chương 34
Đúng là “Quan huyện không bằng hiện quản”*
*Quan huyện ý chỉ người có địa vị cao nhất, hiện quản giống như người có địa vị cao ở vị trí xảy ra sự việc. Câu này có ngụ ý phiên phiến đi là người có địa vị cao ở vị trí xảy ra sự việc còn đáng sợ hơn cả người tối cao nhất mà lại không ở đó. ( T^T Cái này mình giải thích theo trường hợp của truyện thôi, chứ còn ý nghĩa đúng của nó rất dài và rất lòng vòng)
Phòng nhân sự và phòng an ninh vốn là hai phòng riêng biệt, không hề liên quan gì tới nhau, nhưng do Kim Chung Nhân có quan hệ với Đổng Sự Trưởng, giám đốc điều hành Ngô Thế Huân và tổng giám đốc Ngô Diệc Phàm quan hệ nên tất cả mọi người trong công ty đều hiểu rõ.
Nếu không phải Kim Chung Nhân nhỏ tuổi, đoán chừng Phác Xán Liệt cũng phải cho hắn chức vị phó tổng giám đốc để vui đùa.
Đã làm ở phòng quản lý thì ai cũng thuộc cấp quản lý. Vậy mà Tôn quản lý phải nịnh nọt đi bê trà rót nước cho một người như cháu trai của mình, cúi lưng: "Kim quản lý, sao hôm nay anh lại rảnh vậy, còn ghé chơi chỗ tôi nữa chứ?"
"A, cũng không có gì." Kim Chung Nhân ra vẻ đại gia ngồi ở ghế làm việc. Hắn vừa bị Phác Xán Liệt mắng đến ngửa cổ, nên nhân dịp ghé đây giả bộ đại gia một chút.
Nhấc tay nhấp một ngụm trà, hắn hơi cau mày: "Không phải chỗ các anh mới có thêm một cậu trai sao?”
Tôn quản lý vừa nghe xong, mắt lập tức hơi chuyển động một tí, nhanh nhẹn gật đầu : "Đúng, đúng, Kim quản lý. . . . . . Ngài?" Nửa câu sau còn chưa ra khỏi miệng đã lộ ra ý cười dâm tà.
Đôi mắt thâm thúy của Kim Chung Nhân thoáng một ánh sáng bén nhọn: "Anh tốt nhất là đừng có suy đoán lung tung!"
Chết tiệt, còn suy đoán lung tung ở đâu nữa chứ! Ngộ nhỡ tên Tôn quản lý này nhiều chuyện nói rằng hắn có tình ý với cậu ta, không phải hắn sẽ bị Phác Xán Liệt làm thành thịt đóng hộp mà bán sao?
"Khụ." Tay đặt lên cổ họng , hắn cố ra vẻ nghiêm túc mà buông tay xuống: "Anh cho tôi xem tư liệu của cậu ta một chút."
"Được, được!" Tôn quản lý vội vàng chạy đến chỗ tủ hồ sơ, không ngừng tìm kiếm tư liệu của Biện Bạch Hiền.
Chỉ trong chốc lát, hắn đưa một túi hồ sơ cho Kim Chung Nhân.
Khi mở ra nhìn…
Kim Chung Nhân ngây ngẩn cả người!
18 tuổi! 18 tuổi! ! 18 tuổi! ! !
Trong lòng hắn lập tức nổ “rầm rầm” hàng vạn bông pháo hoa, giống như tìm ra vùng đất mới, kích động không thôi!
“Không ngờ, không ngờ đó, không ngờ là…Xán Liệt lại yêu thích trẻ em!”
Từ lúc gặp Biện Bạch Hiền trưa hôm nay, Kim Chung Nhân đã cảm thấy cậu trai này không lớn. Hắn vốn tưởng rằng cậu ta có gương mặt trẻ con, nhưng không ngờ cậu cũng 18 tuổi như hắn.
Theo hắn đoán, hiện nay Phác Xán Liệt đã 26 tuổi, tức là lớn hơn cậu trai đó 8 tuổi?
Huống chi, bọn họ đã gặp nhau từ hai năm trước, chắc chắn là, khi đó Biện Bạch Hiền mới 16 tuổi mà thôi.
Hay!
Kim Chung Nhân giống như bị BT* vậy, cứ hễ phát hiện ra đại lục mới về Phác Xán Liệt là sẽ kích động không thôi, huống chi một chuyện kích thích như thế này?
*Là viết tắt của Biàn Tài – phiên âm từ Biến Thái
Hắn âm thầm cười một tiếng, vẻ mặt thành thật khép lại tài liệu đó: “Cậu trai Ngô Hiểu Dao này có vẻ giống một người bạn của tôi trước kia, như vậy đi. . . . . ." Do dự một chút, hắn chậm rãi đứng lên: "Anh giao cho cậu ấy mấy việc nhẹ thôi, bảo cậu ấy vẫn đi thang máy lên tầng cao đi làm!"
Lời nói này vừa xóa bỏ suy đoán của mọi người về việc Biện Bạch Hiền bị nhốt trong thang máy, lại có thể dời đi tâm địa khó lường mà Đổng Sử Trưởng dành cho cậu ta, quả thực là một công đôi việc.
Tôn quản lý a dua nịnh hót mỉm cười, nhanh chóng gật đầu một cái: "Được được, tôi biết rồi, về sau sẽ để cậu ấy đi thang máy đó đi làm."
"Ừm." Hai mắt chợt lóe, Kim Chung Nhân mang theo nụ cười thỏa mãn rời khỏi phòng quản lý. . . . . .
Bất tri bất giác đã gần đến giờ tan sở, Biện Bạch Hiền vốn bất ngờ nhận được điều động của cấp trên đi đổi ca cho Trương Mẫn, sau đó lại gặp phải thang máy bị mắc kẹt.
Nhận được lệnh, cậu lập tức tới chỗ thang máy cao cấp để lên, lúc này còn hơi “sốc” vì thang máy cao cấp vừa mới khôi phục hoạt động trở lại.
"Chị Trương." Dịu dàng cười, cậu thành kính chào hỏi Trương Mẫn.
Không biết Trương Mẫn vì bị nhốt trong thang máy một ngày mà đang nổi giận.
"Hừ! !" Hơi nheo mắt, Trương Mẫn vòng hai tay trước ngực, dùng ngôn ngũ tràn đầy địch ý và châm chọc nói: "Cậu đúng là lợi hại thật đấy, trình độ lẳng lơ phải vào hạng nhất."
Người ngu đi nữa cũng có thể nhìn ra, Đổng Sự Trưởng mới đầu hỏi “Cậu tên gì?” với thái độ tốt như vậy, mà xoay mặt một cái, Đổng Sự Trưởng đã ‘trở mặt’ rồi, không phải đáp án quá rõ ràng rồi sao?
Không ngờ, không ngờ đấy! Một cậu trai đáng yêu đơn thuần mới toanh lại có thủ đoạn mạnh như thế, mấy giây đã tóm được Đổng Sự Trưởng rồi, không thể không bội phục!
Trương Mẫn âm thầm mắng xong trong lòng, đồng tử tràn đầy địch ý không ngừng lườm Biện Bạch Hiền phía trước.
Cậu thoáng sững sờ, lông mày dao động: "Ơ. . . . . .Chị Trương, chị nói cái gì em không hiểu."
"A, vậy cậu cứ giả bộ ngu ngốc đi! Tôi muốn thử xem cậu có bao nhiêu bản lĩnh, tốt nhất đừng khóc nói mình chơi đùa sai là tốt rồi." Ngôn ngữ lạnh lẽo đầy châm chọc, vừa nói xong, cô ta quay người rời khỏi thang máy.
Chỉ để lại mình Biện Bạch Hiền đầy uất ức. . . . . .
Cậu thật sự không biết mình mắc lỗi gì, rốt cuộc đắc tội gì với chị Trương.
Rõ ràng là mình vẫn coi chị Trương là trưởng bối, lại...
Trước kia cũng vậy, khi mình cùng Lam Cẩn Hiên qua lại, vô số người người xa lạ tới ‘ chúc mừng ’ mình nhanh chi tay Lam Cẩn Hiên một chút.
Cuối cùng chia tay, lại có vô số người vội không ngừng ‘ăn mừng’ với mình bằng ngôn ngữ châm chọc ‘ đáng đời, không biết thân phận’
Tại sao bất cứ chỗ nào mình đến đều gặp phải chuyện vậy? Hiện nay, mình vừa mới đắc tội gì với chị Trương.
Biện Bạch Hiền đơn thuần vĩnh viễn cũng không biết đến thế giới đen tối đó, chỗ nào có người chỗ đó có chuyện. Chỉ vì lòng của cậu tinh khiết, cho nên vĩnh viễn sẽ không hiểu rõ vì sao cậu luôn dính phải những lời đồn đại. . . . .
----------------------
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro