chương 43
"Cậu nên đem cậu ấy giữ lại cho tôi mới đúng chứ!"
"Đúng! Anh nên giữ tôi. . . Cho. . . Hắn. . . . . . Mới. . . . . ."
Ah ——-
Chỗ nào đó có vấn đề? ?
Cái này Kim quản lý tại sao đột nhiên lại nói như vậy?
Biện Bạch Hiền mới vừa còn bộ dạng ‘ tiểu nhân đắc chí ’, trong nháy mắt lại trở thành gương mặt nghi ngờ.
‘ Anh cũng là người 26 tuổi rồi, thế nhưng có thể đối với cậu trai mới 18 tuổi ra tay? ’
Kim quản lý làm sao biết hắn 26 tuổi? ? ?
Loạn rồi ! Loạn rồi ! Đầu cậu nhất thời rối loạn vo lại thành một mớ hỗn độn, tỉ mỉ nhớ lại cảnh tượng lần đầu tiên bên trong thang máy, rất rõ ràng Kim quản lý cùng Phác Xán Liệt có mối quan hệ không tầm thường, làm sao mà chưa quen biết được? ? ?
Thân thể từng tấc, từng tấc cách xa Kim Chung Nhân, cậu nhìn Phác Xán Liệt đứng ở cửa bị mây đen bao phủ, lại nhìn một chút. . . . . .
Gương mặt tuấn tú của Kim Chung Nhân hiện ra nét cười xấu xa!
Xong đời! ! ! ! !
Chính mình lần có thể coi như là mới từ ổ sói chạy đi, liền tự chui đầu vào lưới tiến vào trong huyệt hổ! !
Nhìn cái ý tứ này, hai người bọn họ. . . . . . Có lẽ là một phe? ? ? ?
"Khụ." Đột nhiên, vẫn giữ yên lặng Phác Xán Liệt chuyển động hai chân, một tay nâng lên móc móc lỗ tai, không nhanh không chậm dứt khoát, lạnh lùng nói: "Hai người các ngươi mắng chưa sảng khoái hay sao? Hả?"
Thấy Biện Bạch Hiền không lên tiếng, hắn âm trầm cười một tiếng: "Không nói lời nào à?"
"Rất tốt!" Nhún hai vai xuống, hắn chậm rãi xoay người: "Vậy bây giờ đến phiên tôi ‘ ra sân ’ sao? !" Ánh mắt quét lên nét cười xấu hướng đến Kim Chung Nhân: "Chung Nhân, chuyện về sau cậu biết nên làm sao rồi phải không?"
"Dĩ nhiên!" Kim Chung Nhân giơ tay ngón tay lên ra hiệu ok liền bày ra một bộ dạng như đã tính trước.
Ngay sau đó, Phác Xán Liệt cất bước tiến vào bên trong phòng làm việc, đặt mông ngồi ở trên ghế sa lon, Bình tĩnh chờ đợi lúc trước là cảnh cây ngay không sợ chết đứng như bây giờ là đang diễn ra cảnh ‘ gian phu ’ bán ' dâm phụ ’!
‘ Chung Nhân, chuyện về sau cậu biết nên phải làm sao rồi phải không? ’
‘ Dĩ nhiên! ’
Xong rồi, xong đời, hai người bọn họ thật sự là một phe, hơn nữa cái tên đó Kim Chung Nhân còn rất nghe lời Phác Xán Liệt! ! !
Thân thể mới vừa bình phục thân thể một lần nữa run rẩy, đôi mắt long lanh mở thật to nhìn chằm chằm bước chân của Kim Chung Nhân đang hướng về phía mình: "Anh. . . . . . Anh. . . . . . Đừng tới đây."
"Người đẹp, em đừng sợ chứ." Mặt hắn cười xấu xa giống như ma quỷ, hắn tiến lên một bước, nhanh chóng bắt được cánh tay mảnh khảnh của cậu: "Em đừng quên, tôi với em mới vừa cùng một chiến tuyến , yên tâm đi! Tôi sẽ thay em ‘ làm chủ ’ , đến đây đi!" Nói xong, hắn dùng lực đem Biện Bạch Hiền hướng về phía phòng làm việc kéo đi.
"Van cầu anh, quản lý Kim, thả tôi đi đi, chúng ta chênh lệch cũng không lớn lắm, cho nên anh nên biết, tôi còn nhỏ, có đôi khi không biết cách nói chuyện." Tay nhỏ gắt gao ôm lấy chân bàn làm việc, không chịu di chuyển nửa bước.
Cậu rõ ràng biết, tuyệt đối không thể tiến vào cánh cửa kia, chỉ sợ hôm nay nếu tiến vào rồi thì sẽ không còn đường sống mà đi ra khỏi đó.
Không thể không thừa nhận, Biện Bạch Hiền càng như vậy, cậu càng như vậy thì người đàn ông kia càng muốn tiếp tục khi dễ cậu, đem cậu khi dễ cho đến khóc ở bên trong lòng của hắn.
"Không kéo nữa sao..., người đẹp, Xán Liệt sẽ không làm tổn thương em." Kim Chung Nhân vừa dỗ lại vừa thuyết phục , đôi tay dùng sức lôi kéo, Biện Bạch Hiền gắt gao bám chặt cái bàn cũng đã kéo ra xa đến mấy mét.
"Tôi không hiểu rõ, anh như vậy? Nếu như ? Nếu như không nguyện ý giúp tôi, anh có thể nói cho tôi biết, cần gì phải cho tôi hi vọng còn gọi là thất vọng? ?
"Cái người này là nối giáo cho giặc, nối giáo cho giặc! ! !"
Cậu là u oán con ngươi lay động nổi từng trận gợn sóng. Đúng vậy Kim Chung Nhân cho cậu hy vọng cuối cùng, cũng không có chuyện cậu dựa vào thời khắc kia, còn đem hi vọng sống cuối cùng của cậu tước đoạt đi.
Thân là con trai 18 tuổi, hoặc nói là đàn ông, hắn nhìn thấy Biện Bạch Hiền oán trách, không biết nên giải thích như thế nào. . . . . .
Dù sao cùng Phác Xán Liệt chung sống nhiều năm như vậy, Kim Chung Nhân rất hiểu rõ Phác Xán Liệt, trừ phi phụ nữ chủ động đưa tới cửa, nếu không hắn cũng không chủ động muốn bất kỳ một người phụ nữ.
Một khi hắn chủ động muốn, như vậy là. . . . . .
"Tin tưởng tôi, không có việc gì." Kim Chung Nhân trước đây chưa từng biểu lộ vẻ mặt nghiêm túc.
Đang ở thời điểm Biện Bạch Hiền thoáng sững sờ: "A —" hắn dùng lực kéo, cứng rắn kéo cậu vào ‘ địa ngục ’ bên trong. . . . .
============================================
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro