Lâm Trung Nhân nhanh chóng gọi người đến đưa hai người đàn ông kia đi. Bọn hắn chỉ bị bắn phần chân nên sẽ không mất mạng. Anh sẽ điều tra từ bọn hắn người đứng sau việc này
Anh chạy về phía cô. Anh ngồi xuống cạnh cô, cô liền chồm lên ôm lấy anh. Cô thật sự rất sợ rất rất sợ. Anh cũng xiếc chặt cô trong lòng
Cảm ơn anh đã xuất hiện...cảm ơn_ cô vừa nói nước mắt vừa tuôn trào
Em không sao là tốt rồi. Tốt rồi!_ Mạnh Quỳnh thầm cảm ơn ông trời đã cho anh đến kịp để cứu cô
Anh liền bế cô lên xe rồi trở về biệt thự
#Cảm ơn vì em đã an toàn
Chiếc xe Bentley dừng trước cửa nhà, anh mở cửa rồi nhẹ nhàng nắm tay cô bước ra. Sau việc làm đột ngột lúc nãy tinh thần cô vẫn còn trong tình trạng tồi tệ. Chân thì bước nhưng tâm trí vẫn trôi dạt về phương nào
Cô chán nản trở về phòng tắm gội sạch sẽ rồi leo lên giường nằm. Phi Nhung trước giờ có thói quen mỗi lần thắc mắc hay bế tắc chuyện gì thì cô sẽ chỉ im lặng suy nghĩ hoặc tiến vào giấc ngủ . Với cô giấc ngủ sẽ khiến tâm tình trở nên bình an hơn
Phi Nhung không biết tại sao họ lại ra tay hại cô một cách tàn nhẫn như thế, rốt cuộc cô đã làm gì sai. Cũng may ông trời thương cô cho anh đến kịp thời cứu giúp nếu không cô không biết bây giờ mình sẽ ra sao, khuôn mặt chắc chắn sẽ biến dạng bởi dung dịch háo nước kia. Còn cô "Phạm" gì đó là ai chứ, cô đã đắt tội gì với cô ấy mà cô ấy lại rắc tâm hảm hại cô bằng thủ đoạn thấp hèn như vậy....
-Em không sao chứ? _ Mạnh Quỳnh bước vào phòng thấy cô nằm yên vị trên giường nên có chút lo lắng, nhìn bộ dạng cô bây giờ chẳng khác gì một con mèo lười.
Phi Nhung đang chìm đắm trong suy nghĩ nghe thấy câu hỏi của anh liền trở về thực tại
-À...không sao_ cô không muốn anh lo lắng, nhưng thực chất trong lòng cô đang rất rối bời
-Không sao thì tốt rồi. Ngủ một chút đi lát nữa có cơm tôi sẽ gọi em. Tôi đi tắm rồi sẽ sang phòng làm việc cho nên cứ ngủ đi_ tuy chung sống một năm rồi nhưng anh vẫn có cảm giác cô hoàn toàn không hẳn là tin tưởng mình. Anh nói xong thì bước về phía phòng tắm
-Mạnh Quỳnh...cảm ơn anh_ cô dù gì cũng phải cảm ơn anh một tiếng. Hôm nay không có anh chắc chắn cô sẽ toi đời
Nghe thấy câu cảm ơn của cô anh có chứt khựng bước lại, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên một nụ cười rồi tiếp tục đi vào phòng tắm
Cô lại tiếp tục vùi sâu trong gối thầm cảm ơn anh. Một lúc sau cô lại chìm vào giấc ngủ
Tiếng nước cứ róc rách chảy rồi dừng hẳn. 5 phút sau anh bước ra , thấy cô đã ngủ tâm tình anh lại cực hạn yên ổn. Không hiểu sao khi chứng kiến cận cảnh cô gặp nạn tâm trạng anh lại như lửa đốt, lòng anh cứ như có dao đâm vào. Cũng may cô không bị gì, anh bất giác bước tới gần cô tay anh nhẹ nhàng vuốt mái tóc đen mượt của cô.
-"Cảm ơn em đã an toàn"_ anh dường như mất kiểm soát khi miệng mình bậc ra những lời này
Tiếng chuông điện thoại của anh lại kêu liên hồi. Anh sợ đánh thức cô nên nhanh chóng lại bàn lấy điện thoại và nhấc máy
-Tôi nghe_ anh lạnh lùng nói
-Thưa Nguyễn Tổng bọn chúng đã khai ra người thuê mình hảm hại cô Nguyễn_ người đàn ông đầu dây bên kia nói bằng giọng cung kính
-Là ai?_ anh thật sự muốn biết liệu suy nghĩ của mình có đúng không
-Là cô Phạm_ tên của người đứng sau sự việc đã được nói rất rõ ràng
-Được rồi. Các người biết phải làm gì rồi chứ?_ giọng nói của anh nhiễm sự căm phẫn
-Vâng thưa Nguyễn Tổng!!!
Cuộc gọi kết thúc anh tức giận ném điện thoại trên ghế sofa. Anh thề lần này sẽ không tha cho cô ta, sức chịu đựng của anh đã đạt tới giới hạn thật rồi.
-Phạm Phi Nhung(pd) lần này cô đừng trách tôi vô tình_ anh bậc ra từng chữ một cách nặng nề cho thấy anh rất muốn giết chết cô ta ngay bây giờ vậy
Cảm giác bây giờ của anh thật khó diễn tả. Tất cả đều do cô ta làm ra. Anh đã tha cho cô ta nhiều lần rồi tại sao cô ta lại không buông tha cho cuộc sống, cho sự bình yên của anh. Anh vô tình đã hại cô gái vô tội đang vô thức nằm trên giường kia rồi sao
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro