Chap 27


Tân Lương lo lắng nhìn về phía Bạch Hiền đang trầm lặng, nhìn cậu như vậy, anh thật sự sợ rằng cậu sẽ nghĩ quẩn, hoàn hảo, hôm nay anh hẹn Xán Liệt lúc mười một giờ, hi vọng bên kia hết thảy liền thuận lợi.

Anh đã luôn tự hỏi tại sao mình phải làm vậy?

Anh thận trọng suy nghĩ một chút, có lẽ tình cảm của anh đối với Bạch Hiền không phải là yêu, nhưng tình yêu của cậu dành cho Xán Liệt khiến cho anh phải rung động!

Nếu họ đã yêu nhau như vậy, sao anh lại có thể không trợ giúp, tác hợp đôi oan gia này.

Bạch Hiền tự nhiên không biết Tân Lương đang ngấm ngầm mưu tính điều gì, không không chú ý xe bây giờ đang chạy rất chậm, lúc chạy đến sân bay thì cũng đã 10h45’.

Bạch Hiền cuối cùng nổi giận, đem tất cả những buồn bực mấy ngày qua của mình đẩy ra ngoài.

“Tân Lương, anh có nhầm không, từ nhà anh đến sân bay cũng chỉ mất 45’, anh cư nhiên lại lái mất đến một giờ! Mười một giờ máy bay đã cất cánh, hiện tại đều không thể vào, anh có ý tứ gì?”

Tân Lương lần đầu nhìn thấy bộ dạng giận dữ của Bạch Hiền, liền bất đắc dĩ cười: “ Đừng giận, xem em giận đến mức mặt tái xanh rồi, cùng lắm thì đi chuyến sau.”

Bạch Hiền bất đắc dĩ trợn mắt nhìn anh một cái.

Tân Lương ngồi bên cạnh chỉ có thể cười mà nói:

“Bạch Hiền, thời gian còn sớm, chúng ta tìm một chỗ ngồi xuống trước.”

Anh nhìn xung quanh một chút, rồi kéo Bạch Hiền đi về phía trước. Bạch Hiền cũng mặc tuỳ cho anh kéo. Cậu bây giờ thật sự rất muốn rời khỏi đây, bởi vì... Trên màn ảnh của sân bay cứ nhiên phát sóng trực tiếp hôn lễ của Xán Liệt! Cái đó thanh âm quả thực rất lớn, lớn đến mức khiến cho Bạch Hiền không muốn quan tâm cũng không được.

Mọi người, tổng giám đốc tập đoàn Phác thị sắp cùng vị hôn thê tổ chức đám cưới!

Đây là một đám cưới vô cùng đặc biệt chưa từng có trong lịch sử, đám cưới sẽ diễn ra ở sân bay...

Bạch Hiền thật muốn bịt kín lỗ tai mình lại, cậu phát hiện lời nói của kí giả kia có một chút..Cái gì là vô cùng đặc biệt, lại kết hôn ở sân bay? Là ngoài ý muốn sao? Cậu muốn biết nhưng lại sợ...

Bạch Hiền vẫn không yên lòng, cũng không biết Tân Lương đang kéo cậu đi đâu, cậu cũng chỉ biết theo anh, cậu không cần biết anh kéo cậu đi đâu, chỉ cần tránh khỏi những nơi có tin tức liên quan đến Xán Liệt.

“Bạch Hiền, em xem chỗ đó có thật nhiều người, hình như là có cái gì náo nhiệt, chúng ta đi coi trộm một chút có được hay không? “

Tân Lương chỉ về phía trước mặt không xa, chỗ này cũng không còn gì liên quan đến đám cưới của Xán Liệt, cậu thở phào nhẹ nhõm. Nhìn thấy nhiều người vây quanh chỗ đó, cũng không biết là có chuyện gì xảy ra?

Từ xa nhìn lại, cậu cảm thấy có vài người nhìn rất quen. Trong lúc nhất thời Bạch Hiền cũng không nhớ ra là người nào, dựa vào bản năng chuyên nghiệp của cậu, cậu cũng cảm thấy có chuyện gì đó đang xảy ra, Dù gì thì máy bay còn một tiếng nữa mới cất cánh, cậu cũng không cự tuyệt lời đề nghị của Tân Lương.

Tân Lương thấy Bạch Hiền đáp ứng, khóe miệng cũng kéo đến gần mang tai. Liền lôi tay cậu đi đến. Càng ngày càng đến gần, Bạch Hiền nghe được một thanh âm quen thuộc. Đây không phải là... hành khúc trong đám cưới sao?

Lúc nãy ở trên ti vi cũng nghe được, tại sao lại có người tổ chức đám cưới ở sân bay cơ chứ? Thật là trong thế giới to lớn này, không thiếu cái gì lạ, hôm nay tránh khỏi đám cưới của Xán Liệt lại đụng phải một đám cưới ở sân bay.

Hành khúc đám cưới vang lên một lần nữa rồi biến mất. Bạch Hiền cảm thấy có chút kì quái, cùng Tân Lương đi đến, mọi người dường như có ý tản ra thành một đường cho cậu cùng anh tiến vào...

Cậu đang cảm thấy có chút kì quái, liền nghe được thanh âm của người chủ trì vàng lên: “Phía dưới chính là cô dâu của chúng ta.”

Bất thình lình, ánh mắt của mọi người giống như hẹn trước, đồng loại nhìn về phía Bạch Hiền. Đầu cậu có chút tê dại, không kịp ngẫm nghĩ cái tình huống này? Thân ảnh Tân Lương bên cạnh cũng biến mất, Bạch Hiền định thần nhìn lại, chính là tiểu trợ lí Tạ Phương.

Cậu vừa muốn hé miệng, Tạ Phương liền thấp giọng nói rằng: “Anh Biện, hôm nay là đám cưới của anh”

“Kia... đùa gì thế, tôi cùng ai đám cưới?” trong lòng Bạch Hiền bồn chồn, mặc dù cậu suy đóan có lẽ là Xán Liệt, nhưng không dám xác định, có lẽ là do Tân Lương giở trò?

Hành khúc lại vang lên, Tạ Phương đã kéo Bạch Hiền đi đến giữa sân, vị trí chú rể bên cạnh trống không, Bạch Hiền vẫn như cũ không thể nào hiểu nỗi.

“Tạ Phương, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”

Bạch Hiền vừa dứt lời, màn hình trước mặt cậu bỗng xuất hiện hình ảnh một người đàn ông, đàn ông này thật sự quá quen thuộc, quen thuộc đến mức, cho dù một cái nhíu mày, một tiếng cười, một lời nói cũng khiến cho cậu chết mê chết mệt.

Đàn ông kia không phải ai khác mà chính là anh- Phác Xán Liệt!

Trên màn ảnh, anh ngồi xuống ghế, trần tư hồi lâu, sau đó bỗng nhiên lên tiếng nói:

“Hj! Bạch Hiền, hôm nay là ngày thứ tư em rời khỏi anh, mà anh cũng đã ba đêm không ngủ, những ngảy qua anh đều bán mạng vào công việc, một là không để cho mình tương tư đau khổ, một là muốn nhanh chóng hoàn thành mọi việc để đi tìm em.”

Bạch Hiền hít một hơi, đó là Xán Liệt sao?

Anh đây là đối với cậu... bày tỏ sao?

Cậu không thể tin vào mắt của mình, nhưng nước mắt cũng đã che đi hai mắt của cậu.

“Em rời đi mấy ngày, anh đều rất nhớ em! Ngày đầu tiên em rời khỏi anh là vào ban đêm, anh cảm thấy mmình thật sự rất ngốc, một người ở bên cạnh anh, lại bảo vệ hạnh phúc của anh nhiều năm như vậy, anh lại không biết quý trọng! Anh vẫn luôn cho rằng, cho dù anh ở bất cứ đâu, làm bất cứ điều gì, chỉ cần quay lưng lại liền nhìn thấy em. Nhưng cho đến khi em đi, anh mới biết rõ, anh đã sai! Anh không những biết rõ lòng mình mà còn phải nắm giữ lấy hạnh phúc của chính mình~

Bạch Hiền nghẹn lời.

Đó là Xán Liệt của cậu... Cậu yêu Xán Liệt a!

“Anh vẫn luôn cho rằng tình yêu rất ấm áp, giống như một dòng nước, cho đến khi em làm cho anh yêu em. Cám ơn vì em đã yêu anh, xin em hãy tha thứ vì bây giờ anh mới giác ngộ, cũng hy vọng anh giác ngộ không quá muộn~! Cho nên hãy cho anh một cơ hội, gả cho anh được không? Ngay tại đây, vào giờ phút nay...”

Xán Liệt, anh yêu em sao? Đây là sự thật?

Bạch Hiền dường như không dám tin tưởng, cho đến khi sau lưng truyền đến một thanh âm khẩn cầu tha thiết:

“Bạch Hiền, anh yêu em, chúng ta vĩnh viễn ở chung một chỗ được không?”

Nghe thấy thanh âm của anh, Bạch Hiền xoay người lại, khóc đến mức nước mắt khiến cậu không thể nhìn thấy anh.

“Anh tại sao lại ở chỗ này? Anh không phải là.....”

“Hư! Không được nói đến người khác, thời khắc này chỉ thuộc về anh và em...”

“Nhưng Kiều Vi đâu? Cô ấy...”

“Ngô Hữu Bình trở về Pháp, cô ấy cũng đi theo.”

“Cho nên, các người... a, anh cùng Tân Lương hợp tác gạt em.”

Xán Liệt nhịn không được, tiến lên ngăn chặn cái miệng nói nhảm của cậu, đầu lưỡi tựa như trong miệng cậu mà quấy đảo.

“Lúc nãy, anh đã nói không được nhắc đến người khác.”

Bạch Hiền vội vàng đẩy anh ra, nhìn mọi người bốn phía vây quanh xem náo nhiệt, không khỏi xấu hổ: “Đừng làm rộn, nhiều người như vậy.”

“Để cho họ nhìn, hôn lễ này chính là khiến cho người ta nhìn! Gả cho anh được không? Anh sẽ dùng cả đời mình để chứng minh ~ Anh yêu em~”

“Cả đời?”

“Không sai, cả đời này, chỉ có anh với em...”

Bạch Hiền lau đi dòng lệ ở đáy mắt, cậu vì ngày này đã phải đợi năm năm. Cậu nhìn Xán Liệt, khoé miệng dâng lên nụ cười hạnh phúc, lớn tiếng nói: “Em nguyện ý! Em nguyện ý gả cho anh làm vợ”

“Bạch Hiền, anh yêu em.”

“Em cũng yêu anh.”

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro