Chap 28


Năm tháng sau.

Trong phòng họp của tập đoàn Phác thị.

Cảnh tượng không khác gì mấy tháng trước, tập đoàn Phác thị và tập đoàn Trần thị cũng vừa kết thúc dự án hợp tác này, tất cả đều thành công tốt đẹp. Hội nghị vừa kết thúc, trong phòng vang lên tiếng vỗ tay như sấm.

Bất quá người thay mặt tập đoàn Trần thị là Tân Lương, anh ta đã đảm nhiệm chức vụ tổng giám đốc, cho nên hiện tại hẳn là phải gọi anh là Tổng giám đốc Trần.

Xán Liệt chủ động đứng lên bắt tay anh ta:

"Tổng giám đốc Trần, lần hợp tác lần này của chúng ta rất vui vẻ, hi vọng lần sau chúng ta có thể tiếp tục hợp tác."

Tân Lương cười cười, nụ cười của anh vẫn như vậy, bất quá trải qua bao nhiêu tháng đã có nhiều kinh nghiệm hơn, trở thành một đàn ông có mị lực nhiều hơn: "Tổng giám đốc Phác, lần sau nhất định chúng ta sẽ có dịp hợp tác "

"Hai người đàn ông các anh a, lời xã giao ít nói một chút, người khác nhìn vào sẽ hiểu lầm."

Bạch Hiền cố gắng đỡ cái bụng phình to đi tới. Hai người đàn ông nhìn nhau cười một tiếng, sau đó đồng thời lấy tay sờ sờ cái mũi. Kể từ khi hai người cùng nhau tính kế Bạch Hiền, tổ chức đám cưới ở sân bay, Tân Lương cùng Xán Liệt đã trở thành bạn tốt. Bất quá mỗi lần nhìn thấy Tân Lương, Bạch Hiền lại rất ghét, tuy là anh ta muốn tác hợp hai người bọn họ cũng không được lừa cậu nha!

C

ho nên Tân Lương cảm thấy rằng, không nên thường xuyên làm người tốt nhiều quá a. ( tội anh ghê :') )

"Cái gì? Bạch Hiền, chua trai cay gái, không chừng thai này của em chính là một đứa con trai!" Trần Tân Lương cười, tỏ ý lấy lòng.

Xán Liệt lạnh nhạt nhìn anh ta:

"Tránh ra, Bạch Hiền cùng anh thân thiết như vậy sao?"

"Xán Liệt, dẫu sao tôi cũng đã giúp anh lừa Bạch Hiền và dẫn cậu ấy đến sân bay, anh không cảm ơn thì thôi lại còn nổi máu ghen, hai người quả nhiên là vợ chồng đều thích ăn dấm chua."

"Tốt lắm, hai người các anh thật ầm ĩ, để cho người khác nhìn vào sẽ cười chê"

Bạch Hiền kéo cánh tay ông xã của mình, hướng về phía Tân Lương nói: "Tân Lương, anh cũng đã già, có phải hay không nên tìm bạn đời a."

"Em nói gì vậy a? Còn chưa làm mẹ đã muốn làm bà mai sao?" - Tân Lương trốn tránh cậu.

"Ông xã..." Bạch Hiền bỗng nhiên làm nũng

"Chúng ta giới thiệu Kiều Vi cho Tân Lương có được hay không?"

Xán Liệt nhíu mi, nhìn thấy ánh mắt uy hiếp của Bạch Hiền, không hề nghĩ ngợi, lập tức tán thành: "Ý kiến hay." ( "không phải sợ" mà là cưng chiều :') )

"Cái gì? Kiều Vi? Cô ấy không phải cùng người đàn ông tên Ngô Hữu Bình sang Pháp sao?"

"Đừng nhắc đến Ngô Hữu Bình! Đó chỉ là một đàn ông cặn bã! Cầm năm trăm vạn kia, chẳng những không quyên góp từ thiện, còn cho rằng Kiều Vi và Xán Liệt tơ tình chưa dứt! Kiều Vi đã quay về Đài Bắc, dù sao anh cũng đang không có ai, tiếp nhận cô ấy cũng không có vấn đề." - Bạch Hiền hùng hồn nói.

"Đùa gì thế? Tôi còn có việc, đi trước nha."

Tân Lương ở cùng Bạch Hiền vài ngày, sao lại không hiểu suy nghĩ của cậu. Người này nhất định đang sầu muộn nha. Kiều Vi trở về, nguy cơ của cô ấy đã đến nha.

Xán Liệt thấy Tân Lương bước đi, thở dài nói: "Vợ yêu, em thật sự không có lòng tin với anh sao? Chúng ta đã kết hôn, em vẫn còn suy nghĩ đến Kiều Vi."

Bạch Hiền lắc đầu: "Xán Liệt, em đã sớm không còn hận Kiều Vi. Em hi vọng cô ấy sẽ hạnh phúc. Cô ấy quay về, nhìn thấy chúng ta ở chung một chỗ, cô ấy sẽ rất cô đơn, khổ sở. Dù sao Tân Lương cũng không tồi, nếu như hai người họ ở chung một chỗ, Kiều Vi có lẽ sẽ hạnh phúc."

Xán Liệt ôm lấy thắt lưng vợ, vuốt bụng cậu, thân mật mà nói: "Đừng suy nghĩ nhiều, Kiều Vi tự nhiên có chủ đích, nhiệm vụ của chúng ta bây giờ, chính là chờ cho tiểu bảo bảo ra đời..."

"Em thấy kì lạ nha, tại sao em lại có tiểu bảo bảo?"

Bạch Hiền nghĩ cái vấn đề này cũng đã lâu rồi, khi phát hiện mình mang thai, cậu đã nghi ngờ. Vẫn là do Xán Liệt nhắc nhở, cậu mới biết bản thân mình đã mấy tháng chưa có "Đại di mụ." Kết quả đến bệnh viện kiểm tra thì cậu đã mang thai chừng bốn tháng.

Mặc dù Xán Liệt muốn cậu ở nhà để dưỡng thai nhưng mà cậu làm sao có thể an tâm được, nhất là vào giai đoạn quan trọng nhất của dự án hợp tác với tập đoàn Trần thị! Cho nên dù bụng có phình to, cậu cũng cố gắng mà hoàn thành việc. ( siêng năng nhể 🙄)

Hiện tại dự án hoàn thành, cổ phiếu Tập đoàn Phác thị cũng tăng, cậu có thể an tâm mà sinh con được rồi.

Khoé miệng Xán Liệt có chút co rút, buồn cười nói: "Đương nhiên là do mầm mống của anh nha."

"Nhưng đứa trẻ đã tám tháng, lúc đầu ở chung một chỗ không phải anh đã cho em uống thuốc tránh thai sao? Chẳng lẽ thuốc quá hạn?"

"Anh cho em uống thuốc lúc nào?"

"Sáng ngày thứ hai..."

"A" - Xán Liệt vỗ một cái, cười cười nói:

"Đó là vitamin! Lúc đó em bị sốt, đương nhiên phải uống nha." ( ba chấm :v)

Bạch Hiền bừng tỉnh: "Thì ra là thế!"

Trong lòng đã có đáp án, cậu kích động quay sang ôm Xán Liệt, ai biết rằng chân cậu bỗng nhiên đau, bụng cũng trở nên đau hơn: "Xán Liệt! Đau, đau bụng."

Xán Liệt bị doạ cho toàn thân đổ mồ hôi lạnh, anh tỉnh táo lại, ôm Bạch Hiền ngồi xuống ghế, nhanh chóng gọi người đến nâng Bạch Hiền đi. Anh vốn không đồng ý để Bạch Hiền mang thai mà đi làm, nhưng mà anh quả thực không thể xoay chuyển được cậu, cho nên đã chuẩn bị tất cả, chỉ sợ có chuyện gì vạn nhất xảy ra.

Lại không nghĩ rằng, thật đúng là... tập đoàn Phác thị đã sớm chuẩn bị xe dành cho người mang thai, nhân viên nhanh chóng đem cậu xuống dưới lầu, hướng về phía bệnh viện mà đến.

Phòng cùng bác sĩ tất cả đều đã chuẩn bị xong, Bạch Hiền vừa tới, liền trực tiếp đẩy vào phòng mổ.

Xán Liệt quanh quẩn đứng một chỗ, lo lắng sốt ruột đi tới đi lui, mới có tám tháng, như thế nào lại đau bụng?

Chỉ chốc lát sau, một bác sĩ từ trong phòng sinh bước ra, tiến về phía Xán Liệt và nói: "Ông Phác, vợ của ngài sinh non, có lẽ là do áp lực công việc và suy nghĩ quá nhiều, hiện tại có chút khó sinh."

"Khó sinh? Rất nguy hiểm sao? Mặc kệ dù thế nào, cũng phải cứu được vợ tôi."

"Ông Phác, ngài yên tâm, chúng tôi có thể giải phẫu ngay bây giờ, thế nhưng vợ ngài nhất định muốn sinh đứa bé ra."

"Không cần nghe lời cậu ấy, tôi mới là chủ gia đình, nhanh chóng giải phẫu, chỉ cần cậu ấy được bình an."

Có lẽ bác sĩ cũng gặp nhiều trường hợp như vậy, liền bình tĩnh mà nói: "Được, Ông Phác, ngài không cần lo lắng quá, tất cả đã có chúng tôi."

Xán Liệt không thể nào mà không lo lắng được, thanh âm gào thét của Bạch Hiền trong phòng sinh lúc nào cũng văng vẳng bên tai anh. Bạch Hiền vào phòng mổ lúc mười giờ trưa, hiện tại cũng đã bốn giờ, vẫn còn chưa xong.

Cái này không chỉ là thân thể của Bạch Hiền, đối với Xán Liệt ngay cả thể xác lẫn tinh thần cũng bị hành hạ.

Ngoài phòng sinh, Xán Liệt cũng tàn phá rất nhiều nha.

Trong thời gian này, Tân Lương có đến một lần, vốn là muốn đến nhìn con gái nuôi, ai ngờ đợi hơn một giờ Bạch Hiền vẫn chưa có sinh. Anh cũng không biết an ủi Xán Liệt như thế nào, nhìn bộ dáng của anh ta, so với anh còn lo lắng và sốt ruột hơn nhiều. Vì không muốn không khí ngột ngạt, anh rời đi trước. Vừa rời đi liền gặp Kiều Vi, anh không nói lời nào liền kéo cô ra ngoài. Tân Lương nghĩ, hiện tại Kiều Vi đến sẽ thêm phiền phức, anh vẫn là nên mang theo cái tai hoạ này đi.

Lại qua hai tiếng đồng hồ, ngoài trời cũng đã chập choạng tối, Bạch Hiền vẫn chưa có sinh ra, Xán Liệt giống như kiến ngồi lên chảo lửa, đã sớm đứng ngồi không yên. Bạch Hiền nhất quyết không muốn giải phẫu. Sản phụ không muốn, bác sĩ cũng không thể không đồng ý.

Cuối cùng, Xán Liệt bắt được một bác sĩ đang tiến vào phòng: "Tôi muốn vào trong cùng vợ tôi, có lẽ mọi việc sẽ thuận lợi hơn."

Bác sĩ cũng không phản đối, kêu một y tá lấy bộ quần áo cho anh thay, sau đó liền tiến vào phòng.

Trong phòng cũng chỉ còn một bác sĩ và hai y tá.

Xán Liệt đến bên cạnh Bạch Hiền, âu yếm nhìn vợ yêu của mình, anh nhẹ nhàng lên tiếng: "Bạch Hiền, là anh đây."

Mí mắt Bạch Hiền run lên, khoé miệng cười cười: "Xán Liệt... em muốn sinh."

"Được, anh đang ở bên cạnh em, hai chúng ta cùng nhau cố gắng!"

Bác sĩ đã rất mệt mỏi, vừa thấy Bạch Hiền có chút tinh thần, vội vã khuyến khích: "Vậy thì cố gắng! Hãy dùng sức! Chỉ cần qua được ải này, đứa bé sẽ thuận lợi sinh ra."

Bạch Hiền cau mày, cắn răng, sử dụng hết khí lực của mình, "A"

Bác sĩ vui mừng: "Cứ như vậy, cứ như vậy, rất nhanh có thể nhìn thấy đứa bé."

"A" - Bạch Hiền bắt lấy cánh tay của Xán Liệt, móng tay đâm sâu vào trong da thịt của anh.

"Bạch Hiền, cố lên! Anh ở đây!"

"A..."

"Tiếp tục cố gắng, đã nhìn thấy đầu đứa bé."

"Đầu ra, Bạch Hiền, tiếp tục."

"A... A..."

"Oa Oa Oa..." Tiếng khóc của một đứa bé vang lên.

Bác sĩ vui mừng, dùng tấm khăn quấn quanh người đứa nhỏ: "Ông Phác, chúc mừng ngài, là con trai."

Thế nhưng Xán Liệt ngay một cái cũng không liếc nhìn, cầm lấy cánh tay Bạch Hiền, ra sức lay: "Bạch Hiền, Bạch Hiền! Em mau tỉnh, em không được... Bạch Hiền, Bạch Hiền !"

Xán Liệt hoảng sợ giống như một đứa bé, anh bỗng nhiên cảm thấy cả thế giới dường như an tĩnh, trong mắt anh chỉ còn có Bạch Hiền, khuôn mặt cậu tái nhợt, không một chút động đậy. Tim của anh dường như ngừng đập, anh không thể tin được, Bạch Hiền cứ như vậy mà rời khỏi anh sao?

"Bạch Hiền! Mau mở mắt nhìn anh! Chúng ta còn có con! Không cần, không cần... rời khỏi anh."

"Ông Phác..." Bác sĩ kéo cánh tay anh

"Ngài đừng như vậy, vợ của ngài..."

"Không, cậu ấy không có chết, Bạch Hiền em mau tỉnh dậy."

"Ông Phác..." Bác sĩ thở dài.

Xán Liệt nhanh chóng nổi giận lôi đình, bỗng nhiên một thanh âm yếu ớt vang lên: "Xán Liệt, anh thật ồn ào!"

"Bạch Hiền" - Xán Liệt vui mừng nhìn cậu, Nhịp tim cũng khôi phục lại bình thường, sắc mặt cũng tươi cười hơn.

"Ông Phác, vợ của ngài chỉ là mệt mỏi mà thiếp đi thôi."

"Tôi đưa đứa bé đi kiểm tra trước, lát nữa sẽ mang sang phòng cho ngài."

"Xán Liệt... sao anh lại khóc?" Bạch Hiền sờ lên khuôn mặt của Xán Liệt.

Xán Liệt kéo tay của Bạch Hiền, hôn lên: "Bạch Hiền, khổ cực cho em! Em quả thực rất vĩ đại, anh rất yêu em."

"Em cũng yêu anh! Vì anh, cho dù trả giá nhiều hơn nữa, em cũng cam lòng! Em còn muốn vì anh sinh ra đứa thứ hai, thứ ba... sinh một đội bóng có được không?"

"Không cần!" Xán Liệt từ chối

"Anh không muốn nhìn em đau đớn như vậy nữa, sinh nhiều như vậy để làm gì? Đều là dành tình yêu của em dành cho anh! Anh chỉ cần em thôi, em là tất cả của anh, là thế giới của anh."

Bạch Hiền nhếch miệng cười, chậm rãi nhắm mắt, cậu bây giờ thực sự rất mệt mỏi.

Chuẩn bị thiếp đi, cậu cũng không quên nói: "Xán Liệt , anh chính là sinh mạng của em..."

---CHÍNH VĂN HOÀN ---

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro