Chương 15 - Năm người cùng chạy trốn
Tất cả mọi người giật mình, cuối cùng Đỗ Hải Đăng phản ứng nhanh nhất, định lao đến cửa ban công để ngăn lại. Nhưng khi anh vừa nhấc chân lên, vị khách không mời bên ngoài lại tiếp tục dùng sức, nhắm đúng vị trí mặt kính vừa rồi mà đập mạnh thêm một lần nữa!
Rắc!
Vết nứt trên tấm thủy tinh từ một góc nhỏ lan ra toàn bộ bề mặt.
Mọi người trong phòng đều hít sâu một hơi. Đức Phúc chậm rãi rút kiếm, Vũ Thịnh và Hải Đăng đã thủ sẵn dao nhỏ trong tay, trong khi Hoàng Hùng vung mạnh chiếc quạt của mình.
Lần thứ ba.
Rầm ——
Tấm kính hoàn toàn vỡ vụn, rơi tung tóe khắp nơi.
Những mảnh thủy tinh lớn nhỏ khác nhau cắm vào mặt vị khách không mời, nhưng hắn dường như không cảm nhận được. Nhìn thấy chướng ngại đã biến mất, hắn lập tức lao vào!
Mặc dù kính chưa rơi hết, vẫn còn vài mảnh bám lại trên khung cửa, nhưng người kia chẳng quan tâm, cứ thế lao bừa vào khiến các mảnh vỡ bay tung tóe khắp nơi.
Đỗ Hải Đăng đứng gần nhất, chỉ kịp nghiêng đầu tránh đi. Một mảnh thủy tinh sắc nhọn lướt qua sát má anh. Khi quay lại, vị khách không mời đã đứng ngay trước mặt!
Hải Đăng định dùng dao, nhưng đối phương đã áp sát quá nhanh, khiến anh không kịp nhấc tay phản công.
Chuyện xảy ra chỉ trong chớp mắt, một luồng gió đen từ phía sau ào tới. Một cú đá xoáy nhắm thẳng vào mạn sườn của kẻ xâm nhập!
Tên khách kia, với thân hình có vẻ yếu ớt, không thể chịu nổi đòn này. Hắn bị đẩy mạnh về phía bàn làm việc, đập cả nửa người trên xuống bàn!
Ai nấy đều nghĩ rằng cú đập này sẽ khiến hắn gục tại chỗ, nhưng không ngờ hắn lại lợi dụng lực quán tính. Cả người bật dậy, giống như chuồn chuồn lướt nước, lướt qua mặt bàn, thực hiện một cú xoay người 180 độ không thể tin nổi, rồi đứng vững trở lại.
Toàn bộ quá trình diễn ra mượt mà, không chút gián đoạn.
"Mẹ nó, là người hay rắn vậy..."
Sự linh hoạt đến khó tin này khiến Lê Trung Thành, Vũ Thịnh và Đức Phúc sững sờ.
Đỗ Hải Đăng và Huỳnh Hoàng Hùng dường như đã đoán trước. Một người tung cú đá dài mạnh mẽ vào ngực đối thủ, người kia nhanh chóng lao tới, dùng quạt đỏ che mặt kẻ địch, đồng thời đè cả cơ thể lên trên hắn.
Kẻ xâm nhập nắm chặt lấy cánh tay của Hoàng Hùng, dường như muốn kéo chiếc quạt ra hoặc cố giữ thăng bằng.
Tuy nhiên, Huỳnh Hoàng Hùng không cho hắn cơ hội. Cậu không hề cố giữ thăng bằng, chỉ tập trung lao tới phía trước!
Ầm!
Tên khách không mời ngã ngửa ra đất.
Hoàng Hùng nhanh chóng ngồi lên người hắn, không biết từ lúc nào đã có một chiếc đũa kim loại màu bạc trong tay.
Ánh kim loại lóe lên sắc lạnh!
Tay trái cậu bung chiếc quạt, tay phải đâm thẳng chiếc đũa vào mặt kẻ địch. Động tác của cậu nhanh đến mức khiến người xem chỉ kịp trố mắt.
Kẻ xâm nhập như con ếch bị đóng đinh xuống đất, cả người co giật, run rẩy, thậm chí cố gắng mấy lần để vùng dậy. Nhưng Hoàng Hùng đã ghì chặt hắn xuống, chiếc đũa vẫn găm chắc không buông.
Đỗ Hải Đăng thấy thế lập tức bổ sung ngay một nhát dao, kết thúc tất cả!
Cùng lúc đó, Đức Phúc và Vũ Thịnh chạy vội đến ban công, cuống cuồng kéo tấm ga giường mà họ dùng làm dây leo lên.
Cuối cùng, vật cản chết người được thu lên an toàn.
Vị khách không mời giờ đây đã hoàn toàn trở thành một thi thể.
Ngoại trừ ngày đầu tiên khi vừa tỉnh dậy đã phải vật lộn với zombie, sau đó Lê Trung Thành hầu như không còn phải đối mặt trực diện với những tình huống nguy hiểm như thế nữa. Phần lớn thời gian cậu ta chỉ trốn trên ban công, lén nhìn xuống dưới. Cảnh tượng thường thấy là zombie bao vây và tấn công những bạn học đi lạc, hoặc các bạn học nhảy lầu tự vẫn rồi bị zombie cắn xé. Tất cả đều là những màn tàn sát một chiều đầy kinh hoàng.
Chạy trốn – đó là điều duy nhất mà Lê Trung Thành tin rằng mình có thể làm để đối mặt với bọn zombie.
Dù cậu ta từng thử dùng tay không đẩy một con ra ngoài cửa, nhưng tất cả chỉ dừng lại ở việc ngăn chặn tạm thời.
Mà bây giờ, bốn người bạn vừa từ dưới đất leo lên ban công đã cho cậu một câu trả lời hoàn toàn mới.
Thì ra những con quái vật kinh khủng đó vẫn có thể bị đánh bại, miễn là giữ được sự bình tĩnh và phối hợp ăn ý. Phân công rõ ràng: người xông lên đối đầu trực diện, người cao ráo với đôi chân dài sẽ tấn công từ bên hông, kẻ quan sát theo dõi mọi động tĩnh, và người có đầu óc khéo léo thì đảm nhận vị trí yểm trợ phía sau.
"Các cậu không phải bạn học của tôi đâu, các cậu chính là liên minh báo thù rồi còn gì..." Lê Trung Thành cảm thán. Nếu không vì tình huống không phù hợp, cậu ta thật sự muốn vỗ tay tán thưởng bốn người trước mặt.
Đức Phúc, trong lúc cuộn lại tấm ga giường đã cứu mạng nhưng cũng gây rắc rối cho bọn họ, liền hào hứng tuyên bố: "Vậy tôi muốn làm Iron Man!"
Lê Trung Thành bật cười, thật lòng đáp: "Với bộ dáng nghiêm túc đến mức gây áp lực tinh thần như cậu, phải làm Captain America mới hợp."
Vũ Thịnh đầy phấn khích chen vào: "Thế còn tôi thì sao? Tôi là ai?"
Với mỗi nam sinh, trong lòng đều mang một giấc mơ anh hùng. Lê Trung Thành hào phóng hỏi lại: "Cậu có sở trường gì đặc biệt không?"
Vũ Thịnh suy nghĩ một lát, rồi đáp: "Là phú nhị đại có tính không?"
Lê Trung Thành vỗ mạnh vai cậu ta: "Vậy thì Iron Man!"
Đỗ Hải Đăng liếc qua một cái, không nói gì.
Lê Trung Thành lập tức chỉ định: "Còn cậu, với khả năng leo trèo như đi trên đất bằng, chắc chắn là Spider-Man!"
Lúc này, Huỳnh Hoàng Hùng – vẫn đang ngồi trên xác của con zombie khi nãy – ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy mong đợi.
Lê Trung Thành nhìn qua dáng vẻ của Hoàng Hùng: gầy gò, không vũ khí, không cơ bắp, còn đang vật lộn với xác chết dưới thân. Cậu bật cười: "...Black Widow?"
Huỳnh Hoàng Hùng nghe xong thì vô cùng bất mãn, trừng mắt nhìn cái xác dưới thân mình. Nhưng ngay khi nhận ra bàn tay mình đã nhuốm đầy máu, cậu đột nhiên cảm thấy choáng váng, cảm giác giống như.... người sắp ngất khi thấy máu!
So với những lần trước, Hoàng Hùng giờ đây chỉ cảm thấy buồn nôn chứ không còn nôn mửa nữa. Cậu nghĩ rằng nếu phải đối mặt thêm vài lần nữa, có lẽ mình thậm chí có thể xử lý xác chết như nhai một miếng chân gà.
Cửa kéo trên ban công chỉ khép hờ, gió ùa qua khe cửa thổi vào lạnh buốt.
Năm người bạn học quấn chăn, mặc áo lông dày, động tác đồng nhất ngồi xổm trên mặt đất, tay luồn vào trong cổ tay áo để giữ ấm, vây quanh một cái xác thây ma mà nghiên cứu.
Thoạt nhìn, khung cảnh chẳng khác nào những cụ ông tụ tập xem cờ tướng bên đường vào mùa đông giá rét.
"Tiến hóa?" Vũ Thịnh nghĩ đến khả năng đầu tiên.
Đức Phúc vẫn còn nghi ngờ: "Lúc chúng ta thu dây ga giường, không có ai khác leo lên. Chẳng lẽ zombie cũng tiến hóa, và còn phân chia kẻ học dốt với học bá? Hơn nữa, cú đá của Hoàng Hùng vừa rồi, các cậu cũng thấy mà – cơ thể nó mềm mại và linh hoạt đến bất thường, sao lại tiến hóa nhanh đến thế?"
Huỳnh Hoàng Hùng cẩn thận gỡ từng mảnh thủy tinh vỡ khỏi mặt con zombie, nheo mắt nhìn kỹ một lúc lâu, rồi khẳng định: "Thôi Mạnh Hàm, khoa vũ đạo, học viện Nghệ thuật."
Đỗ Hải Đăng buông một câu bình phẩm: "Vô liêm sỉ, chỉ biết chăm chăm chú ý đến ngoại hình người khác"
Ba người còn lại hoàn toàn không hiểu gì, nhìn nhau ngơ ngác.
Vũ Thịnh thắc mắc: "Mặt đã nát như vậy mà vẫn nhận ra được sao?"
Lê Trung Thành tò mò: "Hai người các cậu còn biết cả sinh viên nghệ thuật à?"
Đức Phúc gật gù: "Không chỉ biết, còn gắn cả nhãn 'người tốt' cơ đấy."
Huỳnh Hoàng Hùng và Đỗ Hải Đăng nhìn nhau một cái, sau đó nhanh chóng quay mặt đi.
Cuối cùng, Hoàng Hùng nói mơ hồ: "Chỉ là... từng quen qua một hội chụp ảnh thôi."
Lê Trung Thành và Đức Phúc nửa tin nửa ngờ, nhưng chuyện này không phải trọng tâm, họ cũng không hỏi thêm.
Vũ Thịnh dường như hiểu ra, cậu cảm thấy Hoàng Hùng không có ý nói dối. Hội nhiếp ảnh gì đó nghe qua đã thấy toàn những người yêu cái đẹp.
Mặc dù có nhiều chuyện khó nói, nhưng tất cả đều đã thuộc về quá khứ, kể từ khi Thôi Mạnh Hàm bị biến đổi thành thây ma.
"Hắn học vũ đạo, cơ thể vốn dĩ linh hoạt hơn hẳn chúng ta. Có khi không phải là tiến hóa, mà chỉ là khác biệt về thể chất," Đỗ Hải Đăng đưa ra một giả thuyết khác.
Lê Trung Thành nhanh chóng hiểu ý: "Ý cậu là, sau khi nhiễm virus, sự biến đổi vẫn dựa trên điều kiện cơ bản của từng người?"
Đỗ Hải Đăng gật đầu: "Virus làm suy giảm trí tuệ, khiến cơ thể cứng nhắc và không cảm nhận được đau đớn, nhưng mức độ biến đổi có thể giống nhau hoặc gần như nhau. Ví dụ, nếu hai thây ma bị giảm tốc độ đi 30%, thì sự khác biệt tốc độ ban đầu của họ vẫn tồn tại sau khi biến đổi."
Vũ Thịnh vẫn chưa hoàn toàn tin: "Có khác biệt về thể chất thì tôi hiểu, nhưng không đến mức một con chẳng leo nổi dây thừng, còn con khác lại bò lên dễ dàng như vậy. Sai biệt này lớn quá, tôi vẫn nghiêng về tiến hóa hơn."
Huỳnh Hoàng Hùng đồng tình với Đỗ Hải Đăng, đứng dậy làm minh họa. Cậu dang hai chân, cúi lưng và cố với tay xuống đất, cuối cùng ngón tay chỉ chạm tới mặt đất một chút. "Nhìn đi, tôi chỉ với tới đây thôi."
Vũ Thịnh không tin, cũng thử làm theo. Kết quả là ngón tay cậu ta chỉ chạm đất nửa đốt.
Lê Trung Thành thấy thú vị, cũng thử, và bàn tay của cậu đặt hẳn xuống đất: "Haha, tôi còn dẻo hơn các cậu!"
Đức Phúc lườm: "Chân ngắn thì dẻo là đúng rồi."
Lê Trung Thành đen mặt: "Cậu giỏi thì làm đi!"
Đức Phúc nhún vai, chấp nhận thách đấu. Cậu ta cúi lưng, cố gắng với xuống đất, nhưng cuối cùng ngón tay chỉ tới được đầu gối.
Đức Phúc không cam tâm, cố sức lần nữa, nhưng...
Rắc!
Đỗ Hải Đăng: "......"
Vũ Thịnh: "......"
Lê Trung Thành: "......"
Huỳnh Hoàng Hùng: "Tôi hình như nghe thấy tiếng chuyển động của xương khớp..."
Cuối cùng, Vũ Thịnh cũng phải thừa nhận rằng sự khác biệt giữa người với người là rất lớn. Tuy nhiên, điều này không đủ để chứng minh khả năng leo trèo của zombie là khác biệt thể chất chứ không phải tiến hóa.
Lê Trung Thành cảm thấy rối rắm, bèn cầm dây ga giường chạy ra ban công, rồi thả dây xuống lần nữa.
Bốn người còn lại hoảng hốt chạy theo.
Dây ga giường đã gần chạm đất, và khi Lê Trung Thành gọi lớn: "Tới đây nào!", hơn hai mươi con zombie lập tức vây lại. Chúng liên tục cào cấu dây nhưng không thể nào nắm được.
Lúc đầu, Lê Trung Thành chỉ quan sát xem có thây ma nào bò lên được không. Nhưng dần dần, cậu bắt đầu đung đưa dây, thậm chí cố tình quất dây vào mặt chúng.
Zomebie bị kích thích, càng lúc càng điên cuồng hơn, thậm chí có con nhảy lên để bắt dây.
Huỳnh Hoàng Hùng nhìn cảnh này, bỗng nhớ ra điều gì: "Cậu đang thí nghiệm hay chơi trêu mèo đấy?"
Lê Trung Thành cũng ngớ người, nhưng quyết định kéo dây lên vì thí nghiệm đã kết thúc. Dù vậy, cậu ta vẫn tỏ ra tiếc nuối: "Hồi trước tôi cũng hay chơi thế này với đám mèo nhà tôi..."
Bốn người bạn lập tức đổi đề tài, không muốn biết thêm về quá khứ với mèo của Lê Trung Thành.
Đức Phúc kết luận: "Về cơ bản, chúng ta có thể xác định rằng đó là khác biệt về thể chất. Nói cách khác, nếu đánh trực tiếp, chúng ta vẫn có cơ hội thắng."
Vũ Thịnh tiếp lời: "Một chọi một thì còn được, nhưng nếu là chiến thuật biển người, chắc chắn chúng ta sẽ thua."
Huỳnh Hoàng Hùng gật gù: "Vậy nên không thể đối đầu trực tiếp. Chúng ta cần nghĩ cách dụ chúng đi nơi khác, mới có cơ hội chạy trốn."
Đỗ Hải Đăng đề nghị: "Dương đông kích tây?"
Lê Trung Thành: "Ủa khoan đã, từ từ, các cậu vẫn chưa từ bỏ ý định sao?"
Bốn người nhìn về phía Lê Trung Thành, im lặng, ánh mắt bình thản nhưng kiên định.
Lê Trung Thành dần mất khí thế, giọng yếu đi rõ rệt.
Huỳnh Hoàng Hùng hỏi: "Cậu không phá vòng vây, lương thực còn cầm cự được mấy ngày?"
Lê Trung Thành cúi đầu, nước mắt chực trào, giọng nói đầy chua xót: "Đến trưa nay là hết sạch rồi..."
Thủ vững một thành cô lập không phải không thể, nhưng một nơi vừa cạn đạn dược vừa hết lương thực, cố gắng bám trụ thì chỉ có chờ chết mà thôi.
Sau một hồi bàn bạc rối rắm, bầu trời cũng dần tối lại. Năm người rúc vào ký túc xá trống gió, áo bông và áo lông đã không đủ giữ ấm, đành quấn thêm chăn bông. Những ai không đủ chăn phải ngồi sát vào nhau để giữ ấm, tiếp tục thảo luận kế hoạch phá vòng vây lần thứ hai.
"Dương đông kích tây là một cách," Lê Trung Thành nói, giọng đã quen với việc tính toán từng chi tiết, "Chúng ta có thể dùng điện thoại, đặt chế độ phát nhạc đúng giờ rồi ném ra xa để thu hút lũ thây ma. Khi chúng bị thu hút hết, chúng ta sẽ chạy. Nhưng có một vấn đề: lũ biến dị không chỉ nghe được mà còn nhìn được. Nếu chỉ cần một con nhìn thấy chúng ta, trong tích tắc, cả bầy thây ma sẽ ùa tới."
Đỗ Hải Đăng nheo mắt, trầm ngâm: "Vậy thì chọn thời điểm chúng không thể nhìn thấy chúng ta."
Bốn người còn lại nhìn nhau: "...Ừm."
Đêm ấy lạnh cắt da.
Chăn bông được treo ở cửa kéo để chắn gió, năm người, người ngồi, người nằm, người vịn lan can làm vài động tác kéo cơ, không ai có thể ngủ được.
"Nhìn cái này xem!" Lê Trung Thành lục lọi được một món vũ khí vừa giống dao lại không giống dao, ánh mắt sáng rỡ, "Đây chính là loại dao tam giác quân dụng mô phỏng hàng cao cấp!"
Vũ Thịnh giơ tay: "Xin hỏi mô phỏng hàng cao cấp thì chính hãng được bao nhiêu phần trăm?"
Lê Trung Thành lắc đầu, vẻ mặt già đời: "Đừng nghi ngờ tay nghề của hàng nhái, cậu khen một câu, nó trả lại cậu cả kỳ tích."
Huỳnh Hoàng Hùng ngồi thổi nước sôi để làm nguội, dội lên mặt một chút như thể để sát trùng, nhưng có hiệu quả hay không thì cũng chẳng rõ, chỉ là chút an ủi tâm lý.
Lê Trung Thành nhìn một hồi, không nhịn được khen: "Vũ khí này... nhìn rất ngầu!"
Đỗ Hải Đăng lại chú ý vào phần dưới đáy bồn nước sôi: "Cái đũa này ở đâu ra?"
Huỳnh Hoàng Hùng đáp: "Nhặt ở nhà ăn..."
Đức Phúc: "Nhà ăn không phải toàn đũa gỗ sao?"
Hoàng Hùng: "Trên tầng hai, chỗ đồ ăn Hàn Quốc đặc biệt."
Hải Đăng không biết nên nói gì thêm. Nhưng phải công nhận, chiếc đũa này rất thực dụng, một khi đã đâm là chuẩn hơn cả dao.
Sáng hôm sau, bảy giờ, trời vẫn âm u.
Mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ thiếu... sương mù.
Như thể ông trời cũng muốn ban cho họ một lối thoát, buổi sáng hôm đó hoàn toàn không có gió. Ánh sáng mặt trời yếu ớt, dù trời đã sáng hẳn nhưng vẫn âm u, chỉ còn một màn sương xám mịt mù phía trước.
Ngày thứ năm bị thây ma bao vây, họ sắp mạo hiểm.
"Chuẩn bị xong cả chưa?" Đỗ Hải Đăng hỏi.
Mọi người đồng thanh: "Rồi!"
Hải Đăng gật đầu: "Lấy điện thoại ra hết đi."
Chỉ trong chớp mắt, năm chiếc điện thoại đã được đặt trên bàn: Vũ Thịnh dùng iPhone, Hải Đăng cũng vậy, Đức Phúc xài Samsung, Lê Trung Thành dùng Huawei, còn Hoàng Hùng thì Oppo.
Vũ Thịnh nói: "Tôi nghĩ Huawei bền hơn đấy."
Lê Trung Thành phản bác: "Quá khen! Tôi nghĩ iPhone vẫn mạnh hơn."
Đức Phúc xen vào: "Hàng Trung Quốc thực ra cũng khá tốt..."
Hoàng Hùng thở dài: "Điện thoại của tôi mở được năm phút là sập nguồn, nhưng thời khắc quyết định sẽ có ích!"
Hải Đăng không tham gia tranh cãi, lặng lẽ cầm lấy chiếc iPhone của Vũ Thịnh mà không do dự.
Vũ Thịnh đau lòng, phản đối: "Sao lại chọn của tôi! Cậu cũng dùng iPhone mà, sao không ném của mình?"
Ba người còn lại nhanh chóng thu điện thoại của họ về. Hải Đăng bình thản nhìn Vũ Thịnh, nói: "Điện thoại của cậu có lớp vỏ chống sốc."
Lý do quá hợp lý, Vũ Thịnh đành câm nín.
Hai mươi phút sau, năm người, mỗi người mang theo túi đồ, vũ khí, và cả sự quyết tâm, leo xuống từ ban công tầng bốn. Bốn người đã an toàn đáp xuống mái hiên tầng một. Bên dưới chính là mặt đất, chỉ cần nhảy xuống là có thể chạy trốn, nhưng chưa phải lúc.
Đỗ Hải Đăng vẫn đang ở ban công tầng hai, cúi người xuống mức thấp nhất, cố gắng đưa điện thoại xuống gần mặt đất, bật nhạc, khóa màn hình, rồi ném mạnh xuống đất.
Sương mù dày đặc, tầm nhìn chỉ khoảng hai mét. Bốn người ở dưới không thể nhìn rõ Hải Đăng, chỉ biết nôn nóng chờ đợi.
Cuối cùng, một giai điệu vang dội, như xé toạc màn sương mù nặng nề, vang vọng cả bầu trời:
"Nhìn xung quanh nơi đây xem
Know we burn the whole crowd
Kêu to lên tụi anh tít ở trên cao
Hơi nhanh sao mà em muốn anh slow down
'Cause we're 'bout to go down, 'bout to go down
Yeh anh phải walk walk walk walk walk walk (à há)
Walk walk walk walk walk walk walk (à há)
Walk walk walk walk walk walk walk (à há)
Walk walk walk walk walk walk walk (à há)"
Âm nhạc vừa vang lên chưa được hai câu, giữa màn sương mù đã xuất hiện vô số bóng dáng, tất cả đều lao về phía cuối dãy ký túc xá!
Trên mái hiên, bốn người giật mình, đồng loạt thốt lên trong đầu: "Bài này không chỉ lũ thây ma, ngay cả bọn mình nghe xong cũng thấy muốn nhảy lên!"
Chẳng mấy chốc, Hải Đăng đã chạy trở lại mái hiên, hội họp cùng mọi người.
Sương mù tuy che khuất tầm nhìn của đám thây ma, nhưng đồng thời cũng khiến Hoàng Hùng và cả nhóm khó quan sát. Trước mắt chỉ là một màn xám mịt, không ai dám chắc liệu phía trước thực sự an toàn hay vẫn còn kẻ biến dị đang ẩn nấp.
"Đi hướng nào?" Huỳnh Hoàng Hùng gần như thì thầm, dùng toàn hơi mà phát âm.
Đến nước này, dù không có lối thoát, họ cũng phải đi.
Đỗ Hải Đăng vừa định gật đầu thì đột nhiên nhìn thấy dưới mái hiên, từ bao giờ đã xuất hiện một con thây ma biến dị không mặt, lảo đảo tiến lại gần!
Phần lớn thây ma biến dị đều có tứ chi tàn tật, nhưng loại không mặt này lại là loại đáng sợ nhất. Khi bị thây ma khác cắn xé, phần mặt là nơi đầu tiên bị ăn, một số người chết ngay lập tức, nhưng một số khác lại biến dị trong quá trình bị ăn, cuối cùng trở thành "thây ma không mặt."
Những người còn lại cũng trông thấy nó. Tâm trạng vốn đang đầy hy vọng lập tức bị bao phủ bởi nỗi sợ hãi.
Không còn thời gian để tự hỏi vì sao nó không bị âm nhạc thu hút. Điều cấp bách nhất bây giờ là làm sao đối phó với nó. Đánh bại một con thây ma thì không khó, nhưng nếu trong quá trình chiến đấu gây ra tiếng động, sẽ thu hút thêm những con khác, và đó mới là mối nguy thực sự!
Vũ Thịnh chỉ về phía trước, cố gắng thì thầm: "Nó không có mắt, không nhìn thấy gì. Chúng ta lách qua đi..."
Đỗ Hải Đăng mím môi thành một đường thẳng. Nếu tránh được thì đương nhiên là tốt nhất, nhưng khoảng cách giữa họ và con thây ma này quá gần. Dù nó không thấy, họ cũng phải đảm bảo không phát ra bất kỳ âm thanh nào. Nhưng vấn đề là...
"Tụi nó vẫn còn nghe được." Hoàng Hùng nhắc lại vấn đề cốt lõi.
Trước đây họ từng đối đầu với một con thây ma không mặt. Việc nó không nhìn thấy không hề là lợi thế, và trận đấu đó kết thúc trong thất bại.
Âm nhạc bất cứ lúc nào cũng có thể dừng đột ngột. Họ không còn nhiều thời gian để do dự. Liệu lần này có phải tiếp tục đối mặt trực diện và lặp lại sai lầm trước đây?
Trong khoảnh khắc bế tắc, Lê Trung Thành bỗng nhiên lên tiếng, giọng đầy tự tin: "Nó sẽ không nghe thấy chúng ta."
Bốn người đồng loạt quay đầu nhìn anh.
Lê Trung Thành không nói thêm lời nào, nhanh chóng rút từ trong ba lô ra một món "bảo bối" – nửa bình xịt chống muỗi sixgod.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro