Chap 11


Xán Liệt cẩn thận theo dõi nét mặt của cậu, dáng vẻ ướt sũng của cậu hiện giờ chẳng khác nào lúc say rượu cả.

Bạch Hiền cứ liên tục hắt hơi, cậu bĩu môi, bây giờ nhìn bộ dạng của cậu rất chán nản, chỉ có thể cúi đầu mà nói với người đang đứng trước mặt: “Tôi say, anh không biết nhà tôi nên đưa tôi đến nhà của anh.”

“Tư duy vẫn còn tốt, đây mới chính là Bạch Hiền mà tôi quen biết.”

Bạch Hiền nghe thấy Xán Liệt đang chế giễu mình liền ngẩng đầu lên, hỏi vặn lại: “Anh biết tôi là hạng người gì sao?”

Xán Liệt mới vừa trêu chọc Bạch Hiền, đều này làm cho tâm tình anh rất tốt: “Cậu à! Ở trong lòng tôi, cậu là một người trầm ổn, tĩnh lặng, là một thư kí rất tốt.”

“Trầm ổn, tĩnh lặng... là một thư kí tốt” Khoé miệng Bạch Hiền cong lên, giễu cợt, nói cậu trầm ổn, tĩnh lặng đúng không? Cậu lần này muốn làm cho Xán Liệt nhìn thử một chút bộ dạng nhiệt tình của cậu! Cậu một phen cầm lấy tay Xán Liệt để lên lồng ngực của mình: “Thật xin lỗi, từ trước đến nay tôi đối với anh chưa nhiệt tình lắm, bây giờ cho anh sờ thử, nó rất là nóng, nó chính là vì anh mà nhảy lên.”

Xán Liệt không kịp phản ứng, tay của anh liền bị Bạch Hiền nắm chặt, ngực của cậu mềm mại, giống như một cây bông vải làm cho khuôn mặt lạnh như băng của anh bị tan chảy, trái tim của Bạch Hiền hiện giờ giống như một ngọn lửa, thịch, thịch... Càng ngày càng nhảy loạn.

Xán Liệt nhớ tới điều gì đó, liền kéo tay lại, Bạch Hiền cũng rất bình tĩnh mà buông tay ra, lại bình tĩnh mà nói rằng: “Xán Liệt, anh không cần nói với tôi điều gì! Anh thấy đó là lí do khiến cho tôi yêu anh, cũng không phải là do tôi kết luận bừa bãi”.

“Cậu sẽ không bừa bãi mà nói tôi sẽ yêu cậu chứ.”

Bạch Hiền đưa một ngón tay lên phe phẩy: “NO, NO, NO”

Nhìn bộ dáng của cậu bây giờ rất đắc ý, cậu xảo quyệt cười: “Đây không phải là kết luận bừa bãi, mà chính là sự thật.”

Bạch Hiền cố gắng làm cho tâm trạng của mình trở nên tĩnh lặng, đem quần kéo lên đến mắt cá chân, liếc nhìn Xán Liệt và nói: “Cảm ơn anh vì tối nay đã cho tôi ở nhờ, tốt lắm, tôi cũng rất mệt, có chuyện gì ngày mai hẵng nói.”

Nhưng mà lời của cậu nói xong, Xán Liệt vẫn là ngây ngốc mà đứng yên một chỗ, không hề chớp mắt mà nhìn cậu.

Bạch Hiền đoán không ra anh ta đang suy nghĩ gì, đầu của cậu bây giờ rất đau, có lẽ là do say rượu, tóm lại cả người cậu đang rất nóng, cậu muốn nhanh chóng tắm một cái, sau đó đi ngủ một giấc. Sáng mai sẽ cùng Xán Liệt đối mặt, chuyện này thật sự làm cho cậu hao tổn không ít tâm sức.

Nhưng, Xán Liệt không đi, Bạch Hiền chỉ có thể kiên trì mà tiếp tục, cậu cắn môi, đôi mắt cong lên. Khoác hai tay lên vai Xán Liệt , thân thể lại không ổn định mà té vào bồn tắm lớn, hà hơi nóng vào vành tai Xán Liệt và nói: “Anh muốn xem tôi tắm?”

Xán Liệt nhíu mi, anh nghĩ là Bạch Hiền cũng chỉ là doạ anh thôi, không nói lời nào cũng chẳng chịu rời đi.

Tốt, thật sự rất tốt! Cậu là Bạch Hiền, điều gì mà chẳng dám làm, dù sao cậu muốn Xán Liệt cũng đã từ lâu rồi. Bạch Hiền hít sâu một hơi, cánh tay duỗi ra một cái, đi tới, tay cởi từng nút áo mở ra

“Anh muốn xem thì cứ xem thoải mái.” – Bạch Hiền thờ ơ nhún vai, áo rơi xuống, cậu không dám nhìn tới vẻ mặt của Xán Liệt, chính mình khom người tiếp tục cởi quần.

Nội tâm của cậu đang rất đau khổ, cậu không bao giờ nghĩ muốn làm cho Xán Liệt khinh thường mình, nhưng... thái độ này của Xán Liệt làm cho cậu căm tức. Cậu đã bị tình cảm ràng buộc, không thể nào thoát ra khỏi nó.

Song, tay của cậu mới cầm đến lưng quần, chưa kịp kéo xuống thì người ở đối diện bất chợt phóng tới. Bạch Hiền bị Xán Liệt đè vào sát tường, tấm lưng trần truồng của cậu dựa vào bức tường gạch men sứ lạnh như băng, cậu cả kinh, cằm liền bị Xán Liệt nắm giữ, anh nóng bỏng hôn lên môi cậu giống như là cuồng phong bão táp, hung hăng mà tung hoành trên miệng của cậu.

Xán Liệt dùng sức mút, lưỡi của Bạch Hiền đã bị anh kéo vào trong miệng của mình, không một chút ôn nhu mà khuấy. Một tay chạm đến đầu nhũ, dường như phát tiết mà xoa nắn. Bạch Hiền đau đến nhíu mày, “ưm” một tiếng, trợn to hai mắt mà nhìn người đàn ông này, dường như đang phát cáu mà nhìn mình. Cậu còn chưa kịp phản ứng thì Xán Liệt liền kéo tay cậu tiến vào trong quần của anh. Tay của cậu bao phủ lấy bộ phận sinh dục của Xán Liệt, thật là mềm...

Xán Liệt bỗng nhiên dùng sức đẩy, lui về sau từng bước, lấy tay nhẹ nhàng lau chùi môi mình: “Cậu hiểu không?”

Sau đó, ánh mắt của Xán Liệt không còn chút độ nóng nào, nhàn nhạt liếc cậu một cái, giọng nói lạnh như băng, khiến cho người ta phải run rẩy: “Bạch Hiền, tôi nói rồi, đừng nên phí sức, tôi đối với cậu không có một chút sắc dục! Cho dù là hiện tại, cậu có cởi hết đồ rồi đứng trước mặt tôi, tôi đối với cậu cũng không có hứng thú.” – Nói xong Xán Liệt liền cất bước rời đi, cũng chẳng quay đầu lại.

Anh mới vừa bước ra khỏi phòng vệ sinh, rốt cục Bạch Hiền kiên trì không nổi, thân thể trở nên mềm nhũn, ngồi trên mặt đất, hai tay cậu bụm miệng lại, cậu chưa bao giờ cảm thấy mệt mỏi như thế này, thật sự là khóc không ra nước mắt.

Ý tứ của Xán Liệt rất rõ ràng, cho dù anh ta không nói, Bạch Hiền làm sao lại không hiểu được ý của nó! Đi theo anh ta lâu như vậy, đừng nói là cử chỉ, cho dù chỉ một ánh mắt, cậu cũng có thể đoán được 7, 8 phần. A, việc làm của Xán Liệt vừa rồi, đó là muốn cho cậu biết, anh ta đối với cậu không có hứng thú, đơn giản là giống như cho cậu một cái tát! Một tát này, vừa ngoan lại vừa tuyệt, đánh nát đi tôn nghiêm, danh dự của cậu, thậm chí khiến cho cậu mất đi vọng tưởng này. Mà cậu lại là nam thì đâu thể nào hấp dẫn được anh ấy. ( chưa chắc à nha :v)

Bạch Hiền chưa bao giờ là một người thất bại, thế nhưng Xán Liệt lại có thể làm cho cậu trở nên như thế này, Xán Liệt đúng là một người nổi danh trên thương trường, cậu làm sao có thể là đối thủ của anh ta.

Cậu muốn khóc, nhưng mà ngay cả dũng khí để khóc cũng không còn, cậu đâu còn tư cách vì Xán Liệt mà khóc chứ? Cậu chỉ là một thư kí mà thôi, một người cho dù cởi hết quần áo, trần trụi mà đứng trước mặt Xán Liệt, làm đủ mọi cách quyến rũ, anh cũng sẽ không có hứng thú.

Thân thể của Bạch Hiền bây giờ rất mệt mỏi... Một đêm đau khổ, Bạch Hiền tắm xong liền nằm dài trên giường, ngủ... không yên ổn chút nào. Ban đêm, cũng không biết mấy giờ, thân thể của cậu lúc lạnh lúc nóng, cái trán không cầm được mà đổ mồ hôi. Cậu ban đầu còn tưởng là do mệt mỏi mà trở nên như vậy, nhưng đang lúc nửa tỉnh nửa mê thì gặp ác mộng, tỉnh rồi lại ngủ, Trong thoáng chốc, cậu dường như nhìn thấy Xán Liệt đứng trước mặt mình... Bạch Hiền mê man, nhớ tới hôm qua sau khi tắm rửa, liền phát hiện không có quần áo ngủ, liền tìm trong tủ một cái áo sơ mi trắng mà khoác lên người.

Cậu nhìn thấy Xán Liệt đang vươn tay về phía mình, theo bản năng liền lui về phía sau một chút. Bị lăng nhục một lần là đủ rồi, nếu như Xán Liệt đã chán ghét cậu, cậu cũng không muốn nghe anh ta nói những lời châm chọc khiến cho cậu bi thương. Cho dù là nằm mộng, cậu cũng sợ khuôn mặt lạnh như băng của anh ta.

Là mộng đi, tốt nhất là mộng, chỉ cần khi cậu tỉnh lại, liền chính mình sẽ thu thập lại những mảnh vỡ của tim cậu, rồi chạy khỏi nơi này.

Xán Liệt đứng ở cạnh giường, sắc mặt càng ngày càng khó coi, hận Bạch Hiền, không chỉ không thèm nhìn anh mà còn đem ánh mắt gắt gao nhắm chặt, hơn nữa nhìn anh giống như đang nhìn thấy người xấu mà lui về một bên, khiến cho trong lòng anh nổi lên một ngọn lửa.

Thật là một người ngu xuẩn! Rốt cuộc đang làm gì?

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro