Coi hai ngày nay quan sát hắn, Trần Vỹ Đình nói chuyện từ trước đến nay lười biếng , cho dù tức giận, cũng chưa bao giờ phải hiện ra ngoài mặt.
Hôm nay mặt trời mọc hướng tây sao ?
Thú vị thú vị.
Chớp mắt vừa nhìn, thấy Trần Vỹ Đình đang đứng trên hành lang, bạch y tung bay, tuấn mỹ vô song.
Mã Thiên Vũ suýt nữa nhìn đến ngẩn người, may là nộ khí trên mặt Trần Vỹ Đình đem thần chí của cậu kéo lại.
Cậu mới không sợ hắn a, vài bước đã nhảy đến trước mặt Trần Vỹ Đình.
Nhìn lên trên, nhìn xuống dưới, trong miệng kinh hô.
"Oa, Hoàng thượng, ngươi nhất định nên đi lại đi lại nhiều hơn, ngươi như thế này, so với chỉ nằm một chỗ soái hơn, khốc hơn. Theo ta thấy, ngay cả Tam đại công tử cộng lại cũng đều kém ngươi." (khốc: tàn bạo)
Nghe được câu nói sau cùng, thần sắc trên mặt Trần Vỹ Đình cuối cùng hòa hoãn một chút.
Vốn định hung hăng trừng Mã Thiên Vũ một cái, rồi hảo hảo nói móc cậu vài câu.
Cuối cùng ngại mệt mỏi nhiều, chỉ nhẹ nhàng "Hừ" một tiếng.
Xoay người, liền muốn đi vào trong phòng nghỉ ngơi.
Hôm nay, hắn đã làm quá nhiều chuyện.
Cần phải nghỉ ngơi gấp.
Mới quay người lại, đã nghe thấy Mã Thiên Vũ nho nhỏ tiếng nói thầm.
"Đáng tiếc, ta chưa thấy qua Tam công tử, ai biết nếu so sánh rốt cục ai đẹp nhất đâu. Nếu như có thể tận mắt nhìn bọn hắn thì tốt rồi."
Trần Vỹ Đình trên mặt cứng lại.
Lấy tốc độ từ trước đến nay chưa có quay người lại, hướng Trần Vỹ Đình quát: "Ngươi lừa gạt trẫm ?"
Thanh âm cũng là lớn nhất từ trước đến nay, trước nay chưa từng kịch liệt như thế.
Đúng vậy đúng vậy, hắn vậy mà lại trúng bẫy của cậu.
Cậu căn bản chưa thấy qua Tam công tử, mà ngay cả danh hào Tam công tử này cũng là vừa mới nghe được hôm nay.
Hắn lại tin lời nói xằng của cậu, tin tưởng cậu nói, lời bịa đặt Tam công tử cộng lại so ra vẫn kém xa hắn.
Mã Thiên Vũ bị sát khí trong mắt của hắn làm cho lùi lại phía sau một bước dài, lấy lại bình tĩnh.
Kêu to oan uổng.
"Hoàng thượng, nào có chuyện đó. Ta không có lừa ngươi, ngươi thật sự là người đẹp nhất trong đó mà ta đã thấy. Bằng không, làm sao ta có thể nhiều lần bị ngươi mê hoặc như vậy ?"
trần Vỹ Đình suy nghĩ, cũng có đạo lý.
Hắn thật sự là đã nhiều lần khiến Mã Thiên Vũ mê man thất thần.
Trần Vỹ Đình bắt đầu nhẹ nhõm, cơn giận đối với Mã Thiên Vũ tạm thời biến mất.
Mã Thiên Vũ thấy thế, không dám tiếp tục lưu lại, xoay người liền chạy về phía Cầm Sắt điện.
"Hoàng thượng, ta đi đây, ngươi ngủ đi nha. Bye bye."
Tay hướng về sau quơ quơ, người trong chớp mắt bèn chạy xa .
Đã nhìn không thấy Mã Thiên Vũ nữa, Trần Vỹ Đình lúc này mới tỉnh ngộ lại, tiểu tử kia vừa rồi lại chơi chữ với hắn.
Cái gì mà gọi là nam nhân đẹp nhất trong số đó ?
Cậu căn bản là từng thấy qua Tam công tử, không phải sao ?
Nói đi nói lại, cậu vẫn là đang lừa gạt hắn.
Trần Vỹ Đình hít sâu một hơi lớn.
Đại Luân phập phồng lo sợ nhìn hắn, chờ đợi một rống như sét đánh giữa trời quang.
Hắn chính là hiểu rõ Trần Vỹ Đình, đừng nhìn bình thường hắn lười, không thích phát giận, cũng đừng trêu chọc làm hắn nóng nảy.
Nếu muốn trêu chọc đến nóng nảy, con thỏ cũng biết cắn người, tượng đất cũng có tính năng của đất, không phải sao ?
Đại Luân chờ đợi, chờ đợi.
Mấy tiểu thái giám thấy tình thế không ổn, cũng nín thở yên lặng chờ đợi, chờ đợi.
Không ngờ, qua thật lâu , Trần Vỹ Đình lại ung dung đem một hơi nhả ra, xoay người, nhẹ nhõm đi vào trong phòng.
Hắn có gì mà phải tức giận ?
Chẳng qua là mấy nam nhân chưa thấy qua mặt, hắn đây là vì sao mà ăn dấm chua ?
Gì ?
Ghen ?
Hừ hù, hắn mới không có a, hắn chẳng qua là không thích bị Mã Thiên Vũ ầm ĩ đến lúc hắn ngủ thôi.
Nhưng trong lòng vì sao mà lúc nào cũng rầu rĩ, rất không thoải mái ?
Chưa bao giờ không thoải mái như vậy.
Đừng nói Trần Vỹ Đình, Đại Luân cùng mấy tiểu thái giám trong lòng cũng rầu rĩ, cực không thoải mái.
Hoàng thượng đây không phải là đang dày vò người sao ?
Bọn họ vừa rồi hết sức kìm nén , chờ bạo phát của hắn, vậy mà hắn cứ như vậy ngừng công kích, không phụ lòng bọn họ sao ?
Muốn phát hỏa liền thống thống khoái khoái mà phát chứ sao.
Thường xuyên kìm nén, sẽ kìm nén thành nội thương nha.
Buổi chiều, Mã Thiên Vũ ở trong Cầm Sắt điện mân mê hẳn một buổi chiều.
Cậu đóng cửa, không ai biết cậu ở bên trong đã làm những gì.
Chỉ nghe thấy thanh âm đinh đinh đang đang không ngừng từ trong phòng truyền ra.
Thanh âm đinh đinh đang đang giằng co một buổi chiều, đương nhiên, không thể tránh né cũng phải truyền đến Chủ điện.
May là Trần Vỹ Đình vì để có một điều kiện an tĩnh trong lúc ngủ, cố ý sai người đem cửa sổ đặc biệt gia công cách âm.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro