Chap 1 (2)


Hiện tại, cậu cũng không có thời gian để suy nghĩ nhiều, đến nơi cậu thực thong thả, cũng nghĩ tới trường hợp khó xử khi đối mặt, Bạch Hiền dừng xe, trước mặt là quán cà phê. Trong khoảng sân rộng lớn liền tìm chỗ để đợi người. Bạch Hiền cước bộ có chút lơ mơ, tốc độ nhanh chậm nhưng không có giảm xuống, bước đi nhanh, cao ngất, kiên cường đứng trước mặt Kiều Vi, cậu không rõ nhìn Kiều Vi, đem ánh mắt hạ xuống, thanh âm lạnh lùng vang lên thực giống như người không quen biết lẫn nhau:

"Tiếp tục nói đi, đem những dự định muốn nói cho Xán Liệt, hiện tại tất thảy nói cho mình nghe."

Mí mắt Kiều Vi run rẩy, dường như không dám ngẩng đầu, cô vừa muốn đem lời nói ra nhưng mà vừa đến đầu lưỡi lại nuốt trở về. Trong lòng cô đúng là sợ Bạch Hiền, cùng Bạch Hiền làm bạn bè tốt đã nhiều năm nhưng cô vẫn luôn kính nể người bạn này. Nếu như muốn dùng hai loại động vật để ví về cô và Bạch Hiền, cô cảm thấy mình giống như một con mèo lười biếng và mơ hồ, như vậy thì Bạch Hiền sẽ giống như một con lạc đà, vẫn luôn cố chấp và bền vững trong sa mạc, đúng là một loài động vật vừa huyền bí vừa lạnh nhạt.

Đương nhiên, Kiều Vi cũng công nhận Bạch Hiền đối với mình phi thường tốt, khi mình đau khổ và cần người an ủi nhất người đầu tiên xuất hiện trước mặt mình cũng luôn luôn là Bạch Hiền. Giống như bây giờ, cô muốn cùng Xán Liệt chia tay, xuất hiện trước mặt cô không phải người nào khác mà chính là người bạn tốt mà cô kính nể. Nhưng mà, vào lúc này, Kiều Vi rất sợ khi gặp phải cậu, vì cái gì nói không nên lời, có lẽ là hổ thẹn với lời chúc phúc của người bạn tốt.

Bạch Hiền đã từng nhắc nhở cô, đời này sẽ không có ai giống như Xán Liệt yêu thương cô như thế, nhất định phải quý trọng thật tốt người đàn ông này! Thế nhưng cô đã không giữ lời, loại tình cảm này giống như đồ vật này nọ chưa từng có nguyên tắc của nó, giống như lúc trước cô không một chút do dự yêu Xán Liệt nhưng hiện tại cô không thể không do dự mà yêu một người.

Nghĩ đến khoé mũi có chút đau xót, nhưng lại không khóc, cô mím môi, mở mắt to, rốt cục chịu không đựơc khóc rống lên.

Bạch Hiền vẫn khoanh tay, lạnh lùng ngồi đối diện với Kiều Vi, đối với nước mắt cậu chỉ thờ ơ. Sắc mặt Kiều Vi tiều tuỵ, thống khổ, nhìn ra được mấy ngày nay cô cũng sống không dễ chịu, chí ít nội tâm của cô thực rối rắm.

"Bạch Hiền, cậu chậm rãi ngồi xuống, nghe mình nói."

Kiều Vi lấy tay che mặt, nước mắt từ từ tràn ra ngoài, trong lòng Bạch Hiền cũng không đành lòng, cuối cùng thở dài một hơi, nhìn về phía đối diện.

"Nếu cậu đã quyết định chia tay, sao hiện tại còn muốn khóc? Là muốn tranh thủ sự đồng cảm của mình, làm cho mình đứng bên cạnh cậu ủng hộ cậu chia tay sao?" Bạch Hiền nắm thật chặt tay, sắc mặt khó coi giống như một khối nham thạch.

"Mình cùng Xán Liệt mất công nhiều năm như vậy, chẳng lẽ mình cùng anh ấy làm điều gì sai với cậu? Mình và anh ấy không còn là bạn. Nhìn thấy hai người chia tay mỗi người mỗi ngã, cậu chẳng lẽ còn mong mình sẽ ra sức giúp đỡ cậu?"

"Bạch Hiền..." Kiều Vi liếc mắt nhìn người bạn tốt của mình, nhìn cái dạng khóc thương tâm của cô thật có thể làm cho lòng đàn ông tan nát. Thế nhưng, người cô phải đối mặt chính là người luôn có danh xưng lạnh nhạt trong thương trường - thư kí tổng giám đốc. Lòng của cậu có thể đem ra so với sắt đá.

Kiều Vi nghẹn ngào nói: "Mình yêu Xán Liệt, từ lần đầu tiên nhìn thấy anh ấy, trái tim của mình liền vì anh ấy mà nhảy loạn, cho nên khi anh ấy theo đuổi, chính mình cũng không thể tin được mình giống như một cô bé lọ lem, nhưng mình đã rất may mắn khi có người bạn như cậu, là cậu đã đánh thức mình, phải nắm bắt được hạnh phúc của chính mình! Cùng Xán Liệt ở chung một chỗ, mình thật sự rất vui vẻ, mình thực không có chí hướng, lúc đó rối tinh rối mù, làm việc mơ màng, thầm nghĩ sau này sẽ là một người phụ nữ, vì anh ấy giặt quần áo, nấu cơm".

Chỉ như thế, trong chớp mắt, Bạch Hiền trong lòng có chút đau đớn, nhưng cậu vẫn lẳng lặng mà nghe Kiều Vi khóc, nói: "Thật ra cậu cũng biết, mình cùng Xán Liệt khi ở chung đã cùng nhau đi du lịch khắp Đài Loan, anh ấy mang mình đi du lịch, thậm chí khi đi công tác cũng mang mình theo, lúc đầu mình cảm thấy rất tốt, đặc biệt tốt, cho dù có nhiều cô gái đẹp hơn mình, tốt hơn mình, anh ấy vẫn không quan tâm, lòng của mình cũng nhanh chóng bị loại tình cảm này bao phủ. Nhưng mà mình cảm thấy rất tự ti, nhìn thấy anh ra vào những buổi tiệc của giới thượng lưu, nhìn thấy anh ấy đàm phán, mình cảm thấy rằng mình càng ngày càng không sánh kịp anh ấy, càng không xứng với anh ấy, thậm chí... ngay cả khi mình nói anh ấy cũng không hiểu và mình không hiểu được những gì mà anh ấy nói, chúng mình hoàn toàn là hai người của hai thế giới khác nhau! Mình nghĩ có khi cậu còn hiểu anh ấy hơn cả mình..."

Bạch Hiền hít sâu một hơi, trong lòng đầy rối loạn, cậu đâu chỉ hiểu Xán Liệt, chỉ sợ là trên đời này không có ai yêu Xán Liệt hơn cậu mới đúng! Cậu có thể vì Xán Liệt vứt bỏ đi quyền lợi được yêu, vì anh ấy mà bỏ đi lý tưởng tốt, còn lấy một tư cách khác để đứng bên cạnh Xán Liệt, nhưng ai biết được người thua không phải là cậu mà lại là Kiều Vi...

Có lẽ những lời này giấu trong lòng đã lâu, sau khi nói xong Kiều Vi như trút được một gánh nặng.

Cô ấy chỉ nức nở, thanh âm nhẹ nhàng, rủ rĩ nói:

"Kỳ thực thì Bạch Hiền, mình vẫn còn rất nhiều chuyện chưa nói với cậu biết, mình cùng Xán Liệt ở cùng với nhau lâu như vậy, cho dù ở chung một cái phòng lại ngủ cùng trên một cái giường, nhưng Xán Liệt cũng không làm gì đối với mình! Xán Liệt nói, là muốn tốt cho mình, có một số việc làm sau khi đám cưới thì sẽ hạnh phúc hơn, càng có ý nghĩa hơn, lúc đầu mình vẫn còn đau lòng cho là anh vẫn không... yêu mình lắm! Thế nhưng bây giờ mình mới cảm thấy quyết định của anh ấy là đúng, cho đến khi mình gặp được Ngô Hữu Bình, lại ngoài ý muốn yêu thương anh ấy, mình đã cố gắng tránh né sự theo đuổi, nụ hôn, lồng ngực của anh, chính là cuối cùng mình vẫn không lừa được trái tim mình, vẫn bị hút vào..."

Hai con mắt của Bạch Hiền bất thình lình trợn to, sự việc so với cậu tưởng tượng còn nghiêm trọng hơn nhiều, tình cảm của Kiều Vi đúng là vượt quá giới hạn... "Cậu và anh cùng ở trên giường..."

Cậu gầm lên giận dữ, thanh âm đúng là có chút run rẩy, đôi mắt phẫn nộ, không thể tưởng tượng nhìn Kiều Vi, trong lòng đột nhiên bùng cháy một cơn thịnh nộ, cậu giơ tay, không chút suy nghĩ mà tát... "Ba'' một tiếng vang lên, đến tay của Bạch Hiền cũng rất đau, trong nháy mắt trên mặt Kiều Vi lưu lại năm vết hồng... "Kiều Vi, cậu..."

Nhưng mà đứng cả một buổi,Bạch Hiền cũng không nghĩ ra từ gì để mắng cô: "Cậu đúng là một người phụ nữ thật tàn nhẫn".

Bạch Hiền chán nản hạ tay xuống, cả người cũng xụi lơ trên ghế, kì thực cậu có nghĩ tới Kiều Vi sẽ không đùng một cái mà chia tay với Xán Liệt, nhưng đến giờ phút này cậu có thể làm gì? Người phụ nữ khi đã đánh mất thân thể của mình thì bản thân hoàn toàn sẽ bị lạc hướng.

Bạch Hiền nghĩ, tình hình của cậu và Kiều Vi thực tế nên dừng tại đây, mọi việc cũng đã qua...

Cậu nhìn xuống tay mình, lòng bàn tay vẫn còn đau đớn, tê dại, một cái tát kia như đánh vào lòng của mình, Bạch Hiền nắm chặt tay than thở một tiếng:

"Ai... cậu thật sự khiến cho mình rất thất vọng."

Kiều Vi rất yên lặng, Bạch Hiền cũng không có mắc chứng cuồng loạn, hơn mấy năm làm bạn bè, cậu rất hiểu đối phương, tình cảnh như thế nói ra cũng không có ý nghĩa gì, tình bạn của cậu và cô cũng chôn sâu dưới đáy biển.

Chính là Kiều Vi cũng không biết tại vì sao? Cô mất đi Xán Liệt cũng không nghĩ sẽ mất đi người bạn tốt nhất của mình, cô nắm lấy tay của Bạch Hiền , thanh âm run rẩy nói:

"Bạch Hiền, mình biết cậu rất hận mình, vì mình đã phản bội lại Xán Liệt mà yêu Ngô Hữu Bình, vì vậy xin cậu đừng hận mình, vô luận giữa mình và Xán Liệt có chuyện gì xảy ra, cậu vẫn là người bạn tốt nhất của mình, cậu vẫn là thư kí tốt nhất của Xán Liệt ... Chúng ta giống như trước đây, như vậy thật tốt.

"Cậu cho là chúng ta có thể như trước đây sao?" Bạch Hiền cuối cùng giương mắt liếc về hướng Kiều Vi, cậu cười nhạt: "Kiều Vi, sau nhiều năm như vậy, cậu vẫn chưa nhìn ra một chuyện sao?"

"Chuyện gì?" Kiều Vi lắc đầu khó hiểu.

Bạch Hiền ý cười càng sâu, trong mắt dường như ẩn dấu một tia sắc bén, làm cho người khác không dám nhìn thẳng, cậu lớn tiếng, kiên định nói ra: "Mình yêu Xán Liệt, trong khi cậu và anh ấy yêu nhau, mình đã phải tự kiềm chế, dằn vặt bản thân."

Kiều Vi kinh sợ, sợ muốn đem tin tức này nuốt vào trong bụng, cô không thể tưởng tượng nổi, nhìn người bạn của mình, bí mật này thật khó tin, Bạch Hiền đã che dấu tốt như vậy, cậu ấy yêu Xán Liệt, nhưng vẫn thật tâm chúc phúc cho bọn họ...

Bỗng nhiên, nụ cười lạnh của Bạch Hiền lại trở nên tự giễu, Kiều Vi quả nhiên là không biết: "Đúng vậy, mình yêu Xán Liệt, người luôn cùng người bạn tốt nhất của mình ở một chỗ với, mình còn có thể làm gì? Chẳng lẽ lại làm vai phụ chia rẽ các người sao? Mình - Bạch Hiền sẽ không làm những việc hèn hạ đó! Nếu như Xán Liệt trước kia không phải yêu cậu, mình đã nghĩ muốn lấy bản lĩnh của mình mà đoạt anh ấy trở về, thế nhưng vì là cậu, mình sẽ chúc phúc, bởi vì hai ngươi yêu nhau so với tự mình khổ sở sẽ tốt hơn. Cho nên đó chính là lí do mà mình muốn xin vào tập đoàn Phác thị làm việc, mình muốn dùng chính năng lực của mình để đứng bên cạnh Xán Liệt, vì anh ấy làm việc và lặng lẽ yêu anh ấy, mình sẽ không nói và làm gì để anh ấy nhận biết..."

Bạch Hiền kể lại chuyện rất bình thường, nhưng khi Kiều Vi nghe được những việc đó làm cho cô cảm thấy đau lòng còn hơn là cái tát lúc nãy.

"Thế nhưng khi mình chuẩn bị từ bỏ mà chúc phúc cho hai người, thì Kiều Vi - cậu lại tự tay huỷ bỏ hạnh phúc này, cho nên cậu cho rằng chúng mình còn có thể như trước đây sao? Cậu và người đàn ông mình yêu ở cùng một chỗ, mình cũng không để ý, chính là hiện tại cậu lại làm tổn thương Xán Liệt, thật xin lỗi, bây giờ mình không thể nào có thể chúc phúc cho cậu, mà là hận cậu."

Bạch Hiền dùng sức đem bàn tay của Kiều Vi đẩy ra, "Không cần nói với Xán Liệt chuyện này, trừ phi cậu muốn anh ấy hận cậu giống như mình, chuyện này hết thảy giao cho mình xử lí."

Nói xong Bạch Hiền cũng không quay đầu lại mà bước đi, Kiều Vi muốn đuổi theo, nhưng cuối cùng vẫn không đủ dũng khí để tiến lên, chỉ là tự thì thào nói: "Xin lỗi, xin lỗi... Xin lỗi... Thực xin lỗi..!".

Tiếng xin lỗi kia không có ai nghe thấy, những lời nói đó theo chiều gió tiến vào không khí, khiến cho người ta thật thương cảm.
     
  :-)~~~

😥Xin lỗi mọi người,  vì lỗi kĩ thuật mình cũng không biết tại sao lại có hai chap 1(2) . Vì thế mà mọi người thông cảm mà lướt qua nha. Cảm ơn mọi người nhiều . ♡(∩o∩)♡

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro