Chap 4

Sau cú điện thoại kích tình, Lý Đông Hách tâm tình cực vui vẻ, truy đuổi như lang như hổ kiểu này, La Tại Dân căn bản không có cơ hội trốn tránh.

Cậu tỉ mỉ chỉnh trang một lần nữa, tiếp đó vẻ mặt nhộn nhạo đến trường tìm người.

La Tại Dân không có phòng làm việc riêng, như đa số giảng viên bình thường khác. Lý Đông Hách vừa từ cầu thang bước lên đã thấy La Tại Dân trò chuyện vui vẻ với một người phụ nữ. Tuổi cô nàng có vẻ xấp xỉ La Tại Dân, tướng mạo tuy không quá xuất chúng, nhưng khí chất lại khá đoan trang ưu nhã. Khoảng cách giữa hai người không gần không xa, nét mặt đều mang theo ý cười nhàn nhạt, bầu không khí vô cùng hài hòa.

Thấy bọn họ vui vẻ như thế, Lý Đông Hách tất nhiên sẽ cảm thấy không thoải mái. Cậu nhếch mép, tiến lên phía trước, cố tình kéo dài âm điệu, "Anh ~~ rể ~~"

Cuộc nói chuyện giữa hai người bị cắt đứt, đồng loạt quay đầu nhìn về phía Lý Đông Hách. Lý Đông Hách liếc mắt đánh giá người phụ nữ, sau đó thản nhiên bước lại gần La Tại Dân, vô cùng thân thiết gọi thêm lần nữa.

Vẻ mặt La Tại Dân không chút biến hóa, ngược lại còn ra vẻ bình thường đáp lời Lý Đông Hách, "Em đến rồi à", sau đó đơn giản giới thiệu với người phụ nữ đứng bên cạnh, "Cô giáo Lý, đây là em trai tôi".

Hắn không nói cậu là em của vợ trước, mà lại nói là em trai mình, câu trả lời này vừa làm Lý Đông Hách thỏa mãn, vừa có chút không hài lòng.

Người phụ nữ thoáng sửng sốt, nhưng vẫn cười nói: "Em trai anh lớn lên rất đẹp trai".

La Tại Dân nhìn Lý Đông Hách, nghiêm túc đánh giá: "Đúng là rất đẹp trai".

Tuy từ nhỏ đến lớn, cậu luôn được người khác khen có ngoại hình xinh đẹp, nhưng đây chính là lần đầu tiên La Tại Dân trực tiếp khen ngợi vẻ ngoài của cậu, hơn nữa giọng điệu còn rất nghiêm túc, khiến vành tai Lý Đông Hách bất giác ửng đỏ, hai tay xoắn xuýt, nhẹ nhàng chớp mắt ngượng ngùng.

"Thầy La, tối nay anh có rảnh không? Tôi không biết nên dùng cách gì để cảm ơn anh, nếu anh không phiền thì có thể cùng nhau ăn một bữa cơm được không?" Khi hỏi La Tại Dân, trong mắt của cô nàng họ Lý này rõ ràng ánh lên chút chờ mong cùng căng thẳng, vừa nhìn đã biết độ hảo cảm với La Tại Dân đã lên đến level max.

Lỗ tai Lý Đông Hách lập tức dựng thẳng đứng, hai mắt nhìn chằm chằm La Tại Dân, cứ như nếu hắn dám đồng ý, cậu sẽ lập tức một ngụm cắn chết hắn.

La Tại Dân tất nhiên không khiến Lý Đông Hách thất vọng, hắn tỏ vẻ áy náy cười, "Cô Lý, thực sự không được rồi, tối này tôi còn có việc, để lần sau đi".

Lời cự tuyệt uyển chuyển như thế, kẻ thông minh chắc chắn nghe hiểu, cô giáo Lý cũng không ngoại lệ, cô không tiếp tục dây dưa nữa, chỉ nói một câu trái lòng "Vậy để lần sau" rồi xoay người về phòng làm việc.

Trên hành lang chỉ còn lại Lý Đông Hách cùng La Tại Dân. Sắc mặt La Tại Dân vẫn như thường hỏi: "Đông Hách sao lại tới đây?"

Lý Đông Hách tiến sát lại gần ôm lấy cánh tay La Tại Dân, hơi ngẩng đầu đáp, "Anh rể đã nói sẽ kèm riêng cho em mà, em nghĩ tối nay rất thích hợp nên mới tới. Sự thực chứng minh em làm quá đúng, nếu không anh đã chạy theo người khác rồi!" Nói xong liền tỏ vẻ căm giận nhe răng trợn mắt.

La Tại Dân bật cười: "Không được nói bậy, anh có thể theo ai chứ!"

Lý Đông Hách không phục bĩu môi, "Bên ngoài quyến rũ nhiều người như thế, nói không chừng ngày nào đó sẽ bị hồ ly tinh câu hồn đi đấy!"

La Tại Dân búng trán cậu một cái, "Anh không phải Đường Tăng, sao bị yêu tinh bắt đi được".

Lý Đông Hách vui vẻ bật cười, mắt chớp chớp, "Em không phải là tiểu yêu tinh sao, ngày nào cũng muốn bắt Đường Tăng là anh về thịt......"

La Tại Dân nhìn cậu chốc lát, biết không thể tiếp tục đề tài này nữa, liền rời trọng tâm câu chuyện: "Em chờ anh một chút, anh đi WC đã".

Lý Đông Hách đảo mắt, vội vàng đuổi theo: "Chờ đã! Em cũng đi!"

Trong WC, La Tại Dân đứng trước bệ tiểu, còn Lý Đông Hách lấp ló ngay bên cạnh anh.

"Em không......"

"Em không đi vệ sinh đâu." Lý Đông Hách nghiêng đầu cười, "Em bồi anh rể thôi".

La Tại Dân cũng chẳng cấm kỵ gì nữa, lập tức kéo khóa quần, móc ra thứ gì đó giấu trong quần lót.

Lý Đông Hách hưng phấn, hai mắt phát sáng như kim quang. Trước đây cậu từng nhìn lén La Tại Dân vài lần rồi, biết nơi đó của hắn không nhỏ chút nào, nhưng không ngờ nó lại hùng vĩ như thế! Khác hoàn toàn vẻ ngoài ôn hòa nhã nhặn của hắn!

Lý Đông Hách đường đường chính chính nhìn trực diện, miệng cong đến tận mang tai, bàn tay với đầu khớp xương thanh mảnh lần lần quấy rối sau lưng La Tại Dân, dâm đãng nói: "Anh rể lớn quá à...."

La Tại Dân vỗ vỗ bàn tay phá đám bên hông mình, "Đừng nghịch, nhỡ bắn lên tay em mất".

"Bắn lên tay em thì làm sao?" Lý Đông Hách cố tình ghé sát vào tai La Tại Dân, nhẹ nhàng hà hơi, " Em còn muốn anh bắn lên cả người em ấy...."

Cỗ nhiệt khí nóng bỏng toàn bộ phả bên tai La Tại Dân, bàn tay đang đỡ nơi đó của hắn khẽ run, nhưng hắn vẫn giả bộ chẳng nghe thấy gì, tiếp tục bình tĩnh phóng nước.

Lý Đông Hách thấy vẻ mặt vạn năm bất biến của hắn cũng không tức giận. Cậu phóng túng dựa nửa người vào lưng La Tại Dân, liên tiếp làm ra thêm vài hành động trêu chọc nữa, trong đầu thì não bổ ra cảnh sinh hoạt tính phúc khiến người ta đỏ mặt.

Hai người ra khỏi cổng trường, tới quán cơm gần đó ăn cơm, sau đó về nhà La Tại Dân bắt đầu học bổ túc.

Từ khi mới bắt đầu về nước, La Tại Dân đã mua một căn phòng mới, cách trường học không xa. Đây là lần đầu tiên Lý Đông Hách đến nơi này, trong lòng nảy lên chút hưng phấn, giả vờ nói muốn tham quan căn nhà, nhưng thực chất là kiểm tra xem có vết tích nào khả nghi hay không. Thiết bị lắp đặt khá đơn giản, nhưng tiện nghi, La Tại Dân là một người đàn ông độc thân, nhưng phòng vệ sinh rất sạch sẽ, so với Lý Đông Hách thì sạch hơn nhiều.

Lý Đông Hách dò xét một vòng, không phát hiện ra điều gì bất thường. Thế nên cực kỳ hài lòng ngồi xuống ghế sô pha ở phòng khách, vắt chân lên nói, "Anh rể, chúng ta học bổ túc ở đâu đây?"

La Tại Dân cầm theo hai cốc nước bước ra: "Tùy thôi, em thấy ở đâu yên tĩnh thì học ở đó".

Không cần biết ở đâu yên tĩnh, chỗ nào cũng muốn anh đè em ra ăn đó.

Lý Đông Hách thầm suy tính trong đầu, xem ra vẫn nên chọn một nơi tương đối an toàn thì tốt hơn, "Ngay tại phòng khách này đi, ở đây ánh sáng tốt".

La Tại Dân búng nhẹ lên trán cậu một nhát: "Nghiêm túc đi, học thôi".

Lý Đông Hách nháy mắt mấy cái, đùa cợt đáp: "Vâng, thưa thầy La".

La Tại Dân đẩy mắt kính, mở giáo án ra, thấp giọng hỏi: "Trước tiên, em gạch ra những phần em chưa hiểu rõ được không?"

Lý Đông Hách không cần nghĩ ngợi đã tùy ý trả lời: "Giới hạn của hàm số, bắt đầu từ cái này đi".

"Được." La Tại Dân cầm bút, viết công thức trên giấy.

Ngón tay La Tại Dân đặc biệt thon dài, móng tay được cắt chỉnh gọn gàng sạch sẽ, tư thế cầm bút đúng tiêu chuẩn. Lý Đông Hách vừa nhìn đã chợt nhớ tới điều gì đó, cậu cầm tay La Tại Dân, nói: "Thầy La, anh có thói quen xử phạt cơ thể học sinh mắc lỗi không đấy? Ví dụ như nếu em không chuyên tâm, hoặc làm sai bài tập, anh sẽ dùng mọi cách nghiêm phạt em".

La Tại Dân vẻ mặt khó hiểu: "Không đâu".

"Sao lại không có chứ!" Lý Đông Hách vỗ đùi, sắc mặt cực kỳ chăm chú nghiêm túc, "Thầy La, anh phải dùng cách xử phạt về thể xác với em. Nếu không nghiêm khắc với em, em sẽ không tiến bộ được".

La Tại Dân đúng kiểu bừng tỉnh đại ngộ: "Được, lát nữa, trong lúc học, nếu em còn tiếp tục biểu hiện thái độ lệch lạc, anh nhất định sẽ có vài biện pháp nghiêm phạt nho nhỏ".

Nghiêm phạt nho nhỏ sao.....hì hì.......

Lý Đông Hách cười trộm trong lòng, nét mặt e thẹn lắc lắc tay áo La Tại Dân, giọng điệu cố tình kéo dài: "Nghiêm phạt gì cơ ~~~"

La Tại Dân nhướn mày: "Em quyết định đi".

Lý Đông Hách chính là chờ những lời này, cậu ngoác miệng cười đúng chuẩn xuân tâm nhộn nhạo, ngón tay vẽ vòng tròn trên bàn trà, "Nếu không thì dùng biện pháp đánh đòn đi, mỗi lần sai đánh năm cái. Từ nhỏ em sợ nhất là bị đánh đòn, chỉ cần bị đánh sẽ không dám tái phạm nữa. Tiếp tục làm sai anh lại đánh mạnh hơn, không được khoan nhượng, anh nghĩ đúng không anh rể?"

"Được. Cứ làm như vậy đi." La Tại Dân gật đầu, ngòi bút chỉ vào công thức trên tờ giấy trắng, "Chúng ta chính thức bắt đầu thôi".

Lý Đông Hách rất thông minh, hơn nữa phương pháp dạy học của La Tại Dân lại dễ hiểu, dễ nhớ, hiệu suất của lần học bổ túc này lập tức tăng vùn vụt. Nhưng đến khi làm bài tập thực hành, Lý Đông Hách lại cố ý làm sai, mục đích là kiếm cơ hội được La Tại Dân đánh đòn.

"Sai ba chỗ, tổng cộng phải đánh mười lắm cái. Làm sao đây......." Lý Đông Hách vẻ mặt vô tội nhìn La Tại Dân, nhưng trong lòng đã kích động muốn chết.

La Tại Dân buông bút sửa bài, dùng chất giọng bình thản đều đều nói: "Nếu em đã biết sai thì anh không cần phải phạt nặng nữa".

"Làm thế sao được! Không được lật lọng nha!"

Lý Đông Hách sợ La Tại Dân đổi ý, chủ động nằm lên đùi hắn, ưỡn ẹo cái mông căng mẩy, nũng nịu nói: "Anh rể, lại đây đi. Mau đánh em......."

Cậu đã sớm tính toán tình tiết này từ trước, nên cố ý mặc một cái quần bó sát người, có thể bao trọn bờ mông nộn thịt một cách hoàn hảo, sau trước trước mặt La Tại Dân phô bày từng đường cong dâm đãng, dụ dỗ hắn phải ra tay.

"Anh rể, đánh em đi..... mạnh vào......"

Màn nghiêm phạt về thể xác lại bị Lý Đông Hách biến thành khúc nhạc dạo ve vãn hương diễm. La Tại Dân có chút do dự, tay hắn giơ lên vài lần, nhưng vẫn không thể rơi xuống mông Lý Đông Hách được.

Cuối cùng, phát đánh đầu tiên cũng ập xuống, lực đạo khá nhẹ. Nhưng nệm thịt căng mẩy theo tính đàn hồi lại hẩy lên một cái, khiến người nhìn hoảng hốt, có chút quáng mắt. Nét mặt La Tại Dân vẫn bình tĩnh như thường, chỉ có nhãn thần đột ngột nghiêm túc hơn hẳn, con ngươi đen nhánh càng thêm tối tăm.

"A..... anh rể, anh đánh mạnh hơn nữa đi." Lý Đông Hách hạnh phúc đến phát khóc, cậu chưa bao giờ biết bị người khác đánh còn có thể hưng phấn đến thế. Hai tay Lý Đông Hách nắm chặt mép sô pha, cố tình nhướn cao mông hơn, lòng tràn đầy chờ mong người đàn ông phía trên sẽ tiếp tục hung hăng chà đạp mình.

La Tại Dân quả nhiên không khiến cậu thất vọng, phát đánh thứ hai nhanh hơn, canh chuẩn xác hơn, lực đạp ác liệt hơn hẳn cái đầu tiên. Bàn tay đánh vào mông thịt, cách một lớp quần mỏng nên không phát ra tiếng vang rõ lắm, nhưng tính đàn hồi của nộn thịt rất tốt, càng nhìn càng thấy mê mẩn.

Thêm vài phát đánh, thân thể Lý Đông Hách mềm nhũn thành nước, cậu ghé sát trên đùi La Tại Dân thở dốc, ánh mắt lấp lánh nước tựa mưa thu lất phất bên hồ, kết hợp với khỏa lệ chí bên khóe mi, thật sự quyễn rũ vô cùng.

"Anh rể......" Lý Đông Hách mím môi, nức nở gọi một tiếng.

La Tại Dân nhướn mi, thoáng sửng sốt đôi chút, sau đó mở miệng nói: "Còn muốn bị đánh nữa không?"

"Muốn...... còn muốn....." Lý Đông Hách lắc lắc cái mông, để sát ngay mặt La Tại Dân, lẳng lơ nỉ non, "Muốn anh rể đánh nữa......"

La Tại Dân không nói lời nào, tiếp tục tát mông thịt, cái sau còn mạnh hơn cái trước, đến khi đủ mười lăm cái mời dừng lại.

Từ cái đánh đầu tiên Lý Đông Hách đã bắt đầu hưng phấn, hạ thân xuất hiện thứ gì đó cưng cứng chọc vào đùi La Tại Dân, thậm chí cậu còn chẳng hề e lệ, cố tình ma xát thêm vài cái. La Tại Dân đã sớm nhận ra hạ thể Lý Đông Hách biến hóa, nhưng hắn vẫn chẳng tỏ vẻ gì, chỉ là động tác nâng người phía dưới dậy rất dịu dàng, "Em nghỉ ngơi trước đi, anh đi lấy chút gì đó". Tiếp đó, hắn đứng dậy đi về phía nhà bếp.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro