Chương 41 - 47

Chương 41 :

Thiên và Hạo Nam rời khỏi nhà hàng, bước song song trên vỉa hè. Nhiệt độ ngoài trời hơn hai mươi sáu độ khiến nó nhớ cái cảm giác mát lạnh của điều hòa nhiệt độ. Hạo Nam nhận ra sự thay đổi trên gương mặt Thiên, khẽ nhíu mày. Anh nhớ Thiên rất ghét cái nóng. Lúc anh còn ở nhà, mỗi lần hè đến, con bé đều trốn trong phòng, không muốn đi ra ngoài. Nhưng tại sao lúc này con bé lại đi bộ dưới cái nắng của Sài Gòn? Phải chăng anh đi đã quá lâu, lâu đến nỗi những thói quen của con bé anh cũng không còn nhớ rõ.

Thiên dẫn Hạo Nam đi băng qua các con phố của Sài Gòn, nhưng vẫn không hề nói một lời nào. Trong khi đó Hạo Nam đã không còn kiên nhẫn. Nhìn mặt Thiên đỏ ửng vì ánh nắng mặt trời, anh nhíu mày, chắn trước mặt Thiên, nghiêm túc nói:

- Trời nắng, em muốn đi đâu, anh gọi xe.

Thiên ngẩng đầu lên nhìn anh, ánh mắt long lanh phản chiếu lại hình ảnh của Hạo Nam. Đột nhiên, Thiên cười giòn tan, tiếng cười lanh lảnh như chuông bạc. Khuôn mặt ửng hồng vì nắng trở lên rạng rỡ khiến Hạo Nam nhìn không chớp mắt. Thấy Hạo Nam nhìn mình, Thiên ngừng cười, nhún nhún vai, tiếp tục bước đi.

Khi Hạo Nam nhìn thấy nơi Thiên muốn đến, cả người anh sững lại. Nhìn từng vòng quay ngựa gỗ, ký ức của anh lại ùa về.

Flashback

Ấy là khi Thiên tròn mười tuổi còn Hạo Nam hai mươi. Vào ngày sinh nhật mừng Thiên tròn mười tuổi, Hạo Nam đang băn khoăn không biết chọn món quà nào cho Thiên thì vòng quay ngựa gỗ nhiều màu sắc lọt vào mắt anh.

Hạo Nam còn nhớ rõ vẻ mặt vui sướng và tiếng cười ngân nga như chuông bạc của con bé khi ngồi trên đu quay. Anh đã dùng tất cả số tiền mình tiết kiệm được để vòng đu quay có Thiên ngồi trên đó quay mãi, quay mãi cho tới khi công viên đóng cửa. Cứ nghĩ ngày đó sẽ là một ngày hạnh phúc đối với cả anh và Thiên, nhưng cuối cùng, đó là ngày hạnh phúc hay ngày đau khổ, chỉ có Hạo Nam mới hiểu.

End flashback

- Anh, muốn cùng chơi chứ?

Thiên đột ngột lên tiếng, kéo tâm trí Hạo Nam trở về hiện tại. Anh nhìn Thiên tiến dần lại vòng quay ngựa gỗ, anh giật mình, chạy lên kéo Thiên lại, giọng nói lộ rõ sự lo lắng :

- Đừng! Anh dẫn em đi chơi trờ khác. Trò này không được.

Thiên nhìn xuống bàn tay đang kéo lấy mình, nhíu mày tỏ ý không vui. Mặc dù nó với Hạo Nam năm năm không gặp nhau, nhưng trong trí nhớ của nó, chưa bao giờ anh từ chối bất kỳ đề nghị nào của nó.

- Tại sao? - Thiên nhích người, thoát ra khỏi tay Hạo Nam, hỏi.

- Anh... anh mơ thấy em bị ngã từ trên lưng ngựa xuống. Anh sợ...

Nghe Hạo Nam nói vậy, Thiên quay người lại nhìn Hạo Nam thật lâu, sau đó mới từ từ lên tiếng :

- Anh, từ bao giờ anh lại tin vào một giấc mơ?

- Anh... anh...

Hạo Nam không biết nên trả lời như thế nào. Anh cũng không biết tại sao bản thân lại trở lên như vậy. Dường như chuyện gì liên quan đến Thiên đều khiến anh khẩn trương.

Thấy Hạo Nam không còn phản đối, Thiên đi đến quầy bán vé, mua rất nhiều vé, đủ để hai người chơi tới chiều.

*************************************************

Khi Hạo Nam đưa Thiên về tới trường thì giờ tự học buổi chiều cũng đã kết thúc. Anh không nhớ mình và Thiên đã đi qua bao nhiêu dãy phố, qua bao nhiêu con đường. Anh chỉ biết khi về đến đây, đôi chân anh đã rã rời, mồ hôi rịn trên trán. Anh quay sang nhìn Thiên, những tia nắng cuối ngày chiếu lên người Thiên, phủ lên người nó một quầng sáng mờ ảo, khiến anh có cảm giác Thiên mong manh, có thể biến mất bất cứ lúc nào. Hạo Nam nhìn Thiên đến ngây người. Một lúc sau, Hạo Nam mới nhẹ nhàng lên tiếng:
- Em vào đi.
Thiên không nói gì, quay lưng lại phía anh, đi về phía cánh cổng đen đóng kín. Hạo Nam nhìn theo cho tới khi bóng Thiên khuất dần rồi mới quay người bước đi.
*********************************
Tay Vũ Hàn lướt nhanh trên bàn phím laptop phát ra những tiếng "lách cách". Thỉnh thoảng, cậu lại len lén nhìn về phía Hàn Như Thiên. Dường như không chịu nổi ánh mắt của Vũ Hàn, Thiên ném cái Ipad xuống giường, quay sang hỏi:

- Cậu nhìn đủ chưa?

Vũ Hàn nhìn chữ "lose" trên màn hình, chán nản gập laptop lại, xoay người đáp trả lời Hàn Như Thiên:

- Ai thèm nhìn? Mà cậu không nhìn tôi sao biết tôi nhìn cậu?

- Cậu...cậu.

Thiên nghẹn khuất không nói được lời nào. Rõ ràng là Vũ Hàn nhìn lén nó, ấy vậy mà lời nói của cậu giống như nó mới là người nhìn lén. Thiên hậm hực đứng dậy, đi vào phòng tắm. Không lâu sau, trong phòng truyền đến tiếng nước. Vũ Hàn chán nản, nằm phịch ra giường. Cậu lại chọc giận Thiên rồi! Vũ Hàn ôm chặt con gấu bông, nghĩ lại chuyện lúc trưa.

Sau khi nhận được điện thoại của kẻ "không ai biết đó là ai", Thiên liền biến mất. Ngay cả buổi tự học cũng không thấy Thiên đâu. Điều đó khiến cho người trước nay vốn bình tĩnh như Vũ Duy cũng không khỏi lo lắng. Vũ Hàn không nhớ mình đã gọi cho Thiên bao nhiêu lần, nhưng lần nào cũng nhận được câu "thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin vui lòng gọi lại sau" của tổng đài. Sau hơn hai mươi lần đều nhận được cùng một câu được lập trình sẵn, Vũ Hàn ức chế ném vỡ chiếc Iphone 5S đời mới nhất khiến cho bọn học sinh trong lớp tự học đang ồn ào bỗng im phăng phắc. Ngay cả thầy hướng dẫn cũng nhận thấy bầu không khí trong lớp có phần cổ quái. Vì vậy, suốt cả buổi học, cả thầy cả trò đều vô tình hoặc cố ý tránh xa chỗ Vũ Hàn. Không ai trong bọn họ muốn trở thành người chịu trận.

Vũ Hàn bực tức cả buổi chiều, cũng khiến không khí lớp học luôn ở trong trạng thái áp suất thấp. Cho tới khi nhìn thấy Hàn Như Thiên xuất hiện trong phòng, cậu mới thả lỏng.

Vũ Hàn giả vờ không thèm quan tâm, nhưng ánh mắt len lén nhìn Thiên đã tiết lộ tất cả. Sợ bị Thiên phát hiện, cậu giả vờ chơi game, nhưng tâm trí luôn nghĩ có nên hỏi Thiên chuyện trưa nay. Ấy vậy mà chưa kịp hỏi, cậu đã làm Thiên giận mất rồi!

//////////////////////////////////////////////////////////////////

Chương 42 :

Gần đến tết Nguyên Đán, thành phố Hồ Chí Minh đón một đợt không khí lạnh trước đây chưa từng có. Nhiệt độ giảm mạnh khiến cho Vũ Hàn_người vốn quen với cái nắng nóng của Sài Gòn đột nhiên bị bệnh, hơn nữa bệnh không hề nhẹ.

Đêm qua, lúc Thiên thức dậy, nó phát hiện ra Vũ Hàn lên cơn sốt, nhưng mặc cho nó khuyên bảo thế nào, Vũ Hàn cũng không chịu đi bệnh viện. Vì vậy, Thiên đành dùng đá để giúp Vũ Hàn hạ sốt. Nhưng tới sáng, cơn sốt của Vũ Hàn không có dấu hiệu thuyên giảm mà còn tăng thêm. Vì vậy, vào sáng sớm, Thiên kéo lê Vũ Hàn từ tầng bốn xuống cổng Tây, gọi taxi đưa Vũ Hàn tới bệnh viện gần nhất. Sau khi bác sĩ khám xong và đưa ra chẩn đoán, Vũ Hàn được truyền nước rồi đưa vào phòng bệnh thông thường.

Lúc này, Thiên mới nhớ đến phải gọi điện báo cho Vũ Duy bệnh tình của Vũ Hàn, nhưng khi cầm điện thoại, Thiên mới nhớ nó không có số của bất kỳ người nào. Ngay cả số của Quân, nó cũng không có. Thiên chán nản cất điện thoại vào túi, buồn bực nhìn người nằm trên giường đang phát ra tiếng thở nặng nề. Đúng lúc này, Vũ Hàn bỗng trở mình làm chiếc chăn trên người cậu rơi xuống đất, Thiên miễn cưỡng đứng dậy, đắp lại chăn cho cậu. Khi Thiên định quay người bước đi, thì tay bị nắm lại. Giọng nói yếu ớt của Vũ Hàn vang lên:

- Đừng đi.

- Cậu yên tâm ngủ đi, tôi sẽ ở đây cùng cậu.

Nhưng dường như Vũ Hàn không tin, bàn tay nắm lấy tay Thiên càng siết chặt, khiến Thiên đau đến nhíu mày.

- Cậu thật sự sẽ không đi?

Vũ Hàn không những không tin, còn cố tình nắm thật chặt, giống như chỉ cần cậu hơi lỏng tay, Thiên sẽ biến mất. Thấy Vũ Hàn không có ý định buông tay, Thiên bực bội quay lại, nhưng ngoài ý muốn, nó bắt gặp cái nhìn yếu ớt của Vũ Hàn.

Trong từ điển của Thiên, "yếu ớt' là từ lẽ ra không nên xuất hiện trên người của Vũ Hàn, nhưng chống lại cái nhìn thêm chút cầu xin của cậu, nơi nào đó trong lòng Thiên khẽ động. Thiên nhớ lại những lúc mình bị ốm, cũng mong muốn có ai đó bên cạnh, nhưng khi tỉnh giấc, nó luôn chỉ có một mình. Phải chăng khi bị bệnh, con người ta bỗng trở nên yếu đuối?

- Ừ, tôi sẽ không đi. Vì vậy cậu an tâm ngủ một giấc đi.

Nhận được sự đảm bảo của Thiên, Vũ Hàn hơi cong khóe miệng. Bàn tay đang siết chặt tay Thiên từ từ buông lỏng. Nhìn Vũ Hàn chìm vào giấc ngủ, Thiên thoáng thở phào nhẹ nhõm. Nó đi đến chiếc giường trống đối diện với giường của Vũ Hàn, nằm xuống. Sáng sớm, vì Vũ Hàn mà Thiên đã mệt phờ người, giờ lại còn phải chăm sóc cậu ta nữa, Thiên cảm thấy sức lực của bản thân như bị rút cạn. Nhưng Thiên nằm chưa được bao lâu thì bụng kêu lên những tiếng kháng nghị. Lúc này, Thiên mới nhớ mình còn chưa ăn sáng. Nó liếc nhìn về giường đối diện, Vũ Hàn vẫn đang say ngủ. Suy nghĩ một lúc lâu, Thiên quyết định rời giường đi mua đồ ăn sáng. Trước khi bước ra khỏi cửa, Thiên không quên quay lại nhìn Vũ Hàn, xác định cậu ta sẽ không tỉnh dậy.

******************************************

Thiên đứng xếp hàng trước quán cháo thập cẩm, nhàm chán nhìn xung quanh. Nó đã đứng đợi gần mười phút đồng hồ rồi mà vẫn chưa tới lượt. Nhìn người xếp hàng phía sau càng lúc càng đông, Thiên buồn bực giật giật mái tóc đã hơi dài của mình, khiến cho rất nhiều ánh mắt tò mò nhìn về phía nó.

Rốt cục, cuối cùng Thiên cũng đợi được đến lượt mình. Nó nhìn thực đơn mãi mà chưa biết chọn cháo gì. Đang lúc Thiên băn khoăn không biết nên chọn gì thì giọng nói thân thiện của chị bán hàng vang lên:

- Nếu em không biết nên chọn món cháo gì, chị có thể giúp em.

- Bạn em bị sốt cao, chị chọn giúp em món cháo phù hợp với cậu ấy nhất.

Cô bán hàng mỉm cười lịch sự, giới thiệu cho Thiên món cháo bí đỏ thích hợp cho những người mới bệnh. Thiên gật đầu, chọn thêm món cháo đậu mình thích rồi quay về bệnh viện.

Lúc về tới phòng bệnh, nhìn chiếc giường trống không, đầu óc Thiên trống rỗng. Không thấy Vũ Hàn, Vũ Hàn không có trong phòng. Thiên đặt túi cháo lên bàn, chạy nhanh vào phòng vệ sinh. Không có!
Thiên chạy vội ra hành lang, túm lấy một cô y tá, vội vàng hỏi:

- Chị có thấy bệnh nhân phòng 302 đâu không ạ?

Cô y tá thấy vẻ mặt hốt hoảng của Thiên, mỉm cười đúng cung cách, nhẹ nhàng đáp lời:

- Xin lỗi, tôi không biết bệnh nhân phòng 302 là ai.

Cô y tá vừa nói xong, Thiên đã chạy xa rồi.

Lúc này, tại một góc khác của bệnh viện, Vũ Hàn thơ thẩn giống như kẻ mất hồn. Cậu nhớ lại lúc vừa tỉnh giấc, không thấy bóng dáng của Hàn Như Thiên đâu cả. Cậu giống như phát điên, giật kim truyền dịch ra khỏi cánh tay, mặc cho bản thân không khỏe, lao ra khỏi phòng bệnh. Gặp ai cậu cũng hỏi "có gặp Hàn Như Thiên không?" khiến cho nhiều người tưởng cậu bị bệnh tâm thần. Cậu tìm khắp các ngóc ngách trong bệnh viện, nhưng hoàn toàn không thấy bóng dáng Hàn Như Thiên, giống như cậu ấy chưa bao giờ có mặt ở nơi này. Vũ Hàn bật cười thật lớn, cười từng hồi. Rõ ràng là cậu đang cười, nhưng sao khiến người ta thấy chua xót.

Đúng lúc này, Thiên cũng tìm tới nơi này, vừa kịp lúc nhìn thấy nhìn thấy nụ cười không cách nào hình dung được kia trên khuôn mặt Vũ Hàn, tim đột nhiên nhói đau.

Ngay tại thời điểm Thiên muốn lên tiếng gọi Vũ Hàn thì bị tiếng hét của Vũ Hàn dọa sợ.

- Hàn Như Thiên, cậu là đồ lừa đảo.

Ngay sau đó, thân hình Vũ Hàn lung lay, rồi ngã nhào xuống đất. Trong nháy mắt, Vũ Hàn dường như nhìn thấy Hàn Như Thiên, thấy cậu ấy chạy về phía mình, thấy cả ánh mắt lo lắng của cậu. Sau đó, Vũ Hàn lâm vào hôn mê, nhưng vẫn thì thầm gọi Thiên trong vô thức.

//////////////////////////////////////////////////////////////////

Chương 43 :

Lúc Vũ Hàn tỉnh dậy lần nữa, đã thấy mình trở lại phòng bệnh. Cậu khẽ xoay người thì bắt gặp ngay Hàn Như Thiên đang ngủ bên giường cậu. Vừa tỉnh giấc, nhìn thấy hình ảnh như vậy, Vũ Hàn có cảm giác thỏa mãn. Cậu ngồi ngây ngốc nhìn Thiên ngủ, ngay cả bản thân mình đang bệnh cũng bị cậu quên đi. Hiện giờ, trong mắt cậu, chỉ có hình ảnh của Hàn Như Thiên tồn tại. Thấy Thiên ngủ không được ngon giấc, đôi mày nhíu chặt trong vô thức, thỉnh thoảng lại phát ra những tiếng kêu nhỏ, Vũ Hàn bèn vươn tay, vuốt đôi mày đang chau lại của Thiên cho đến khi nó giãn ra. Khi Vũ Hàn định thu tay lại thì bàn tay của cậu bị Thiên nắm chặt. Cảm giác ấm áp từ lòng bàn tay truyền đến khiến ý định rút tay về của cậu bị đình chỉ. Lúc này, đầu óc cậu trống rỗng. Toàn bộ các giác quan đều tập trung vào bàn tay bị nắm chặt kia. Nhưng một khắc rất nhanh sau, Vũ Hàn khẽ gỡ bàn tay đang nắm lấy tay mình, xoay người, không nhìn Thiên nữa. Nhưng Vũ Hàn không biết, khi cậu vừa quay lưng, cũng là lúc Hàn Như Thiên tỉnh giấc.

Thiên im lặng nhìn người đang quay lưng về phía mình, có một cảm giác không nói thành lời. Vừa nãy, nó lại mơ thấy những chuyện trước kia. Những hình ảnh trong mộng đan xen nhau, khiến Thiên chìm vào trong thống khổ và tuyệt vọng. Trong lúc không biết thoát khỏi cơn ác mộng đó bằng cách nào, Thiên cảm thấy có một bàn tay ấm áp chạm vào mình, khiến cho những cảnh mộng kia từ từ tan biến. Cảm giác ấm áp ấy khiến Thiên lưu luyến, cho nên khi cỗ ấm áp ấy có ý định rời đi, Thiên cố giữ nó lại trong vô thức. Một lúc sau, cảm giác ấm áp không còn khiến Thiên hoàn toàn tỉnh giấc. Nhưng ngoài ý muốn, nó lại thấy được Vũ Hàn quay lưng về phía mình. Đến lúc này, Thiên dù có ngu ngốc đến thế nào cũng sẽ biết người mang lại cho nó cảm giác ấm áp, an tâm đó là ai. Thiên nhìn bóng lưng cô đơn của Vũ Hàn, có chút cảm giác không đành lòng. Hít một hơi dài, Thiên khẽ lay cậu:

- Vũ Hàn, cậu ngủ rồi sao?

- ...
Vũ Hàn không lên tiếng, nhưng cả người cậu hơi động đã tiết lộ cậu không ngủ. Thấy vậy, Thiên cũng không vạch trần cậu, vẫn tiếp tục nói :

- Nếu cậu ngủ, tôi về trường gọi Vũ Duy đến chăm sóc cậu.

Thiên nói xong, giả bộ xoay người, đi về phía cửa. Nhưng nó mới đi được hai bước đã bị người trên giường kéo lại. Giọng nói uất ức của Vũ Hàn từ phía sau vọng lại:

- Hàn Như Thiên, tôi còn đang bị bệnh.

- Tôi biết.

Thiên xoay người, đi đến chiếc bàn ở đầu giường, cầm lấy hộp cháo đã nguội lạnh rồi đi về phía Vũ Hàn, đưa hộp cháo cho cậu, nói:

- Ăn tạm đi, từ sáng tới giờ cậu chưa ăn cái gì.

Vũ Hàn nhìn chén cháo nguội lạnh, nhíu mày, yếu ớt lên tiếng :

- Nguội thế này, làm sao mà ăn được?

- Cậu không ăn thì nhịn đói. Tôi phải xếp hàng hơn mười phút mới mua được đấy.

Thiên nói xong, không quan tâm Vũ Hàn còn đang bệnh, giành lại chén cháo trên tay cậu. Lúc này, Vũ Hàn còn đang ngây ngốc tiêu hóa câu nói của Thiên. Cậu ấy nói "phải xếp hàng mới mua được", vậy có phải là cậu ấy không bỏ đi mà là đi mua đồ ăn cho cậu? Nghĩ đến đây, khóe miệng Vũ Hàn khẽ cong lên, tiết lộ tâm tình lúc này của cậu. Nhưng vào lúc này, tiếng nói của Thiên lại lần nữa vang lên:

- Cậu không ăn là tôi ăn hết đó.

Vũ Hàn giật mình, vội vàng giành lại chén cháo trên tay Thiên, ba ngụm nuốt sách, không để chừa lại chút nào. Thấy dáng vẻ ăn như chết đói của Vũ Hàn, Thiên không khách khí nói:

- Không ai giành ăn với cậu đâu. Từ từ không nghẹn.

Không biết là do lời nói của Thiên quá linh nghiệm hay do Vũ Hàn bất cẩn, thế nhưng sự thật là Vũ Hàn bị nghẹn...cháo. Cậu cố nuốt miếng cháo cuối cùng xuống rồi lấy vội ly nước trên bàn, không quan tâm nóng hay lạnh, uống một ngụm lớn. Nhưng khi Vũ Hàn uống xong, chưa kịp nuốt xuống thì cái nóng đã lan truyền khắp khoang miệng. Ngăn lại cảm giác muốn phun ra, Vũ Hàn khổ sở nuốt hết ngụm nước nóng xuống, rồi ho một tràng. Thiên đứng một bên nhìn toàn bộ hành động của Vũ Hàn, không quên bỏ đá xuống giếng:

- Quên không nhắc cậu, nước nóng tôi mới rót. Cậu không sao chứ?

- Cậu thử uống xem có sao hay không?

Vũ Hàn buồn bực trả lời, sau đó không thèm để ý đến Thiên nữa, nằm xuống kéo chăn kín đầu. Hôm nay, cậu đã mất sạch mặt mũi trước Hàn Như Thiên rồi.

*******************************************

Lúc Thiên và Vũ Hàn trở lại trường đã hơn bảy giờ tối. Hai người sánh vai nhau bước đi trên con đường yên tĩnh, không ai nói với ai câu nào. Đến ngã rẽ, Vũ Hàn đột ngột dừng lại, nắm lấy tay Thiên, lên tiếng:

- Hàn Như Thiên, tôi...

- Hả?

Tay Thiên bị bàn tay Vũ Hàn nắm chặt, có chút không hiểu, hỏi lại.

- Tôi nói, chỉ là nếu như thôi nhé. Nếu sau này cậu có thể thích một ai đó, liệu người đó có thể là tôi không?

- Tôi không biết.

Thiên đáp thế, nhưng trong lòng lại có cảm giác là lạ. Lời này của Vũ Hàn liệu có được coi như một lời tỏ tình hay không nhỉ? Thiên lắc đầu, cố gắng xua đi những suy nghĩ vẩn vơ đang không ngừng luân chuyển trong đầu. Thấy Thiên lắc đầu, Vũ Hàn chán nản, buông tay Thiên ra, ảo não hỏi:

- Cậu không muốn?

- Không phải, chỉ là...

Là sao chính Thiên cũng không biết nữa. Nhìn ánh sáng mờ của đèn đường hắt lên người Vũ Hàn tạo thành một cái bóng dài cô đơn trên mặt đất, Thiên bỗng có cảm giác muốn ôm lấy cậu. Nghĩ là làm, Thiên tiến gần đến Vũ Hàn, ôm chặt lấy cậu. Trong phút chốc, không gian yên tĩnh đến cực độ, gió cũng ngừng thổi, và Thiên nghe thấy tiếng trái tim của cả hai đang đập ngày càng nhanh và mạnh mẽ. Vũ Hàn đứng sững như trời trồng, không thể tin những gì đang diễn ra. Cậu cúi xuống nhìn người đang ôm lấy mình, có cảm giác tất cả đều chỉ là hư ảo, nhưng thế có gì là quan trọng. Một giây sau, Thiên bị Vũ Hàn ôm chặt vào lòng, đầu nép vào ngực cậu, lắng nghe tiếng Vũ Hàn thì thầm bên tai:

- Cho dù chỉ là an ủi, nhưng với mình, thế là đủ!

//////////////////////////////////////////////////////////////////

Chương 44 :

Sau đêm đó, mọi việc vẫn diễn ra như mọi ngày, giống như sự kiện cái ôm kia không có ảnh hưởng gì đến hai người bọn họ. Vũ Hàn vẫn là Vũ Hàn, luôn tìm mọi cách trêu chọc Thiên, cho tới khi bị đánh mới dừng lại. Còn Thiên vẫn thờ ơ với tất cả, luôn tỏ ra không hứng thú với việc gì. Ngay cả việc đứng nhất toàn khối trong học kỳ qua cũng không làm Thiên vui sướng.

Giờ ra chơi, Vũ Hàn nằm bò ra bàn, nhàm chán chơi Candy Crush trên điện thoại, thỉnh thoảng lại nhìn Thiên. Thấy Thiên không chú ý đến mình, Vũ Hàn ném điện thoại sang một bên, kéo ghế sát lại Thiên, thì thầm bên tai nó:

- Một tuần nữa là nghỉ tết rồi, cậu có dự định gì chưa?

Hơi thở ấm áp của Vũ Hàn phả vào tai Thiên khiến mặt nó đỏ lên. Nó hơi nhích người xa Vũ Hàn, sau đó mới lên tiếng:
- Chưa biết, có lẽ tôi sẽ ở lại trong trường. Dù sao nơi này cũng không có ai thân thiết.

- Cậu còn có tôi mà!

Vũ Hàn không vui lên tiếng phản bác lại. Nhưng thấy Thiên ngẩn người, cậu vội vàng chữa lại:

- Nói nhầm, không phải tôi mà là chúng tôi.

Thấy Thiên im lặng không phản bác, cũng không thừa nhận, Vũ Hàn lại tiếp tục lải nhải:

- Cậu là bạn của Quân, mà Quân là bạn của tụi tôi, vì vậy, theo tính chất bắc cầu, tụi tôi cũng là bạn của cậu. Mà đã là bạn thì không thể không giúp đỡ nhau, thế nên tôi quyết định tết năm nay, cậu sẽ ở lại ăn tết với gia đình Nguyễn Vũ. Nếu cậu không thích, có thể đến nhà Quân, nhưng mà nhà tên Phong kia thì nhất quyết không được. Quyết định vậy nhé, cậu cứ từ từ suy nghĩ nên ở nhà ai dịp tết này. Tôi đi trước.
Vũ Hàn nói một hơi, sau đó không cho Thiên thời gian lên tiếng đã nhanh chóng đứng dậy chạy ra khỏi lớp. Khi xác định là mình đã chạy đủ xa, cậu mới dừng lại, tựa lưng vào tường thở mạnh. Một lúc sau, khi hơi thở đã ổn định, Vũ Hàn mới ung dung hướng canteen đi tới.

Trong lớp, Thiên nhìn về hướng Vũ Hàn vừa chạy, có chút bực mình lại có chút buồn cười. Chả lẽ cậu ta nghĩ tự quyết định mọi việc rồi chạy trốn, không cho nó thời gian để từ chối thì nó sẽ đồng ý sao? Thật không biết là Vũ Hàn ngây thơ hay giả vờ ngây thơ nữa. Nhưng nghĩ đến đề nghị của Vũ Hàn cũng không quá tệ, có thể thử một lần.

Thiên thu hồi ánh mắt, tiếp tục làm bài thi thử ielts. Đúng lúc này, giai điệu của bài you are my love vang lên, khiến Thiên phải dừng bút. Nó nhìn chằm chằm vào tên người gọi xuất hiện trên màn hình, nhưng không hề có ý định nghe máy. Đợi đến khi tiếng nhạc ngừng lại, Thiên cầm lấy điện thoại định tắt nguồn thì ngay sau đó, tiếng nhạc lại lần nữa vang lên. Thiên nhíu mày, giật giật tóc, ấn trả lời:

- Anh!

Ở đầu dây bên kia, Hạo Nam nghe thấy tiếng của Thiên, khẽ "ừ" một tiếng, sau đó không nói gì thêm. Thấy Hạo Nam im lặng, Thiên cũng không nói gì, chỉ lắng nghe tiếng thở đều của anh từ điện thoại truyền đến. Một lúc lâu sau, Thiên hết kiên nhẫn, đành phải lên tiếng trước:

- Anh gọi cho em có chuyện gì không?

- Cuối tuần anh phải về Hà Nội, em có thể về cùng anh chứ? Dù sao cũng gần tết Nguyên Đán rồi, em không thể ở lại đây. Còn về chuyện đính hôn, em yên tâm, anh sẽ...

- Anh! Em sẽ trở về, nhưng không phải bây giờ.

Thiên lập tức cắt ngang lời nói của Hạo Nam. Anh nói sẽ giải quyết chuyện đính hôn của nó với nhà Nguyễn Vũ, Thiên tin. Nhưng nó cũng chắc chắn một điều, ba sẽ không để cho anh hai làm như vậy. Bởi vì với ba, lợi ích luôn là lớn nhất.

Hạo Nam nắm chặt điện thoại trong tay, đôi mắt khẽ nheo lại, không biết đang suy nghĩ cái gì. Lúc sau, anh mới chậm rãi lên tiếng:

- Em muốn ở lại, anh sẽ không ngăn cản. Mai rảnh thì cùng anh ăn bữa cơm. Mời cả mấy người bạn của em nữa.

- Em...

- Đừng từ chối. Mai là sinh nhật anh.

Hạo Nam nói xong bèn cúp máy, không để cho Thiên nói gì thêm. Để điện thoại lên bàn, anh đi về phía tủ rượu, lấy cho mình một ly rượu đỏ rồi đi đến ngăn kéo, lấy ra một tấm hình đã ố vàng. Trong ảnh là một người phụ nữ ôm lấy đứa bé trai mỉm cười hạnh phúc. Hạo Nam vuốt ve khuôn mặt người phụ nữ, thì thầm:

- Mẹ!

Flashback

Gấp lại cuốn nhật ký bìa vàng cũ kỹ, Hạo Nam cảm thấy sức lực trong người như cạn kiệt. Anh cố thuyết phục mình không nên tin những gì viết trong này, nhưng những dòng chữ trên từng trang giấy khiến anh đau không thở được.

Ngày...tháng...năm.

Tin tức ông ấy kết hôn với con gái của tập đoàn Nhật Minh được đăng tải trên nhiều trang báo. Lúc nhìn thấy hình ông ấy bên người phụ nữ khác, mình đã trốn trong phòng khóc một mình. Tình cảm mười năm của mình với ông ấy không bằng số vốn đầu tư của tập đoàn Nhật Minh, thật đáng châm chọc.

Ngày...tháng...năm

Sáng nay, mình vô tình gặp ông ấy cùng người đàn bà kia. Ông ấy bây giờ đã là chủ tịch của tập đoàn lớn, nhưng người bên cạnh ông ấy không phải là mình. Bảy năm trước, ông ấy nói "ly hôn đi" kèm theo một tờ chi phiếu. Mình không biết lúc ấy mình rời khỏi ngôi nhà đó như thế nào, nhưng mình nghe thấy tiếng trái tim vỡ vụn.

Ngày...tháng...năm.

Hôm nay, Hạo Nam lại lén đến nhìn mình từ phía xa. Thằng bé lớn lên ngày càng giống ông ấy, nhất là đôi mắt. Mấy năm rồi mình chưa được ôm thằng bé nhỉ? Hình như sáu năm rồi. Muốn nghe thằng bé gọi một tiếng mẹ, nhưng sao khó quá!

Ngày...tháng...năm

Ông ấy đến tìm mình. Mình không ngạc nhiên khi ông ấy biết chỗ mình sống. Nhưng mình không thể ngờ ông ấy lại cưỡng bức mình. Trong hơi men, ông ấy ôm lấy mình, nói xin lỗi, nói yêu mình. Nhưng lúc này, mình chỉ thấy ông ta thật ghê tởm.

Ngày...tháng...năm

Mình có thai. Nhìn chấm nhỏ trên màn siêu âm, mình đã bật khóc. Mình quyết định bỏ đi thật xa, sinh đứa bé này, không để nó có liên quan gì đến ông ta và nhà họ Hàn nữa.

Ngày...tháng...năm

Bé yêu của mẹ, con đã tròn năm tháng rồi đấy! Con thật là nghịch ngợm, suốt ngày nô đùa trong bụng mẹ thật khiến mẹ mệt mỏi. Khi con ra đời, mẹ nhất định sẽ đánh cái mông nhỏ của con. Ai da! Con lại đá mẹ nữa rồi, bé con bướng bỉnh.

Ngày...tháng...năm

Nhìn người đàn ông xuất hiện trước mặt, tay mình run lên. Làm sao ông ta có thể tìm đến nơi này? Dường như nhìn thấu suy nghĩ của mình, ông ta nhàn nhạt lên tiếng " đứa nhỏ là của tôi?" rồi xoay người bỏ đi.
Ngày...tháng...năm

Mình bị giam lỏng. Ngày nào ông ta cũng đến nhưng không nói gì, chỉ nhìn mình thật lâu rồi đi. Mình không hiểu ông ta muốn gì, mà cũng không muốn hiểu. Điều quan trọng nhất với mình lúc này là sinh một đứa trẻ thật khỏe mạnh.

Ngày...tháng...năm

Nhìn thiên thần nhỏ bé nằm trong vòng tay mình, nỗi đau đớn khi sinh hoàn toàn không tồn tại. Bé yêu của mẹ, con có biết mẹ hạnh phúc như thế nào khi thấy con hay không? Dù mẹ không thể cho con cuộc sống giàu sang, nhưng mẹ sẽ cho con tất cả những gì mẹ có. Con yêu, mẹ yêu con.

Ngày...tháng...năm.

Ông ta đến, mang cục cưng của mình đi rồi. Ông ta mang bé yêu của mình đến một nơi mà mình tìm không thấy. Lần đầu tiên, mình thấy hận.

Ngày...tháng...năm

Hạo Nam của mẹ, bé yêu của mẹ!

Các con sẽ không trách mẹ vì không ở bên các con cho tới lúc các con trưởng thành chứ? Mẹ không muốn thế, nhưng mẹ mệt mỏi rồi. Bảy năm, mẹ cố sống vì Hạo Nam. Hai năm sau, một lần nữa mẹ cố sống vì bé con của mẹ. Nhưng lúc này đây, mẹ không còn đủ can đảm để sống trên đời này. Mẹ hận, hận người đàn ông đã cướp các con khỏi tay mẹ, nhưng mẹ bất lực, không có cách nào giành lại các con. Hy vọng các con khi lớn đừng oán hận mẹ. Mẹ sẽ ở thiên đường cầu chúc cho các con. Mẹ yêu các con nhiều lắm.

Hạo Nam! Bé con mẹ nhờ con. Con hãy bảo vệ con bé, đừng để con bé chịu bất kỳ một uất ức nào, cũng đừng để con bé phát hiện ra sự tồn tại của mẹ. Mẹ cũng không hi vọng con hận cha con. Mẹ chỉ cần con và bé con sống vui vẻ, hạnh phúc, như vậy mẹ cũng yên lòng.

//////////////////////////////////////////////////////////////////

Chương 45 :

Buổi chiều không có tiết, Thiên xin phép bác bảo vệ rồi rời khỏi trường. Bước trên con đường dẫn đến bến xe buýt, Thiên vẫn bị vây trong trạng thái phân vân. Nó không biết nên mua hay không mua? Tặng hay không tặng? Dứt khoát bỏ qua hai luồng suy nghĩ đang đấu đá trong đầu, Thiên bước nhanh đến điểm đợi xe buýt. Nhưng khi đến nơi, ngoài ý muốn nó lại thấy Vũ Hàn đứng dưới gốc điệp già, hai tay cho vào túi quần, mắt đang nhìn xung quanh, dường như đang tìm kiếm ai đó. Lẽ nào cậu ta đang đợi mình?

Lắc lắc đầu để xua đi ý nghĩ vẩn vơ của mình, Thiên coi như không nhìn thấy Vũ Hàn, rảo bước đến bến xe buýt. Nhưng chưa đi được bao xa, phía sau vang lên tiếng bước chân cùng với tiếng nói của Vũ Hàn:

- Hàn Như Thiên, đợi một chút.

Thiên dừng bước, xoay lại nhìn người phía sau đang cách mình ngày càng gần. Nhìn Vũ Hàn dưới ánh mặt trời, trong nháy mắt Thiên có cảm giác Vũ Hàn của lúc này không còn là Vũ Hàn của buổi trưa hay là của những ngày trước. Trong lúc Thiên còn đang suy nghĩ thì Vũ Hàn đã đi đến bên cạnh Thiên, trên mặt vẫn là nụ cười gian như trước.

- Cậu đi nơi nào đó? Tôi đi với.

Thiên giật giật tóc, mấp máy môi, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại im lặng. Thiên biết dù nó có nói gì, cậu ta cũng nhất định không nghe. Vì vậy, Thiên quyết định không thèm quan tâm đến cậu ta nữa. Vũ Hàn thấy Thiên không đồng ý cũng không từ chối, mặt dày kéo lấy tay Thiên đi đến điểm đợi xe buýt.

Thời gian chờ xe buýt chỉ hơn mười phút nhưng Thiên lại thấy dài như mấy tiếng. Cái cảm giác bị người khác nhìn chằm chằm thật không thoải mái. Trong lúc chưa biết làm thế nào để quên đi sự tồn tại của Vũ Hàn thì xe buýt đi tới. Thiên leo lên trước, Vũ Hàn đi theo sau. Sau khi ổn định vị trí, Thiên nhắm mắt, không quan tâm đến ai đó. Nhưng Vũ Hàn bên cạnh không chịu ngồi im. Cậu xoay tới xoay lui trên ghế, hưng phấn kéo tay Thiên, hớn hở nói:

- Thì ra xe buýt là như thế này, cảm giác trên xe đúng là rất phấn khích.

Vũ Hàn vừa dứt lời, mọi ánh mắt trên xe đều đổ dồn về phía hai người. Thiên nắm chặt tay, cố gắng kìm chế cảm giác muốn đập Vũ Hàn một trận. Nó mở mắt, ghé sát vào Vũ Hàn, gằn từng chữ:

- Nếu cậu còn nói những câu ngu ngốc như vậy, có tin tôi đá cậu xuống xe không?

Vũ Hàn bĩu môi, muốn lên tiếng biện minh nhưng nhìn mặt Thiên giống như không nói đùa, cậu đành ngoan ngoãn im lặng ngồi một bên. Nhưng chỉ một lát sau, cậu lại chọc chọc tay Thiên, hỏi một câu cực kỳ ngu ngốc:

- Sao xe cứ chạy một lát lại phải dừng thế?

Lần này, Thiên không thèm nhìn Vũ Hàn, dưới tay âm thầm dùng sức véo vào tay Vũ Hàn một cái đau điếng khiến cậu phải kêu lên. Cậu ấm ức lên tiếng:

- Sao cậu lại đánh tôi?

- Bởi vì cậu ngu ngốc.

Vũ Hàn phồng mồm định nói mình không ngu ngốc nhưng bị tiếng nói của một cô bé dãy ghế bên cạnh xen vào:

- Xin hỏi, anh mới từ sao Hỏa mới xuống à? Có thể cho em biết mục đích anh xuống Trái Đất làm gì không?

Cô bé vừa dứt lời, mọi người trên xe đều cười phá lên. Chỉ có Vũ Hàn vẫn ngây ngốc không hiểu mọi người cười cái gì. Thấy vẻ mặt như vậy của Vũ Hàn, Thiên không khách khí nói thêm:

- Ngu ngốc.

Lúc này, dù có là người ngốc cũng sẽ biết người khác đang cười nhạo mình, huống chi Vũ Hàn lại càng không phải người ngốc. Chính vì vậy, cậu im lặng triệt để cho tới khi xuống xe. Hôm nay, cậu đã đánh mất sạch mặt mũi trước Thiên rồi.

**************************************

Sau khi xuống xe, Vũ Hàn đi sau Thiên, nhìn nó đi từ con phố này đến con phố khác. Mặc dù rất tò mò nhưng cậu cũng không hỏi ra tiếng. Không biết có phải cậu quá mẫn cảm hay không, nhưng lúc này cậu thấy Thiên lạnh nhạt, xa cách hơn rất nhiều. Hai người đi lang thang trên đường hơn ba tiếng đồng hồ, cuối cùng bước chân Thiên dừng lại trước một trung tâm thương mại lớn. Vũ Hàn vốn đã chú ý Thiên, lúc này thấy nó dừng bước, cậu không khỏi ngẩng đầu nhìn lên. Nhìn một lát, cậu mới nhớ ra trung tâm thương mại này trực thuộc tập đoàn Thiên Nam. Tuy mới mở được hơn một tháng nhưng quy mô có thể sánh với nhiều trung tâm thương mại lâu năm của Hồ Chí Minh. "Thiên Nam"_hai từ này khiến Vũ Hàn liếc mắt nhìn sang người bên cạnh. Nhưng khiến Vũ Hàn ngoài ý muốn, Thiên không hề có chút bất ngờ, giống như trung tâm thương mại này không hề có một chút liên quan gì đến nó.

Thiên ngây người giây lát rồi đẩy cửa bước vào. Vũ Hàn cũng theo sau. Không gian bên trong khá rộng rãi, nhưng người mua sắm không nhiều. Thiên đi thẳng tới thang máy, ấn nút và chờ đợi. Vũ Hàn thấy vậy, bước chân hơi chần chừ. Nhưng nhìn cửa thang máy mở ra, cậu bước thật nhanh vào bên trong.

Thang máy từ từ đi từ tầng một lên tầng năm_tầng bán đồ phái nam. Thiên dựa lưng vào thành thang máy, nhắm mắt lại. Chính vì vậy, nó không phát hiện ra sự bất thường của Vũ Hàn. Từ lúc đặt chân vào thang máy, tim Vũ Hàn bắt đầu đập dồn dập. Không ai biết cậu bị mắc chứng bệnh sợ không gian hẹp, kể cả Vũ Duy_người anh song sinh của cậu. Cậu đứng yên, cả người cứng ngắc, không dám mở miệng. Vũ Hàn cố gắng không nghĩ đến nhưng dưới chân đột ngột mất thăng bằng, khiến cậu phải vịn vào tay Thiên mới đứng vững. Lúc này, Thiên mới phát hiện ra dị trạng của Vũ Hàn. Nó cầm lấy bàn tay lạnh băng của Vũ Hàn, hỏi:

- Cậu bị làm sao thế?

Vũ Hàn lắc lắc đầu, muốn nói mình không sao, nhưng đúng lúc này, thang máy dừng lại, hai người họ bị kẹt bên trong. Gương mặt Vũ Hàn trở lên trắng bệch, hơi thở dồn dập. Cả người lạnh đi. Cậu cố gắng quên đi mình đang ở đâu, nhưng não bộ không hoạt động theo sự kiểm soát của Vũ Hàn. Nó không ngừng nhắc nhở cậu rằng cậu đang bị nhốt trong thang máy.

- Vũ Hàn!

Thấy tay Vũ Hàn ngày càng lạnh, Thiên vội vàng lay cậu. Nó đưa tay, ôm lấy Vũ Hàn, để cả người cậu dựa vào nó. Thiên bắt đầu kể chuyện. Từ truyện cổ tích Việt Nam cho đến cổ tích thế giới nhằm thu hút sự chú ý của Vũ Hàn.

Ít phút sau, nhân viên cứu hộ đến. Thang máy được mở ra từ phía ngoài. Khi được đưa ra bên ngoài, Vũ Hàn ngồi xuống mặt đất, hai tay ôm lấy đầu. Ngón tay vẫn còn run rẩy. Nhận thấy sự bất thường của cậu, người nhân viên cứu hộ vội hỏi:

- Chàng trai, cậu không sao chứ?

- Bạn tôi mắc chứng sợ không gian hẹp.

Thiên trả lời thay cho Vũ Hàn. Qua biểu hiện của Vũ Hàn khi nãy, ngay lập tức khiến Thiên liên tưởng đến chứng bệnh này. Nhưng điều khó hiểu là tại sao Vũ Hàn lại bị căn bệnh này.

- Đây là sơ suất của chúng tôi. Mong hai bạn thông cảm.

Thiên lắc lắc đầu, rồi vươn tay đỡ lấy Vũ Hàn. Cậu cũng không từ chối, để mặc Thiên dìu đến chiếc ghế bên cạnh. Sắc mặt cậu vẫn không tốt lắm, có lẽ vẫn chưa hồi phục lại sau cơn hoảng sợ.

- Cậu sợ không gian hẹp sao vẫn theo tôi vào thang máy?

- ...

- Thôi, không nói với cậu nữa. Ngồi đây, tôi mua nước uống.

Thiên đứng dậy, định đi về máy bán nước tự động thì bị tay Vũ Hàn níu lại.

- Đừng đi.

- Cậu đã khỏe hơn chút nào chưa?

Vũ Hàn gật đầu, nhưng vẫn nắm chặt tay Thiên. Hiện giờ, tuy Vũ Hàn đã bình tĩnh hơn nhưng gương mặt vẫn còn trắng bệch, tay vẫn cầm chặt tay Thiên không buông. Thấy cậu như vậy, Thiên không khỏi lo lắng hỏi:

- Này, cậu thật sự ổn chứ? Có cần phải đi bệnh viện kiểm tra không?

- Mình không sao, ngồi một lát sẽ ổn thôi. - Vũ Hàn lắc lắc đầu từ chối đi bệnh viện.

- Cậu mắc chứng sợ không gian hẹp bao lâu rồi? Gia đình cậu biết không?

- Chuyện này xảy ra sau một tai nạn. Khi ấy mình mười tuổi.

Vũ Hàn trả lời Thiên, trong đầu không khỏi nhớ đến lý do vì sao mình lại mắc chứng sợ không gian hẹp.

Flashback

- Vũ Duy, chúng ta chơi trốn tìm đi. Ở nhà một mình thật nhàm chán.

Vũ Hàn vừa thấy cậu, vội buông PS2 xuống, chạy đến ôm lấy cánh tay của Vũ Duy. Vũ Duy nhìn người đang ôm chặt lấy mình, lấy tay xoa xoa đầu Vũ Hàn, gật đầu:

- Em trốn đi. Anh đếm đến 100 nhé! Bắt đầu 1;2...

Vũ Hàn liếc mắt nhìn người đang nhắm mắt, vội vàng tìm chỗ trốn. Cậu chạy lên cầu thang rồi lại chạy vào nhà bếp nhưng lại chạy ra. Vũ Duy tuy nhắm mắt nhưng nghe tiếng bước chân của đứa em song sinh, cậu có thể tưởng tượng ra nó đang muốn trốn ở đâu. Lần nào chơi trốn tìm, cậu cũng tìm được nơi trốn của Vũ Hàn, bởi vì Vũ Hàn không bao giờ thay đổi nơi trốn. Nếu nhà bếp không có thì sẽ chỉ có thể ở phòng ngủ lầu hai.

Khi đếm đến 100, trong phòng không còn nghe thấy bước chân của Vũ Hàn, Vũ Duy mở mắt. Cậu mỉm cười đi vào nhà bếp, mở lần lượt từng cánh tủ bếp. Không thấy! Vũ Duy khá là kinh ngạc, nhưng rồi cậu lại mỉm cười. Lần này Vũ Hàn thông minh hơn, không để cậu tìm thấy ngay lập tức.

Cậu rời khỏi nhà bếp, đi lên lầu hai. Khi mở cửa phòng ngủ, cậu còn cố tình xoay thật mạnh, muốn nhắc nhở Vũ Hàn. Nhưng khi cửa phòng được mở ra, Vũ Hàn không hề có trong đó. Sau đó, phòng đồ chơi, phòng quần áo đều được cậu tìm một lượt, nhưng cũng không thấy bóng dáng của Vũ Hàn.

Trong khi Vũ Duy đang lo lắng tìm kiếm Vũ Hàn trong nhà thì ngoài vườn, ở một nơi khá vắng vẻ, Vũ Hàn đang bị nhốt trong một nhà kho chật hẹp. Hai tay bị trói chặt, miệng bị dán băng dính, không thể phát ra tiếng. Trước mặt cậu là người làm vườn với khuôn mặt dữ tợn đang huơ huơ con dao trong tay, miệng không ngừng nói:

- Đừng trách tao, nếu không vì gia đình mày, công ty nhà tao cũng không phá sản. Kiếp sau không làm con của Nguyễn Vũ Khang, có lẽ mày sẽ sống lâu hơn một chút. Để tao đưa mày một đoạn đường.

Khi Vũ Hàn tỉnh dậy lần nữa, cậu thấy mình bị nhốt trong một chiếc giếng cạn. Xung quanh tối đen như mực, không nhìn thấy bất kỳ cái gì. Cậu đưa tay mò mẫm trong bóng tối, nhưng vội vàng rụt lại ngay bởi vì cậu sờ đến một vật thể trơn trượt. Không những vậy, dưới chân còn có con gì đó đang không ngừng nhảy qua nhảy lại còn phát ra tiếng kêu ồm ộp. Trong bóng tối, khuôn mặt Vũ Hàn trắng bệch. Hai tay không ngừng quơ loạn, miệng kêu gào thật to. Nhưng đáp lại cậu chỉ là tiếng của chính mình. Mặc cho Vũ Hàn kêu gào khàn cổ vẫn không có ai đến cứu cậu. Một mình trong giếng sâu, không biết là ngày hay đêm, Vũ Hàn cảm thấy vừa cô độc vừa bất lực. Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, khi Vũ Hàn đã hoàn toàn tuyệt vọng thì nghe thấy tiếng của rất nhiều người kêu tên cậu. Vũ Hàn cố gắng dùng chút sức lực cuối cùng của mình kêu thật lớn:

- Vũ Duy, em ở đây!

*********************************

Vũ Hàn có một giấc mơ dài, thật dài. Cậu thấy mình bị nhốt dưới một cái giếng bỏ hoang, xung quanh có rất nhiều rắn. Những con rắn thân người lạnh như băng trườn qua người cậu. Bọn chúng lè cái lưỡi đỏ như màu máu liếm láp khuôn mặt cậu. Và sau đó, từng con, từng con cắn vào da thịt cậu.

- Đừng!

Vũ Hàn hét lên, mở mắt nhìn xung quanh. Không có rắn, hóa ra chỉ là một giấc mơ. Vũ Hàn thở phào nhẹ nhõm, đưa tay lau mồ hôi trên trán nhưng phát hiện tay mình đang cắm kim truyền dịch. Lúc này, Vũ Hàn biết mình đã được đưa tới bệnh viện. Cậu không biết ai đã đưa cậu tới đây, ý thức cuối cùng của cậu trước khi ngất đi vẫn là bóng tối vô tận.

Trong lúc Vũ Hàn còn đang cố suy nghĩ thì cửa phòng được mở ra. Ba mẹ, Vũ Duy tiến vào phòng. Theo sau họ là một vị bác sỹ khá luống tuổi.

Mẹ vừa nhìn thấy Vũ Hàn đã ôm lấy cậu, khóc rống lên. Mặt ba tuy vẫn nghiêm nghị nhưng cũng không giấu được vẻ lo lắng. Vũ Duy vẫn im lặng đứng một bên nhưng Vũ Hàn nhận thấy nội tâm của Vũ Duy đang rất sợ hãi. Cậu vỗ vỗ lưng mẹ mình, hướng Vũ Duy gọi:

- Anh hai! Em không sao.

Vũ Hàn vừa dứt lời, Vũ Duy đột ngột chạy đến, ôm lấy Vũ Hàn. Bà Dương_mẹ của anh em Nguyễn Vũ giang tay ôm cả hai vào lòng. Đôi tay cũng không ngừng vỗ vỗ lưng hai đứa con.

- Mình, mình tránh ra để bác sĩ kiểm tra cho Vũ Hàn.

Ông Khang lên tiếng nhắc nhở vợ mình. Ông biết bà lo lắng, sợ hãi nhưng bây giờ việc cần thiết chính là kiểm tra sức khỏe của Vũ Hàn. Bà Dương lấy khăn lau khóe mắt, vuốt ve đầu Vũ Hàn rồi cùng Vũ Duy đứng sang một bên.

Vị bác sĩ vẫn im lặng một bên nghe thấy ông Khang nói vậy, lập tức tiến lên kiểm tra toàn thân cho Vũ Hàn. Sau một lúc, ông để dụng cụ kiểm tra xuống, nói với bố của anh em Nguyễn Vũ:

- Cậu Hàn không bị thương ở đâu. Cậu bị ngất do kiệt sức và quá sợ hãi.

Thấy bác sĩ nói Vũ Hàn không bị thương, cả gia đình Nguyễn Vũ đều thở phào nhẹ nhõm. Nhưng họ không hề biết rằng sự việc lần này đã gây lên bóng ma tâm lý cho Vũ Hàn và cũng khiến cậu mắc chứng sợ không gian hẹp.

End flashback

Ánh nắng chiều vàng rực chiếu qua cửa thủy tinh trong suốt, chiếu vào nơi Thiên và Vũ Hàn đang ngồi tạo thành hai cái bóng đan xen trên mặt đất. Thiên nghiêng người, đối mặt với Vũ Hàn, cầm lấy bàn tay đang túm lấy tay mình, khẽ khàng lên tiếng:

- Thực ra sợ không gian hẹp không phải là bệnh. Bởi vì cậu không có cách nào đối diện với chuyện đã xảy ra nên cậu bài xích nó, biến nó thành nỗi sợ hãi.

Vũ Hàn im lặng, dường như cậu đang nghiêm túc suy nghĩ những gì Thiên vừa nói. Lát sau, cậu ngẩng đầu lên nhìn Thiên, hỏi.

- Cậu có nỗi sợ hãi nào không?

- Đã là con người thì ai cũng sợ hãi ít nhất một chuyện nào đó. Tôi cũng là con người, tất nhiên cũng vậy.

Vũ Hàn nghe được câu trả lời của Thiên, âm thầm mắng chửi chính mình đã hỏi một câu ngu ngốc. Nhưng Thiên không chú ý tới vẻ mặt của Vũ Hàn bởi nó đang suy nghĩ một chuyện khác. Một chuyện quan trọng đến mức Thiên hoàn toàn quên mình đang nắm lấy tay Vũ Hàn. Thời gian cứ thế trôi qua, khi Vũ Hàn nghĩ Thiên sẽ không nói chuyện thì Thiên đột ngột ngẩng đầu lên, ấp úng mãi mới nói hoàn chỉnh một câu:

- Cậu...tại sao cậu lại thích tôi?

Lời vừa nói ra khỏi miệng, Thiên liền hối hận. Mặt nó đỏ lên, cúi gằm mặt xuống, không dám nhìn Vũ Hàn. Vũ Hàn nghe được câu hỏi của Thiên, tâm trí có chút ngây ngốc, sau lại nhìn thấy vẻ mặt ngượng ngùng của nó, cậu mới ý thức được những gì Thiên vừa nói. Cậu đứng dậy, đến đối diện trước mặt Thiên, bắt Thiên phải nhìn thẳng vào cậu, nói rõ từng từ:

- Thích là thích đâu cần phải có lý do. Nơi này, chỉ vì cậu mà lỗi nhịp.

Vũ Hàn cầm lấy tay Thiên đặt lên ngực mình, nơi trái tim đang đập thình thịch trong lồng ngực. Thiên cố rút tay ra khỏi bàn tay Vũ Hàn, mặt càng đỏ hơn. Nhưng Vũ Hàn không những không chịu buông ngược lại còn dùng sức nắm thật chặt.

- Cậu... cậu buông tay ra.

- Không buông.

Đoạn hội thoại không đầu không cuối cứ tiếp tục cho tới khi Vũ Hàn bị Thiên đạp cho một cái vào chân mới dừng lại.

//////////////////////////////////////////////////////////////////

Chương 46 :

Đêm khuya, Thiên nằm trên giường xoay bên nọ, xoay bên kia, trằn trọc không sao ngủ được. Nhớ lại câu nói hồi chiều của Vũ Hàn, mặt Thiên lại nóng lên, tim đập thình thịch trong lồng ngực. Thiên xoay người nhìn Vũ Hàn đang ngủ ở giường đối diện, trong đầu chỉ có một câu hỏi duy nhất.

Tại sao cậu ấy lại thích mình?

Tại sao cậu ấy lại thích một người như mình?

Vũ Hàn!

Vũ Hàn! Cậu đã làm gì khiến tôi rối rắm như vậy?

Thiên thầm gọi cái tên ấy trong đầu, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Vũ Hàn đang say ngủ. Dưới ánh sáng mờ của ngọn đèn, khuôn mặt cậu có chút mơ hồ nhưng lại khiến cho Thiên lúng túng. Thiên nhìn mãi, bỗng nhớ đến những vẻ mặt khác của cậu. Một Vũ Hàn xấu xa với nụ cười nửa miệng khi chơi đểu Thiên. Một Vũ Hàn gian manh xảo quyệt mỗi khi nghĩ ra những trò quái dị. Một Vũ Hàn chín chắn, trưởng thành khi cầm tay nó đặt lên ngực cậu nói “ Nơi này chỉ vì cậu mà lỗi nhịp”. Một Vũ Hàn giận dữ vì nó không biết chăm lo cho chính mình. Một Vũ Hàn trẻ con mỗi khi cố tìm cách lấy lòng nó.

Vũ Hàn! Rút cục là vì sao?

Thiên nhìn Vũ Hàn một cái rồi dứt khoát xoay người nhắm mắt lại, mặc kệ những cảm xúc xa lạ không tên ấy chiếm giữ tình cảm của bản thân mình.

***

Hôm nay, bầu trời u ám. Sau khi Thiên và Vũ Hàn đến lớp thì trời bắt đầu mưa. Mưa rơi xuống tán lá, mưa đập vào cửa kính, mưa rơi xuống mặt sân tạo thành từng dòng nước nhỏ. Thiên xoay xoay chiếc bút, mắt nhìn cảnh sắc mờ ảo ngoài cửa sổ, tâm trạng có chút nặng nề. Thiên len lén nhìn sang bàn bên cạnh, Vũ Hàn đang ngủ gật. Nhưng đúng lúc này, Vũ Hàn mở mắt. Hai con ngươi khẽ cử động, dường như đang chăm chú ngắm nhìn. Ánh mắt sâu thẳm cứ thế im lặng nhìn Thiên.

Từ lúc Vũ Hàn mở mắt, Thiên lúng túng giống như kẻ trộm bị bắt gặp. Trong lúc Thiên chưa biết nên làm gì thì điện thoại của nó chợt đổ chuông. Thiên vội vàng cúi xuống, lấy điện thoại trong cặp sách. Nhìn tên người gọi xuất hiện trên màn hình, Thiên ấn phím trả lời:

“Anh!”

“…”

“Em biết rồi! Bọn em sẽ đến.”

Vũ Hàn gối đầu lên hai tay, ngắm nhìn Thiên đang cố che giấu sự lúng túng của bản thân, mỉm cười.

Thiên cất điện thoại, quay sang nói với Vũ Hàn: “Cậu gọi cho bọn Quân đi! Anh Hạo Nam sẽ đến trường đón chúng ta.”

Vũ Hàn gật đầu, lấy điện thoại bấm số. Ngay lập tức đầu dây bên kia có tiếng người truyền đến.

“Mình nghe, có chuyện gì thế?”

“Tan học đợi bọn mình ở cổng, anh trai của Thiên sẽ tới trường đón bọn mình.”

“Ok, tan học gặp lại.”

Vũ Hàn tắt máy, quay sang nhìn Thiên. Sắc mặt Thiên không được tốt, có lẽ vì cuộc gọi đến của Hạo Nam, cũng có thể vì nguyên nhân nào khác. Nó nhìn chằm chằm vào màn mưa ngoài cửa sổ, ánh mắt toát lên những cảm xúc khiến Vũ Hàn thấy đau lòng.

***

Chuông hết giờ vang lên, học sinh lục đục kéo nhau ra canteen. Vũ Hàn nhìn Thiên đang trầm mặc thu dọn sách vở, bàn tay trong túi quần nắm lại. Cậu cố gắng coi như không có việc gì, đi đến trước mặt Thiên, một tay cầm lấy cặp sách, một tay nắm lấy bàn tay mảnh khảnh của Thiên đi ra khỏi lớp.

“Cậu buông ra!” Thiên lúng túng cố rút tay ra khỏi bàn tay rộng của Vũ Hàn. Nhưng sức của Thiên làm sao có thể thắng được sức của một đứa con trai, hơn nữa lại là của một đứa con trai đang nắm tay người mình thích.

“Không buông!” Vũ Hàn lưu manh nói, tay càng siết chặt lấy tay Thiên, không cho nó có cơ hội để rút tay ra.

“Cậu…cậu…” Thiên muốn mắng chửi người, nhưng cuối cùng chỉ thốt ra được mỗi một từ. Vũ Hàn nắm tay Thiên, một đường ra khỏi lớp

Khi Vũ Hàn và Thiên ra ngoài, cả hai phát hiện trời chỉ còn mưa lất phất nhưng vẫn không làm dịu đi cái nóng đặc trưng của Sài Gòn. Mưa lặng lẽ rơi lên mái tóc của hai người, thấm ướt cả vai áo. Vũ Hàn vội vàng lấy cặp che cho Thiên. Nhìn thấy hành động của Vũ Hàn, khóe mắt Thiên hơi cay cay. Trong lòng không khỏi dâng lên một chút ấm áp. Hai người bước song song trên con đường trải sỏi dẫn ra cổng trường. Trên đầu, mưa vẫn lất phất rơi.

***

Nơi Hạo Nam đưa Thiên và bọn Vũ Hàn đến là nhà hàng Zen Việt – một nhà hàng khá nổi tiếng nằm trên đường Lê Lợi. Thiên vừa đặt chân vào cửa đã bị không gian của nơi này thu hút. Nhà hàng lấy gam màu đỏ làm điểm nhấn, vàng trẻ trung làm màu chủ đạo khiến nhà hàng trở nên đặc biệt hơn cả giữa một hỗn độn màu sắc đường phố. Dùng kiểu tông màu đối lập đậm – nhạt và cùng gam màu nóng bỏng, trẻ trung, nhà hàng tạo cho thực khách không khí tươi vui, năng động nhưng cũng không kém phần nhã nhặn, sang trọng.

Nhân viên phục vụ vừa thấy sáu người, vội vàng đi đến, mỉm cười chuyên nghiệp: “Hoan nghênh quý khách! Xin hỏi các vị có đặt trước?”

Hạo Nam móc thẻ đặt trước trên người đưa cho nữ phục vụ, cúi đầu nhìn mấy đứa: “Nếu không thích, chúng ta đi nơi khác.”

“Bọn em thì nơi nào cũng được, miễn sao có đồ ăn ngon.” Vũ Hàn vui vẻ nói. Quân, Duy, Phong cũng gật đầu đồng ý với ý kiến của Vũ Hàn.

“Đã đến rồi thì vào đi thôi!” Thiên đứng một bên chợt lên tiếng, rồi theo phục vụ đi đến phòng Hạo Nam đã đặt trước. Vũ Hàn gãi gãi đầu rồi đi phía sau Thiên.

Nhân viên đứng ở cạnh cửa nhìn thấy có khách đến, vội cúi đầu lễ phép: “Hoan nghênh quý khách!” Rồi nghiêng người đẩy cửa ra, phong cách bài trí tươi mát lịch sự tao nhã trong phòng lập tức hiện ra ở trước mắt mấy người.

Mấy người vào gian phòng, đều tự ngồi xuống, gọi món xong rồi đợi món được mang lên. Hạo Nam liếc nhìn bốn người Vũ Hàn, cười ấm áp, nói: “Mấy đứa là bạn của Thiên thì cũng là em của anh. Thời gian vừa qua cảm ơn mấy đứa đã chiếu cố con bé.”

“Bọn em có làm được gì đâu ạ! Bọn em còn phải cảm ơn Thiên ấy. Nhờ có cậu ấy, bốn đứa bọn em mới làm lành được với nhau.” Quân lên tiếng trả lời Hạo Nam, rồi nhìn về phía Thiên, ngây ngô cười “Hơn nữa, nhờ có cậu ấy, Linh mới không còn giận em nữa.”

Hạo Nam cầm ly nước trên bàn uống một ngụm, ánh mắt như có như không quan sát anh em nhà Nguyễn Vũ. Khi anh nhìn đến Vũ Duy đang ngồi im lặng thưởng thức ly trà, ánh mắt Hạo Nam không khỏi lóe lên cái nhìn nghiền ngẫm. Dường như cảm nhận có người đang nhìn mình, Vũ Duy đặt ly trà xuống, ngẩng đầu lên và bắt gặp cái nhìn mang vẻ tìm tòi của Hạo Nam. Cậu khẽ mỉm cười với anh rồi quay sang nói chuyện với người bên cạnh.

“Này, anh cậu không phải muốn bắt cậu về Hà Nội đấy chứ?” Vũ Hàn giật giật tay Thiên, hạ giọng. Nói xong, cậu còn vô ý liếc Hạo Nam một cái, giống như sợ anh nghe được những gì cậu vừa hỏi.

“Anh cũng đang có ý đó. Em ở cùng phòng với Thiên, giúp anh khuyên nó trở về. Dù sao trong này con bé cũng không có ai thân thiết.” Hạo Nam không đợi Thiên lên tiếng đã trả lời Vũ Hàn nửa đùa, nửa thật.

Vũ Hàn nghe thấy Hạo Nam nói vậy thì quýnh lên. Cậu không quan tâm đến những người bên cạnh, vội túm lấy tay Thiên, “Không phải cậu hứa ở lại ăn Tết với bọn này rồi sao? Không cho phép đổi ý.”

“Tôi có nói sẽ đổi ý sao?” Thiên dùng tay còn lại giật giật mái tóc đã khá dài, không kiên nhẫn nói với Vũ Hàn.  Nó cũng không quên nhìn Hạo Nam một cái.

“Thật sự không đổi ý?” Vũ Hàn không tin, hỏi lại.

Dường như Thiên không muốn tiếp tục nói về vần đề này, nó gật đầu khẳng định: “ Thật!”

“Tốt quá!” Vũ Hàn hét lên rồi ôm chầm lấy Thiên, không để ý đến những người còn lại. Hạo Nam nhìn hành động của Vũ Hàn, rồi lại thấy Thiên không tỏ ra khó chịu hay chán ghét, không tự chủ được nghĩ đến một vấn đề. “Không phải con bé thích tên nhóc này rồi đấy chứ?”

Thiên không ngờ Vũ Hàn bất ngờ ôm mình, nó ngơ ngẩn một lúc thật lâu. Khi ý thức được Vũ Hàn vẫn còn ôm mình, Thiên giơ chân đạp Vũ Hàn một cái, khiến cậu cúi xuống ôm chân. Lúc ngẩng đầu lên, cậu thấy mọi người đang nhìn mình, khuôn mặt Vũ Hàn chợt đỏ lên, ngượng ngùng cười “ha ha” hai tiếng.

Đúng lúc này, món ăn được mang lên, mọi người không nhìn về phía Vũ Hàn và Thiên nữa. Bên trong phòng trở nên yên tĩnh, chỉ có tiếng dao nĩa chạm nhau. Dường như không chịu được bầu không khí có chút kỳ lạ này, Hạo Nam đặt dĩa xuống, mỉm cười nói: “Mấy đứa cứ thoải mái, coi anh như bạn bè là được.”

Bữa cơm bởi có câu nói của Hạo Nam mà trôi qua một cách vui vẻ. Lúc sáu người rời khỏi nhà hàng, trời đã chuyển sang màu đen xám. Hạo Nam ngẩng đầu nhìn trời rồi quay sang nói với năm đứa đứng bên cạnh: “Trời cũng muộn rồi, để anh đưa bọn em về.”

“Không cần đâu, bọn em gọi xe về được. Anh đưa Thiên về trước đi.” Vũ Hàn đẩy Thiên về phía Hạo Nam, không quên nháy mắt với những người còn lại. Quân nhìn thấy ám hiệu của Vũ Hàn, vội vàng kéo Thiên về phía cửa xe, không đợi Thiên kịp phản ứng đã mở cửa, ấn Thiên vào trong. Hạo Nam thấy Thiên không có ý phản đối, mỉm cười, nói với bọn Vũ Hàn: “Vậy anh đi trước.”

//////////////////////////////////////////////////////////////////

Chương 47 :

Thiên im lặng, tựa mình vào ghế, nghiêng đầu nhìn cảnh vật ngoài cửa xe. Ánh đèn nê ông  hắt lên cửa kính, tạo thành những vệt sáng  mờ ảo. Từ  lúc lên xe, nó nghĩ mãi cũng không ra tại sao mình lại dễ dàng đồng ý để Hạo Nam đưa về. Có lẽ anh sẽ có chuyện muốn nói với nó, thế nhưng nó cũng có chuyện muốn nói với anh sao?

Thu hồi tầm mắt, Thiên nhìn Hạo Nam ngồi bên ghế lái. Anh không thay đổi quá nhiều, nhưng lại khiến cho nó cảm thấy xa lạ. Bảy năm thời gian khiến anh trở lên thành thục, biết che giấu chính mình, không còn là “anh hai” của ngày xưa nữa. Trầm mặc hồi lâu, Thiên khách sáo hỏi: “Mấy năm qua anh sống thế nào?”

Hạo Nam nắm chặt tay lái, nhìn lướt qua khuôn mặt bình tĩnh của Thiên, rồi nhẹ giọng trả lời: “Anh khỏe.”

“Vậy là tốt rồi.”

Sau câu nói của Thiên, không gian trong xe lại một lần nữa rơi vào im lặng cho tới lúc về đến trường.

“Đến rồi, em xuống đây.” Thiên xuống xe, cầm lấy cặp sách nói với Hạo Nam.

“Thiên, thật sự không muốn về nhà sao? Việc đính hôn, anh sẽ giải quyết.” Hạo Nam cũng xuống xe, đứng đối diện với nó, hỏi.

“Anh hai, em đã nói, em sẽ trở về, nhưng không phải lúc này.” Thiên nhìn thẳng vào Hạo Nam, nhấn mạnh từng chữ. Đính hôn với Vũ Hàn không phải là chuyện không thể, ít nhất là suy nghĩ vào lúc này của Thiên.

Hạo Nam ngẩn người, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt long lanh của Thiên. Anh cố gắng để giọng nói tự nhiên: “Anh biết rồi.” Nói xong, anh quay trở vào trong xe, trước khi đạp chân ga, vẫn không quên dặn dò Thiên phải giữ gìn sức khỏe.

“Anh, nếu như anh cho em một lý do chính đáng về việc rời đi bảy năm, em sẽ tha thứ cho anh.” Thiên nói xong, dứt khoát xoay người đi vào trường, không nhìn Hạo Nam thêm một lần nào nữa.

Nhìn bóng dáng nhỏ gầy khuất dần sau cánh cổng, Hạo Nam nhấn chân ga, dùng tốc độ gần như tối đa lao vào dòng xe cộ đông đúc. Hạo Nam nhìn ra cửa kính xe, suy nghĩ không khỏi nhớ đến một ngày.

***

Ấy là một ngày mưa tháng Sáu, Hạo Nam vừa từ trường trở về thì nhận được một bưu phẩm. Ngoài bìa thư đề tên người gửi là Trịnh Thanh Du, và người nhận anh. Cảm giác đầu tiên của anh khi nhìn quyển sổ bìa vàng cũ kỹ đó là khó hiểu. Nhưng khi đọc xong cuốn nhật ký chỉ có hai mươi bốn tờ, từ khó hiểu chuyển thành đau lòng và phẫn nộ. Anh cầm lấy cuốn sổ, cố kìm chế cơn giận, đi đến phòng làm việc của cha mình. Anh muốn cha anh_ người mà anh kính trọng nhất nói những thứ ghi trong cuốn sổ không phải là sự thật. Nhưng khi vừa đến cửa thì bên trong truyền ra tiếng cãi vã của ba với người đàn bà mà anh gọi là mẹ, mặc dù Hạo Nam biết mẹ ruột của mình là một người khác. Giọng của cha không lớn, nhưng truyền đến tai  Hạo Nam thì giống như một nhát búa nặng nề nện vào ngực anh “Nếu năm xưa không phải vì công ty cần sự hỗ trợ của gia đình bà, tôi cũng không bỏ Thanh Du mà cưới bà.”

“Cuối cùng thì ông cũng nói ra những lời này. Hàn Hạo Thành, ông nghe đây, lúc trước ông lợi dụng tôi để lấy được sự trợ giúp từ gia đình tôi. Bây giờ ông muốn đuổi tôi, không dễ như vậy đâu. Ông nên nhớ, 10% cổ phần của Thiên Nam vẫn đang nằm trong tay tôi. Và ông cũng nghĩ thử nếu hai đứa con bảo bối của ông biết ông hy sinh mẹ của chúng để cứu công ty, chúng sẽ thế nào. Không chỉ thế, đứa con gái của ông với bà ta cũng không thoát khỏi vận mệnh của mẹ nó, trở thành vật hi sinh vì lợi ích của ông.”

“Bà câm miệng lại.”

Hạo Nam không muốn nghe tiếp nữa. Anh nắm chặt cuốn sổ, thẫn thờ đi về phía phòng Thiên. Xoay nhẹ nắm cửa, anh đi vào trong phòng, ngồi xuống bên giường, vuốt ve khuôn mặt tròn trịa đang say ngủ của em gái, nước mắt không kìm được rơi xuống. Cha anh, người anh kính trọng, luôn lấy ông làm mục tiêu để phấn đấu hóa ra lại là người tham phú phụ bần, cũng là người ép chết mẹ anh với Thiên. Không những vậy, ông còn hi sinh Thiên vì lợi ích của chính mình. Thất vọng, đau lòng, phẫn nộ, còn có hận khiến Hạo Nam không biết nên đối mặt với cha anh như thế nào. Mải đắm chìm trong cảm xúc của chính mình, bàn tay đang vuốt ve mái tóc dài của Thiên hơi dùng sức, khiến Thiên đang ngủ cũng tỉnh giấc. Dụi dụi đôi mắt còn mơ màng, Thiên nói bằng giọng ngái ngủ: “Anh hai.”

“Anh làm em thức giấc sao?”

“Không ạ!” Thiên lắc lắc đầu nhỏ, cọ cọ mặt vào bàn tay anh, mỉm cười rạng rỡ. Hạo Nam nhìn nụ cười ngây thơ, rạng rỡ của người em gái nhỏ, bàn tay còn lại siết chặt. Anh phải trở lên mạnh mẽ để bao bọc Thiên dưới đôi cánh của mình

***

Thời gian trôi qua thật nhanh, mới đó mà đã đến ngày 26 Tết.

Sáng sớm, Vũ Hàn đã thức dậy sắp xếp đồ đạc, chuẩn bị để về nhà. Nhìn Thiên vẫn còn đang ngủ trên giường bên cạnh, cậu khẽ lắc đầu, đi đến tủ quần áo của Thiên. Khi cánh tay vừa chạm vào cánh tủ, giọng nói ngái ngủ của Thiên truyền đến: “Sáng sớm cậu muốn làm gì thế?

Vũ Hàn giật mình, vội vàng thu tay lại, không dám nhìn thẳng Thiên. Nếu để Thiên biết cậu định giúp nó sắp xếp quần áo giúp nó, chắc chắn Thiên sẽ không khách khí mà ném gối về phía cậu.

Thấy Vũ Hàn không trả lời, cũng không nhìn mình, Thiên cũng không quan tâm đến cậu. Nó xuống giường, đi về phía phòng tắm. Thấy Thiên biến mất sau cánh cửa đóng kín, Vũ Hàn ôm ngực thở phào. Đột nhiên, cửa phòng tắm bị mở ra, Thiên thò đầu ra, hỏi Vũ Hàn: “Quân bảo mấy giờ thì về nhà cậu ấy?”

“Tám giờ. Nhà cậu ấy cho xe tới đón.”

Thiên gật đầu, ý bảo đã biết rồi đóng cửa phòng tắm lại. Lúc này, khi đã chắc chắn Thiên sẽ không xuất hiện, Vũ Hàn trượt người ngồi xuống đất. Cảm giác khi đang làm việc xấu bị bắt gặp thật không dễ chịu chút nào.

Lúc Thiên và Vũ Hàn xuất hiện ở cổng trường, Quân, Vũ Duy và Vũ Phong đã đứng đợi từ lâu. Vừa thấy hai người bọn họ, Vũ Phong không nhịn được hừ lạnh. Từ trước đến nay, chỉ có người khác đợi cậu, chứ chưa có ai có thể khiến cậu phải đợi. Nhưng Hàn Như Thiên này không những dám đánh cậu, giờ còn để cho cậu đợi gần một tiếng đồng hồ.

“Đi thôi!”

Dường như cảm nhận được sự tức giận của Phong, Quân lên tiếng, rồi đi về phía xe đã chờ sẵn.

Lúc lên xe, Vũ Duy im lặng rất lâu chợt lên tiếng: “Chúng ta đưa Thiên về nhà Quân trước rồi bốn đứa ngồi xe nhà Quân về nhà. Dù sao nhà bốn đứa cũng gần nhau.”

Ba người đều gật đầu đồng ý. Riêng Thiên thì không có ý kiến gì.

Xe chạy chừng hơn một tiếng thì dừng lại trước cổng ngôi nhà hai tầng với lối kiến trúc khá cổ. Vũ Hàn mở cửa xe, kéo hành lý của Thiên xuống. Vũ Phong và Vũ Duy vẫn ngồi im trên xe. Còn Quân, cậu đưa cho Thiên chùm chìa khóa, áy náy, nói: “Nhà mình có việc nên hôm nay không ở cùng cậu được.”

“Không sao đâu. Mình ổn mà.”

Đứng nhìn chiếc Audi khuất dần ở nối rẽ, Thiên không vội vã vào nhà. Nó nhắm mắt, dựa lưng vào tường nhìn ngắm giàn hoa ti-gôn bò lan trên mặt tường.

Đứng một lúc khá lâu, lâu tới mức hai chân tê cứng không còn cảm giác, Thiên mới lấy chùm chìa khóa mở cổng đi vào. Đi đến căn phòng trước kia từng ngủ, Thiên đẩy cửa bước vào. Nhìn căn phòng đã được người khác trang trí theo sở thích của mình, tâm trạng Thiên cũng tốt hơn nhiều.

Mở túi hành lý, lấy một bộ ở nhà thoải mái, Thiên đi vào phòng tắm. Hai mươi phút sau, Thiên xuất hiện với chiếc váy hồng nhạt mặc trên người. Ngắm nhìn mình trong gương, Thiên dường như có chút không tin. Chỉ thay đổi phong cách ăn mặc, Thiên dường như biến thành người khác. Đôi mắt đen to tròn, đen láy. Mái tóc ướt vì vừa mới gội kết hợp với khuôn mặt hơi ửng hồng kèm với chiếc váy đang mặc trên người khiến Thiên trở nên dịu dàng, nữ tính. Nếu Vũ Hàn mà nhìn thấy dáng vẻ lúc này của Thiên, không biết cậu ta sẽ có phản ứng như thế nào nữa.

Đứng một lúc khá lâu, khi bụng truyền đến cảm giác đói, Thiên mới đi xuống dưới lầu. Mở tủ lạnh, thấy bên trong đầy ắp đồ ăn mà mình yêu thích, Thiên rất vui vẻ. Lấy một chiếc bánh mỳ Pháp với một ly sữa tươi, Thiên bước ra vườn. Ngồi trên chiếc xích đu nhìn đôi chim không biết tên đáp xuống cạnh mình, Thiên chợt mỉm cười, trong miệng lẩm nhẩm bài dân ca Anh vui nhộn.

Nắng lúc này đã lên cao, một ngày nắng dịu sau những ngày mưa nhỏ.

==>> Do tác giả xóa mất chương 48-54 nên chỉ còn chương cuối 55 cả nhà đọc tạm nha !

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro