Chap 8
Phong cách chủ yếu của quầy rượu lấy đen, trắng, xám làm chủ, cứ như một nhà bỏ hoang, mấy dây thép lộ ra ngoài tạo ra cảm giác màu sắc mạnh, mặc cho nó tràn đầy từng góc, nhìn một cái, cả quầy rượu cởi mở mà hào phóng, làm cho người ta có cảm xúc kim loại đặc biệt.
Trong quán rượu bây giờ chỉ còn lại ba người bọn họ. Ba người họ mỗi người ngồi trên một chiếc sô pha, đối diện với nhau, thành một hình tam giác. Trong nhất thời cả ba người bọn họ đều không có gì để nói với nhau, trong quán rượu trở nên im lặng một cách kì lạ.
Cuối cùng Trần Tân Lương phải tự mình phá vỡ không khí trầm tĩnh này, anh mở ba chai bia rồi đặt trước mặt của ba người: “Trò chơi nói thật lòng này có lẽ tôi không cần phải nói quy tắc nữa. Người thắng có thể đối với người thua đưa ra một câu hỏi hoặc một yêu cầu lớn nào đó. Nhưng mà điều kiện là người thua có thể lựa chọn mạo hiểm hoặc phải nói ra đúng sự thật trong lòng mình nghĩ.”
Bạch Hiền đương nhiên biết rõ quy tắc trò chơi, cậu len lén liếc mắt nhìn Xán Liệt một cái, anh ấy có lẽ sẽ hỏi mình về chuyện của Kiều Vi, như vậy nếu như cậu thua cậu cũng phải mạo hiểm một phen.
“Nhưng chúng ta có tới ba người, dùng cái gì để quy định thắng thua.”
Bạch Hiền có chút tò mò, dời tầm mắt sang phía Trần Tân Lương, Trần Tân Lương nghe vậy liền cười mà nói:
“Cái này rất đơn giản chúng ta cùng chơi một trò phân định đi.”
“Trò phân định gì?” – Bạch Hiền hỏi ngược lại Trần Tân Lương.
Trần Tân Lương thấy khuôn mặt mờ mịt của Xán Liệt, liền hỏi: “Không phải anh cũng không biết chứ?”
“Cái này... rất phức tạp, chi bằng chúng ta chơi trò đổ xúc xắc tìm ra người thắng thua.”
“Ý kiến hay.” – Bạch Hiền vô cùng tán thành
“OK, hai người tự quyết định là được rồ, tôi cái gì cũng được, không giống như người nào đó lại muốn...”
Bạch Hiền vội vàng cầm lấy cánh tay của anh ta, mỉm cười nói: “Vậy chúng ta bắt đầu đổ xúc xắc được chưa?”
Xúc xắc cơ hồ là vật mà mỗi quán bar đều có, cho nên không cần phải chuẩn bị, ở trên bàn đã có sẵn. Bạch Hiền dẫn đầu cầm lấy cái chén đựng xúc xắc má lắc. Bạch Hiền âm thầm cầu nguyện, cho dù cậu thua thì cũng không nên lắc được một điểm. Xúc xắc được lắc rất tốt, cậu liền cầm mở chén ra, ba con xúc xắc đều chia ra làm ba: 2, 4 và 5
“Hắc, 11 điểm, cũng không tệ”. – Trần Tân Lương khi nói chuyện lúc nào cũng mỉm cười, làm cho người khác cảm thấy rất gần gũi.
“Vậy để tôi lắc tiếp” –Trần Tân Lương cầm lấy chén, dùng sức mà lắc. Bên phải, bên trên, bên dưới và bên trái, sau đó lại tiếp tục như thế...
“Anh xong chưa”. – Xán Liệt nhịn không được liền lên tiếng.
“Tôi muốn thắng, ít nhất là thắng anh.”
Tiếng nói vừa dứt, Trần Tân Lương đem chén đặt lên bàn rồi mở ra, sau đó cười to: “Mười ba điểm, ha ha ha... Bạch Hiền, điểm số của tôi so với cậu lớn hơn nha”.
“Mười ba điểm...” – Khóe miệng của Bạch Hiền có chút co rút.
Xán Liệt mặc kệ Trần Tân Lương được bao nhiêu điểm, anh không hai lời cầm chén lên mà lắc nhẹ, sau đó nhanh chóng mở ra, anh bây giờ thật sự không thể kiên trì được hơn nữa.
Trần Tân Lương vội vã tiến tới nhìn, sau đó lại nghe anh ta hừ một tiếng, khinh thường nói: “Chỉ vậy thôi, so với tôi chỉ lớn hơn một chút”
“Nhưng vẫn là lớn hơn mười ba điểm”. Lại hướng về phía Bạch Hiền mà nói: “Tôi thắng.”
“Phải...” Bạch Hiền kéo dài thanh âm, yếu ớt dựa vào ghế sô pha, lại nghiêm túc nói: “Nhưng tôi chọn mạo hiểm.”
“Cậu...” – Xán Liệt thiếu chút nữa tức giận đến mức nhảy dựng lên.
Còn vẻ mặt của Trần Tân Lương giống như ngồi xem kịch, rồi nói: “Cậu cái gì mà cậu a? Cái trò chơi này, người thắng có thể hỏi nhưng người thua lại có thể lựa chọn chủ đề a.”
“Anh dám dở trò.” Xán Liệt thật muốn đánh cho Trần Tân Lương một cái. Trần Tân Lương lúc nào cũng phá hỏng chuyện của anh!
Nói đến Trần Tân Lương, anh ta cũng là một người bạn của anh, nói đúng ra là họ là bạn cùng trường, đều cùng lớp nhưng khác khoa mà thôi. Trong trường đại học lúc đó có một câu lưu truyền: “Trần Tân Lương cười làm cho lòng người rung động, Xán Liệt lại lạnh nhạt, làm cho lòng người ta đau đớn, đúng là đau lòng cả đời...” Mặc dù không biết những lời này do ai nói ra, thế nhưng trong sân trường đa số đều là nữ sinh, tất cả đều hết sức tán thành, cho nên nữ sinh thích Xán Liệt vẫn nhiều hơn so với Tân Lương.
Xán liệt chưa từng tìm hiểu là ai đã đồn ra, nhưng mà sau khi tốt nghiệp đại học, Tân Lương lại vô ý nhằm vào anh mà chĩa nhọn, vô luận là trong thương nghiệp hay đối với phụ nữ đều như vậy.
Ngay lúc này, vẻ mặt của tân Lương giống như một tên lưu manh, nheo mắt lại, khiêu khích nói: “Xán Liệt nếu như anh không muốn chơi trò này thì cứ nói thẳng, tôi sẽ không cười nhạo anh đâu”.
“Tốt! Thật sự rất tốt.” Xán Liệt vỗ tay một cái: “Mạo hiểm phải không? Vậy cậu ngay bây giờ hãy tát Tần Lương một cái.”
Khóe miệng Bạch Hiền có chút méo mó, không nghĩ tới Xán Liệt lại ác như vậy, cư nhiên lại muốn cậu tát Tân Lương một cái. Có cần chơi thế không. Bạch Hiền có một chút khó xử mà nhìn về phía Tân Lương.
Mà vẻ mặt của Tân Lương vẫn vui vẻ mà cười, ôn nhu nói với cậu: “Bạch Hiền, cậu cứ đánh đi, bất kể cậu đối với tôi làm gì, tôi cũng sẽ không sợ hãi, cũng sẽ không lùi bước... Đây cũng không phải là giết người, bất quá chỉ tát một cái mà thôi, bàn tay cùng khuôn mặt tiếp xúc với nhau, liền trong nháy mắt sẽ biến mất, cậu không cần do dự đâu, cứ giơ tay lên tát, rồi xoa nhẹ cho tôi là được, cứ làm đi...”
Bạch Hiền suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng hiểu được ý tứ của anh ta, cậu liếc mắt nhìn vẻ mặt của Xán Liệt, sau đó cắn răng giơ tay lên, hung hăng tát xuống! Thế nhưng khi tay của cậu gấn đến khuôn mặt của Tân Lương thì bỗng nhiên ngừng lại mà nhẹ nhàng vỗ một cái.
“Ba” một tiếng rất nhỏ vang lên làm cho cả ba người đều nghe rất rõ.
Bạch Hiền giống như được giải thoát, thở một hơi rồi nói: “Xán Liệt, lời anh nói, tôi đã hoàn thành”.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro