Xán Liệt lại nghe thấy tiếng gõ cửa, chỉ lười biếng đáp một tiếng, người kia đưa ly cà phê đặt trước mặt anh, anh cũng không ngẩng đầu lên, cầm lấy uống một hớp, cà phê đắng, mùi vị thơm mát, làm cho anh rất thích thú.
Anh không khỏi khen ngợi: “Pha rất tốt, xem ra những ngày thường Thư kí Biện dạy dỗ cấp dưới cũng không tồi.”
“Anh yêu thích là được.”
Xán Liệt nghe được một thanh âm quen thuộc, tay cầm cà phê dừng lại, cau mày ngẩng đầu lên, vừa nhìn thấy Bạch Hiền đang đứng khoanh tay trước bàn làm việc của anh. Trong mắt anh mờ mịt, thiếu chút nữa đã đem phần cà phê trong miệng phun ra ngoài.
“Thư kí Biện, cậu...” Xán liệt muốn hỏi Bạch Hiền đã xảy ra chuyện gì nhưng nghĩ đến chuyện tối hôm qua, trong lòng anh có vài phần hiểu rõ, anh thu lại ánh mắt, cầm lấy ly cà phê và nói: “Cậu cư nhiên lại đi làm trễ.”
Bạch Hiền khom người xuống, vì thế mà lộ ra phần xương quai xanh cùng với phần ngực trắng nõn và quyến rũ , nhìn thấy ánh mắt trốn tránh của Xán Liệt, trong lòng không khỏi vui vẻ:
“Con người mà, sẽ luôn có sự thay đổi, vì khát vọng của mình thì phải cố gắng một chút mới được.”
“Bạch Hiền” Xán Liệt đứng phắt dậy, anh bây giờ cực kì tức giận, không phải thời gian để vui vẻ.
“Nói cho tôi biết, Kiều Vi ở đâu?”
Bạch Hiền nhíu mi: “Như thế nào? Anh vẫn chưa tìm được Kiều Vi sao?”
“Đúng, tôi rất lo lắng cô ấy sẽ xảy ra chuyện gì. Cậu hãy cho tôi biết rốt cục tối qua cậu tại sao lại nói với tôi những điều ấy? Lấy sự hiểu biết của tôi về cậu, việc đó quả thật không giống với tác phong của cậu.”
Bạch Hiền tiến về phía Xán Liệt, sau khi đứng trước mặt anh:
“Anh hiểu tôi như vậy, tại sao nhiều năm như vậy lại không biết tôi yêu anh?”
"Tôi biết thì có ích lợi gì? Chẳng lẽ tôi biết thì sẽ có gì thay đổi sao, tôi vẫn luôn yêu Kiều Vi." Xán Liệt lạnh lùng nhìn Bạch Hiền , người này thật làm cho người ta cảm thấy thật xa lạ.
“Dĩ nhiên là không có khả năng” – Bạch Hiền nhún vai, cười khổ: “Nhưng, hiện tại Kiều Vi không phải mất tích sao? Đối thủ của tôi không chiến mà bại, sớm biết cô ấy yêu anh như thế này, tôi làm sao phải chờ đợi nhiều năm như vậy? Tôi tin tưởng rằng lúc đó, tôi sẽ có khả năng làm cho anh yêu tôi.”
Xán Liệt nheo mắt lại, Bạch Hiền nhìn anh một cái cũng đủ để thấy rằng anh đang chuẩn bị phát hoả.
“Tôi hỏi lần nữa, Kiều Vi rốt cục ở nơi nào?” –Anh trầm giọng lộ ra nguy hiểm
Bạch Hiền vẫn như cũ mỉm cười, lắc đầu một cái: “Tôi không biết! Cho dù tôi có biết, tôi cũng sẽ không nói cho anh.”
“Cậu” Xán Liệt nổi giận, anh không phải không có biện pháp để đối phó với cậu, chẳng qua là anh không muốn dùng những thủ đoạn bỉ ổi kia để đối phó với Bạch Hiền!
Chưa kịp nói gì thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Xán Liệt lạnh lùng liếc nhìn Bạch Hiền sau đó đứng lại cho ngay ngắn rồi nói: “Mời vào”.
Người bước vào chính là tiểu trợ lí của Bạch Hiền - cô ta cúi đầu đi vào và nói: “Tổng giám đốc, vào mười giờ cuộc họp sẽ bắt đầu, người đại diện của tập đoàn Trần thị đã đến.”
“Tốt, mời họ chờ một chút, tôi sẽ đến ngay.”
Thiếu chút nữa là quên mất, trưa hôm nay sẽ có cuộc họp với đại diện của tập đoàn Trần thị để bàn bạc chi tiết về dự án hợp tác lần này.
Bạch Hiền thật là hồ đồ, sáng sớm bỏ làm để đi tạo hình, lại mặc bộ đồ này để gây sự chú ý với Xán Liệt, thật sự không giống với cậu trước đây chút nào! Cậu sửa lại bộ đồ của mình, trên mặt khôi phục lại vẻ mặt như thường ngày, hướng về phía Xán Liệt nói:
“Tổng giám đốc Phác, tôi đi chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp.”
Cậu không đợi Xán Liệt nói thêm gì nữa mà quay bước rời đi.
Đi được hai bước thì thanh âm của Xán Liệt vang lên: “Tôi sẽ không đem một người không phân biệt được công và tư ở bên cạnh chính mình.” Giọng nói của anh tỏ ra sự kiên quyết.
Lời của anh làm cho cước bộ của Bạch Hiền dừng lại, hiện tại cậu biết rất rõ, cậu đã chạm vào ranh giới cuối cùng của Bạch Hiền.
“Tôi cũng tin tưởng, anh sẽ không thể nào rời bỏ tôi được.”
Bạch Hiền tự tin, ưỡn ngực rời đi, cho đến khi ra khỏi cửa phòng, cậu mới thở dài một hơi. Vừa rồi khi đối mặt với Xán Liệt, tim của cậu như muốn bay ra ngoài.
Cậu từ trước tới giờ vẫn luôn tự kiềm chế tình cảm của mình đối với anh nhưng hiện tại cậu đã thông suốt. Loại tình cảm nảy giống như cơn hồng thuỷ mãnh liệt ào đến. Thậm chí nó còn cuốn trôi đi cả lý trí trầm ổn, cuốn đi cả trái tim và thân thể của cậu. Nếu như muốn hỏi lý do vì sao cậu yêu Xán Liệt thì chuyện vừa gặp đã yêu này không có cách nào có thể giải thích rõ ràng được. Cậu vừa mới gặp đã yêu Xán Liệt, còn anh lần đầu nhìn thấy đã yêu Kiều Vi rồi.
Nếu như bọn họ chưa từng gặp nhau thì Xán Liệt có thể nào mà yêu cậu không?
Chính là trên thế giới này lại không có chuyện nếu như, Bạch Hiền không còn cách nào khác mà phải tốn thêm nhiều công sức cho việc này.
Mà cậu đúng là ngoài ý muốn yêu phải Xán Liệt... Từ khi gặp anh, cậu giống như bị rơi vào một hố sâu không đáy, không có cách nào để thoát ra được, cậu có thể sẽ vì anh ấy mà làm mọi việc.
Mặc dù... anh ta sẽ hận cậu.
“Anh Biện” Chẳng biết từ lúc nào tiểu trợ lí đã đi đến bên cạnh Bạch Hiền, nhỏ miệng nhắc nhở cô: “Tổng giám đốc Phác kêu em nhắc anh, đã đến giờ phải đi họp...”
Bạch Hiền ngẩn ra, ngẩng đầu lên rồi giữ vững tinh thần chống lại ánh mắt dò xét của Xán Liệt, sau đó yên lặng thu xếp tài liệu.
Trong lòng cậu đã quyết định, cậu sẽ không bị ánh mắt lạnh như băng của Xán Liệt doạ lui, cô sẽ làm cho Xán Liệt quên đi Kiều Vi. Cho dù anh không yêu cậu, cậu cũng sẽ không cho anh biết sự thật của chuyện này, cậu không muốn anh sẽ bị tổn thương.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro