Chap 1: Lấy gì cầu xin ta(1)

-Chap 1-
"Xưa nay hậu cung không can dự chuyện chính sự, nếu làm Hộ quốc Đại Tướng quân Phác triều, ngôi vị Hoàng hậu không thể cùng kiêm nhiệm một lúc. Ngươi
hãy tới bộ Lễ giao lại phượng ấn đi."

Vương công công còn chưa đọc xong thánh chỉ. Hắn đã lạnh lùng mở miệng. Quan lại trong triều nhìn cậu với ánh mắt thương hại. Thực ra khi tin tức Lan Phi được đón về cung truyền ra. Mọi người đều biết cậu sẽ bị phế ngôi Hoàng hậu, chỉ là... việc phế hậu đến thật nhanh.

Biện Bạch Hiền nửa quỳ trên mặt đất, lưng cậu vẫn thẳng như thế, khuôn mặt hơi cúi nhìn không rõ biểu cảm. Nhưng lời nói vô cùng dứt khoát: "Tuân chỉ." Thái tử phi cậu chỉ là giả. Tất cả mọi người đều biết, người hắn thật sự muốn lấy, chỉ có Khương Bích Lan - một Khương Bích Lan đẹp khuynh thành khuynh quốc.

Cho nên, dù hắn đăng cơ cậu nhận phượng ấn, từ đầu chí cuối cậu vẫn không được sắc phong chính thức.

Khuôn mặt vị vua trẻ vẫn lạnh lùng như dao khắc, hắn xoay nhẹ chiếc nhẫn ngọc bích trên tay, ánh mắt sắc bén nhìn cậu: "Còn điều gì muốn nói không?"

Biện Bạch Hiền tay trái giữ chiếc cung bạc lạnh giá. một lúc sau chầm chậm đáp: "Bẩm Hoàng thượng, không có."

Rời khỏi đại điện, Thừa tướng Tiết Thành Cảnh có chút lo lắng lùi về sau nửa bước, đi bên cạnh cậu, suy xét hồi lâu mới nói: "Biện Hoàng... Biện Tướng quân, thực ra với tài năng của mình, ngươi không nên ở trong hậu cung, việc này ngươi đừng để tâm, giang sơn Phác triều cần ngươi hơn là hậu cung này."

Biện Bạch Hiền quay đầu,
mĩm cười: "Cảm ơn Tiết đại nhân quan tâm, Bạch Hiền hiểu." Cậu quay đầu, ánh mắt liếc qua cung điện ngói xanh gạch đỏ, cười chua xót, Tiết đại nhân, Bạch Hiền còn chưa nhập cung, sao có thể nói là bị phế đây?

Hắn ban cho cậu phủ Tướng quân, xa hoa, rộng lớn. ở nơi gần hoàng cung nhất. Cho nên. cậu không phài là Thái tử phi Phác triều, cũng không thể trở thành Quốc mẫu nơi đây. Chỉ là, cậu nắm bản đồ quân sự của cả hoàng cung, giữ trong tay phù lệnh mấy trăm vạn binh lính, mặc áo giáp ra vào sờ quân cơ Phác triều.

Cậu cũng không quan tâm lắm, ngôi vị Thái tử phi vốn dĩ là trò cười.

Phác Xán Liệt ban đầu không phải Thái tử của Phác quốc. Tất cả mọi người đều biết, khi đó tiên hoàng lập con cả là Phác Xán Oanh làm Thái tử, vua muốn duy trì cơ nghiệp Đại Phác, mời Bạch Đế làm thầy, cùng dạy cả hai vị Hoàng tử võ nghệ, tri thức.

Bạch Đế nghe theo ý chi của tiên hoàng, dạy Thái tử đạo trị nước, dạy Nhị Hoàng tử cách bảo vệ quốc gia.

Nói trắng ra là dạy Thái tử văn, dạy Nhị Hoàng tử võ. Ai ngờ, cả hai Hoàng tử thiên tư thông tuệ, văn thao võ lược, vốn dĩ tình cảm huynh đệ thuận hòa. Hơn nữa Phác Xán Liệt tính tình cao ngạo, cao ngạo đến mức không thèm đề ý tới vương vị.

Mọi chuyện vốn đã được định sẵn, nhưng nào ngờ Hữu Thừa tướng vì muốn củng cố địa vị nên phá hỏng chuyện tốt, gả con gái của mình cho Thái tử Phác Xán Oanh. Mà hai huynh đệ Phác Xán Oanh và Phác Xán Liệt từ nhỏ cùng Khương Bích Lan lớn lên, Khương Bích Lan và Phác Xán Liệt sớm đã có tình cảm. Phác Xán Liệt sao có thể bỏ qua dễ dàng được?

Cả hai đều không chịu buông tay, con gái chỉ có một, Khương Bích Lan cũng không dám trái ý cha, ngầm thừa nhận chuyện hôn sự với Thái tử. gây ra chuyện tài năng hộ quốc dụng binh làm phản.

Mới đầu, các đại thần một bên ủng hộ Thái tử, một bên trọng tín ủng hộ Phác Xán Liệt, vì vậy triều đình chia làm hai phe. Khi ấy hầu hết đều lo sợ Phác Xán Liệt là bạo quân, chẳng ngờ viên mãnh tướng bên hắn liên tiếp đánh bại Thái tử bốn lần, trong vòng ba tháng công thành, chiếm được vô số địa giới của Thái tử, nên rất nhiều người đã bị dao động.

Dần dần, quân binh đối nghịch với cậu chủ động đầu hàng, cậu không giết, mà còn phục chức, cho họ gia nhập quân doanh của minh. Trong thời gian ngắn, nhân khí tăng vọt. Thấy nửa đám quan viên già vẫn còn chút đắn đo. Phác Xán Liệt lập cậu làm phi, hoàn toàn thay đồi cái nhìn của họ. Ba năm nhiễu loạn kết thúc từ đó. Phác triều một lần nữa được thống nhất, chỉ có điều tân vương là Phác Xán Liệt chứ không còn là Phác Xán Oanh. Và vị Thái tử phi trong truyền thuyết cũng không trở thành Phác triều Hoàng hậu, như đã thấy, cậu trở về làm Tướng quân, âm thầm bảo vệ Phác triều.

Biện Bạch Hiền vốn không có tên, gặp gỡ hắn là một việc tình cờ. Lúc ấy Nhị Hoàng tử đang cởi ngựa ở Nam sơn Trấn Nam Thành. Gió lớn, vị Hoàng tử mười bốn tuổi bướng bỉnh đòi tự mình ra tay, kết quả bị ngựa kéo đến nơi núi thẳm, lúc mọi người đuổi tới thì nhìn thấy cậu. Khi đó, cậu đã bốn, năm tuổi, nhưng không biết nói, ánh mắt từ trong bụi cỏ chiếu ra sắc bén như sói.

Thế là có vài người ra tay bắt cậu lại xem là loại quái thú gì. Nhưng khi gió thổi cỏ lay, mọi người đều kinh sợ, một đàn sói, có một con sói xám thật to!

Cậu rít lên những tiếng thét sắc nhọn, đôi con ngươi đen láy hiếu kỳ đánh giá hắn. Cuối cùng Nhị Hoàng tử cũng nhận ra, đó là con người, là một đứa bé.

"Tóm lấy nó!" Có lẽ, tất cả mọi người ở đây không thể ngờ, chính là ba từ này. đã gắn số phận của họ vào nhau, mãi mãi không thoát ra được.

Một đám thị vệ rất nhanh bắt được cậu. Cho dù bầy sói hung tàn, nhưng vẫn không thể so với những con người thân thủ bất phàm này. Nhị Hoàng tử sau khi đem cậu về tắm rửa sạch sẽ đã phát hiện ra cậu là một bé trai.

Hắn quẳng cậu cho Ảnh y vệ của mình: "Đem tới nuôi cùng lũ trẻ kia, nếu sống sót thì giữ lại." Hắn nói vô cùng lạnh lùng, như chưa từng nghĩ qua... mình cũng là một đứa trẻ.

Ba trăm đứa bé, ngày ngày sống bên nhau, khó tránh khỏi trở nên quen thuộc. Tiếc rằng, thời gian ngắn ngủi, nào ai biết ngày mai, ai mất ai còn?

Biện Bạch Hiền quen Dương Liên Đình trong hoàn cảnh này. Hắn đến muộn hơn hai năm so với những đứa trẻ khác. Nghe nói do Phác Xán Liệt nhìn ra tư chất đặc biệt nên mới đưa đến đây.

Lúc bấy giờ, một đám trẻ ngày đêm tranh giành sự sống, không rảnh rỗi để quan tâm đến chuyện khác. Nếu không có Biện Bạch Hiền, có lẽ Dương Liên Đình đã sớm bị dập vùi trong những ngày đó.

Dương Liên Đình lúc mới tới là một con nhím nhỏ, tính cách lạnh lùng, gặp ai cũng câm như hến, lại thêm vẻ đẹp bẩm sinh, khiến cho mấy tên quan cai cả ngày thèm khát.

Biện Bạch Hiền cũng không thích nói chuyện, mặc dù khi ấy cậu đã hiểu được tiếng người, nhưng ngôn từ sử dụng chưa lưu loát. Do vậy, hễ nói chuyện, cậu phát âm rất ngắn, chỉ được một hai chữ, nên càng tăng thêm vẻ lạnh lùng.

Hai người thường hành động cùng nhau, cho đến một lần luyện tập gặp Lãnh Phi Nhan, vốn dĩ cả hai liên thủ có thể thắng nàng ta, nhưng tốc độ của nàng quá nhanh, còn hắn mới chỉ luyện tập thuật pháp, ba người đánh trong rừng Tùng Tần khoảng hai giờ, Lãnh Phi Nhan bại trận rút lui, Biện Bạch Hiền bị thương nhẹ, Dương Liên Đình sử dụng pháp thuật quá độ, bị phản phệ suýt chết.
Biện Bạch Hiền chăm sóc Dương Liên Đình sốt cao hai ngày, bất đắc dĩ phải nhờ vả quan cai. Mấy tên đại hán cười hèn hạ: "Cứu hắn cũng được, nhưng phải có điều kiện." Kẻ nói thừa nước đục thả câu, ngoắc ngoắc ngón tay: "Đợi hắn tỉnh lại, cùng chúng ta vui vẻ một đêm, được chứ?"

Biện Bạch Hiền biết nếu đáp ứng, Dương Liên Đình sẽ giống như hoạn quan. Liệu ai dám bồi dưỡng kẻ như vậy trở thành cánh tay đắc lực của chủ nhân? Nhưng nếu không đồng ý, hắn chắc chắn sẽ chết.

"Kỳ thực, nếu các vị sư phụ đây muốn vui vẻ, không phải chỉ mỗi cậu ta là có thể." Cậu ngày thường bản tính hoang dã, cười thêm một cái, quyến rũ ngây người: "Bạch Hiền tự tin mình không hề thua kém."

Mấy gã đó nhìn nhau cười, ôm cậu vào phòng trong với chiếc giường thô sơ, ở ngoài chi nghe thấy một hồi phóng đãng. Lúc Phác Xán Liệt tới, thấy áo trên của cậu đã bị lột sạch, mấy gã hán tử dâm tục vây quanh.

Ánh mắt cậu quay lại nhìn theo bọn chúng, đôi mắt đen láy vẫn trong veo như lần đầu gặp nhau.

Tâm trạng hắn đang không vui, ra ngoài lại nhìn thấy cảnh này. Khi đôi mắt cậu còn đang chăm chú nhìn, hắn chỉ dùng một kiếm, máu tươi lấp lánh bắn tung tóe lên làn da trắng nõn của cậu.

Cậu nhanh chóng lật người né mũi kiếm, nửa quỳ trên người từ từ nhìn hắn. Lúc hắn và cậu mặt đối mặt, hắn hết sức ngạc nhiên khi cậu có thể né được một kiếm kia, trong chốc lát dùng lực lấy tấm áo dưới đất phủ lên người cậu.

Cậu im lặng mặc áo, sau đó nhỏ giọng: "Chủ thượng xin người... mau mau cứu Dương Liên Đình."

Mỗi chữ của cậu nói ra đều rất chậm. Phác Xán Liệt nâng cằm cậu lên, đôi mắt nheo lại đến gần cậu hơn: "Ngươi dựa vào cái gì muốn ta cứu hắn?"

"Xin người!"

"Lấy gì cầu xin ta?"

"Tất cả, tất cả mọi thứ của thuộc hạ."

***
Mọi người cho ý kiến nha!
Mà lịch ra chap là 1 tuần 2 chap, còn ngày nào trong tuần ra chap thì tuỳ thuộc vào sự siêng năng đặc biệt của Sun a!
Mà Sun không bỏ 2 truyện kia đâu, hè viết tiếp, còn 2 tuần nữa là hè ùi mà!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: