Chap 3: Let's go
Có lẽ Đới Manh đã ngủ say dưới sàn lạnh lẽo, còn Mạc Hàn lại trằn trọc không ngủ được. Chốc chốc nàng lại nhìn con người đang cuộn tròn, thỉnh thoảng run lên trong chiếc chăn dưới kia. Thế rồi nghĩ kiểu gì, nàng rón rén lấy thêm một tấm chăn nữa nhẹ nhàng phủ lên người Đới Manh. Mạc Hàn tự hỏi mình đang làm gì vậy? Rồi tự nghĩ ta đây là có lòng tốt, giúp đỡ người gặp nạn.....Chết với cái lý này của bả mất thui....
Nhưng thấy Đới Manh như ấm hơn không cựa quậy nữa, nàng bắt đầu thiu thiu vào giấc ngủ. Khổ nỗi trong phòng không có ghế sofa nên Đới Manh phải ngủ đất ...lại là chủ ý của ông bà Mạc.
Đới Manh thường dậy sớm đi thể dục, hôm nay cũng không ngoại lệ. Nhưng mở mắt ra là một căn phòng lạ lẫm, cô mới chợt nhớ ra mình đã kết hôn. Nhanh thật đấy!!!! Ngốc Manh cười ngố tự xoa xoa đầu mình. Lại thấy trên người có thêm tấm chăn lạ, cô tự dưng vui trong lòng. Để ý thấy Mạc Hàn vẫn còn say giấc, ngoài trời đã chiếu vào những tia sáng trên gương mặt nàng, mà những ngày trước đó cô chưa từng để ý kỹ. Nhìn nàng khi ngủ thật dịu dàng......Bất giác đưa tay lên vén sợi tóc rơi trên má Mạc Hàn, Đới Manh cảm thấy như lỡ một nhịp- nhịp tim ấy mà... Thôi phải đi vệ sinh cá nhân đã.
Xong xuôi, cô ngồi ngắm con người kia chừng nửa giờ mà vẫn không thấy dấu hiệu thức giấc. Đưa tay lên xem đồng hồ THÌ--- đã 8 giờ sáng.
"Haizzz. Không tính dậy sao?"- Định đợi Mạc Hàn dậy cùng đi thể dục cùng, mà mãi ai đó không chịu dậy làm cô ngao ngán. Đành đi một mình vậy.
Trước khi ra khỏi phòng, Đới Manh còn cố quay lại nhìn Mạc Hàn một lần nữa.
Chủ nhật----- ngủ là trên hết .... Châm ngôn ngày cuối tuần của Mạc Hàn����
Vừa đặt chân xuống cầu thang bà Mạc đã niềm nở. -"Chào con Đới Manh. Sao con dậy sớm vậy? Hôm nay chủ nhật, mà Mạc Hàn đâu?"
"Dạ. Chào ba mẹ. Con dậy đi thể dục. Mạc Hàn - cô ấy đang ngủ ạ"- Đới Manh lễ phép đi xuống cúi đầu nhìn Mạc Tuân ngồi đọc báo, còn vợ cắt trái cây đút cho nhau ăn. Thật chẳng dễ sống cho Đới Manh mà----trước đây ở nhà thì luôn bị tra tấn bởi viễn cảnh tình tứ của ba mẹ ruột, giờ lại được chiêm ngưỡng bầu trời lãng mạn của ba mẹ vợ.....Chắc phải lên dây cót cho bộ não không thì Ngốc Manh cũng sớm tổn thọ mất------
"Chắc đêm qua hai đứa mệt lắm hả? Đi mau rồi về ăn sáng nha con."- Đêm qua ông Mạc nghe thấy hết mà, lại còn cười gian nhìn cái mặt đỏ như trái gấc kia.- " Mình lên gọi Mạc Hàn dậy đi. Con bé này.!!!"- Mạc Tuân quay qua giục vợ.
"Để cô ấy ngủ thêm lát. Tý về con sẽ đánh thức ạ."- Đới Manh vẫn đỏ mặt nhìn hai ông bà, chuyện tối qua là cô cố tình mà. Dẫu ngại nhưng không nói cũng không sao, đằng này ba mẹ vợ thẳng thắn quá. Làm Ngốc Manh nhà ta không khỏi xấu hổ....
"Haha. Được rồi ! Vậy con đi đi."- Mạc Tuân tâm đắc nhìn cô.... Nó thương vợ nó đêm qua vận động nặng đây mà���.
"Ting tinh... Tinh tinh"- Tiếng chuông báo tin nhắn phá tan giấc ngủ đẹp đẽ của Mạc Hàn
"Tên đáng ghét nào không biết trời cao đất dày, dám đánh thức Mạc Hàn vào ngày đẹp trời này vậy hả"- nàng bực dọc với lấy điện thoại trên đầu giường.
Nhưng màn hình điện thoại tối om� không dấu hiệu của tin đến. Không phải của cô, vậy thì có thể là của ai nữa??? Trong phòng này ngoài cô còn có ai đâu......Đúng rồi chỉ có thể là của Đới Manh....chẳng phải hai người đã kết hôn và đêm qua cô còn ở đây. Vậy cô ta đâu rồi??? Nàng nhìn quanh thì chỉ thấy hai chiếc chăn đã được gấp gọn đặt ở góc giường.
"Ra là mày phá chị.."- Mạc Hàn nhìn chiếc phone đang yên vị trên tấm chăn, không hiểu sao cô không thấy bực bội nữa. Đáng yêu quá cơ...nói chuyện với cái điện thoại.- " Mà chủ nhân mày đâu rồi hả?. "- Nàng hơi hụt hẫng vì không thấy thân ảnh ai đó. Không phải bỏ chạy rồi chứ?
Cô vệ sinh cá nhân thật nhanh, rồi lao xuống hỏi mẹ.-" Mẹ ơi. Đới Manh đâu rồi ạ? Sớm dậy đã không thấy rồi! "����
"Giờ này còn sớm hả con gái?"- Bà nhìn cô, rồi liếc đồng hồ -8.30 am -" Đới Manh đi thể dục rồi. Mới đó đã nhớ rồi hả?"- Lại bảo không đi.���
"Con...con làm gì có chứ.!"- Bị đoán trúng tim đen, Mạc Hàn vờ quay ra với ba-" Ba. Mẹ bắt nạt con gái ba."- Ông Mạc chỉ biết cười trừ, bình thường ông sẽ dỗ khéo còn gái diệu nhưng hôm nay lại không nói không rằng, mắt vẫn dán vào tờ báo,..........chứ biết bênh bên nào..�����
"Con về rồi thưa ba mẹ."- Trời ơi....Đới Manh về đúng lúc quá, hoàn thành chiến tích giải vây cho ba vợ ����
"Aha.....con rể..con về đúng lúc quá. Ăn sáng thôi."- Ông Mạc lau tau chạy lại kéo tay Đới Manh vừa kịp tháo đôi giày Gucci. Nhìn mặt sướng không khác gì vớ được vàng.
"Vâng. Con rửa tay rồi lên gọi Momo dậy cùng ăn ạ."- Bị ba vợ kéo một mạch xuống bếp, Đới Manh lại vòi nước rửa tay mà không kịp nhìn thấy Mạc Hàn đang nhăn nhó ở phòng khách. Bệnh sạch sẽ con nhà hàng đây mà. Nhưng vẫn nhớ là trước khi đi bảo khi về sẽ gọi vợ dậy.... Nói không phải khoe chứ!! Thế mới biết cô là người giữ lời như thế nào mấy chế ạ.
"Con bé dậy rồi. Haha..Mạc Hàn vào ăn đi con."- Ông Mạc hướng giọng qua phòng khách, tiện thể quay qua nhìn vợ trìu mến kiểu ##Anh không có bênh con nha, tối đừng cho anh xuống đất...��..#
Nghe Mạc Tuân nói làm Đới Manh giật mình quay lại, thấy vẻ mặt cô có gì không đúng. Nhìn như đang giận dỗi vậy! Cô gãi đầu nhìn ba mẹ vợ dò xét. Nhận được cái nháy mắt từ bà Mạc....đúng là giận dỗi.
"Em khó ở chỗ nào sao? Vào ăn sáng thôi."- Trước mặt ba mẹ Đới Manh tỏ ra tình tứ ôm eo Mạc Hàn, làm cô một phen giật mình. Có điều, theo nàng là diễn thôi có cần thật quá không vậy!!! Lại làm tim cô hụt một nhịp rồi....Ánh mắt của Ngốc Manh chân thành quá rồi.
Nhưng mà.... Em....là sao.???...-"Cô làm cái trò gì vậy. Em sao? Ai cho cô gọi vậy??"- mặt nàng đỏ hơn quả ớt, thì thầm bên tai cô. Vừa ôm eo lại còn dở cái giọng thân mật ra nữa...Làm sao nàng không rùng mình cho được...uhuhu.
"Chẳng phải tối qua ai kêu....Em đau sao?"- Đới Manh cố nhấn mạnh hai chữ " Em đau" bên tai nàng. Còn nàng bị cô bắt thóp thì cứng họng, mặt đã đỏ lại càng đỏ thêm.
"Mình vào thôi không ba mẹ đợi."- Mạc Hàn cũng không vừa, nàng kéo Đới Manh lại gần hơn phả hơi thở vào mặt cô. Hương hoa đượm vị ngọt của dâu tây hối thẳng vào mặt khiến cô lạnh sống lưng trước sự quyến rũ của con người kia.
Hai vợ chồng lâu năm nhìn đôi trẻ tình bể bình mà lấy làm vui sướng, liền kêu đôi vợ chồng son lại ăn sáng. Bữa ăn vui vẻ diễn ra nhưng đâu hay một cơn sóng ngầm mang tên Mạc Hàn....
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro