Chap 15: Chạy trốn!
"...Á.."- Tiếng hét long trời lở đất mang tên MẠC THỎ!! Vâng __ nó đạt tới 120 dB...Có điều không phải vì ngã sấp mặt bằng, cũng chẳng phải va lung tung sứt đầu mẻ trán....Mà là.. Có kẻ vồ phải thân nàng....Chiếc khăn tắm bung lụa không do dự rơi xuống đất!!
Cảm nhận khuôn mặt yên vị trên nơi mềm mại, hai mắt hé mở............... đập thẳng vô con ngươi là bờ vai trắng ngần.. Vâng chính xác là hôn lấy da thì người ta rồi..1s 2s...Đới Manh hoảng hốt nhận ra hai tay đã bám lấy eo người kia.....Một phát hiện điên rồ đó là cơ thể Mạc Hàn đang....-" Tôi...."- 3s..4s tiếp theo_ Mặt mũi tăng xông, chân tay luống cuống ngả gấp về sau.... Giây thứ 5..Đứng hình --Ánh mắt lại vô tình quét phải những chỗ không được phép. Đới Manh cố gắng đứng thẳng người lại, liền bắt gặp ánh mắt đầy sát khí. Không ai khác chính là Mạc Hàn - chủ nhân cơ thể mà cô vừa ngã vào.
Trong nháy mắt lấy lại thần trí, thì thân hình tuyệt tác cũng đã chớp nhoáng phơi bày trong mắt người kia. Nàng lấy tay che vội những chỗ cần che mà hét lên. -" ĐI RA!!"- Tóm lấy cánh nắm cửa đóng cái " RẦM".
Đới Manh hồn bay phách tán. Mặt cắt không còn giọt máu. Đứng như trời trồng trước cửa phòng tắm. -" SAO CÔ LẠI VÀO ĐÂY HẢ!!!?? ĐỒ BIẾN THÁI!!"- Sức công phá của âm thanh bên trong đủ làm Đới Manh run sợ. Chân tay bủn rủn đến rụng rời. Nhưng cô nào biết ai đó đang xấu hổ muốn độn thổ sau cánh cửa kia.
"Tôi.....Tôi....Tôi thật sự không cố ý!!"- cô ấp a ấp úng nói vọng vào trong. Hy vọng Mạc Hàn có thể nghe thấy mà tha mạng. -" Tôi... là tưởng em...em..đi... đâu mất....nên..nên..!"- Ôi tổ tiên ơi. Ngốc Manh muốn cắn lưỡi mà chết quá trời! Muốn giải thích mà không nói thành câu. Vừa rồi đúng là đã ba chân bốn cẳng chạy đi, nhưng sực nhớ ra là cô chưa kiểm tra phòng vệ sinh. Liền trở vào xem xét. Ai ngờ vừa vịn tới nắm cửa, cũng chưa có đẩy vào thì...Mạc Hàn lại ở đó chui ra. Theo quán tính Đới Manh bay thẳng vô thôi. Cái này vật lý chẳng chứng minh rồi sao. ?? Huhu. Cô đâu có biết! Không hề cố ý luôn.__Cơ mà tim Đới Manh đập dữ quá. Nó không nghe lời chủ nhân nữa rồi. Đến cả não vậy!! Nó thậm chí tua lại hình ảnh Mạc Hàn.... Aaaaa.... -" Đới Manh. Mày tỉnh táo lại ngay! Không được nghĩ!!! Không được nghĩ.!"- Có ai đó đang dập đầu kết thân với bức tường xanh ngọc.
Cảm giác có người sau lưng, đầu đỏ vội vã quay lại. Mặt đỏ hơn môi -" Tôi... Em.. Ah không...Tôi.."- Bao nhiêu chữ trong đầu bay hết thảy. Mạc Hàn kìa!! Chính xác là nàng. Đới Manh chết chắc rồi.-" TÔI THÀNH THẬT XIN LỖI EM!"- Bối rối thêm vài giây, cô gập người 90 độ đúng chuẩn dáng chào trong võ thuật. Nếu có giải dành cho người hành lễ giỏi chắc chắn phải trao giải nhất cho Đới Manh lúc này mới phải.
Thành thật mà nói, lẽ ra Mạc Hàn phải cảm thấy rất tức giận mới đúng! Tấm thân vàng ngọc của nàng lần đầu tiên lại bị người kia chiêm ngưỡng. Nhưng ở trong phòng tắm, nàng lại thấy rất xấu hổ - Toàn thân đỏ lên vì nóng cũng không biết do nhiệt trong phòng hay.... Vì vậy, vốn xác định phải tránh mặt thì hơn, mà giờ lại thấy tên ngốc nào đó đang bối rối y như lòng mình, còn nghe... Cái gì mà không được nghĩ? Quên đi...Vô lại.? Chẳng lẽ tên đầu xám đó bị thân thể của cô hớp hồn? Chỉ nghĩ vậy thôi, tâm tình Mạc Hàn đâm ra lại thích thú muốn trêu chọc người kia-" Này. Ngốc Manh!"- nàng gọi trong khi tên đó vẫn giữ tư thế bán mặt xuống đất. Rõ là không dám ngẩng lên nhìn Mạc Hàn mà.
Nghe tên mình được xướng lên bởi nàng, Đới Manh nuốt nước miếng rụt rè ngóc người lên. Ánh mắt vô định.. Thật không biết nhìn đâu.... Đúng hơn là không dám.
" Sao?? Thấy thì cũng đã thấy rồi!!"- Mạc Hàn cố ý nhìn lướt lại cơ thể đang mặc áo tắm, nửa kín nửa hở của mình. Đã được đà thì phải lấn tới. Nàng khoanh tay trước ngực. Ánh mắt xoáy sâu vào tâm can người kia.
"Tôi...Tôi không...!"- Đới Manh bất lực mở miệng, nhưng cô không thể nói dối điều mà cả hai đều biết được. Bặm môi chặt đến mức muốn bầm lại. Mặt đỏ căng đỏ tía. Đến cả hai tai cũng hưởng ứng theo. Nhìn không khác gì xúc xích lên lò....thịt bò lên đĩa__
" Cô định chối bỏ trách nhiệm sao???"- Mạc Hàn tiến một bước, khóe miệng nhếch lên không đem ý cười.
" Không phải!"- Đới Manh lắc đầu tới tấp. Người kia tiến một bước thì bản thân lùi một bước.
"Vậy sao lại không dám nhìn thẳng vào tôi?"- Một bước.... hai bước..rồi ba bước. Lưng ai đó đã dính vào tường.!! Mạc Hàn thong thả dùng hai tay khoá người kia lại bằng cách chống lên tường. Nụ cười nham hiểm không giấu vào đâu cho hết.
Trời ơi. Không phải Mạc tiểu thư muốn xử tử cô đấy chứ!! Cô còn trẻ, cô không muốn thăng thiên sớm vậy đâu! Sao tim đập ghê quá...Tức ngực quá đi thôi... Làm sao?? LÀM SAO BÂY GIỜ!! Não Đới Manh đi dạo rồi sao??????aaaaaa..........
Vài giọt nước trên tóc mái Mạc Hàn rơi xuống hõm cổ trắng ngần... Hơi thở Đới Manh lại càng không đều cho được. Hai người gần quá.!! Phải _quá gần rồi.. Gấp gáp cô làm dấu X trước ngực, cố nặn ra nụ cười thật thân thiện .-" Đừng... Mạc tiểu thư. Tôi thành thật không cố ý nhìn em. Không biết không có tội!! Ah không..."- Có người nói đến đây cứng họng, bắt gặp ánh mắt ai kia chăm chú lắng nghe không chút biểu tình....Có phải những lời vừa rồi nghe vô lại lắm không?? Như vậy chẳng khác nào làm việc xấu rồi chối bỏ. Đới Manh liền lắc đầu mạnh .-" Không phải vậy...Dù không cố ý nhưng tôi lỡ làm việc xấu rồi.!! Em muốn đánh muốn xử sao cũng được...!"-Cô gật đầu chắc nịch, không hiểu lấy đâu ra cái hùng hổ đó nữa, trong khi 15s trước còn lép kẹp như con gián bị xe cán, giờ lại mạnh mẽ thế này.-" Nhưng xin đừng giết tôi.!"- Đó!!!!!! Như vậy mới đúng là Đới Manh khí thái_ Không thẹn với trời cao đất thấp. Chỉ có lòng thẹn với Mạc Hàn thì không tài nào xóa được thôi. Đới Manh tự nhủ bản thân đáng chết!!
Mạc Hàn đang nghiêm túc nghe lời biện hộ từ phía người kia, thì một phen được coi hài vlive... Xem kìa. Đây là Đới Manh mà Mạc Hàn nàng biết sao? Muốn chối lại không chối. Nhận tội lại sợ án tử hình.!! Haha Đới Manh lúc lúng túng lại đáng yêu đến vậy ư?... Hôm nay, coi như nàng biết được một khía cạnh khác của tên đầu xám này. Èhem một tiếng kìm lại máu cười trong huyết mạch, Mạc Hàn rướn người lên-" Tốt. Nhưng tôi có nói là sẽ giết cô sao?"
"..."Bị hơi thở nóng phả thẳng vào tai, Đới Manh khẽ rùng mình. Không dám nhúc nhích, nhưng khẳng định da gà da vịt đã thay thế làn ra trắng trẻo vốn có.
" Tôi cho cô Nợ.!"- Biểu tình của tên đầu xám sao có thể qua mắt Mạc tiểu thư. Rất thoả mãn đó nha.!! Nàng cố tình nhấn mạnh chữ Nợ, âm thanh vẫn đều đặn lướt qua vành tai run rẩy kia. Mới đó mà Đới Manh đã xém không đứng vững rồi.-" Cô nhát gan quá đi. Thế này thì tán gái sao nổi.??"- Nàng vừa nói vừa đi tới bàn trang điểm, bỏ mặc tên kia vẫn đang bất động không biết trời trăng gì hết.
" NÀY....!"- Nàng quơ tay trước mặt đầu xám. Tên ngố này đứng đây 15 phút rồi. Sắp thành tượng đồng tưởng niệm đến nơi rồi. Mạc Hàn bặm môi cười thầm. Dù có phiền muội cũng làm nàng muốn cười được...
"Hả... ?!!"- Đới Manh ngơ ngác. Kiểu này là dấu hiệu ngáo đá thật rồi bà con ạ. Chữa liền thôi không nan y thì tỏi mất....
" Hả cái gì.? Cô định đứng đây tới bao giờ?"
" Tôi. Em không giận tôi nữa chứ? "- Được rồi. Cuối cùng, hồn đã hoàn với xác. Nhưng cô vẫn có cái gì đó áy náy trong lòng
" Ai nói không! Tôi nói cho cô Nợ mà!"- Mạc Hàn thản nhiên nhún vai. Dễ gì mà nàng tha cho. Giờ thì Mạc Hàn biết điểm yếu của tên này rùi nhé.
"..."- Chẳng biết nói gì nữa. Đầu xám chỉ khẽ gật đầu. Nhưng chợt nhíu mày khi thấy trên người Mạc Hàn là một bộ váy đen sang trọng-" Em định đi đâu? Sao lại ăn mặc thế này?"- Giọng không tự chủ mà hơi gắt. Đới Manh hôm nay quyết định để nàng ở nhà nghỉ ngơi không cần đi học. Tuy giờ đi cũng chưa muộn, nhưng ăn mặc kiểu này đến trường có hợp không chứ? Mặc vậy để lũ trai gái háu sắc ngắm đến mòn người ah!!!
"Mặc thế này thì sao chứ?"- Sắc mặt khó coi của Đới Manh làm đầu tím tò mò. Thái độ kia là sao chứ? Lẽ nào lần đầu thấy nàng mặc như vậy?? Mà cũng phải mới lấy nhau có mấy ngày, chỉ toàn đi học, nên mặc đồ đều khá nhẹ nhàng. Đới Manh thấy lạ cũng đúng, nhưng sao có vẻ hơi gay gắt rồi.!
"Nếu em định tới trường thì đâu cần diện cái váy đó. Đâu có hợp đâu!! Mà kể cả có ra ngoài cũng không được. Mặc thế này để người khác ngắm ah!...váy gì mà vừa ngắn lại vừa hở.... Dù sao thì em cũng thay bộ khác đi. Muốn đi tôi đi cùng em!"- Đới Manh tức ra mặt nha. Thậm chí bản thân còn không biết mình vừa nói ra hết suy nghĩ trong đầu luôn.
"Không phải cô đang ghen đó chứ?"- Nghe tên kia nói một thôi một hồi, Mạc Hàn cũng hiểu ra vẫn đề. Giác quan thứ 6 mách bảo cô: con người đầu xám có biểu hiện của triệu chứng ghen tuông, không thể sai được.!! Mà ghen chỉ có thể xuất phát từ một thứ tình cảm mà thôi......
---------------------------
Ờ....Ừm mik so sorry mọi người đổi được cái máy điện thoại một cái là chỉ toàn cắm đầu chơi game quên mất là còn chưa viết truyện xong. Từ bây giờ mik viết lại nhá :3
So so sorry ~TT~
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro