Chương 133-140
Chương 133: Cứu người 3
Ánh mặt trời chói mắt.
Lâu vũ được kiến tạo như những mỏm nham thạch lớn, dưới ánh mặt trời phản xạ bạch quang chói mắt.
(lâu vũ: lầu gác mái hiên)
Tầng tầng lớp lớp lâu vũ, tựa như một tòa thành nhỏ.
Đây là Cô Hồng bảo khiến người trong giang hồ nghe danh đã khiếp sợ.
Xung quanh bảo, là một vùng sông nước, đi qua cầu treo mới có thể vào trong.
(Bảo: lô-cốt, hoặc những thành trấn có tường bao quanh)
Đang gác trên lầu trước đại môn Cô Hồng bảo, mấy tên thủ vệ sắc mặt khẩn trương tập trung nhìn về phía bóng đen bên kia sông.
Dưới nón là lụa đen che mặt, thân khoác áo choàng đen, đây chẳng phải là Đạp Tuyết công tử trong truyền thuyết sao?
"Người đến là ai? Hãy xưng tên ra."
Thủ vệ cả gan quát.
Giọng nói yếu hơn ngày thường, mang theo chút sợ hãi không che dấu được.
"Đạp Tuyết."
Trần Vỹ Đình bình tĩnh nói.
"Lãnh Dạ đâu? Bảo y tới gặp ta."
"Bảo chủ tạm thời không muốn gặp ngươi, hôm khác ngươi hãy trở lại."
Lãnh Dạ trước khi đổi lộ tuyến, đã dùng bồ câu đưa tin báo về Cô Hồng bảo.
Nếu Đạp Tuyết công tử hoặc Trần Vỹ Đình đến, hãy tìm cách kéo dài thời gian.
Trần Vỹ Đình kiềm chế lửa giận trong lòng, vẫn dùng thanh âm bình tĩnh nói.
"Thỉnh chuyển lời đến quý bảo chủ, Đạp Tuyết hôm nay không thể không gặp y."
Thủ vệ biết rõ Lãnh Dạ không có ở trong bảo, đâu thể vào bẩm báo, ỷ vào cơ quan lợi hại của Cô Hồng bảo, mạnh mẽ ngăn cản Trần Vỹ Đình.
"Đã nói rồi, bảo chủ không gặp ngươi. Mời Đạp Tuyết công tử quay về."
Trần Vỹ Đình há chỉ vì vài lời ấy mà phải trở về?
Biết rõ Cô Hồng bảo sẽ không dễ dàng để hắn vào, cũng biết Lãnh Dạ dùng Mã Thiên Vũ uy hiếp hắn, không phải mời hắn đến làm khách.
Trần Vỹ Đình hừ lạnh một tiếng, rút trường kiếm ra, nhất mực xông vào bên trong.
Thủ vệ thấy thế, sợ hãi kêu to.
"Coi chừng, hắn muốn xông vào. Mau bắn tên."
Trên tường thành vốn bằng phẳng, bỗng nhiên hiện ra rất nhiều lỗ nhỏ.
Trong từng lỗ nhỏ, đều lóe lên sắc kim khí.
Không biết ai đã phát lệnh, thoáng chốc tên bay như mưa, bắn về phía Trần Vỹ Đình.
Trên mũi tên ánh ra sắc lam, đúng là độc tiễn.
Trần Vỹ Đình vung kiếm gạt những mũi độc tiễn bay đến trước mặt, vung người nhảy lên.
Mũi chân đạp lên trên độc tiễn, mượn lực lướt về bên kia sông.
Vừa rồi, hắn đã cân nhắc, nước sông quá rộng, một lần nhảy sẽ không đến bên kia sông được.
Tất phải mượn lực dòng sông, khó tránh khỏi bị ướt đế giày.
Hiện giờ, có những mũi tên này, giảm không ít chuyện cho hắn.
Mắt thấy Trần Vỹ Đình sắp đến đây, tên bắn ra càng ngày càng gấp rút.
Có người đang kêu: "Dưới thân hắn phòng bị kém, mau bắn."
Mấy chục mũi tên lập tức từ dưới hướng lên phóng tới Trần Vỹ Đình.
Trần Vỹ Đình như có mắt dưới chân, có thể di chuyển tự nhiên trong không trung.
Chỉ thấy bóng chân chớp động, không đợi mọi người thấy rõ, độc tiễn vốn bắn về phía Trần Vỹ Đình bay loạn khắp nơi.
Có vài mũi tên chuẩn xác bắn vào mấy người vừa ra lệnh cùng mấy lỗ nhỏ bắn ra tên mạnh nhất.
Bên trong tường phát ra vài tiếng kêu thảm thiết sau đó không còn tiếng động nào.
Trần Vỹ Đình vững vàng tiến lên đỉnh tường thành.
Không ngờ, mũi chân hắn vừa chạm vào đỉnh thành, trên tường đột nhiên đâm ra chông sắt dài đến nửa thước.
Chông sắt cực kỳ bén nhọn, nếu Trần Vỹ Đình đụng phải chúng, không thể không bị đâm đến thủng chân.
Dưới tình thế cấp bách, Trần Vỹ Đình nghiêng người một cái, trường kiếm trong tay đâm vào chóp tường, mượn lực bay vào trong tường thành.
Nghênh đón hắn trong tường, không phải là một khoảng sân trống an toàn.
Mà là những tấm lưới lớn đầy gai sắc.
Có lẽ để không cho người khác xông vào bảo nên những tấm lưới lớn này không cố định, mà do người kéo, nắm giữ ở dưới đón đợi người khác nhảy vào.
Nếu như rơi vào trong tấm lưới đó, há bảo toàn được mạng.
Người thường có thể thoát lên đầu tường đã là vô cùng may mắn, nhưng dưới tình huống này, tuyệt nhiên không thể chạy khỏi những tấm lưới lớn kia.
Nhưng Trần Vỹ Đình chính là Trần Vỹ Đình.
Hắn chỉ liếc sơ qua, đã nhìn thấy những tấm lưới này dựa theo Ngũ hành trận pháp mà di chuyển.
Trong ánh hỏa thạch, nhìn một vị trí chuẩn xác, nhẹ nhàng tiếp đất.
Dưới chân hắn, người đang kéo tấm lưới lớn đúng lúc giẫm lên chỗ ấy.
Bị Trần Vỹ Đình đánh một chưởng lên gáy, ngã xuống đất.
Tất cả lưới đều ngừng di chuyển.
Tất cả mọi người trợn mắt há mồm nhìn Trần Vỹ Đình.
Chưa từng có ai dám xông qua tường vây của Cô Hồng bảo.
Còn có thể vào bên trong tường, hơn nữa còn không hề hấn gì, đúng là một thần nhân.
Trần Vỹ Đình lại ngẩng mặt nhìn lâu vũ trùng điệp phía trước, thần sắc ngưng trọng.
Mỗi một thành tường, đều trùng trùng cửa khẩu, mạng treo lơ lửng, muốn xông vào trọng địa trong Cô Hồng bảo, nào có dễ dàng.
Nhưng Mã Thiên Vũ đang nằm trong tay Lãnh Dạ, hắn không thể không xông vào.
Không phải chưa từng nghĩ đến, vì sao Lãnh Dạ không đến gặp hắn, phải bày ra chiêu độc này, rõ ràng là muốn đẩy hắn vào chỗ chết.
Nhưng Trần Vỹ Đình một lòng nghĩ đến an nguy của Mã Thiên Vũ, chỉ coi như Lãnh Dạ đang làm khó hắn.
Hắn vốn luôn tự trách, tự trách mình không thể bảo vệ cho Mã Thiên Vũ, làm liên lụy tới cậu.
Giờ phút này càng cảm thấy, vượt qua muôn vàn khó khăn cứu cậu trở về mới đúng theo lý thường phải làm.
Trong lòng mới có thể giữ thăng bằng một chút.
Há có thể vì khó khăn mà lùi bước.
Đánh vỡ đầu hắn cũng không nghĩ ra, Lãnh Dạ lại sợ Mã Thiên Vũ mệt mỏi, lựa chọn một con đường xa hơn.
Trong truyền thuyết, Lãnh Dạ cực kỳ lãnh khốc vô tình, chưa bao giờ thương hoa tiếc ngọc.
Nghe nói, thủ hạ của y không thiếu nữ sát thủ.
Trong đó, nhiều người vì ngưỡng mộ y mà vứt bỏ danh phận danh môn chính phái, cam nguyện đảm đương danh hiệu giang hồ mỹ nữ sát thủ.
Nhưng Lãnh Dạ đối đãi với các nàng bình đẳng như nam sát thủ, không hề vì thân phận nữ tử mà cư xử khác biệt.
Càng không vì sắc đẹp của các nàng mà động tâm.
Huống chi Mã Thiên Vũ lại là nam nhân.
Còn nghe nói, từng có cừu gia vì muốn báo thù Lãnh Dạ, thiết hạ các loại bẫy, kể cả mỹ nhân kế.
Nhưng mỹ nhân hoạt sắc sinh hương ở trước mặt Lãnh Dạ, ngồi cùng bàn ghế chẳng có gì khác hơn, thậm chí còn không bằng cả cái bàn.
Bàn ghế còn có thể ngồi lên, trang trí gì đó.
Nhưng mấy mỹ nhân này, chỉ biết nói lung tung khiến y bực bội.
Chẳng ai có thể tưởng tượng, Lãnh Dạ lại phá lệ với Mã Thiên Vũ, phá vô số lệ.
Mà ngay cả bản thân Lãnh Dạ cũng không thể tưởng được.
Y đánh xe ngựa, nhanh chóng chạy về phía Cô Hồng bảo.
Lúc này vì biết Mã Thiên Vũ đã có nội lực thâm hậu, không còn sợ cậu mệt nữa.
Bởi vậy, buổi chiều chỉ tĩnh tọa một lúc, khôi phục tinh thần rồi tiếp tục lên đường, giống như vài ngày trước xuất phát từ Hoàng thành.
Mã Thiên Vũ ngồi trên xe ngựa, mỗi ngày luyện công một chút, cũng không cảm thấy đi đường vất vả.
Rất nhanh, hai người đã về đến Cô Hồng bảo.
Vừa mới đến bên ngoài Cô Hồng bảo, vẫn còn đang ở bên kia sông, Lãnh Dạ đã cảm thấy sự tình không được bình thường.
Chương 134: Cứu người 4
"Không ổn."
Lãnh Dạ nói nhỏ.
"Sao vậy?"
Mã Thiên Vũ đang ở trong xe nghe thấy lời của y, thuận miệng hỏi.
Bởi Lãnh Dạ trước giờ vốn không nhiều lời, hơn nữa còn rất bình tĩnh, chuyện lớn thế nào y cũng không đặt trong lòng.
Nhưng bây giờ, y lại nói ra hai chữ "Không ổn", đã nói lên tính chất cực kỳ nghiêm trọng của sự tình.
Mã Thiên Vũ vén màn lên, thấy bọn họ đã đi đến gần một tòa thành nhỏ.
Nói là tòa thành thì cũng không hẳn, bởi vì tường thành bị sông nước vây quanh kiểu như một lâu vũ trùng điệp.
Rõ ràng là một nơi như trang viên.
Chỉ thoáng nghĩ, Mã Thiên Vũ đã hiểu ra, đây là Cô Hồng bảo.
"Đây là Cô Hồng bảo sao?"
Mã Thiên Vũ hỏi.
"Phải, chúng ta đến nơi rồi."
Giọng nói của Lãnh Dạ vẫn bình tĩnh như trước.
Tựa như người nói "Không ổn" không phải là y.
Tâm tình Mã Thiên Vũ thoáng trầm xuống, bọn họ đã đến Cô Hồng bảo rồi, nhưng Trần Vỹ Đình vẫn chưa đuổi kịp bọn họ.
Một khi đã tiến vào bên trong, Trần Vỹ Đình muốn cứu cậu ra ngoài, chỉ sợ còn khó hơn.
Thủ vệ canh cửa đã nhận ra Lãnh Dạ từ xa, vội vàng thả cầu treo xuống.
Lãnh Dạ đánh xe đi qua cầu treo, đi vào cửa lớn.
Hỏi thủ vệ: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Thủ vệ run giọng bẩm báo.
"Bảo chủ, không hay rồi, Đạp Tuyết công tử đang xông vào. Bảo chủ, ngài trở về thật tốt quá, bằng không chỉ sợ Cô Hồng bảo của chúng ta khó giữ được."
"Hắn vào đến đâu rồi?"
"Chỉ sợ, chỉ sợ đã sắp vào Hổng Ảnh các."
Hồng Ảnh các là trọng địa của Cô Hồng bảo, cũng là trạm kiểm soát cuối cùng.
Lãnh Dạ nghe xong sắc mặt biến đổi.
Trung tâm bảo truyền đến tiếng nổ lớn, đúng là từ phía Hồng Ảnh các.
Lãnh Dạ quay lại nói vào trong xe: "Thiên Vũ, ra đây."
Lại thấy Mã Thiên Vũ từ trong xe chui ra.
Mã Thiên Vũ đương nhiên nghe thấy cuộc nói chuyện của Lãnh Dạ vả thủ vệ.
Nghe nói Đạp Tuyết công tử đã tới cứu cậu, trong lòng xen lẫn ngọt ngào cùng cảm động không kể xiết.
Tuy chưa có chứng cứ xác thực, nhưng trong lòng cậu cảm nhận, Trần Vỹ Đình với Đạp Tuyết công tử đã sớm là một.
Hắn đến đây, hắn thật sự đã đến.
Nghe thấy lời thủ vệ, chỉ sợ khó giữ được Cô Hồng bảo, cậu lại càng cao hứng.
Sùng bái với Đạp Tuyết công tử cũng cao hơn một tầng.
Cô Hồng bảo là nơi nào?
Là nơi không ai dám xông vào, hắn lại còn phá được hết.
"Lãnh Dạ công tử, Hồng Ảnh các ở đâu? Chúng ta nhanh tới xem một chút đi."
Trên mặt cậu cười hi hi.
Cả một đường, Mã Thiên Vũ hầu như không quá tươi cười.
Đây cũng có thể lý giải , ai bị bắt làm con tin còn có thể cười được?
Nhưng bây giờ, nụ cười trên mặt cậu từ đáy lòng, khiến cho Lãnh Dạ không chút nào yêu thích.
Đừng nói yêu thích, căn bản rất tức giận.
Cậu nghe nói Đạp Tuyết công tử sắp xông vào bảo thành công mới vui vẻ thế sao?
Thủ vệ trông thấy Mã Thiên Vũ từ trong xe ra, cả kinh suýt rớt con ngươi.
Vội vàng lấy tay dụi dụi mắt, lại nhìn kỹ, Mã Thiên Vũ vẫn đứng trước mặt hắn như cũ.
Lúc này mới tin tưởng, bảo chủ nhà hắn thật sự đã dẫn theo một nữ tử trẻ tuổi về.
Nếu nói Lãnh Dạ mang nữ tử trở về thì cũng không hiếm lạ.
Trước kia, có vài lần, Lãnh Dạ mang nữ nhân về bảo.
Nhưng cách mà y mang về thế nào?
Phải là người biết cưỡi ngựa tốt, tự phải cưỡi ngựa, cùng lắm thì mặt mày u ám một chút.
Nếu người ấy không biết cưỡi ngựa thì thảm rồi, bị Lãnh Dạ lật ngược sau lưng ngựa, không bị lăn qua lộn lại đến chết mới lạ.
Mà hiện giờ, nữ tử này rõ ràng ngồi trên xe ngựa, do chính tay bảo chủ đánh xe mang về.
Khẩu khí bảo chủ gọi cậu còn thân thiết như vậy.
Đừng trách thính giác thủ vệ không tốt.
Thanh âm của Lãnh Dạ gọi Mã Thiên Vũ giờ phút này đúng thật vẫn lạnh lùng, nhưng so với khẩu khí ngày thường y nói đều đọng lại lãnh ý mà nói, ngữ khí hiện giờ có thể cho là thân thiết.
Nhưng lời nói kế tiếp của Lãnh Dạ có chút ngoài dự kiến của hắn.
Lãnh Dạ giễu cợt nói: "Ngươi đừng cao hứng quá sớm, cho dù hắn qua được các cửa ải, nhưng hắn sẽ không vượt qua được đồng nhân trận."
Thủ vệ nghe có chút mờ mịt.
Không phải mờ mịt vì lời nói của bảo chủ, mà là khẩu khí nói chuyện.
Sao hắn có cảm giác, cảm giác trong đó có chút hả hê?
"Đồng nhân trận? Là gì vậy? Chúng ta đi nhanh đi."
Mã Thiên Vũ cũng biết, lời nói của Lãnh Dạ không phải đang dọa cậu.
Đồng nhân trận này, hẳn là rất nguy hiểm.
Lãnh Dạ cũng không nhiều lời, nắm lấy tay Mã Thiên Vũ, nói: "Đi."
Ngay khi cậu lại gần hơn, thủ vệ mới phát hiện, đây...đây là một nam nhân, nhưng nam nhân này so với nữ tử không khỏi quá đẹp rồi đi.
Lập tức Lãnh Dạ thi triển khinh công, đuổi về phía phát ra tiếng nổ.
Lúc y truyền bồ câu đưa tin, không nói tới phải dùng biện pháp nào để ngăn chặn Đạp Tuyết công tử.
Bởi lẽ, lấy hiểu biết của y về Đạp Tuyết công tử, các cơ quan khác của Cô Hồng bảo khó có khả năng cản trở hắn.
Duy nhất có thể vây khốn hắn, chỉ có đồng nhân trận này.
Vốn dĩ với công lực của hắn, có thể kiên trì một thời gian, kiên trì đến khi y và Mã Thiên Vũ trở về, không thành vấn đề.
Y không hề muốn lấy mạng Đạp Tuyết công tử.
Y còn muốn để hắn cùng y đến Ma Thiên nhai.
Nói cách khác, nếu Đạp Tuyết công tử còn không qua nổi những cửa ải trong Cô Hồng bảo, để hắn tới Ma Thiên nhai cũng không có tác dụng.
Vượt qua bảo cũng coi như là thử thách hắn.
Mã Thiên Vũ bị Lãnh Dạ mang theo, phi lên không trung.
Dọc đường đi, khắp nơi đều thấy đá vụn, cây đổ, binh khí gẫy, với máu tươi đầm đìa.
Có thể thấy rằng cuộc chiến trước đó thê thảm biết bao.
Mã Thiên Vũ nhìn thấy máu tươi trên mặt đất, trong lòng không ngừng lo lắng.
Lo lắng trong những thứ này có một phần của Đạp Tuyết công tử.
Chỉ có điều, theo khẩu khí thủ vệ, đại khái cậu cũng không cần quá mức lo lắng.
Tốc độ của Lãnh Dạ cực nhanh, rất nhanh bọn họ đã đến trước Hồng Ảnh các.
Trên một cái bàn đá trong khoảng sân trống, mười tên đồng nhân cầm trong tay các loại binh giới, vây quanh Đạp Tuyết công tử ở chính giữa.
Mã Thiên Vũ nhìn một cái đã nhận ra hắn, tim thình thịch đập mạnh.
Một khắc này, cậu không phải lo lắng đến an nguy của hắn, mà là suy nghĩ, hắn đúng thật là Trần Vỹ Đình sao?
Cũng không thể trách cậu không lo cho Đạp Tuyết công tử, chỉ vì biểu hiện của hắn quá thong dong.
Hắn đứng ở giữa các đồng nhân lấp lánh kim quanh, nhưng tựa như đang nhàn nhã dạo chơi, không hề có vẻ rối loạn.
Mã Thiên Vũ không tiện gọi hắn, sợ hắn phân tâm.
Lãnh Dạ đỡ cậu tiếp đất, chăm chú nhìn trận địa một hồi.
Sau đó nói: "Hắn không chống đỡ được bao lâu nữa."
"Ngươi nói bậy, " Mã Thiên Vũ lập tức phản bác, "Hắn sẽ không thua, ngươi không thấy hắn chẳng hề hoảng hốt sao?"
Chương 135: Cứu người 5
"Không phải hắn không hoảng hốt, mà là hắn không có cách nào tránh được."
"Đâu có phải."
Mã Thiên Vũ cũng tự thấy lời nói của mình rất vô lực.
Lãnh Dạ liếc cậu một cái.
"Ngươi không tin? Từ khi đồng nhân trận được thiết lập đến nay, chưa có ai vượt qua được. Ngay cả ta cũng không thể."
"Ngươi không thể nhưng không phải hắn cũng vậy."
Mã Thiên Vũ chăm chú nhìn thế trận.
Càng nhìn càng cảm thấy lời Lãnh Dạ rất có lý.
Cước bộ của Đạp Tuyết công tử rõ ràng hết sức chậm chạp, chỉ khi binh khí trên tay đồng nhân sắp giáng xuống người hắn thì mới không thể không trốn tránh.
Hơn nữa, cung độ tránh cũng không lớn.
Giống như hắn đang sợ đi lầm đường.
Cái này có chút không tương xứng với vẻ tiêu sái ngày thường của hắn.
Lãnh Dạ nhìn dáng vẻ lo lắng của cậu, trong lòng bỗng cảm thấy khá dễ chịu.
Tiếp tục đả kích Mã Thiên Vũ.
"Nghe nói, trong đồng nhân trận tổng cộng có chín đạo môn, trong đó chỉ có một đạo là sinh môn, còn lại đều là tử môn. Chỉ cần sai một điểm, chính là chết."
Mã Thiên Vũ bất mãn nói.
"Này, ta cũng đã vào Cô Hồng bảo với ngươi rồi, ngươi sao còn chưa thả hắn? Chẳng lẽ ngươi muốn hắn chết?"
Lãnh Dạ khoanh tay, không đếm xỉa đến.
"Nhìn một chút, xem hắn có thể trụ được bao lâu."
Y phải chờ đến khi Đạp Tuyết hao hết toàn bộ thể lực, mới đóng cơ quan đồng nhân trận lại.
Như vậy, y có thể tùy ý thao túng Đạp Tuyết công tử.
"Máu lạnh."
Mã Thiên Vũ thầm mắng một câu.
Chuyên tâm nhìn vào trận địa.
Trần Vỹ Đình đang tập trung đối phó với đồng nhân, không nhận ra Mã Thiên Vũ đã đến.
Hắn đang nghĩ cách phá giải đồng nhân trận.
Hắn đã nhìn ra, hành động của đồng nhân tuân theo một quy tắc, trong đó có cả Ngũ hành tương sinh tương khắc.
Có điều, trận pháp này thật sự quá phức tạp, hắn nhập trận hơn nửa ngày rồi, mới nhận thức trong trận có chút mơ hồ.
Nếu muốn phá trận, vẫn quá kém xa.
Hơn nữa, ở trong trận, hắn còn không kịp suy nghĩ kỹ, luôn phải đề phòng đồng nhân tập kích đến.
Sức lực của những đồng nhân này vô cùng lớn, chiêu thức lại cực kỳ xảo trá cổ quái.
Hắn sợ tiêu hao quá nhiều tinh lực, không dám cứng đối cứng với đồng nhân, chỉ có thể cố gắng tránh né.
Một lát sau, trong lòng Trần Vỹ Đình khẽ động, dường như hắn đã hiểu ra được gì đó.
Bước chân cũng trở nên nhanh hơn.
Sắc mặt Lãnh Dạ thay đổi.
Mã Thiên Vũ tuy không hiểu về đồng nhân trận, nhưng cậu thấy được biến đổi sắc mặt của Lãnh Dạ.
Bởi cậu luôn chú ý tới sắc mặt Lãnh Dạ, theo sắc mặt y có thể nhìn ra đại khái tình hình trong trận.
Thoạt đầu, gương mặt Lãnh Dạ vẫn lạnh như băng, thay đổi thế này, có phải nghĩa là Đạp Tuyết công tử phá được trận rồi không?
"Sao vậy?"
Mã Thiên Vũ hỏi.
Lãnh Dạ có chút do dự trả lời: "Vừa rồi, hắn đang bị động tránh né đồng nhân, nhưng hiện giờ, đổi thành hắn dẫn dắt đồng nhân di chuyển. Chẳng lẽ hắn đã nhìn ra được gì?"
Quả nhiên có hi vọng phá được trận rồi.
Mã Thiên Vũ mừng rỡ.
Thế nhưng nụ cười còn chưa hiện lên môi, cậu chợt thấy một tên đồng nhân cầm đại khảm đao phía sau hắn giáng xuống.
Đạp Tuyết công tử còn đang đối phó với một tên trước mặt cùng hai tên tả hữu, tay vốn không còn đủ để đối phó tên đằng sau này.
Hơn nữa, tất cả lối đi của hắn đều bị chặn lại, muốn tránh cũng khó.
Mã Thiên Vũ sợ tới mức thét lên thất thanh.
Không kịp nghĩ nhiều, tay vừa nhấc, vô ảnh phiêu miểu chưởng mạnh như vũ bão phát ra từ lòng bàn tay, đánh về phía đồng nhân đằng sau Đạp Tuyết công tử.
Trần Vỹ Đình đúng là đã nhìn ra được một chút manh mối, thử dẫn dắt đồng nhân.
Từ sự di chuyển của chúng để khẳng định ý nghĩ của mình.
Chuyển được mươi bước, hắn đã nhìn ra, hắn đoán không sai.
Lại lách vài bước, nói không chừng hắn sẽ thấy được sinh môn.
(sinh môn: cửa sống)
Đúng tại lúc này, đồng nhân hai bên tả hữu đồng thời đánh úp phía hắn.
Trần Vỹ Đình đành phải ra sức ngăn lại.
Hai đồng nhân này còn chưa giải quyết xong, phía sau bỗng có kình phong ập tới.
Trần Vỹ Đình kinh hãi.
Tình hình trước mắt, hắn chỉ có thể cấp tốc ngăn hai tên đồng nhân, trong lúc đó xuyên qua chúng, tránh khỏi tên đồng nhân phía sau.
Có kịp không?
Trần Vỹ Đình không kịp nghĩ ngợi, tay trái hắn vung trước mặt đồng nhân, kiếm trên tay phải đồng thời đỡ lấy đồng chủy của đồng nhân bên hữu.
Sau đó, thân thể ra sức nhảy về phía trước.
Chỉ nghe "Rắc" một tiếng giòn vang, trường kiếm trong tay đứt thành hai đoạn.
Đồng thời, sau lưng lại truyền đến một tiếng vang cực lớn.
Cát bụi mù mịt.
Trần Vỹ Đình kinh ngạc quay người lại, thấy tên đồng nhân đánh lén phía sau hắn ngã xuống đất, hữu chưởng của Mã Thiên Vũ đối diện về phía hắn.
(hữu chưởng: tay phải ra chưởng)
Vô số người đang vây xem hít vào một hơi.
La lên: "Vô ảnh phiêu miểu chưởng."
Trần Vỹ Đình không kịp nghĩ tiếp, thời điểm đồng nhân ngã xuống hắn phát hiện vẫn còn chưa vào được sinh môn.
Không dám chậm trễ, ngoặt vài bước ra khỏi đồng nhân trận.
Mã Thiên Vũ dưới tình thế cấp bách, xuất ra vô ảnh phiêu miểu chưởng, giúp đỡ Trần Vỹ Đình.
Còn đang vui mừng, mấy huyệt đạo trên lưng bỗng đau xót, cuối cùng không cử động được.
"Lãnh Dạ, ngươi làm gì vậy?"
Mã Thiên Vũ vô thức hỏi.
Cậu biết, Lãnh Dạ điểm huyệt đã điểm cậu.
Mã Thiên Vũ suy cho cùng không biết võ công, hơn nữa không đề phòng Lãnh Dạ, không thể tránh được bị hắn điểm huyệt.
Trong tay Lãnh Dạ không biết đã cầm đao lúc nào, làm bộ đặt lên cổ Mã Thiên Vũ.
"Đạp Tuyết, nếu không muốn y chết, bỏ mạng che mặt của ngươi ra."
"Ngươi hao phí bao nhiêu tâm cơ, bắt ta đến Cô Hồng bảo, chỉ vì muốn thấy mặt ta?"
Trần Vỹ Đình miễn cưỡng hỏi.
Hắn nhìn đã hiểu ra tình thế trước mắt.
Chỉ là có chút khó tin, một chưởng vừa rồi là Mã Thiên Vũ đánh ra.
Không phải cậu không biết võ công sao?
Nhưng Lãnh Dạ không có khả năng cứu hắn.
Cho dù y muốn thả hắn, chỉ cần tắt cơ quan đi là được, việc gì phải đánh hỏng một đồng nhân.
Cơ quan trên người những đồng nhân này cực kỳ tinh xảo, nếu muốn tạo ra một cái, chỉ sợ không dễ dàng gì.
"Phải. Ta không muốn nói lại lần thứ hai."
Lãnh Dạ giương cằm lên.
Mã Thiên Vũ nói to: "Đạp Tuyết, huynh không cần tháo mạng che mặt ra. Lãnh Dạ đang lừa huynh, y sẽ không làm hại ta."
Thực ra cậu cũng không biết Lãnh Dạ có động đến cậu hay không, cậu chỉ không muốn làm Đạp Tuyết khó xử.
Hắn đeo mạng che mặt, nhất định có đạo lý của hắn.
Cậu muốn biết hắn là ai, nhưng không muốn biết dưới tình huống thế này.
Lãnh Dạ lạnh giọng nói: "Thật phiền phức."
Duỗi ngón tay điểm á huyệt Mã Thiên Vũ. %%%%%%%%. . . . . .
Trần Vỹ Đình chăm chú nhìn một hồi, bỗng cười.
"Muốn nhìn, thì để ngươi nhìn."
Chương 136: Bị nhốt
Giơ tay lên, tháo nón xuống, lộ ra gương mặt tuyệt thế.
Thuận tay cởi áo choàng đen trên người, vứt qua một bên.
Hắn một thân bạch y phấp phới đứng cạnh đồng nhân thất linh bát lạc, có vẻ càng cao ngạo mà bất phàm.
Mã Thiên Vũ nhìn hắn, vừa xúc động vừa tức giận.
Hắn thế mà lại vì cậu, tháo mạng che mặt ra.
Bọn họ quả nhiên cùng là một người, đáng giận, đùa bỡn cậu lâu như vậy.
Bốn phương tám hướng có mấy tiếng phịch phịch ngã xuống đất.
Mã Thiên Vũ chuyển mắt, phát hiện ngã trên đất đều là tỳ nữ của Cô Hồng bảo.
Còn có mấy nữ tử vẻ như sát thủ, mặc dù không ngã nhưng tròn mắt nhìn chằm chằm Trần Vỹ Đình.
Trời ạ, cho tới bây giờ cứ nghĩ bảo chủ nhà chúng ta là nam tử đẹp nhất trên đời, không nghĩ rằng Đạp Tuyết công tử chỉ có hơn chứ không kém.
Ánh mắt Lãnh Dạ cũng không bỏ qua cho mấy nữ sát thủ kia.
Trong lòng y thầm ghi nhớ tên các nàng.
Mệt cho các nàng bị huấn luyện nhiều như vậy, kết quả chỉ vì một mỹ nam mà đã dễ dàng bị cám dỗ.
Mỹ nam này ngay cả một mắt cũng không nhìn qua các nàng, nếu như hắn quả thật đi mê hoặc các nàng, chẳng phải bí mật của Cô Hồng bảo đều bị các nàng tiết lộ hết hay sao.
Chờ xong việc, y không thể không giáng các nàng đến tầng thấp nhất, huấn luyện lại từ đầu.
Ừm, độ khó huấn luyện cho các nàng cũng phải tăng thêm một chút.
Lãnh Dạ tuy trong lòng suy nghĩ, ánh mắt lại nhìn Trần Vỹ Đình.
"Quả nhiên là ngươi."
Trần Vỹ Đình dửng dưng nói: "Mặt ta ngươi cũng đã xem, có thể trả Thiên Vũ lại cho ta chưa?"
"Tạm thời không chưa thể trả lại ngươi."
Lãnh Dạ thẳng thắn từ chối.
"Vì sao?"
"Ta muốn ngươi đến Ma Thiên nhai như đã hẹn."
Trần Vỹ Đình tức giận.
"Ngươi không phải đã cho Mã Thiên Vũ nuốt tiêu hồn tán sao? Còn lo lắng gì nữa? Huống hồ, ta đã đáp ứng đi Ma Thiên nhai, Đạp Tuyết ta há lại không giữ lời."
Mã Thiên Vũ trước đó đã nghe Lãnh Dạ nói qua, y cho cậu nửa viên giải dược chỉ vì Trần Vỹ Đình đã đồng ý yêu cầu tới Ma Thiên Nhai.
Lúc ấy rất cảm động.
Giờ đây, nghe chính miệng Trần Vỹ Đình nói ra việc này, lại càng cảm động đến rối bời.
Tức giận vì hắn che giấu thân phận khi trước đều tan thành mây khói.
Lãnh Dạ nhất thời nghẹn lời.
Từ khi gặp Mã Thiên Vũ đến nay, y đã làm quá nhiều điều khác thường.
Y cũng không hiểu vì sao lại vậy.
"Ta không thể tin ngươi."
Lãnh Dạ rất không nể mặt nói.
Trần Vỹ Đình càng giận dữ.
"Trước đây, ngươi không biết ta là ai, sợ tìm không thấy ta, bắt cóc Thiên Vũ còn có thể hiểu. Hôm nay, ngươi còn sợ không tìm thấy ta sao?"
Lãnh Dạ lúc này mới nghĩ ra một cái cớ tuyệt hảo.
Mặt không chút thay đổi nói: "Thiên Vũ đã học tuyệt học của Cô Hồng bảo, lại còn phá hoại đồng nhân trận, ta phải giữ y ở lại Cô Hồng bảo."
Mã Thiên Vũ căm phẫn bất bình mà nghĩ, đây là tự ngươi muốn dạy ta, hôm nay lấy cái này uy hiếp ta, thật quá mức.
Khổ nỗi bị Lãnh Dạ điểm huyệt, đầy một bụng oán phẫn, mà lại không nói ra được.
Trần Vỹ Đình ngạc nhiên nhìn Mã Thiên Vũ.
Thiên Vũ quả nhiên đã học vô ảnh phiêu miểu chưởng?
Vừa rồi một chưởng kia quả đúng là cậu đánh ra?
Nhưng điều này sao có thể?
Hắn hiểu rất rõ Mã Thiên Vũ, biết rõ cậu tuyệt đối không có khả năng một thân tuyệt học mà giấu hắn.
Bọn họ sớm chiều ở chung lâu như vậy, cậu muốn giấu hắn cũng không thể.
Cười nhạt một tiếng.
"Lãnh Dạ bảo chủ, theo ta được biết, trên đời này, sử dụng vô ảnh phiêu miểu chưởng chỉ có một người. Vì chưởng pháp này cần nội lực thâm hậu. Thiên Vũ một điểm võ công cũng không biết, sao có thể chỉ trong vài ngày đã học được vô ảnh phiêu miểu chường?"
Lãnh Dạ thở dài.
"Ngươi không tin ta cũng không còn cách nào. Nhưng chuyện y vừa dùng vô ảnh phiêu miểu chưởng phá vỡ đồng nhân là thực."
Trần Vỹ Đình lười phải khua môi múa mép với y.
Định cường đoạt lại Mã Thiên Vũ, nhưng vì vừa mới đánh bao nhiêu trận, thể lực còn chưa hồi phục.
Nếu muốn liều mạng, nhất định không phải đối thủ của Lãnh Dạ.
Mã Thiên Vũ lại đang ở trong tay y, cưỡng đoạt hiển nhiên không phải hành động sáng suốt.
Thâm sâu liếc nhìn Mã Thiên Vũ.
Trần Vỹ Đình lạnh nhạt nói: "Được, Thiên Vũ tạm thời ở lại Cô Hồng bảo. Nếu y mất đi một sợi tóc, đừng trách ta huyết tẩy Cô Hồng bảo."
"Ngươi yên tâm, Thiên Vũ là khách quý của Cô Hồng bảo."
Lãnh Dạ lãnh đạm nói.
Đao trên tay chưa hề rời khỏi Mã Thiên Vũ, ánh mắt cũng không hề rời khỏi Trần Vỹ Đình.
Chương 137: Bị nhốt 2
Trần Vỹ Đình ngẩng mặt cười, phi thân lên, trong chớp mắt người đã biến mất khỏi Cô Hồng bảo.
Tất cả mọi người nhìn mà ngây người.
Ngay cả Lãnh Dạ vốn biết khinh công hắn cao cường cũng ngây người một lúc.
Sau đó mới duỗi ngón giải huyệt đạo Mã Thiên Vũ.
Mã Thiên Vũ hoạt động thân thể, quay người lại, hai tay chống nạnh, trừng mắt Lãnh Dạ.
"Ngươi thật quá mức."
Mọi người, chấn kinh vì khinh công của Trần Vỹ Đình vừa hồi phục, lập tức lại bị động tác của Mã Thiên Vũ cả kinh ngây người.
Trời ạ, trên đời này, nào ai dám dùng loại khẩu khí này nói chuyện với bảo chủ nhà họ?
Không muốn sống nữa sao?
Lại thấy bảo chủ nhà bọn họ chỉ nhíu mày, không chút nào để ý tới lời này.
Mã Thiên Vũ trừng y một hồi, hiểu rằng cho dù trừng tiếp cũng không thảy đổi được gì, có trừng tiếp cũng không gây nửa điểm thương tổn cho Lãnh Dạ, chỉ tổ tự rước lấy tức giận.
Vì vậy thu hồi ánh mắt, đi đến trước đồng nhân trận.
Dưới phiến đá, nón cùng áo khoác của Trần Vỹ Đình để lại vẫn an tĩnh nằm trên mặt đất.
Mã Thiên Vũ cẩn thận nhặt chúng lên, cẩn thận gấp lại, ôm ở trên tay.
Lãnh Dạ vẫn thờ ơ lạnh nhạt.
Thấy cậu gấp lại, mới giễu cợt nói: "Sau này hắn sẽ không phải dùng đến mấy thứ này, ngươi thu lại cũng vô dụng."
Trần Vỹ Đình hôm nay đã lộ ra gương mặt thật, từ nay về sau sẽ không phải giấu diếm thân thận của mình nữa.
Mã Thiên Vũ thấy y khiêu khích, lại không nhịn được hỏa lớn.
"Còn không phải do ngươi tạo thành. Ngươi vì cái gì mà phải bắt hắn lộ ra thân phận? Rất vui vẻ sao?"
Lãnh Dạ không khách khí bác bỏ cậu.
"Theo ta được biết, chính ngươi cũng muốn vạch trần mạng che mặt của hắn."
Mã Thiên Vũ hùng hồn trả lời.
"Đó là đương nhiên. Hắn là tướng công của ta, ta vạch trần mạng che mặt của hắn có gì là không đúng? Còn ngươi thì sao? Tại sao ngươi lại phải làm thế? Chẳng lẽ ngươi có ý gì với hắn? Hừ, nói cho ngươi biết trong lòng hắn chỉ có ta. Ngươi không cần giễu cợt."
Mã Thiên Vũ nói một thôi một hồi, ánh mắt cố ý khinh miệt quét từ trên xuống dưới Lãnh Dạ.
Lãnh Dạ vốn không hiện ra hỉ nộ bỗng nhiên giận dữ.
"Ngươi nói bậy bạ gì vây? Ta chỉ là vì nhiệm vụ."
Lãnh Dạ đột ngột ngậm miệng.
Y đang làm sao vậy?
Sao y có thể vì một việc nhỏ ấy mà tức giận?
Sao lại buột miệng nói ra mục đích của mình?
Xem ra, y cũng phải giáng cấp, huấn luyện lại từ đầu rồi.
Người trong Cô Hồng bảo không tưởng tượng nổi nhìn bảo chủ nhà họ.
Đây là bảo chủ của họ sao?
Bảo chủ của bọn họ cũng có lúc tức giận?
Trước đây, cho dù bảo chủ tức giận, cũng chỉ lạnh lùng nói ra phương thức xử phạt, chưa bao giờ tranh chấp với ai cái gì.
Bởi vì y không cần tranh chấp.
Nhưng hôm nay, bảo chủ chẳng những tức giận, còn nói ra cả hai chữ nhiệm vụ.
Nếu nói sát thủ khó qua ải mỹ nhân, nhưng người ta đang nói rõ ràng là Đạp Tuyết công tử.
Người ta cũng đã nói, Đạp Tuyết công tử là tướng công của cậu, Đạp Tuyết công tử lại vì cậu xông vào Cô Hồng bảo, hiển nhiên tình thâm ý trọng với cậu.
Bảo chủ nhà họ còn tranh chấp cái gì?
Rối loạn, thật sự là rối loạn.
Lãnh Dạ buột miệng, trong lòng càng phiền muộn hơn, sắc mặt cũng trở nên khó coi vô cùng.
Lạnh như băng bỏ lại một câu.
"Đi theo ta."
Sải bước đi về phía Hồng Ảnh các.
Mã Thiên Vũ bắt được tin tức trong lời y, đi theo sau hắn, ríu rít hỏi.
"Này, Nhiệm vụ ngươi nói? Là nhiệm vụ gì? Chẳng lẽ ngươi muốn ám sát hắn?"
Nói như vậy, trong lòng lại căng thẳng lên.
Lãnh Dạ là ai? Cô Hồng bảo là tổ chức gì?
Nhiệm vụ của y ngoại trừ giết người, còn có thể là gì nữa?
Lãnh Dạ không lên tiếng, chỉ sải bước đi tiếp.
Mã Thiên Vũ đuổi theo hắn kêu gào.
"Ê, ngươi không thể chỉ vì tiền mà tùy tiện giết người. Hắn là người rất anh minh."
"Ngươi câm miệng."
Lãnh Dạ bực mình không chịu được mà quát to.
Mã Thiên Vũ đâu có sợ hắn.
Hắn bực cái gì chứ? Mỗi lần quát cậu, kết quả cũng chưa làm gì cậu cả.
Mã Thiên Vũ không có tâm tư nghĩ sâu về Lãnh Dạ, chỉ biết có Trần Vỹ Đình là chỗ dựa của cậu, Lãnh Dạ giữ cậu lại còn có chỗ hữu dụng, cho nên sẽ không làm gì cậu.
Mà những người trong Cô Hồng bảo lại không nghĩ như vậy.
Bảo chủ của họ từ trước đến giờ không sợ trời không sợ đất, người nào cũng không thèm để vào mắt.
Y sẽ vì vài câu dọa dẫm của Đạp Tuyết công tử mà tùy ý để tiểu tử này làm bừa trước mặt y sao?
Chiếu theo cách y đối đãi với con tin trước kia, tuyệt nhiên không có khả năng.
Tiểu tử này dù cho không bị biếm xuống lao ngục, cũng sẽ bị trong một gian phòng nhỏ.
Cho cậu đỡ nhiều lời.
Lãnh Dạ không giải thích, Mã Thiên Vũ nghĩ mình đã đoán đúng.
Lãnh Dạ có lẽ sau khi lợi dụng Trần Vỹ Đình đến Ma Thiên nhai xong sẽ xuống tay với hắn.
Lại kêu lên với y: "Này, ngươi thật sự muốn giết hắn? Hừ, ngươi đúng là đồ đao phủ không phân biệt thị phi, là một tên máu lạnh."
Cậu bị Lãnh Dạ bắt mấy ngày, lửa giận trong lòng vẫn đang kìm ném.
Lúc này mượn cơ hội phát hết ra ngoài.
Lãnh Dạ giận dữ dừng lại, quay lại trừng mắt Mã Thiên Vũ.
"Đã nói rồi, câm miệng cho ta."
Mã Thiên Vũ so với y còn gào to hơn.
"Ta sao phải nghe ngươi? Ta mạn phép không câm miệng đấy."
Cậu đánh không lại y, nhưng chẳng nhẽ không thể cãi lại y?
Đáng tiếc, Mã Thiên Vũ lập tức liền được nếm qua hậu quả của việc cãi lại.
Lãnh Dạ cơ hồ như phát điên túm lấy gáy cậu, xách cậu lên, như xách một con gà tiến vào Hồng Ảnh các.
Lãnh Dạ ném Mã Thiên Vũ vào một gian phòng nhỏ.
Khẩu khí rất nặng nề nói: "Ngươi tạm thời ở lại nơi này."
Mã Thiên Vũ không lên tiếng, quay đầu không thèm để ý tới y.
"Sao vậy? Tức giận rồi?"
Lãnh Dạ vừa ra đến cửa quay đầu hỏi.
Mã Thiên Vũ cố ý ra vẻ dửng dửng trả lời.
"Ta chẳng thèm tức giận. Dùng bản lĩnh của ngươi, ngươi muốn ám sát Trần Vỹ Đình cũng chẳng thể, ta việc gì phải lo lắng tức giận?"
"Ngươi đừng quên, ngươi đang ở trong tay ta."
Lãnh Dạ lại trở vào phòng.
"Vậy thì làm sao?"
Mã Thiên Vũ vẫn là khẩu khí dửng dưng, nhưng trong lòng lại có chút lo lắng.
Lãnh Dạ máu lạnh như vậy, không phải không có khả năng dùng cậu tới uy hiếp Trần Vỹ Đình, sau đó thừa cơ ám sát.
Có điều, cậu cũng không cần lo lắng quá mức.
Muốn ám sát, cũng là việc của hai tháng sau.
Thời gian dài như vậy, ai biết sẽ phát sinh ra chuyện gì.
Lãnh Dạ ngưng thần nhìn Mã Thiên Vũ một hồi.
Tức giận dần dần lắng lại, giọng nói cũng băng lãnh như thường.
"Vô ảnh phiêu miểu chưởng là tuyệt học của Cô Hồng bảo, tuyệt đối không thể truyền ra ngoài. Nếu như không muốn chết, ngươi chỉ có hai lựa chọn."
"Lựa chọn thế nào?"
Chương 138: Quay trở lại
"Thứ nhất, làm phu nhân bảo chủ của Cô Hồng bảo."
Mã Thiên Vũ không chút nghĩ ngợi liền lên tiếng phản đối.
"Người ta muốn gả là Trần Vỹ Đình, ta sẽ không gả cho ngươi.
Lãnh Dạ lạnh nhạt nhìn cậu, lạnh như băng nói ra lựa chọn khác.
"Thứ hai, trở thành sát thủ của Cô Hồng bảo."
"Không, ta không muốn giết người."
Mã Thiên Vũ cực lực phản đối.
Sau đó lại thử thăm dò hỏi: "Không có lựa chọn thứ ba sao?"
"Lựa chọn thứ ba, là chết. Tự suy nghĩ kĩ đi."
Lãnh Dạ dứt lời, không quay đầu mà ra khỏi phòng, dùng sức đóng cửa phòng lại.
Cánh cửa phát ra một tiếng rầm lớn, làm màng nhĩ Mã Thiên Vũ run lên.
Trời ạ, cậu phải khâm phục cánh cửa này, bị Lãnh Dạ mạnh tay như vậy mà không hề hấn gì.
Ngoài cửa truyền đến thanh âm của Lãnh Da.
"Khóa lại."
"Vâng."
Sau đó, ngoài cửa vang lên tiếng kim loại va chạm, hiển nhiên cửa đã bị khóa.
Mã Thiên Vũ lúc này mới có tâm tư đánh giá tình hình trong phòng.
Gian phòng không lớn lắm, nhưng bố trí cũng coi như tinh xảo.
Cậu ngồi lên một cái ghế, nghĩ lại những chuyện đã xảy ra.
Mấy ngày nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, biến hóa quá nhanh.
Hơn mười ngày trước, cậu còn đang phiền não vì chuyện sắp trở thành hoàng hậu của Trần Vỹ Đình.
Hiện giờ, cũng đang vì hai lựa chọn Lãnh Dạ cho cậu mà phiền não.
Haaaa, cậu không cần mấy cái nội lực, mấy cái võ công này nữa được chưa?
Nhưng thật sự không nỡ.
Khó khăn lắm mới trở thành cao thủ võ lâm, trở thành một nữ đại hiệp, hi vọng cùng Trần Vỹ Đình sóng vai hành tẩu trên giang hồ.
Nếu như cậu không biết võ công, mọi thứ đều phải dựa vào Trần Vỹ Đình, không hề có ý nghĩa.
Trong tiềm thức, cảm thấy rằng sự tình không đơn giản như cậu nghĩ.
Cho dù cậu mất đi nội lực, Lãnh Dạ cũng sẽ không bỏ qua cho cậu.
Cậu nên làm gì bây giờ?
Hừ, nghĩ cách thoát ra, ở chung một chỗ với Trần Vỹ Đình, có lẽ Lãnh Dạ sẽ không có cách nào bắt cậu.
Có điều, độc trong cơ thể cậu phải làm sao bây giờ?
Giải dược còn đang nằm trong tay Lãnh Dạ.
Mã Thiên Vũ thở ngắn than dài, trong lòng thầm nguyền rủa Lãnh Dạ.
Nếu như không có y, cậu sẽ chẳng có chuyện gì cả, cậu sẽ vui vui vẻ vẻ mà sống chung với Trần Vỹ Đình.
Sau đó, cậu có thể làm Minh Châu lâu phát triển rực rỡ.
Ngoại trừ Minh Châu lâu, còn có ấn thư nghiệp, và còn rất nhiều rất nhiều thứ buôn bán có thể phát triển.
Vô Ưu quốc nhất định sẽ trở thành một quốc gia giàu có.
Thế mà tất cả đều bị Lãnh Dạ hủy hoại.
Lãnh Dạ chỉ làm được một việc tốt duy nhất, chính là tác hợp cậu với Trần Vỹ Đình.
Nếu như không phải lúc trước y ép buộc cậu phải ngủ cùng phòng với Trần Vỹ Đình, cậu và Trần Vỹ Đình nào có ngày hôm nay?
Thật sự rất khó nói.
Có lẽ, mọi việc luôn có luật nhân quả.
Nghĩ đến đây, không còn tức giận Lãnh Dạ như lúc đầu nữa.
Lãnh Dạ ngoại trừ giam cậu lại, cũng không có bạc đãi cậu.
Cho cậu ăn cũng là đồ thượng hạng, so với trong cung không kém bao nhiêu.
Nhiều lần, Mã Thiên Vũ muốn thử đánh ra Vô ảnh phiêu miểu chưởng để phá cửa.
Nhưng không biết có phải trong lòng có chướng ngại, nội lực chỉ đi đến khuỷu tay rồi lại lui về.
Làm cách nào cũng không sử dụng được.
Một buổi tối hai ngày sau khi Mã Thiên Vũ bị giam.
Gió đêm vắng vẻ, Mã Thiên Vũ vô cùng buồn chán ngáp một cái, định bụng trèo lên giường đi ngủ.
Bỗng nhiên nghe thấy tiếng quát ngoài cửa.
"Ngươi là ai?"
Là giọng của thủ vệ canh cửa.
Ngoài cửa phòng cậu, một ngày hai mươi tư giờ đều có người canh gác.
Sau đó là một giọng nói của nữ tử.
"Nô tỳ là a hoàn ở trù phòng mới đến, đưa điểm tâm khuya đến cho Mã công tử"
Giọng nói này rất quen thuộc, hình như đã từng nghe qua, nhưng lại nhất thời không nghĩ ra.
Thủ vệ hỏi: "Yêu bài?"
Sau đó yên lặng.
Loại đối thoại này hai đêm trước Mã Thiên Vũ cũng đã nghe qua.
Hình như quy củ trong Cô Hồng bảo rất nghiêm, dù thủ vệ có biết người tới đưa cơm, nhưng vẫn phải qua thông lệ kiểm tra yêu bài.
Xem chừng bây giờ đang kiểm tra.
"Tiểu Hồng."
Thủ vệ nói nhỏ.
Sau đó lại vang lên tiếng chìa khóa chạm vào khóa cửa.
Cửa được mở ra, một thị tỳ áo hồng, quần xanh đi đến.
Mã Thiên Vũ vừa thấy có chút quáng mắt.
Nha đầu này đúng là rất cao, khó trách vừa rồi thủ vệ trầm mặc lâu như vậy.
Nhưng mà, ánh mắt của cậu thật kỳ quái nha.
Chương 139: Quay trở lại 2
Dường như nổi lên ý cười khó giấu.
Tiểu Hồng bưng cái khay tiến vào.
Cửa phía sau cậu lập tức bị đóng lại.
Nàng bưng khay, đi nhanh đến trước mặt Mã Thiên Vũ, đặt khay lên trên bàn.
Lúc này ở khoảng cách gần, Mã Thiên Vũ ngửi thấy khí tức thanh nhã quen thuộc trên người nàng, lại nhìn kỹ ánh mắt nàng, cả kinh thiếu chút nữa kêu thành tiếng.
Vội vàng lấy tay bịt miệng.
Trời ạ, Tiểu Hồng này thế mà lại là Trần Vỹ Đình giả trang.
Hắn giả thành người nào không giả, lại giả trang thành một nữ tử.
A, đúng rồi, phòng này ngoại trừ Lãnh Dạ, nam tử khác không được vào.
"Thiên Vũ, ngươi chịu khổ rồi. Không sao chứ? Lãnh Dạ đối xử với ngươi thế nào?"
Trần Vỹ Đình cúi xuống nhỏ giọng bên tai cậu.
Hắn nhìn biểu biện của Mã Thiên Vũ cũng biết, cậu đã nhận ra hắn.
Mã Thiên Vũ không trả lời hắn.
Không phải cậu không muốn trả lời, mà là cậu thật sự nói không ra lời, cậu phải nén cười đến mức khổ sở.
Trời ạ, Trần Vỹ Đình giả trang thành nữ nhân, buồn cười quá.
Đáng tiếc, dung mạo của hắn đã cải biến, nếu hiện ra chân dung thật, không biết sẽ làm mê đảo bao nhiêu nam nhân.
"Thiên Vũ, làm sao vậy?"
Trần Vỹ Đình ân cần hỏi.
Mã Thiên Vũ kiềm chế kiềm chế, cuối cùng cũng nói ra lời.
Đè thấp giọng hỏi: "Trên mặt ngươi dán thứ gì đó? Bóc ra cho ta coi, xem xem Đông đại mỹ nhân của chúng ta."
Trần Vỹ Đình giờ mới hiểu được ý nghĩ xấu xa trong đầu cậu, ảo não gõ nhẹ lên đẩu cậu một cái.
"Thời gian cấp bách, chúng ta mau đi."
Mã Thiên Vũ lập tức thu lại nụ cười.
Phải rồi, Trần Vỹ Đình là tới cứu cậu.
Nếu không phải vì cứu cậu, hắn đang yên làm chi phải giả trang thành nữ tử, lại còn là một a hoàn.
Dựa theo y phục thường ngày hắn mặc, chỉ sợ đánh chết hắn cũng sẽ không mặc một bộ y phục thô tục như vậy.
"ngươi có cách thoát ra sao?"
Mã Thiên Vũ đứng lên, hỏi.
"Không có cách nào ngoài việc xông ra. Cũng may ta biết một đường có phòng bị khá kém."
"Vâng, chúng ta mau đi."
Mã Thiên Vũ kéo tay Trần Vỹ Đình, cùng hắn sóng vai đi tới ngưỡng cửa.
Trong lòng thầm thán phục, đã sớm biết Trần Vỹ Đình nhất định sẽ cứu cậu, hắn quả thật đã đến.
Trần Vỹ Đình bị cậu kéo tay, chỉ cảm thấy một dòng ấm áp từ tay truyền đến trái tim, trải dài khắp toàn thân.
Có được một giai nhân khuynh tâm như vậy, những việc hắn làm đều đáng giá.
Ngày đó, hắn tự biết thể lực đã bị tiêu hao quá nhiều, không thể đối kháng với Lãnh Dạ cùng sát thủ trong Cô Hồng bảo, càng sợ gây thương tổn đến Mã Thiên Vũ, đành phải tạm rời đi.
Sau đó, trình diễn một tiết mục cũ.
Mỹ nam kế.
Ngày đó trước đồng nhân trận, sự ái mộ của các nữ sát thủ hắn đều biết.
Hắn đương nhiên không có sắc tâm với các cậu.
Trong lòng hắn chỉ có Mã Thiên Vũ, căn bản không hề động tâm với nữ nhân khác.
Chỉ có điều, khi đó hẳn đã nảy ra một chủ ý, vạn bất đắc dĩ, hắn phải dụ hoặc một nữ nhân trong số ấy.
Mọi việc tiến triển rất thuận lợi, hắn nhanh chóng đã thu phục được một nữ sát thủ.
Thực ra, cũng không làm gì nhiều, chỉ cười cười với cậu, nói vài câu dễ nghe, nữ sát thủ kia liền tiết lộ toàn bộ tình hình của Cô Hồng bảo cho hắn.
Đương nhiên, tình hình cậu biết cũng có giới hạn.
Có tin tức cậu ấy cung cấp, Trần Vỹ Đình rất nhẹ nhàng tiến vào Cô Hồng bảo.
Đến thời gian đưa bữa khuya cho Mã Thiên Vũ, hắn mặc trang phục tỳ nữ Cô Hồng bảo đã sớm chuẩn bị, chờ trên đường nơi tỳ nữ đưa bữa khuya phải đi qua.
Sau đó điểm ngất tỳ nữ, kéo nàng tới một nơi bí mật.
Tháo yêu bài của nàng ra, tự mình bưng đồ ăn tiến vào.
Cũng may, trên yêu bài không có tên.
Là vì trù phòng sẽ đưa tỳ nữ yêu bài, sau khi làm xong việc phải nộp lại.
Lúc này, được Mã Thiên Vũ cầm tay, Trần Vỹ Đình cảm thấy những việc mình làm rất đáng.
Cái gì mà mỹ sắc, cái gì mà y phục thô tục, cái gì mà vội vàng chứ?
Trần Vỹ Đình chuyển lại cầm tay Mã Thiên Vũ, đi tới cửa.
Nghiêng tai nghe ngóng, sau đó nhẹ nhàng mở cửa phòng ra.
Thủ vệ nghe thấy tiếng mở cửa, lười biếng ngẩng đầu, nhìn vào trong phòng.
Gác đêm, luôn làm người ta thiếu hụt tinh thần.
Không đợi bọn chúng quay đầu lại, Trần Vỹ Đình đã giơ tay điểm huyệt của chúng.
Sau đó mỗi tay một tên, ném chúng vào trong phòng.
Đóng cửa lại.
Trần Vỹ Đình thuận tay đóng cửa phòng, kéo Mã Thiên Vũ, tính toán ra ngoài bằng cửa bên.
Gian phòng giam Mã Thiên Vũ nằm khá sâu trong Hồng Ảnh các, trước cửa là một hành lang dài.
Bên kia hành lang, là một gian phòng khác, cửa đã bị khóa lại.
Vừa chạy được hai bước, Trần Vỹ Đình nhấc Mã Thiên Vũ lên trên trần hành lang.
Trên trần hành lang không có chỗ nào có thể leo, toàn bộ đều nhờ lực đạo trong lòng bàn tay hắn chống đỡ.
Mã Thiên Vũ âm thầm ảo não vì mình đã không giúp được hắn, lại còn trở thành gánh nặng cho hắn.
Hạ quyết tâm, chờ qua nguy hiểm, cậu nhất định phải luyện võ công thật tốt, tuyệt đối không làm liên lụy hắn.
Vừa mới trốn lên trần, liền thấy hai tên lâu la đi tuần tra trong hành lang.
Hai người kia mắt nhìn về gian phòng giam Mã Thiên Vũ.
Một tên trong đó ngạc nhiên nói: "Hai thủ vệ trực ban sao không có ở đây?"
Người kia nói: "Chắc là đi tiểu tiện."
Người trước lắc đầu: "Không đúng, nếu đi tiểu tiện, cũng phải có một người ở lại, tuyệt đối không đến mức cả hai cùng đi."
"Đúng vậy, có vấn đề rồi."
Trần Vỹ Đình thấy tình thế không ổn, ngón tay gảy nhẹ, ám khí thủ sẵn trong tay bắn ra ngoài.
Hai tên lâu la tuần tra trúng ám khí, ngã xuống đất.
Đáng tiếc Trần Vỹ Đình vẫn chậm một bước.
Trước khi hai tên đó ngã xuống đất, một lâu la trong đó đã đưa tiêu lên môi, phát ra một tiếng "U U" chói tai.
Ngã xuống theo y, tiếng tiêu này như bị người chém đứt, ngưng bặt lại.
Nhưng dư âm vẫn còn đang vang vọng trong hành lang.
Nửa tiếng tiêu thôi cũng đã đủ truyền tin cho những người khác trong Hồng Ảnh các.
Trần Vỹ Đình kêu một tiếng "Không tốt" , nhấc Mã Thiên Vũ xuống đất, nhanh chóng chạy về phía ngoài hành lang.
Hắn chạy quá nhanh, Mã Thiên Vũ lại không có sức, hoàn toàn để hắn đi trước dắt theo.
Chân không chạm đất, thân thể giống như đang bay trên không.
Hồng Ảnh các tựa như mê cung, hành lang giăng khắp mọi nơi.
Trần Vỹ Đình dựa theo lộ tuyến đã định ra trước đó, vòng qua mấy chỗ ngoặt, cuối cùng phía trước cũng hiện ra bầu trời bao la.
Đồng thời, có gió mát rười rượi thổi tới.
Trần Vỹ Đình vui vẻ, nói: "Phía trước là lối ra."
Chương 140: Lối thoát
Vừa chạy đến lối ra, đã thấy Lãnh Dạ từ trên trời giáng xuống, xuất hiện trước mặt hai người.
Phía sau y, một đám người đen nghịt, vị trí đứng nhìn như hỗn loạn, nhưng có vẻ tuân theo một quy tắc.
Hiển nhiên lại bày ra trận pháp nào đó rồi.
Lãnh Dạ châm chọc nói: "Đã sớm đoán được ngươi sẽ đến, không nghĩ rằng ngươi đến nhanh như vậy, hơn nữa, còn giả trang thành nữ nhân."
Trần Vỹ Đình vốn không để ý tới ánh mắt người khác, nghe vậy cũng không tức giận, chỉ cười nhạt một tiếng.
Gỡ dịch dung vật xuống, lại cởi áo hồng cùng quần xanh trên người ra.
Khôi phục dáng vẻ công tử tao nhã của hắn.
"Lãnh Dạ, ngươi đến cũng nhanh đấy."
"Không có biện pháp, biết ngươi nhất định sẽ đến Hồng Ảnh các, ta đành phải mỗi ngày không kể gian khổ, canh giữ ở nơi này."
"Được coi trọng rồi."
Trần Vỹ Đình vừa nói vừa quan sát tình hình xung quanh.
Hiển nhiên muốn xông ra ngoài bằng cửa này không thể được, trận pháp Lãnh Dạ bày ra quá lợi hại.
Mà trong vô số hành lang phía sau, đã truyền đến tiếng bước chân hỗn loan, rất nhanh sẽ đến nơi bọn họ đang đứng.
Nội lực của Mã Thiên Vũ hiện giờ đã tăng lên nhiều, thính lực so với ngày trước nhanh nhạy hơn rất nhiều.
Ngưng thần nghe ngóng, cằm giơ giơ về phía một đường hành lang.
"Bên kia."
"Ừ, đi."
Trần Vỹ Đình nhấc Mã Thiên Vũ chạy về phía hành lang bên ấy.
Chỉ có nơi đó là không có tiếng bước chân.
Lãnh Dạ lạnh giọng phân phó: "Đợi ở đây, nếu bọn họ đi ra, ngăn bọn họ lại."
Hơi vừa nói ra, người đã đuổi về phía Trần Vỹ Đình và Mã Thiên Vũ.
Trần Vỹ Đình dẫn theo Mã Thiên Vũ, dọc theo hành lang, chuyển qua lối rẽ, phía trước thình lình xuất hiện một vách tường, chặn lại lối đi.
Khó trách hành lang này không có tiếng bước chân, hóa ra là đường cùng.
Trần Vỹ Đình buông Mã Thiên Vũ ra, đánh giá nơi đang đứng.
Đây là một đại sảnh tương đối rộng, ngoại trừ đường hành lang đi vào, không còn lối ra nào khác.
Ở bên cạnh bức tường trong đại sảnh, có hai pho tượng đại bàng đang giương cánh bay cao.
Điêu khắc giống như đúc, khiến người ta có cảm giác, tựa như sư tử đá canh giữ trước cửa lớn người ta thường dùng.
"Thiên Vũ, xem ra chúng ta chỉ có thể liều mạng."
Trần Vỹ Đình bất đắc dĩ nói.
Hắn không sợ Lãnh Dạ, mà lo rằng trong lúc đó làm thương tổn đến Mã Thiên Vũ.
Mã Thiên Vũ không sợ mà nói: "Liều mạng thì liều mạng, sợ gì chứ? Chỉ có điều, ngươi phải thật cẩn thận, đừng để bị thương."
"Ta biết, ngươi cũng phải cẩn thận."
"Hai người các ngươi, đúng là tình thâm ý trọng."
Theo tiếng nói, Lãnh Dạ mang theo một đám người xuất hiện tại lối vào hành lang.
Trần Vỹ Đình kéo Mã Thiên Vũ về phía sau, bảo vệ cậu.
Mã Thiên Vũ ngưng thần nhớ lại cách dùng vô ảnh phiêu miểu chưởng.
Cậu rất căm tức cái chưởng pháp này, khi thì linh khi lại mất linh, chẳng thể phát ra theo ý mình.
Cậu còn đang cẩn thận suy nghĩ, hai bóng người một trắng một đen đã đấu với nhau.
Thân hình nhanh như chớp, cậu hoàn toàn không thấy rõ.
Chỉ nhìn thấy thân ảnh màu trắng vẫn luôn che chắn trước mặt cậu.
Thạch sảnh không lớn, Trần Vỹ Đình cùng Lãnh Dạ mỗi lần giao tiếp, đều khiến cho trận trận nổ vang.
Bang chúng có phần không duy trì được chậm rãi lui về phía sau, càng lùi càng xa.
Đến cùng, chỉ còn mấy người đứng ở lối vào, vẻ mặt khẩn trương nhìn chằm chằm vào giữa sảnh.
Hai cao thủ đứng đầu giang hồ quyết đấu, bình sinh bọn họ chưa thấy bao giờ, không khỏi nhìn mà dao động tinh thần.
Trần Vỹ Đình lúc nào cũng để ý tới Mã Thiên Vũ, thấy mặt cậu sắc như thường, không vì nội lực của hắn và Lãnh Dạ làm hao tổn, thoáng yên tâm.
Nhưng càng đánh lâu, trong lòng càng có phần lo lắng.
Hắn tự tin sẽ không thua Lãnh Dạ, nhưng theo hắn nhìn muốn mang Mã Thiên Vũ vẹn toàn không hao tổn gì mà đào thoát, tuyệt không phải chuyện dễ.
Huống chi, ngoại trừ y, lối vào đều là cao thủ của Cô Hồng bảo đang chờ sẵn, người nào cũng không dễ chọc.
Bên ngoài hành lang, lại là bang chúng nhiều không đếm được.
Muốn đào thoát khỏi bọn họ, không giết sát thủ, không thể không vạch đường máu mà lao ra.
Hắn vốn không muốn giết người, lần trước vượt qua các cửa ải, đúng là hắn đã hạ thủ lưu tình, mới hao phí nhiều tinh lực như vậy.
Tình hình trước mắt, tốt nhất là tốc chiến tốc thắng, cho dù muốn giết các sát thủ này cũng không dễ dàng.
Dù sao, người trong Cô Hồng bảo vốn đã không tốt đẹp gì, đều là sát thủ.
Trần Vỹ Đình nghĩ đến đây, hét lên một tiếng, trường kiếm trong tay như cầu vồng, đánh về phía Lãnh Dạ.
Lực đạo so với vừa rồi lớn gấp đôi.
Một hồng y nữ tử đứng bên xem thấy tình thế không ổn, vọt người nhảy lên, muốn đỡ thay Lãnh Dạ một kiếm này.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro