Chap 2

Đêm thu Đài Bắc vẫn hết sức nóng bức, gió thổi trong tháng chín có một cỗ không khí ẩm ướt.

Sau khi Bạch Hiền rời khỏi quán cà phê, cậu đến một cửa hàng, nơi đó có một nhà tạo mẫu mà cậu quen đã sớm chờ đợi, bằng tốc độ nhanh nhất làm cho cậu trở nên đẹp hơn. Thế nhưng, tối nay tâm tình của cậu không tốt, đãng trí quét mắt nhìn tạo hình của bản thân, liền trực tiếp đi thẳng tới bữa tiệc.

Hoàn hảo, cậu không đến muộn, nhưng cuối cùng lại biến thành trung tâm chú ý của mọi người.

Bạch Hiền đi đến cổng chính, mọi người trong sảnh nhất thời đồng loạt phóng ánh mắt về phía cậu, cậu đi đến trong góc phòng, dường như muốn che dấu mình trong ánh đèn của bữa tiệc. Chẳng bao lâu, Bạch Hiền liên tiếp nghe được những âm thanh ồn ào, cậu đem những ghen ghét, hâm mộ lẫn hiếu kì thu vào trong mắt. Cậu vừa gẩng đầu lên, lại bắt gặp ánh mắt của Phác Xán Liệt.

Nhìn sắc mặt anh bình thường, hẳn là không có gặp qua Kiều Vi... Cậu muốn trả lại điện thoại mà mình đang cầm trong tay cho Xán Liệt. Chỉ hy vọng Kiều Vi có thể nghe được những lời nói sau cùng của mình, không nên cho anh ấy biết rõ sự thật.

Trong lòng Bạch Hiền cân nhắc một số chuyện, cậu có lẽ nên thay Kiều Vi đem chuyện này che giấu, không nên để Xán Liệt biết được chuyện này, cho dù người chịu tổn thương sau cùng vẫn là mình, cũng không nên thừa cơ hội mà hãm hại Kiều Vi và để cho Xán Liệt bị tổn thương. Cậu khinh thường những thủ đoạn hèn hạ, cuối cùng thì chẳng được cái gì!!!

Bạch Hiền có khả năng ác độc với bất kì ai, duy chỉ có Xán Liệt là không thể.

Tối nay Bạch Hiền mặc bộ vest xa hoa mà trang nhã và tinh tế, bên trong là áo sơ mi trắng khoác ngoài là áo vest đen cách điệu, bên trái ngực áo là cái cài áo cánh chứ S và sao bạc vô cùng tinh tế . Mái tóc đen bóng, được uốn quăn lên, cậu kẻ eyeliner cùng với trang điểm nhẹ tựa như một khối thạch anh đang phát sáng giữa đám đông, dáng người thon thả, mảnh khảnh, kết hợp với phần mông là đôi chân thon dài hết sức gợi cảm.

Ở trong mắt mọi người, Bạch Hiền từ đầu đến cuối vẫn lộ vẻ lạnh nhạt mà thanh nhã đi đến chỗ Xán Liệt , cười nói:"Tôi không đến muộn chứ? "

Xán Liệt thản nhiên mà lắc đầu, lấy ly rượu đỏ từ bồi bàn đưa cho cậu: "Cậu không bao giờ đến muộn, tôi luôn tán thưởng cậu ở điểm đó."

Lúc này, ánh sáng trong đại sảnh bỗng trở nên rực rỡ, xung quanh có rất nhiều cặp tiến về phía sân nhảy,Bạch Hiêng bất thình lình đưa tay về phía Xán Liệt : "Tổng giám đốc Phác, tôi có thể mời anh một điệu nhảy được không?"

Thanh âm của cậu vừa thanh thuý lại đầy sức sống, Xán Liệt sửng sốt, cứng đờ người, vốn là đã định sẽ vươn tay mời cậu khiêu vũ. Anh bỏ ly rượu xuống rồi xoay lưng lại cầm tay cậu - "Đây chính là vinh hạnh của tôi."

Trong ánh mắt của mọi người, có sự ganh ghét, cũng có sự ngưỡng mộ, còn hai người vẫn tự nhiên mà bước ra khiêu vũ.

Tuy rằng cậu đã cùng Xán Liệt khiêu vũ rất nhiều, nhưng mà so với tối hôm nay toàn bộ đều không giống nhau, Bạch Hiền đem cơ thể mình hơi nghiêng về phía trước, mùi nước hoa của Xán Liệt thật dễ chịu, làm cho lòng của cậu cũng lay động theo.

Cho tới hôm nay, tình cảm yêu mến của Bạch Hiền đối với Xán Liệt được che dấu rất tốt, thế nhưng tối nay cậu muốn đem tất cả suy nghĩ trong lòng nói ra!!!

"Thư kí Biện, đang suy nghĩ gì?" Thanh âm trong trẻo, lạnh lùng của Xán Liệt từ đỉnh đầu truyền đến, Bạch Hiền chợt loé tinh quang, hoảng hốt đạp vào chân của Xán Liệt, cậu bối rối nghĩ muốn tách ra, lại bị cánh tay to lớn của Xán Liệt ràng buộc làm cho cậu không thể nào dứt ra được.

"Bạch Hiền, tối nay cậu có tâm sự." Xán Liệt cho tới bây giờ chưa từng thấy qua bộ dạng của Bạch Hiền hoảng hốt, bối rối như vậy. Trong mắt anh, Bạch Hiền là một người nghiêm túc, cẩn thận, gặp chuyện gì cũng chưa bao giờ hoảng hốt, cho dù là trong đàm phán thương nghiệp đầy khó khăn, cậu cũng đều làm rất tốt.

Tại sao tối hôm nay cậu lại như thế?

Bạch Hiền vội vàng thu lại suy nghĩ và bộ dạng hoảng hốt của mình, lắc đầu, suy nghĩ một chút rồi nói: "Là có chút chuyện nghĩ muốn nói với anh...". Đột nhiên Bạch Hiền muốn uống rượu, cậu chủ động đem tay của mình trên người Xán Liệt buông ra mặc dù cậu rất lưu luyến lòng ngực của anh.

Cậu kéo Xán Liệt đi đến một chỗ vắng vẻ. Trong góc phòng, lòng cậu khẩn trương, tim cũng muốn bay ra ngoài, xác định vị trí này sẽ không làm cho người ngoài để ý, cậu âm thầm thở dài một hơi.

Xán Liệt chỉ lặng lẽ đi theo Bạch Hiền, anh vẫn thản nhiên mà nhìn cậu, hôm nay cậu có chút kì quái.

Bạch Hiền cầm lấy ly rượu trên bàn mà uống vào trong bụng, giống như là đây không phải rượu mà là nước. Cho đến khi Bạch Hiền uống một lần hết sáu ly rượu, thì trên khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị của Xán Liệt rốt cục cũng xuất hiện một tia gợn sóng, anh nhíu mi, đem cổ tay của Bạch Hiền ngăn lại, thanh âm lạnh như băng:

"Bạch Hiền, rốt cục có chuyện gì xảy ra, tâm tình không tốt sao?"

Bạch Hiền giãy giụa tránh khỏi cánh tay của anh, chính là vẫn ngẩng mặt uống cạn ly rượu thứ bảy, dòng rượu chạy qua đầu lưỡi của cậu, thơm mát, tinh khiết và ngọt ngào, một mạch như vậy liền đem bảy ly uống vào bụng, trên khuôn mặt cậu rõ ràng đã xuất hiện một vùng ửng hồng. Không phải là khi say người ta thường sẽ có can đảm sao để nói ra sự thật sao? Bạch Hiền ngẩng đầu lên, ngây ngốc mà cười... "Em yêu anh."

"..." Xán Liệt bỗng nhiên sửng sốt, vẫn chưa kịp nói cái gì, trong nháy mắt có một thân thể mềm mại tiến vào trong lòng ngực mình, một giây kế tiếp, lại bị một ai đó người nhân cơ hội khi anh ngẩn người mà tiến đầu lưỡi vào trong miệng anh. (còn ai vào đây nữa~ hjhj)

"Không được, Hiền... Hiền...". Xán Liệt lạnh nhạt, không chút lưu tình mà đẩy Bạch Hiền ra: "Cậu điên rồi".

"Em điên rồi." Bạch Hiền loạng choạng bước về phía sau hai bước, nhìn bộ dáng của cậu có phần chật vật, hai gò má ửng hồng, ánh mắt rã rời

"Ngay từ giây phút em gặp được anh, em đã điên rồi, liền yêu anh, tại sao lại khiến cho em yêu anh?"

Bạch Hiền cúi đầu nói chuyện, cậu thật không dám nhìn Xán Liệt , không muốn nhìn thấy ánh mắt nghiên cứu, tìm tòi của Xán Liệt, cậu uống rượu, thanh âm có chút khàn khàn và nhỏ, ngữ điệu càng lúc càng nhanh nhìn ra có phần hơi loạn.

"Nhưng mà anh lại yêu người bạn tốt nhất của em, dĩ nhiên là Kiều Vi cũng yêu anh, em còn có thể nói cái gì? Em chỉ có thể cắn răng, âm thầm khóc mà chúc phúc cho hai người, số mệnh là vậy! Thế nhưng, thật là đáng chết, tình cảm của em lại chưa từng vì nhìn thấy hai người ở chung một chỗ mà tan biến, ngược lại vì muốn ở bên cạnh anh, em lặng lẽ vào tập đoàn Phác thị làm từ công việc thấp nhất mà leo lên vị trí hiện tại, chính là muốn anh nhìn em một lần, sau đó em cố gắng trở thành một trợ thủ đắc lực, anh mới chú ý đến em..."

"Tại sao tối hôm nay cậu lại nói ra những điều này? Cậu không nói, tôi cũng không biết." Từ đầu chí cuối, Xán Liệt vẫn lãnh đạm nhìn cậu, giống như là Bạch Hiền bất quá cũng nói một chuyện rất bình thường, hơn nữa chuyện này đối với anh không một chút quan hệ.

Cho dù không nhìn thấy nhưng Bạch Hiền có thể đoán được Xán Liệt có biểu tình gì. Nghe được âm thanh lạnh như băng của anh, lòng cậu đau nhói: "Bởi vì... em đã nói cho Kiều Vi..., anh để quên điện thoại trong phòng họp, em hẹn cô ấy ra ngoài để gặp mặt, sau khi nhìn thấy cô ấy bộ dạng nhỏ nhắn, hạnh phúc, em rốt cục không nhịn được liền nói..."

"Cậu đã nói với Kiều Vi những gì?" thanh âm của Xán Liệt bất thình lình nâng cao.

Bạch Hiền mạnh mẽ ngẩng đầu hướng về phía Xán Liệt, khuôn mặt tái nhợt cười, chỉ khi nói đến Kiều Vi, anh ấy mới có thể kích động như thế.

Cậu nghênh đón ánh mắt lạnh lùng của Xán Liệt, từ từ trả lời: "Em chỉ nói những điều mà trái tim muốn nói, nói em đã nhiều năm lặng lẽ yêu anh, nhìn cô ấy hạnh phúc, còn em mỗi ngày đều đố kị, đau khổ! Hiện tại hai người đã đính hôn, em không muốn lại tiếp tục chịu đựng..." Bạch Hiền dừng lại, vẫn là kiên định nói tiếp" Em muốn nói ra, nếu không nói ra, sao biết mình còn cơ hội hay không".

Xán Liệt lạnh lùng nhìn Bạch Hiền, thảo nào tối nay cậu có chút khác biệt, thế nhưng nói ra những lời này thì có lợi ích gì chứ.

"Cậu cũng đừng mong có cơ hội, tôi coi như tối nay không có chuyện gì xảy ra, tôi sẽ nói rõ nguyên nhân với Kiều Vi sau."

"Không cần uổng phí công sức." Bạch Hìền tuy là nói vậy nhưng vẫn lấy điện thoại của anh từ trong túi xách ra.

"Em so với anh nói sẽ tốt hơn, yêu bạn trai của người bạn tốt nhất của mình, cố ấy nhất định đã từng tiến thoái lưỡng nan,... Nói không chừng, bây giờ cô ấy đã trốn tránh ở một nơi khác, làm cho chúng ta không thể tìm thấy cô ấy! Cô ấy chính là như vậy, rất yếu đuối, hèn nhát luôn muốn chạy trốn..."

"Đủ rồi!" Xán Liệt gầm nhẹ một tiếng

Bốn phía đã có không ít người chú ý tới động tĩnh phía bên này, bọn họ xôn xao nhìn về phía họ, xì xào bàn tán.

Xán Liệt cầm lấy điện thoại di động, nhanh nhẹn nhấn phím gọi cho Kiều Vi, quả nhiên là tắt máy. Xán Liệt thất thần trong chốc lát, Bạch Hiền nói không sai, Kiều Vi đúng là khi gặp được một chuyện gì đó, cô ấy nhất định sẽ suy nghĩ mãi trong đầu, sau đó bỏ lại cục diện hỗn loạn mà trốn đi, thật là ngu ngốc.

Xán Liệt không muốn nghĩ nhiều nữa, liếc mắt nhìn Bạch Hiền một cái, xoay người rời đi.

Bạch Hiền đi theo anh, ở bên cạnh anh nhỏ giọng nói: "Cho dù anh tìm được Kiều Vi, cô ấy cũng sẽ chia tay với anh."

Anh sửng sốt, bước chân dừng lại, khoé miệng cũng nhấp nháy: "Thư kí Biện, tôi vẫn luôn cho rằng cậu là một người phân minh công và tư."

Bạch Hiền không nghĩ đến anh sẽ nói như vậy, Xán Liệt nói không sai, nếu như Kiều Vi không chủ động nói lời chia tay, cậu sẽ đem bí mật này cất giấu suốt đời, nhưng mà bây giờ cậu mới biết rõ, Xán Liệt rất yêu Kiều Vi. Nếu như anh biết rõ Kiều Vi đã yêu người khác, thậm chí cùng người ta ở trên giường, anh sẽ đau lòng biết bao nhiêu?

Cậu thà rằng để cho Xán Liệt hận chính mình, cũng không muốn người đàn ông mà mình yêu nhất đau khổ. Anh ưu tú như vậy, tốt như vậy lại rất mạnh mẽ, sẽ không cho phép mình là một đàn ông thất bại, thực sự sẽ không vì yêu mà làm tổn thương bản thân mình chứ.

Xán Liệt nhìn Bạch Hiền trước mắt, trong ánh mắt cậu chứa rất nhiều tâm tình phức tạp, những suy nghĩ và ánh mắt mãnh liệt này không giống như một người lưu luyến si mê, nội tâm của anh bị ánh mắt này làm cho anh run rẩy, lay động.

"Vậy em làm cho anh thất vọng rồi, từ giờ phút này trở đi, em sẽ không buông tha."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro