[Chương 64- 68]
( Copy từ word sang, lười sửa -_-)
Chương 64: Còn muốn cùng Hoàng đế lười ngủ – –
"Theo dõi nhất cử nhất động của hắn, nhất là lúc không có người nào ở bên cạnh hắn".
Mã Thiên Vũ đã hiểu.
Lãnh Dạ nói như vậy, e rằng, Trần VỸ Đình không phải là một tên hoàng đế lười, hắn không đơn giản.
Hắn là muốn biết, Trần Vỹ Đình sau giờ ngọ và ban đêm, lúc một mình ở trong phòng sẽ làm những gì.
Mã Thiên Vũ trong lòng lại một lần nữa cảm thán.
Khó trách Lãnh Dạ nhất định phải tìm cậu, xem ra đúng là cậu thích hợp nhất với việc gian tế này a.
Cậu là phi tử của Trần Vỹ Đình, có lý do nhất để ở trong phòng hắn, cùng hắn ngủ, không phải sao ?
Như vậy xem ra, khẳng định trong cung này còn có các gian tế khác do Lãnh Dạ bố trí, cũng không biết trong Tử Tiêu Cung có hay không.
Xem ra, cậu không lừa gạt Lãnh Dạ việc ngủ cùng Trần Vỹ Đình là được rồi.
Mã Thiên Vũ trong đầu nhanh chóng chuyển đủ loại ý nghĩ, trong miệng lại dửng dưng cười nói.
"Lãnh Dạ công tử, ngươi không sợ ta nói với Trần Vỹ Đình về tình hình của ngươi sao ?"
Lãnh Dạ vẫn lạnh lùng như ban nãy, dùng khẩu khí chẳng hề để ý nói.
"Ngươi dám sao ?"
"Ta sẽ không".
Mã Thiên Vũ ủ rũ nói.
Cậu và Trần Vỹ Đình vốn không có bất cứ quan hệ gì, không có bất kỳ cảm tình nào.
Hơn nữa, cái mạng nhỏ của cậu còn đang nằm trong tay Lãnh Dạ.
"Cho nên, ngươi nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ ta giao cho ngươi."
"Được rồi, ta sẽ cố."
"Không phải là sẽ cố, mà là nhất định phải hoàn thành. Ngày mai ngươi đi quyến rũ hắn. Nếu là đêm nay, càng tốt."
Mã Thiên Vũ lập tức nói: "Vẫn là ngày mai đi."
Bây giờ cũng đã nửa đêm rồi, cậu mới không cần chủ động đi yêu thương nhung nhớ.
Vạn nhất quả thật bị Trần VỸ Đình gì kia rồi, cậu đúng là xúi quẩy tận cùng.
Lãnh Dạ không lên tiếng, xoay người đi tới phía trước cửa sổ, định đi ra ngoài.
Mã Thiên Vũ yếu ớt hỏi: "Nếu ban ngày, khi có người khác ở cùng thì ta sẽ không cần canh giữ bên cạnh hắn phải không?"
"Ngươi định không làm hết phận sự?"
Lãnh Dạ cũng không quay đầu lại mà nói.
"Thường xuyên ở bên cạnh hắn, ta làm sao có thể viện nhiều cớ như vậy."
Mã Thiên Vũ bất mãn giương nanh múa vuốt với bóng lưng Lãnh Dạ.
Cậu đúng là đang tức giận đây.
Vô duyên vô cớ bị một người uy hiếp đến tính mệnh, làm sao có ai không tức giận cho được.
Cậu không chú ý tới, ngọn đèn chiếu bóng dáng của cậu lên vách tường, khiến nhất cử nhất động của cậu đều phơi bày ra.
Lãnh Dạ lại chú ý tới.
Hắn nhìn bóng Mã Thiên Vũ trên vách tường, trong mắt phát ra ánh sáng kỳ dị.
Chưa bao giờ sáng như vậy.
Khẩu khí nói chuyện rốt cuộc không còn băng lãnh nữa.
"Ngươi cũng không thể xuất cung, không lưu lại bên cạnh hắn thì làm gì ? Định thiêu nướng ? Mỗi ngày thiêu nướng thật không có ý nghĩa."
Mã Thiên Vũ lại hướng về phía hắn giương nanh múa vuốt một phen.
Hừ, hắn và Trần Vỹ Đình cũng như nhau, nhất cử nhất động của cậu đều nắm rõ ràng.
Đáng tiếc, cậu không phải gặp số đào hoa. Mà họ cũng không phải mỹ nữ dịu dàng.
Bị hai đại soái ca này chú ý cũng không phải là chuyện may mắn gì.
Tức giận nói: "Ai nói ta không thể xuất cung ? Ngày mai là ta có thể."
"Ồ ?"
Lãnh Dạ bỗng chốc xoay người.
"Ngươi không phải đang bị Trần Vỹ Đình cấm túc sao ?"
Mã Thiên Vũ không cần nghĩ ngợi nói: "Hắn chỉ cấm ta ba ngày."
Sau khi nói xong mới nhớ lại, lúc Đại Luân truyền đạt mệnh lệnh với thủ hộ Tử Tiêu cung chỉ nói Hoàng thượng cấm túc Tiên phi nương nương, cũng không nói là cấm bao lâu.
Nhưng mà, cái này không có gì đáng ngại , Mã Thiên Vũ cũng không quá để ý.
Sắc mặt Lãnh Dạ lại thay đổi.
Lại tiếp tục trở nên âm lãnh.
Trong lòng hắn lặng lẽ tính toán, sau đó nói: "Nói như vậy, ngày mai ngươi có thể xuất cung rồi ?"
"Đúng vậy a."
Mã Thiên Vũ gật mạnh đầu.
Nếu một mực giam cầm cậu trong cung, nàng ngột ngạt chết mất.
Nhún nhún vai nói: "Kỳ thật, căn bản đêm nay ngươi không cần mạo hiểm vào trong hoàng cung. Có lẽ ta ngày mai sẽ được xuất cung rồi."
Đoán là, thủ vệ hoàng cung chắc chắn rất nghiêm.
Nhất là vừa mới bị Đạp Tuyết công tử trộm ngọc tỷ, thủ vệ mấy ngày nay khẳng định càng thêm nghiêm ngặt.
Lãnh Dạ võ công cao tới đâu, muốn vào đây nhất định vẫn phải vô cùng nguy hiểm.
Gương mặt Lãnh Dạ vẫn lạnh băng như cũ, nhìn không ra biểu lộ.
Sau đó hắn nhanh chóng đi tới trước cửa sổ.
Nói: "Ta phải đi rồi, về sau có việc sẽ tìm ngươi. Nhớ kỹ, đã qua ba ngày ."
Dứt lời liền mở cửa sổ.
Mã Thiên Vũ biết hắn nói ba ngày là có ý gì.
Nói đúng là, hắn cho cậu ăn tiêu hồn tán đã ba ngày rồi.
Kỳ hạn một tháng lại gần thêm ba ngày.
Để giữ lại cái mạng nhỏ của mình, cậu nhất định phải mau chóng đi câu dẫn Trần Vỹ Đình, cùng hắn ngủ.
Chương 65: Một loại thân phận khác
"Đã biết."
Mã Thiên Vũ buồn bã ỉu xìu nói.
"Ngươi vẫn nên coi chừng một chút a, đây chính là hoàng cung."
Lãnh Dạ cũng không cất thêm một tiếng, Mã Thiên Vũ lời còn chưa nói xong, hắn đã từ cửa sổ nhảy ra ngoài.
Nháy mắt đã biến mất trong màn đêm, không thấy bóng dáng.
Mã Thiên Vũ đứng trước cửa sổ, ngẩn người nhìn lên bầu trời đêm.
Cậu phải ngăn gian phòng này ra, chỉ vài ngày ngắn ngủn đã bị hai người trong tam đại công tử chiếu cố đến.
Hai người kia, đều cùng một loại tính tình.
Lặng yên không một tiếng động mà xông vào, lúc đi cũng liều lĩnh, nói đi là đi.
Không muốn để cậu đến giúp bọn hắn đóng cửa sổ hộ.
Mã Thiên Vũ nhìn lên bầu trời đêm.
Đêm nay khí trời thật trong lành.
Sao đầy trời, nháy nháy lung linh.
Giống hệt với thời không kia của cậu.
Mã Thiên Vũ bỗng nhiên vô cùng nhớ đến gia đình ở nơi xa không biết như thế nào, nhớ nhà, nhớ người thân, bằng hữu.
Cứ tưởng rằng, bọn họ chỉ mang đến cho cậu gông xiềng.
Cậu luôn phải chịu bức bách của bọn họ, bị ép làm cái này làm cái kia.
Bây giờ mới biết được, ngoại trừ gông xiềng, bọn họ còn cho cậu, sự quan tâm, và yêu thương vô bờ.
Như ở thời không xa lạ này, tự do tuy có, nhưng không ai thật tình quan tâm đến cậu.
Cũng không phải không có, Đồng Mộng Dao cũng coi là bằng hữu tốt của cậu, nhưng dù sao hai người cũng chỉ mới quen , hơn nữa, hoàn cảnh cuộc sống quá khác biệt.
Không thể thay thế được tình cảm ở thời không kia của cậu.
Lần đầu tiên, Mã Thiên Vũ mới rõ ràng ý thức được, tình cảm của mình đối với cha mẹ thâm hậu biết bao nhiêu.
Rất muốn được nghe cha mẹ lảm nhảm.
Cho dù bọn họ lại ép cậu thi Toelf xuất ngoại, đó cũng là một loại hạnh phúc a.
Ánh sao đêm bỗng nhiên trở nên mơ hồ.
Mã Thiên Vũ dụi dụi mắt, thở dài, đóng cửa sổ lại.
Cậu đương nhiên sẽ không phát giác, ở ngoài cửa sổ, nơi cách cậu không xa, có một đôi mắt vẫn chăm chú nhìn về phía cậu.
Sau khi cửa sổ bị đóng lại, bóng đen trốn ngoài cửa sổ ở trong bóng cây lặng yên không một tiếng động từ trên cây nhảy xuống.
Chỉ vài động tác , bóng đen liền từ trên nóc phòng lướt qua, đi tới Chủ điện trước cửa sổ phòng ngủ của Trần Vỹ Đình.
Từ cửa sổ nhảy vào.
Bóng đen xoay người đóng kỹ cửa sổ, kéo chiếc khăn đen che mặt xuống, lộ ra dung mạo của hắn làm người ta mê say .
Mặc dù hiện giờ trên mặt hắn không có nụ cười làm say lòng người, nhưng cũng khiến người ta say đắm.
Trần Vỹ Đình cởi hắc y trên người, chỉ mặc một thân cẩm y tuyết trắng, nằm trở lại trên giường ngủ phía trước cửa sổ.
Hắn đã đoán được, đêm nay Lãnh Dạ sẽ mạo hiểm tiến vào trong cung.
Vài ngày trước, người hắn phái đi theo dõi Mã Thiên Vũ trở về bẩm báo.
Nói là Mã Thiên Vũ từng vào trong một gian tửu lâu, tiếp xúc với một nhân vật thần bí.
Về phần nhân vật thần bí đó là ai, thủ hạ lại trả lời không được.
Chỉ nói người nọ mặc một thân hắc y, dáng người thập phần cao lớn.
Người hắn phái đi theo dõi Mã Thiên Vũ, đương nhiên không phải người bình thường.
Có thể khiến hắn không tra ra nửa điểm manh mối, trong giang hồ không có mấy người.
Trần Vỹ Đình suy nghĩ, tính xuống, chỉ có Tam công tử trong giang hồ cùng với một vài người nữa mới có thể làm được.
Theo ngoại hình đặc thù, Nhiễm Sương công tử có thể loại trừ.
Đương nhiên, Đạp Tuyết công tử lại càng không khả năng.
Như vậy xem ra, Lãnh Dạ công tử là tình nghi lớn nhất.
Hắn tìm Mã Thiên Vũ có mục đích gì ? Là muốn tranh với mình sao ?
Vì vậy, Trần Vỹ Đình cố ý cấm túc Mã Thiên Vũ, muốn dụ người nọ vào trong hoàng cung.
Chính hắn cũng không tiện xuất cung theo dõi cậu.
Nếu không phải bất đắc dĩ, hắn sẽ không làm như vậy.
Ngày hôm nay, ở rừng Lê Tuyết, khi Trần Vỹ Đình thấy cơ nỏ trong tay Mã Thiên Vũ, hoài nghi của hắn càng thêm xác định.
Cơ nỏ đương nhiên không biểu lộ vấn đề gì.
Nhưng người nọ đã đưa cho Mã Thiên Vũ một ám khí lợi hại như vậy, đương nhiên không phải là nhân vật tầm thường.
Ai ngờ liên tiếp hai ngày trôi qua, ngay cả bóng dáng Lãnh Dạ cũng chưa nhìn thấy.
Đêm nay, Trần Vỹ Đình đang suy nghĩ, nếu Lãnh Dạ hay cao nhân nào đó không xuất hiện nữa, hắn rốt cuộc vẫn cấm túc Mã Thiên Vũ, hay là tự mình xuất cung theo dõi cậu.
Không ngờ, Lãnh Dạ quả nhiên đến đây.
Hơn nữa, hắn tìm Mã Thiên Vũ, đúng là để điều tra mình.
Xem ra, Lãnh Dạ vẫn chưa gạt bỏ hoài nghi với hắn a.
Dù cho hắn đã biển thủ, tự đánh cắp ngọc tỷ của mình.
Trần Vỹ Đình dùng tay dò tìm một bên giường ngủ, ở trên vách tường ấn mấy cái.
Chương 65: Chính là muốn phiền chết hắn
Trên vách tường lập tức lộ ra một cửa ngầm nho nhỏ.
Trần Vỹ Đình đưa tay vào trong, từ giữa cửa ngầm lấy ra một chiếc hộp hình vuông.
Mở chiếc hộp ra, bên trong là một khối ngọc.
Ngọn đèn bên ngoài cửa sổ chiếu rọi xuống, phát sáng rạng rỡ.
Khóe môi Trần Vỹ Đình thoáng lộ ra một nét cười, lấy khối ngọc bên trong ra, cầm trong tay ngắm nghía.
Phần trên ngọc là một con rồng uy vũ chiếm giữ, phần dưới là một khối vuông.
Dưới đáy cực kỳ vuông vức.
Cũng không thể xem là bằng phẳng, trên mặt khắc lại mấy chữ, đế hiệu của Trần Vỹ Đình.
Nơi lõm vào, hiện lên màu đỏ thắm.
Trần Vỹ Đình vuốt vuốt ngọc tỷ, ngọc tỷ vừa xa lạ mà quen thuộc.
Từ khi hắn bước lên ngôi vị hoàng đế đến nay, đã có khối ngọc tỷ chuyên thuộc về hắn này.
Nhưng mà, hắn chưa dùng qua nó mấy lần, cơ hồ có thể xem nó như đồ trang trí.
Bởi vì, đại sự trong triều, hầu hết đều do Lý Tể tướng đứng ra giải quyết.
Hôm nay, ngọc tỷ nằm trong tay hắn.
Mà người trong cung ngoài cung vẫn còn đang khắp nơi bí mật tìm kiếm ngọc tỷ đã bị Đạp Tuyết công tử đánh cắp.
Đúng vậy, không ai biết, hắn chính là Đạp Tuyết công tử đại danh đỉnh đỉnh.
Sở dĩ trình diễn trò trộm ngọc tỷ này, đúng là bởi vì Lãnh Dạ.
Thoạt nhìn, Lãnh Dạ đã bắt đầu hoài nghi thân phận của hắn.
Đây là chuyện chưa bao giờ có.
Chưa từng có người hoài nghi hắn, chưa từng có người cho rằng hắn không lười.
Mà bây giờ, Lãnh Dạ lại nghi ngờ hắn.
Lãnh Dạ quả nhiên giống như trong truyền thuyết, không dễ dàng đối phó.
Mười năm trước, hắn lần đầu mang khăn che mặt, xuất hiện trên giang hồ.
Từ nay về sau, trong giang hồ có thêm một truyền thuyết thần bí.
Đó là truyền thuyết về Đạp Tuyết công tử.
Hắn cho tới bây giờ vẫn không muốn làm đế vương.
Nhưng hắn không có huynh đệ, không thể không thừa kế nghiệp cha, bước lên ngôi vị hoàng đế mà Người hi vọng.
Mười mấy năm trước, vì muốn trốn tránh vận mệnh bắt buộc, hắn đột nhiên trở nên lười biếng.
Lười đến mức không có thuốc chữa.
Vô luận phụ hoàng uy bức dụ dỗ như thế nào, hắn vẫn không chịu ra sức học tập như Người mong muốn.
Để làm một người kế vị đạt yêu cầu.
Phụ hoàng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Hắn nhân cơ hội thuyết phục phụ hoàng, cố gắng tạo ra nhiều đệ đệ thông minh nhanh nhạy hơn nữa.
Đáng tiếc a, trời không theo ý người.
Vô luận phụ hoàng nạp thêm bao nhiêu phi tử, vô luận phụ hoàng cố gắng như thế nào, thẳng đến khi Người băng hà, cũng không thể tăng thêm cho Trần Vỹ Đình một đệ đệ nào nữa.
Một người cũng không.
Ngược lại còn để lại cho hắn một đoàn muội muội khiến hắn phải hao tâm tổn trí trông nom.
Đồng Mộng Dao tuy chỉ là biểu muội nhưng lại khiến hắn đau đầu nhất.
Trước đêm phụ hoàng băng hà, ôm hận nhìn chằm chằm vào Trần Vỹ Đình.
Sinh hạ một nhi tử không tranh giành như vậy, tương lai tổ tông cơ nghiệp nhất định sẽ bị hủy ở trên tay hắn, hắn còn mặt mũi nào để xuống dưới đất gặp tổ tiên a.
Trần Vỹ Đình biết chuyện đã thành kết cục đã định, ngôi vị hoàng đế này dù hắn trốn cũng không thoát.
Đành phải gần bên tai phụ hoàng, nói cho Người biết sự thật.
"Phụ hoàng, Người yên tâm đi, nhi tử cũng không phải thật sự lười."
Phụ hoàng sau khi nghe hắn giải thích thông suốt, rốt cục yên tâm nằm trong đại thạch, mỉm cười mà từ trần.
May mắn, vừa bước lên ngôi vị hoàng đế, hắn liền tuệ nhãn biết anh hùng, nhắm ngay Lý Tể tướng.
Từ đó, Trần Vỹ Đình đem toàn bộ đại sự triều đình ném cho Lý Tể tướng, bản thân mình tiếp tục lười biếng.
Thành một hoàng đế lười trong mắt người người trước không có ai sau cũng chẳng tìm thấy.
Chẳng qua là, không ai biết, khi hắn một mình ở trong phòng sẽ làm những gì.
Trần Vỹ Đình nhớ lại lời Lãnh Dạ vừa nói.
Y muốn để cho Mã Thiên Vũ đến giám sát hắn?
Ngày mai, tiểu tử kia có phải thật sự sẽ đến quyến rũ hắn, nghĩ cách cùng hắn ngủ trong phòng hay không ?
Bên môi Trần Vỹ Đình bật ra nụ cười.
Bỗng nhiên tràn ngập chờ mong vào ngày mai.
Mã Thiên Vũ như một làn gió mát, thổi tan hơi mù khiến người ta chán ghét trong hoàng cung này.
Vốn là không khí trầm lặng trong hoàng cung vì có cậu đến mà trở nên tươi sống.
Nhưng, sự việc không hề tốt đẹp như Trần Vỹ Đình dự liệu.
Sáng hôm đó, Trần Vỹ Đình vẫn như trước kia, nằm ngủ ở dưới tàng Hạnh hoa.
Hắn phải đợi sau khi Hạnh Hoa héo tàn mới dời đến Kính Hồ ngủ.
Không có Mã Thiên Vũ ở bên cạnh, giống như hai ngày trước, sáng sớm cậu đã chạy ra ngoài, ngay cả bữa sáng cũng không ăn ở Cầm Sắt điện.
Trần Vỹ Đình cũng không cảm thấy kỳ quái.
Bởi vì như tối hôm qua được biết trong cuộc nói chuyện của Mã Thiên Vũ cùng Lãnh Dạ, khi có người bên ngoài, Mã Thiên Vũ sẽ không cần phải canh giữ bên người hắn.
Trong lòng Trần Vỹ Đình có một chút khó chịu.
Cậu chỉ là vì hoàn thành nhiệm vụ mới chịu ở bên cạnh hắn sao ?
Chương 67: Chính là muốn phiền chết hắn 2
Nếu như không phải Lãnh Dạ bức cậu, có phải cậu thà rằng giống như hai ngày trước, trước sau trốn tránh không gặp hắn hay không ?
Trần Vỹ Đình khó chịu, phi thường phi thường khó chịu.
Hắn cũng không biết đây là làm sao vậy.
Rõ ràng tiểu tử kia phiền nhiễu, cậu rắc rối luôn chỉnh hắn ầm ĩ đến hắn, nhưng khi cậu thật sự không để ý tới hắn, cả người hắn lại cảm thấy không thoải mái.
Trần Vỹ Đình thở ra một hơi thật dài, ngửa mặt nhìn Hạnh hoa trên đỉnh đầu.
Hạnh Hoa đang thời nở rộ, hoa bông phấn trắng vây quanh đầu cành.
Bốn phía yên ắng, chỉ có tiếng ong mật ong ong rầm rì trong không trung.
Người phục thị của hắn đều im lặng đứng một bên, không hề phát ra chút tiếng động nào.
Nhìn một lúc thật lâu , tâm tình Trần Vỹ Đình mới từ từ bình phục lại, trở về lạnh nhạt giống như ngày thường.
Tự mình ngẫm lại cảm thấy thật buồn cười.
Hắn đang làm sao vậy ? Sao lại trở nên có điểm không giống chính hắn rồi ?
Trần Vỹ Đình hài lòng nằm xuống.
Làn gió xuân ấm áp lướt qua, khiến người ta say sưa.
Tối hôm qua, cả buổi tối hắn đều không ngủ, cũng nên đến thời điềm ngủ bù rồi.
Trần Vỹ Đình khép mắt lại.
Đang lúc nửa mê nửa tỉnh , xa xa đột nhiên truyền đến tiếng cười đùa hi hi ha ha, cùng với thanh âm nhạc khí tấu ra.
Thanh âm nhạc khí đó rất quen thuộc.
Giống tiếng đàn, mà lại có chút thô ráp, giống như tiếng kim loại va chạm.
Trần Vỹ Đình nghĩ lại, kia đúng là thanh âm nhạc khí Mã Thiên Vũ chế tạo vọng lại.
Cái đó cậu gọi là cầm, tên gì nhỉ, à đúng rồi, là Guitar.
Thanh âm dần dần tới gần.
Trần Vỹ Đình phân biệt được, lại là một thủ khúc lạ khác, hắn chưa từng nghe qua.
Có điều, vẫn điên cuồng giống như trước, điên cuồng khiến người ta khó có thể tiếp nhận.
Bởi vì, tiếng nhạc ngày hôm nay, không chỉ là Guitar, còn kèm theo tiếng trống và tiếng tiêu, cùng với một số nhạc khí khác.
Âm sắc của những nhạc khí ấy hoàn toàn bất đồng, âm thanh phát ra lại rất hòa hợp quyện cùng một chỗ.
Chưa từng có người nào hợp nhất chúng thành như vậy.
Hơn nữa, những nhạc khí khác dường như đều làm nổi lên tiếng Guitar.
Trần Vỹ Đình biết là kiệt tác của ai.
Ngoài Mã Thiên Vũ ra còn có thể là ai ?
Trần Vỹ Đình tuy tán thưởng ý tưởng sáng tạo độc đáo của cậu nhưng vẫn không khỏi tiếc hận.
Đáng tiếc, khúc tử này thật khó nghe.
Quá ầm ĩ .
Rõ ràng đang thử thách giới hạn nhẫn nại của hắn.
Lại thấy người phục thị bên cạnh hắn sau khi nghe những tiếng nhạc này, ban đầu khiếp sợ, dần dần chuyển thành bình thản.
Dần về sau, tựa hồ còn có chút ý vị thưởng thức.
Cái gì ? Thưởng thức ?
Khúc tử khó nghe như vậy còn có người thưởng thức ?
Tiếng nhạc càng ngày càng gần .
Trần Vỹ Đình đột nhiên có chút chán nản phát hiện, chính hắn trong lúc bất tri bất giác cũng đã nghe xuôi tai được một lúc.
Dường như tiếng nhạc kia thật sự cũng không khó nghe giống như lúc ban đầu.
Không, điều này sao có thể ?
Hắn còn lâu mới thưởng thức khúc tử không có mùi vị như vậy.
Trần Vỹ Đình ngồi dậy, vẻ mặt buồn bực nhìn về phía Mã Thiên Vũ đang đi về phía hắn.
Mã Thiên Vũ mang theo một đám người tấu nhạc đi đến chỗ ngủ của Trần Vỹ Đình.
Thật sự là vất vả a, vì để tấu nhạc cho Trần Vỹ Đình nghe, cậu hôm nay đã cố ý dậy thật sớm.
Triệu tập một số hậu phi quan nhạc tấu nhạc, dạy bọn họ ca khúc rock này.
Không phải là ca khúc trước kia, nhưng mức độ cường bạo tuyệt không thua kém, chỉ có hơn chứ không kém.
Nhớ lại trước đây đi hát Karaoke, các nam sinh động một chút lại hát tập thể bài đó.
Lựa chọn nó, chủ yếu là để ầm ĩ đến Trần Vỹ Đình, làm cho hắn ngủ không yên, đuổi bọn cậu xuất cung.
Cũng không phải nói Rock and Roll không xuôi tai, muốn để cho những cổ nhân này thích ứng nó tiếp thu nó, dù sao cũng phải cần chút thời gian a.
Nhất là Trần Vỹ Đình này đã bị âm nhạc cao nhã làm hư lỗ tai.
Chỉ có điều, làm cho Mã Thiên Vũ có phần uể oải chính là, dường như để những cổ nhân tiếp nhận loại âm nhạc này cũng không phải là chuyện rất khó a.
Những hậu phi nhạc quan đều là lần đầu tiên nghe nhạc rock, nhưng chỉ kinh hoàng không bao lâu, liền vui vẻ tiếp nhận nó.
Nếu không, muốn thuyết phục bọn họ đến diễn tấu cho Trần Vỹ Đình nghe, cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Dù sao, ở thời không này, hoàng đế là lão đại, có quyền sinh quyền sát.
Nếu như chọc giận hắn, không phải là chuyện đùa.
Nhưng Mã Thiên Vũ đến từ một thời không khác, mặc dù biết điểm ấy, nhưng rốt cuộc bản thân vẫn không nhận thức qua, cho nên cũng không phải đặc biệt sợ hãi.
Vả lại, Trần Vỹ Đình luôn luôn không muốn phát giận, không phải sao ?
Lúc chỉnh cậu, cũng không hề dùng biện pháp bạo lực.
Cậu liền đoán chắc được tính tình Trần Vỹ Đình.
Chỉ là một tên lười mà thôi.
Hơn nữa, ở phía sau mà nói, cho dù thật sự chọc giận hắn, còn có Đồng Mộng Dao a.
Mã Thiên Vũ đi tới trước mặt Trần Vỹ Đình, thật xa đã vẫy vẫy tay chào hỏi hắn.
"Hoàng thượng, chúng ta tới để tấu nhạc để người thức dậy đây."
Trần Vỹ Đình căm tức nhìn chằm chằm cậu, thẳng đến khi cậu đi đến trước mặt.
"Sáng sớm đã tấu nhạc thức dậy cái gì?"
Mã Thiên Vũ ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn trời.
"Oa!!! Hoàng thượng, mặt trời đều đã nhô lên rất cao rồi, còn gọi sớm sao?"
Trần Vỹ Đình ngay cả mí mắt một chút cũng không nâng lên.
"Trẫm nói sớm là sớm."
Mã Thiên Vũ lập tức đồng ý.
"Hoàng thượng nói đúng, là sớm."
Trần VỸ Đình vừa muốn buông lỏng một hơi, lại nghe thấy Mã Thiên Vũ tiếp tục nói: "Buổi sáng đúng là lúc nên rời giường nha."
Trần Vỹ Đình liếc cậu một cái.
"Trẫm không thích nghe âm nhạc ngươi phá hỏng kia."
Mã Thiên Vũ cau mày ngẫm nghĩ.
"Hoàng thượng, ngài không thích a, vậy thì làm sao bây giờ ? Nếu không, chúng ta đấm bóp chân, ca hát cho nghe người, được không?"
"Không cần."
Trần Vỹ Đình trả lời cực kỳ quyết đoán.
Hắn đúng là đã được nếm qua đau khổ khi cậu ca hát, đấm chân.
"Cũng không thích hả, vậy thì, kể chuyện cho người nghe nhé?"
"Không cần."
"Chơi chút ít trò chơi ?"
"Không cần."
"Hoàng thượng, người thật là khó hầu hạ a. Đáng tiếc người quá lười, bằng không chúng ta cũng có thể cùng nhau đi thưởng thức phong cảnh khắp nơi rồi."
Trần Vỹ Đình muốn lồng lên.
Tiểu tử này, nói thế nào mà vẫn chưa dứt?
Chẳng lẽ không nhìn thấy, nhẫn nại của hắn đã đến cực hạn sao?
Cho dù tính tình tốt, cũng không thể chịu được sức ép này của cậu.
Căm tức nói: "Trẫm buồn ngủ. Đừng ầm ĩ nữa, cẩn thận trẫm nhốt bọn ngươi vào lãnh cung."
Mã Thiên Vũ giống như không phát hiện ra hỏa khí của hắn, vẫn như cũ hì hì cười.
"Hoàng thượng, đừng nhốt vào lãnh cung, chê chúng ta ầm ĩ, người có thể đuổi chúng ta ra ngoài nha."
Trần Vỹ Đình ngày đó đã nghe bọn cậu nói trong rừng Lê Tuyết, há có thể không rõ chút tâm tư ấy của cậu.
Đơn giản chính là muốn buộc hắn đáp ứng mọi người xuất cung chứ sao.
Ngày hôm qua năn nỉ hắn, hắn không đáp ứng, hôm nay liền mạnh bạo.
Muốn khiến cho hắn bực bội đuổi bọn cậu ra ngoài.
Chương 68: Chính là muốn phiền chết hắn 3
Mã Thiên Vũ a Mã Thiên Vũ, chủ ý ấu trĩ như vậy cũng nghĩ ra được sao ?
Trẫm thật sự đã xem trọng ngươi rồi.
Trần Vỹ Đình trong lòng cực kỳ xem thường Mã Thiên Vũ một phen.
Cũng không nên trách hắn, hắn vốn đặt kỳ vọng rất cao vào cậu, nhưng biểu hiện của cậu hôm nay làm hắn quá thất vọng rồi.
Trần Vỹ Đình lười biếng nói: "Lãnh cung, ngậm miệng, chọn một."
Dứt lời khép lại đôi mắt, tiếp tục ngủ.
Định ầm ĩ hắn ? Cũng không ngẫm lại xem ai đứng đầu hậu cung sao.
Đâu chỉ có hậu cung, ngay cả thiên hạ này đều là của hắn.
Mã Thiên Vũ vốn định dùng đạo lý đòi quyền lợi cho mình, nhưng rốt cuộc vẫn không nắm rõ được Trần Vỹ Đình , sợ hắn quả thật nhốt bọn cậu vào lãnh cung thì lại phiền toái.
Vì vậy ngồi ở trước mặt hắn, chống cằm trầm tư.
Hừ, trước hết cậu cứ ngồi im kháng nghị rồi nói sau.
Cậu lựa chọn ngậm miệng, mấy người cùng cậu đến càng lựa chọn ngậm miệng.
Trần Vỹ Đình không để ý tới cậu, chỉ để ý khò khò ngủ.
Nói thật ra, hắn thật sự muốn ngủ.
Trở ngại thân phận hoàng đế, ban ngày hắn không thể làm được gì, chuyện gì đều cũng chỉ có thể đợi đến tối.
Cuộc sống ngày đêm đảo lộn sớm đã thành thói quen.
Mã Thiên Vũ nhìn chằm chằm hắn, đang trầm tư, đột nhiên nghe thấy đường mòn bên đầu cây Hạnh hoa, chính là trên đường mòn phía sau bụi chuối tây truyền tới âm thanh ngọc bội.
Còn nhớ ngày đó cậu tới thời không này, Trịnh quý phi chính là theo đường mòn kia đi tới.
Cũng giống như âm thanh này.
Mã Thiên Vũ ngẩng đầu lên, nhìn về phía đường mòn.
Tất cả mọi người cũng nhìn phía đường mòn, chỉ trừ Trần Vỹ Đình.
Giống như lần trước, bụi chuối rậm rạp bị hai đôi tay trắng nõn thon dài gạt ra .
Sau đó, bóng dáng Trịnh quý phi xuất hiện trước bụi chuối.
Vẫn là mặc y phục tương đối lộ liễu.
Có lẽ không lường trước được Mã Thiên Vũ cũng ở đây, Trịnh quý phi hiển nhiên ngẩn người.
Buổi sáng, nàng nghe ngóng được Trần Vỹ Đình đang ở dưới tàng Hạnh Hoa ngủ, giống như ngày thường, liền muốn đến tìm hắn tố cáo Mã Thiên Vũ.
Đồng thời, cũng là để quyến rũ hắn.
Không chiếm được sủng ái của Hoàng thượng, không có một hoàng tử, địa vị ở hậu cung rốt cuộc vẫn không thể vững chắc nha.
Mã Thiên Vũ ngày hôm qua cũng đã nhắc nhở nàng, Hoàng thượng mặc kệ các phi tử khác, cũng sẽ không quan tâm đến nàng.
Chuyện ngày hôm qua phát sinh chẳng phải đã chứng minh lời của nàng ta rồi sao.
Ngày hôm qua nàng chịu thiệt lớn như vậy, Hoàng thượng cùng thái hậu cũng chỉ mắt nhắm mắt mở.
Nếu không được sủng ái, từ nay về sau trong cung này nàng còn có thể nào đứng vững được.
Vốn tưởng rằng ỷ vào danh quý phi của nàng, ỷ vào phụ thân nàng có quyền thế, hoàn toàn có thể ở hậu cung xưng bá.
Lại hóa ra, nàng cũng chỉ là một con hổ giấy.
Ngoại trừ hoàng thượng, mọi chỗ dựa khác đều chỉ là hư danh.
Nhưng, nàng không ngờ tới, Mã Thiên Vũ cùng với một đoàn hậu phi kia đều đã ở chỗ này.
Nàng vừa rồi rõ ràng nghe qua, Mã Thiên Vũ cùng một đám phi tử đều đang luyện tập một loại âm nhạc kỳ quái.
Cho nên, nàng mới thừa dịp thời cơ này đến tìm Trần Vỹ Đình.
Hôm nay, muốn nàng ở trước mặt bọn họ hấp dẫn hoàng thượng chưa bao giờ thành công, không phải toi công để cho các nàng chế giễu à.
Nhưng đâm lao phải theo lao, Trịnh quý phi không thể không kiên trì, dáng vẻ muôn phương nhắm tới giường Trần Vỹ Đình.
Nàng tuyệt không thể yếu thế ở trước mặt đám nữ nhân cùng tên nam sủng đáng giận này, làm cho bọn họ tưởng là nàng sợ bọn họ.
Mã Thiên Vũ đang lúc cau mày khó hiểu, suy tư về phương pháp đối phó Trần Vỹ Đình.
Xem ra giống như ngày đó, phương pháp dùng Guitar cùng giọng hát để làm ầm đến hắn không dùng được.
Cậu phải nghĩ một biện pháp khác mới được.
Nhìn thấy Trịnh quý phi, Mã Thiên Vũ lập tức nảy ra sáng kiến.
Cậu an vị ở phía trước giường của Trần Vỹ Đình, là nơi Trịnh quý phi phải đi qua.
Trịnh quý phi dáng vẻ muôn phương đi tới, tà tà nguýt Mã Thiên Vũ một cái.
Trong mắt tràn đầy địch ý.
Mã Thiên Vũ cũng không thèm để ý.
Lén lút để guitar xuống dưới chân hướng chỗ Trịnh quý phi đi qua.
Trên mặt vẫn như thường lệ treo lên nụ cười tươi tắn, tay vẫy vẫy với Trịnh quý phi, im lặng mà chào hỏi.
Trịnh quý phi bị nụ cười trên mặt nàng, cùng với động tác vẫy vẫy tay thu hút chú ý, không phát hiện cạm bẫy dưới chân.
Khi nàng đi qua trước mặt Mã Thiên Vũ, Mã Thiên Vũ không để lại dấu vết đá Guitar về phía chân nàng.
Trịnh quý phi chuẩn xác đạp phải Guitar.
Bàn chân kéo ra dây đàn Guitar, phát ra một tiếng vang thật lớn.
"Kéttttt ——"
Đinh tai nhức óc.
Đồng thời người của nàng cũng hoàn toàn nghiêng đổ về phía trước.
Phía trước, đúng là giường ngủ của Trần Vỹ Đình.
Trịnh quý phi trực tiếp đè lên người hắn.
Giấc ngủ của Trần Vỹ Đình nhẹ vô cùng.
Khi Trịnh quý phi còn đang đi tới đường mòn, ở một bên bụi chuối tây hắn đã tỉnh lại rồi.
Chỉ có điều không muốn rước lấy phiền toái, dùng sách lược quen thuộc bất biến ứng vạn viến của hắn, tiếp tục khò khò ngủ.
(bất biến ứng vạn biến: lấy bất động để đối phó với manh động)
Trịnh quý phi đi về phía giường hắn, hắn cũng biết rõ.
Đương nhiên, dụng ý của nàng hắn càng rõ hơn.
Đơn giản là muốn quyến rũ hắn và tố cáo Mã Thiên Vũ chứ sao.
Hắn chỉ cần giả vờ ngủ là được.
Nhưng, hắn vạn lần không ngờ, Mã Thiên Vũ lại nhắm vào Trịnh quý phi giở trò quỷ.
Tiếng dây đàn Guitar bị chặt đứt kia, làm hại hắn thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
Sau đó, liền có một thân thể nữ tử nhảy vào ôm ấp.
Hắn không muốn ở bại lộ chuyện biết võ công trước mặt mọi người, đành phải tùy ý để Trịnh quý phi áp xuống.
Nếu không, lấy võ công của hắn, đơn giản có thể tránh đi Trịnh quý phi, hoặc là nâng thân thể của nàng lên.
Loại ôm ấp này lại tuyệt đối không nhẹ nhàng a, Trần Vỹ Đình chưa bao giờ biết, một nữ nhân có thể đè hắn chật vật như thế.
Cánh tay trái cùng xương sườn phía trái đều đau nhức đau nhức.
Lần này, Trần Vỹ Đình không thể giả bộ ngủ nữa, đành phải ngồi dậy, đem Trịnh quý phi còn ở trên người hắn đang không biết làm sao đẩy ra.
Trịnh quý phi tuy trở thành quý phi đã hơn một năm, nhưng cũng chưa bao giờ tiếp xúc với Trần Vỹ Đình ở khoảng cách gần như vậy.
Trước mặt dung mạo Trần Vỹ Đình lay động, trong mũi lại ngửi thấy hơi thở mê người của hắn, toàn thân đều như muốn nhũn ra.
Chưa bao giờ biết, hoàng thượng lại làm lòng người rung động như vậy.
Cho tới bây giờ chỉ biết, hoàng thượng dáng vẻ anh tuấn.
Nhưng, hắn lại luôn luôn ngủ, hắn lười biếng, khiến tuấn mỹ cùng phong độ hoàn toàn bị che giấu.
Nếu so sánh với hắn, Lâm Thái Úy tính là cái gì a.
Aiz, nếu như có thể cùng Trần Vỹ Đình trường tương tư thủ, nàng cũng sẽ không cần liên quan gì đến Lâm Thái Úy.
(trường tương tư thủ: chắp tay bên nhau cho đến bạc đầu)
Trong đầu Trịnh quý phi mơ mơ màng màng ảo tưởng, ánh mắt mông lung nhìn Trần Vỹ Đình, hoàn toàn đã quên mình đang ở chỗ nào.
Đương nhiên, càng đã quên Mã Thiên Vũ còn đang ở phía sau nàng.
Bị Trần Vỹ Đình thúc, cũng đã quên mình phải dùng lực đứng vững.
Thân thể mềm nhũn, một chút cũng không có lực.
Trần Vỹ Đình đành phải lấy tay đỡ nàng, kêu lên: "Đại Luân".
Đại Luân hiểu được ý tứ của hắn, vội vàng chạy lên phía trước vài bước, đỡ lấy Trịnh quý phi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro