Chap 1
Trong phòng hội nghị ở tầng cao nhất của tập đoàn Phác thị, đoạn phim vừa khép lại thì tiếng vỗ tay từ bốn phía vang lên.
Người đàn ông trung niên khoảng năm mươi tuổi ngồi ở chỗ cao nhất đứng lên, vươn tay phải hướng về phía người đàn ông trẻ tuổi, sảng khoái cười:
“Ha ha, đề án hợp tác lần này tôi cực kỳ hài lòng, công ty của hai nhà chúng ta thực lực siêu quần, liên hợp sẽ rất mạnh, tuyệt đối sẽ chế tạo ra một vùng trời đất mới, không đến 5 năm, cậu, tôi sẽ là người dẫn đầu trong nghề này! Đổng sự trưởng Phác à, hi vọng chúng ta hợp tác vui vẻ.”
Khóe môi Phác Xán Liệt nhếch lên nụ cười nhạt, đáy mắt không thấy gợn sóng, giống như tất cả đều ở trong lòng bàn tay của anh, anh gật đầu một cái, thanh âm trầm thấp mà mê người:
“Nhất định sẽ hợp tác vui vẻ.”
“Nếu đã như vậy” – một giọng nam vui vẻ chợt vang lên, người nọ uốn cong mắt lưỡi liềm, đôi mắt nhanh nhẹn từ trên người Xán Liệt thản nhiên dời đi, ánh mắt hướng về phía người đàn ông bên cạnh:
“Chủ tịch Trần, để ăn mừng lần đầu hợp tác, tối nay liền do tập đoàn Phác thị làm chủ, lấy tầng lầu thứ mười sáu mời tất cả mọi người cùng tham gia bữa tiệc tối vui vẻ, đến lúc đó rất hân hạnh mời ngài tham dự a”.
Trần Xương Kiệt nhìn thấy chàng trai trước mắt có dáng người nhỏ nhắn, thanh tú, không điểm chút son phấn, lông mày nhàn nhạt lướt, đúng là có tướng mạo đẹp đẽ mà khéo léo, trên gương mặt nhỏ cỡ lòng bàn tay được tương khảm một đôi mắt nhìn xa trông rộng, chàng trai này quả thực không đơn giản.
Bất luận là cậu ta đối với công việc rất có tính chuyên nghiệp, chính là khi đối mặt với đối thủ ngang tài ngang sức vẫn thật bình tĩnh, cậu cũng được coi là người có tài đàm phán trong nghề này, thậm chí ngay cả khi đối mặt với một người đẹp trai, khôi ngô tuấn tú như bạch mã hoàng tử là Phác Xán Liệt , cậu ta cũng có thể che dấu thoả đáng được sự ái mộ trước mắt.
Nghĩ đến sự chuyên nghiệp của Biện Bạch Hiền, bản thân cậu ta bây giờ có tính cách thực bình thản, lãnh đạm, cũng không phải trong một sớm một chiều.
Nhưng, Trần Xương Kiệt ở trong thương trường, tình trường tung hoành đã mấy chục năm, cho dù Biện Bạch Hiền thực có năng lực che dấu cỡ nào, cũng không thoát khỏi cặp mắt của ông; ông ta cười, sau đó dường như nhớ ra điều gì đó, hướng về phía bên cạnh Xán Liệt nói:
“Nhìn xem, tôi đây thật đãng trí, như thế nào lại quên mất công lớn của Phác chủ tịch a...”
Khoé miệng Phác Xán Liệt mỉm cười, chỉ nhẹ nhàng nói xen vào:
“Bác Trần, hội nghị của chúng ta đã kết thúc, ở chỗ riêng tư, bác cứ kêu cháu là Tiểu Phác đi...”
“Ha ha,... Được, nghe lời cậu”, Trần Xương Kiệt cũng không từ chối, dựa vào thân phận và tuổi tác của ông, việc xưng là bác cũng rất xứng đáng.
“Tiểu Phác a, dự án hợp tác lần này tiến hành được thuận lợi như vậy, vẫn phải cám ơn Bạch Hiền mới đúng, nếu như ban đầu không phải cậu ấy cố chấp, ta nghĩ là, bây giờ ta cũng sẽ không đứng ở chỗ này.”
Bạch Hiền cười nhạt, vẻ mặt như thường ngày, thản nhiên, nhu thuận đứng bên cạnh Xán Liệt, chuyên tâm ở đây nghe Trần Xương Kiệt trò chuyện tán dóc, tuy rằng nhân vật trong lời nói là chính mình nhưng ngược lại bộ dáng của cậu đúng là một lòng không sợ quang vinh và nhục nhã.
Trần Xương Kiệt để ý theo dõi, lại tiếp tục hướng về phía Xán Liệt, có chút hâm mộ, trêu ghẹo nói:
“Tiểu Phác a, đã sớm nghe nói bên cạnh cậu có được một trợ thủ đắc lực, trải qua dự án lần này, ta rốt cuộc đã được mở rộng tầm mắt! Thật không biết tiểu tử ngươi kiếp trước tu được tích đức gì, phải quý trọng thật tốt người trước mắt a, bằng không nhìn xem Bạch Hiền là trợ lý có tài như vậy, tôi đúng là sẽ phải đục khoét nền tảng a."
Bạch Hiền rốt cục bị anh nói trúng, sắc mặt có một chút đỏ.
“Bác Trần đây là muốn gây khó dễ cho cháu”
Xán Liệt vẫn như cũ, chỉ cười nhạt, nhưng trong lời nói để lộ ra vẻ kiên định:
“Sợ là đã làm cho bác Trần thất vọng rồi, chỉ cần có Xán Liệt ở đây, Bạch Hiền vĩnh viễn vẫn là thư kí tổng giám đốc của tập đoàn Phác thị.”
Lời này nói ra, nghe rất có tình ý... Hai ánh mắt khác nhau đồng thời nhìn về phía anh, đều lộ ra sự khác thường, nhất là ánh mắt gò bó của Trần Xương Kiệt dường như có điều gì suy nghĩ nhưng lại cười mà không nói, còn lại là ánh mắt của Bạch Hiền đang ở bên cạnh. Bạch Hiền cuối cùng vẫn là nhịn không được ngẩng đầu lên, nhìn về phía Xán Liệt , tuy rằng chỉ hơi cách xa một chút, thế nhưng từ đầu đến cuối anh vốn vẫn luôn như vậy, vẫn không thể nào với tới, vô luận cậu cố gắng bao nhiêu, xuất sắc cỡ nào, thì ở trong mắt anh cậu bất quá cũng chỉ là một thư kí của tổng giám đốc mà thôi.
Cậu thoáng thở dài.
Trần Xương Kiệt cười hô hố, gạt bỏ đi xấu hổ trong giây lát, ông ta cười đi ra ngoài:
“Tiểu Phác, hôm nay tôi dẫn dắt nhóm chúng ta, ăn mừng một phen thật vui với các cậu ở Bách Nhạc Môn, kế tiếp sẽ có một trận chiến ác liệt phải đánh.”
Xán Liệt theo sát phía sau Trần Xương Kiệt, “Bác Trần, cháu tiễn bác”.
Anh không quay đầu lại đối với Bạch Hiền phía sau phân phó: “Thư kí Biện, tôi sẽ đích thân lái xe đưa Chủ tịch Trần về, 7 giờ tối, cậu trực tiếp đi đến bữa tiệc là được.”
Rất nhanh, trong phòng hội nghị rộng lớn chỉ còn lại một mình Bạch Hiền.
Lúc này đây, cảnh tượng bên trong thật yên tĩnh, thực có thể làm cho người ta nhớ tới một vài chuyện..., Bạch Hiền nhìn theo bóng lưng của Xán Liệt dần xa, không một chút lưu ý, bất chợt suy nghĩ về quá khứ:...
... Trong một phòng lớn có từng hàng có thể ngồi mấy ngàn người, cậu kéo Kiều Vi – bạn tốt nhất ngồi ở trong góc, yên lặng chờ học trưởng truyền kỳ trong đại học – Phác Xán Liệt.
Không sai, Biện Bạch Hiền chính là học đệ của Phác Xán Liệt, tuy rằng bọn họ không học cùng khoa, thế nhưng anh lại là học trưởng nổi tiếng trong cả nước, nói về Xán Liệt, anh không những tốt nghiệp trung học mà còn là một nhân vật truyền kì, chính là thanh niên đầu tiên liên tiếp ba năm giành được giải xuất sắc của Đài Loan, cũng chính là người đàn ông độc thân chính cống.
Mặc dù bản thân Xán Liệt thực giàu có lại chưa từng tự mình gây dựng sự nghiệp, thế nhưng anh dựa vào học thức và cố gắng của mình đem Tập đoàn Phác thị từ sự nghiệp sản xuất vượt sang phạm vi của ngành công thương nghiệp, chỉ trải qua thời gian mấy năm, cổ phiếu công ty đã tăng gấp đôi.
Không cần nói đến những truyền thuyết thương nghiệp từng trải qua, chỉ bằng cái tướng mạo của anh, mỗi nhất cử nhất động đều mang khí chất vương giả, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể làm say mê một mảnh tâm xuân của các cô gái mới trưởng thành trong sân trường, vì anh mà điên cuồng.
Vốn là người sẵn có một loại mê hoặc lòng người lại có mị lực hấp dẫn, khiến cho người ta nhịn không được muốn gần gũi, làm cho Bạch Hiền lần đầu tiên nhìn thấy Xán Liệt, cậu đã xác định trái tim mình đã rơi vào tay giặc, mặc dù bản thân cậu là nam.
Cậu sở dĩ chú ý tới Xán Liệt, là bởi vì trên trang bìa của một tờ tạp chí đặc biệt chính là hình ảnh của Xán Liệt, anh nhếch môi, cười nhạt, ánh mắt sắc bén mà lạnh lùng...
Đó vốn là tạp chí lá cải, có lẽ là muốn thu hút ánh mắt của mọi người nên trên bìa tạp chí còn vẽ thêm thần tình yêu cupid đang cầm cung tên nhắm vào ngay trái tim của Xán Liệt, trên góc trang bìa có màu hồng phấn, dòng quảng cáo được viết theo chữ thư pháp...
Đúng là người đàn ông độc thân thì luôn có giá trị của nó.
Bạch Hiền thẹn thùng, tim đập nhanh nhìn hình ảnh của Phác Xán Liệt trên phần giới thiệu, vừa ở trên đường đi vừa tìm tất cả những thông tin liên quan đến Xán Liệt và ghi nhớ vào trong đầu. Cuối cùng, cậu kiên quyết giữ vững lòng tin, chính là muốn nhớ hết mọi biện pháp để theo đuổi anh.
Từ khi đó trở đi, Bạch Hiền thường xuyên lén lút thu thập thông tin về Xán Liệt trên báo chí, thường xuất quỷ nhập thần, đúng lúc đã bị Kiều Vi nhìn thấy, Bạch Hiền phản ứng thật nhanh nhẹn, chỉ nói chuyện với người bạn thân của mình một chút là xong.
Mãi cho đến một ngày, Bạch Hiền bị cô kéo chạy về phía bậc cầu thang bên cạnh giảng đường lớn. Trong tiếng hét chói tai và vỗ tay của toàn bộ nữ sinh ( lẫn nam sinh (。・ω・。)) , từ trong phòng hội trường có người đang đến từ xa, cậu cuối cùng quên mất chính mình đang ở chỗ nào, quên mất người bạn tốt của mình chứa ái tình trong mắt, thậm chí âm thanh phát ra từ những nữ nam sinh cũng không nghe được, ánh mắt của cậu đều không rời khỏi người kia... Phác Xán Liệt.
... Trong đầu Kiều Vi trở nên trống rỗng, cô thậm chí không tìm ra ngôn ngữ để hình dung về Xán Liệt.
Phác Xán Liệt, là một trong những thành tựu về kinh tế giữa những nhân vật lãnh đạo trong làn sóng của Đài Loan, trở lại trường cũ để phát biểu diễn thuyết, anh nhìn thấy nam nữ sinh ngồi đông nghịt dưới đài, đè nén tinh thần đem hai tay đặt trên bệ đài, phát biểu về những dự định mà trường cần phát huy, anh đem những kinh nghiệm đơn giản mà mình đã trải qua nhưng không mất đi sự thú vị sau khi kết thúc bài diễn thuyết.
Vừa dứt lời, một nữ sinh can đảm đưa ra câu hỏi, như là “anh đã có bạn gái chưa?”, đến “màu sắc mà anh yêu thích là gì?’’ Từ những kinh nghiệm của người thương nhân anh trả lời rất thành thạo, có thể nói những câu hỏi đưa ra đều rất đa dạng.
Xán Liệt bị bao phủ trong biển người, cậu cũng không nhụt chí, đúng vào thời điểm Xán Liệt phải rời khỏi, liền bằng tố độ nhanh nhất lôi kéo Kiều Vi vọt tới trước mặt anh, tự nhiên mà giới thiệu:
“Xin chào, Phác học trưởng, em tên là Biện Bạch Hiền, học chuyên ngành thuộc hệ tân văn khoá thứ chín”.
Ánh đèn trong phòng học lớn cũng không sáng lắm, bên cạnh Xán Liệt bị đám nữ sinh vây quanh thành nhiều vòng, chỉ có Bạch Hiền và Kiều Vi là đứng gần nhất, anh ngẩng đầu, nhìn về phía các cô và cậu trong ánh đèn lập loè, thế nhưng cái nhìn kia lại chỉ nhìn về phía Kiều Vi, cái nhìn kia... con ngươi trong mắt Phác Xán Liệt lãnh đạm bỗng nhiên thoáng cái liền sáng lên, tâm của Bạch Hiền liền nặng nề, khó chịu.
Kỳ thực Bạch Hiền cũng không tin tưởng lắm cái gì gọi là nhất kiến chung tình, nhưng cho đến khi cậu nhìn thấy Xán Liệt, Xán Liệt lại thấy Kiều Vi, cái gọi là vừa gặp đã yêu giống như mội cái cây đâm xuyên vào lòng cậu.
Thời gian thật sự trôi qua rất nhanh, chỉ trong chớp mắt, sau chủ nhật hôm đó Xán Liệt cùng Kiều Vi đã đính hôn, còn chính mình sau khi tốt nghiệp lại xin vào làm việc ở tập đoàn Phác thị, từ nhân viên chức vụ thấp nhất đến vị trí hiên tại này.
Bạch Hiền là một người đối với lòng mình rất kiên quyết, nếu anh đã yêu người bạn tốt nhất của mình, thì cậu muốn nhìn thấy bọn họ sẽ có cuộc sống hạnh phúc hơn, cậu muốn đem phần lưu luyến kia chôn sâu, cất giữ dưới đáy lòng, chúc bọn họ hạnh phúc, cậu vứt bỏ hết những dũng khí lớn nhất của mình. Chính mình cùng bạn bè đi yêu cùng một người đàn ông, miễn là... bọn họ hạnh phúc.
Bỗng nhiên, tiếng chuông điện thoại vang lên dồn dập, kéo Bạch Hiền trở về với thực tại. Cậu nhìn xung quanh phòng hội nghị, lại phát hiện điện thoại của Xán Liệt để quên ở trên bàn.
Thân là thư kí của tổng giám đốc, thì tiếp nhận điện thoại là chuyện cực kì bình thường, Bạch Hiền nhìn thoáng qua màn hình điện thoại, không nghĩ tới lại là Kiều Vi, cậu cười khổ, nhớ tới một số chuyện bi thương...
Bạch Hiền ổn định tinh thần, đưa điện thoại lên tai, bấm phím nghe.
Còn chưa kịp mở miệng, người bên kia đã đùng đoàng nói ra một đống: “Xán Liệt, hôm nay tôi có chuyện nhất định muốn nói với anh, bằng không tôi sẽ bứt rứt chết đi được! Anh hiện tại không nên mở miệng, không nên cắt lời của tôi, để cho tôi nói một lần cho hết lời!”
Hôm nay, thanh âm của Kiều Vi tựa hồ nghe rất nghiêm trọng, Bạch Hiền nhíu mày, nhưng chưa mở miệng nói ra thân phận của chính mình.
“Hôm nay, không phải là ngày cá tháng tư, cho nên đừng cho rằng tôi nói chuyện đùa giỡn! Tôi nhất định phải nói ra, tôi không muốn cùng anh kết hôn, tôi yêu người khác! Chúng ta chia tay, mỗi người một ngả”.
... Bạch Hiền không biết mình có phản ứng gì, cậu ngơ ngác đem điện thoại kề sát lên tai, không bỏ qua bất luận dù là một thanh âm nhỏ của Kiều Vi, cậu hi vọng những điều mình nghe được đều là ảo giác, thế nhưng tim cậu đập như trống đánh, đây là sự thật...
Cậu hít hơi thật sâu, cảm xúc đê mê thậm chí ngay cả thanh âm cũng có phần khô ráp, cậu kìm nén ngọn lửa phẫn nộ, hướng về phía điện thoại khẽ thét lên: “Kiều Vi, cậu ở đâu?”
“Hiền... Bạch Hiền? Bạch Hiền...” Thanh âm của Kiều Vi bất thình lình run lên, cô hiển nhiên rất sợ đối mặt với bạn tốt của mình “Như thế nào lại là cậu”.
Bạch Hiền cũng không ấp úng, hai ba câu liền giải thích rõ:
“Tổng giám đốc Phác tiễn khách đi, lại để quên máy trong phòng hội nghị, mình nhìn thấy liền cầm lên nghe, hiện tại cậu không cần giải thích, chúng ta gặp mặt rồi nói sau, buổi chiều vào lúc 5 giờ, gặp nhau tại tiệm cà phê đối diện Bách Nhạc Môn, không gặp không về, không được đến muộn.”
Không đợi Kiều Vi nói, Bạch Hiền đã cúp điện thoại trước, tính cách của cậu luôn như vậy, mạnh mẽ kiên cường, nói một là một.
Kiều Vi đã từng nói, cùng làm bạn bè với Bạch Hiền là một việc ngoài ý muốn, hai người có hai tính cách hoàn toàn trái ngược nhau, một người thơ ngây, mơ mộng, một người chững chạc, cố chấp, không hề có chung điểm nào giống nhau cả, Bạch Hiền nghe xong cũng không phủ nhận...
Cùng làm bạn với Kiều Vi bảy năm, cậu có ưu điểm, khuyết điểm, hứng thú hay ưa thích cái gì, Kiều Vi cũng nắm rõ trong lòng bàn tay, Bạch Hiền thậm chí cũng không hiểu rõ chính bản thân mình, nhưng còn Kiều Vi cô rất tự tin về việc này.
Bạch Hiền luôn cho rằng Kiều Vi so với mình xinh đẹp hơn nhiều, nếu như cậu là thẳng, cậu cũng sẽ yêu thích sự đáng yêu của Kiều Vi, nhưng không như lời nói, lỗ tai của Kiều Vi hơi yếu, thực rất dễ bị người khác chi phối ý tưởng của cô, vô luận từ mấy năm trước cùng Xán Liệt kết giao, chính là không ngờ lúc nãy lại nghe Kiều Vi đã yêu người khác. Kiều Vi và Xán Liệt ở chung một chỗ, Bạch Hiền cũng đã giúp không ít việc.
Khi đó, Xán Liệt vừa gặp đã yêu Kiều Vi, Bạch Hiền là một chàng trai thông minh, liếc mắt một cái liền nhận ra, đôi mắt buốt giá của Xán Liệt vì ai mà bùng cháy ngọn lửa, thậm chí đem cả lòng ái mộ của cậu đốt thành tro tàn.
Bạch Hiền vừa yên lặng lại vừa bình tĩnh, cậu tuyệt đối sẽ không đem mình trở thành vai phụ giống trong những bộ phim truyền hình. Vì thế, khi nhìn thấy Xán Liệt mãnh liệt theo đuổi bạn tốt của mình, cậu cũng không lưỡng lự mà khuyên Kiều Vi chấp nhận anh, “người đàn ông này sẽ yêu cậu cả đời...”
Buổi chiều, gần đến giờ tan tầm, lượng xe cộ qua lại rất lớn.
Bạch Hiền thong thả lái xe mà chạy trên đường quốc lộ, trong xe đang phát bài hát: “em hận, em yêu anh”, cậu chợt nhớ đến khi đó Kiều Vi cùng Xán Liệt nói yêu thương nhau, cậu đã từng ngồi yên trong phòng học nghe bài hát này, chính là nghe đúng cả một ngày...
Khi đó, trong mắt cậu, Kiều Vi cùng Xán Liệt yêu nhau rất hạnh phúc, trong lòng tuy cậu rất khổ sở, không thể nói ra cũng không thể nào khóc lên, khuôn mặt tươi cười, dũng cảm đối mặt với bọn họ.
Bạch Hiền nghĩ không ra phần dũng cảm kia từ đâu mà đến, có lẽ là bởi vì yêu, nếu không vì yêu thì sau khi tốt nghiệp cậu cũng sẽ không lựa chọn bước vào làm việc ở Phác thị, càng không cố chấp tiếp tục yêu, kiên quyết đem chôn cất dưới đáy lòng. Chỉ cần có thể ở bên cạnh Xán Liệt, cho dù chỉ là một thư kí cũng thực đáng giá.
Thương anh, không phải vì muốn mình trở nên đặc biệt, mà hi vọng anh sẽ hạnh phúc hơn so với chính mình. Thương anh, không phải vì muốn nắm giữ anh, mà chỉ cần có thể ở gần anh, như vậy đối với cậu mà nói cũng đã đủ.
Thế nhưng, khi cậu nghe Kiều Vi nói câu chia tay, lòng của cậu so với khi Kiều Vi và Xán Liệt ở chung một chỗ lại càng đau hơn.
Trong lòng cười khổ, chính mình không phải là nên vui mừng hay sao??? Nếu đúng là đối với Xán Liệt thật yêu, thì khi bọn họ chia tay, cậu nên chạy đến ngoại ô để bắn pháo hoa ăn mừng mới đúng.
Tình yêu đúng là thiên trường địa cửu, không có người nào yêu Xán Liệt nhiều hơn so với cậu yêu. Nhưng mà hiện tại trong lòng cậu rất tức giận, Bạch Hiền thậm chí ngay cả nghĩ cũng không ra, nếu như Xán Liệt nghe được lời nói chia tay của Kiều Vi thì biểu cảm của anh sẽ như thế nào, môi dưới căng ra, không nói lời nào, con người trong mắt trở nên ôn nhu chỉ vì Kiều Vi đột nhiên trở lạnh như băng, xung quanh cũng bị khí ép hạ xuống. Chính là anh kế tiếp sẽ làm sao??? Anh thực sẽ hạ mình, vứt bỏ đi sự lãnh khốc và tôn nghiêm để níu kéo Kiều Vi đừng đi chứ? Hay là trong chớp mắt xoay người rời đi, Bạch Hiền nghĩ không ra, cũng không muốn nghĩ đến cái cảnh tượng đó, cậu sẽ rất nhức đầu, bởi vì hôm qua cậu phải làm dự án của hai công ty nên chỉ ngủ được 3 tiếng và vì cậu sắp phải đối mặt với Kiều Vi.
Kiều Vi cùng Xán Liệt yêu nhau, cậu không hận, trong lòng chỉ tràn ngập sự chúc phúc, bạn tốt cùng người mình yêu ở một chỗ, cậu không oán trách, thế nhưng Kiều Vi lại muốn vứt bỏ Xán Liệt, cậu sợ là muốn hận người bạn tốt này.
Mọi người đọc nếu có sai sót gì thì góp ý nha 😉
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro