Chương 42 - Đoàn kết hợp tác

Khương Hoàn Mỹ vốn thông minh lanh lợi, đến giờ cơm chiều đã có thể nắm vững kha khá lửa lò. Dù vẫn còn lóng ngóng, nhưng rốt cuộc cũng bày biện được hai món mặn một món canh, khiến đám nam sinh lớp võ sinh 1 cảm động rưng rưng. Chẳng biết có phải được khích lệ không, mà dưới sự "phát huy vượt bậc" của Khương Hoàn Mỹ, kỹ thuật nấu cơm của cô cũng tiến bộ không ngừng, chẳng những không còn sống sượng, mà thậm chí còn dẻo thơm, mềm mại vừa miệng.

Thịt thăn xào chua ngọt khai vị, hương vị chua ngọt.

Thịt kho tàu mặn mà, đậm đà, được nêm nếm gia vị vừa vặn.

Canh bí đao nấu tôm trong veo, thanh mát.

Bát cơm tẻ trắng ngần, hạt dẻo thơm, được thưởng thức cùng chiếc bánh bao mềm mại đầy hương vị. Tuy nhiên, dưới sự "nài ép" của Trung Thành - một người vốn chỉ chuộng mì phở - bữa cơm đơn sơ đã phải bổ sung thêm một chiếc bánh bao đông lạnh vội vã được hâm nóng trong nồi cơm điện. Thế nhưng, đó vẫn là một bữa ăn trọn vẹn và đáng nhớ!

Tám người quây quần bên mâm cơm, chưa kịp động đũa đã ngất ngây trong hương thơm lan tỏa. Hương thơm này không chỉ từ thành phẩm mà còn từ quá trình nấu nướng, khi lửa lớn xào nấu, hương vị lan tỏa khắp nơi, đến giờ vẫn chưa tan, kích thích mạnh mẽ đến vị giác của mọi người.

"Mấy cậu không định phát biểu gì à, tôi khai chiến đây?" Vũ Thịnh nuốt nước miếng ừng ực, không thể nhịn được nữa, đôi đũa trong tay suýt chút nữa tự bay đi gắp thức ăn.

Lê Trung Thành hự một tiếng, cắn một miếng bánh bao thật to, vươn đũa gắp liền ba cọng miến, chưa kịp để mấy bạn chớp mắt, lại gắp một miếng thịt thăn to tướng, tốc độ tay nhanh đến mức phi thường.

Vũ Thịnh cạn lời, đáng lẽ cậu không nên hỏi thừa!

Có tấm gương sáng, mọi người cũng không khách sáo nữa, mười sáu chiếc đũa ngươi tới ta đi, trên dưới tung bay đấu đá vui vẻ, ăn uống no say.

"Cộp."

Ăn được nửa chừng, tốc độ mọi người cơ bản đã chậm lại, hàm cũng mỏi nhừ, vì thế căn bếp dần im ắng. Tiếng động trầm vang này bỗng trở nên đặc biệt rõ ràng.

Tất cả lũ "tiểu quỷ" đang ôm bát cơm đều cứng đờ.

"Cộp, cộp."

Lại thêm hai tiếng!

Huỳnh Hoàng Hùng bỗng đứng dậy, vài bước chạy đến cửa sổ phía tây, lặng lẽ vén màn sáo hé một khe nhỏ, rón rén nhìn ra ngoài.

Cậu đã chuẩn bị sẵn tinh thần đối diện với cảnh tượng dữ tợn, không ngờ ngoài cửa sổ lại chẳng có con zombie nào, chỉ có một củ cải trắng trông quen thuộc, được xâu vào sợi dây thừng bện từ mấy lớp túi nilon, đang theo sợi dây đong đưa, "hôn" từng cái lên cửa sổ của họ.

Màn đêm vừa buông, ánh đèn dầu hắt ra từ cửa chớp, trong bóng tối, củ cải trắng được bao phủ bởi một vầng sáng quỷ dị.

Hoàng Hùng thả lỏng thần kinh căng thẳng, có chút cạn lời mà chui vào sau màn sáo, hé khung cửa sổ, nhanh như chớp thò đầu ra ngoài, nhỏ giọng hỏi: "Chuyện gì thế?" Vừa hỏi xong đã vội rụt đầu vào, đóng sầm cửa sổ, khóa lại.

Trên kia dường như khựng lại một chút, mới lí nhí đáp: "Xem củ cải!"

Cách cửa sổ, giọng nói vốn đã nhỏ càng thêm mơ hồ, nhưng Huỳnh Hoàng Hùng vẫn dỏng tai, dán sát vào khe cửa sổ, cố gắng nghe hết. Ngay lập tức, cậu nhìn lại củ cải trắng béo, lúc này mới phát hiện giữa sợi dây nilon bó củ cải và củ cải có nhét một tờ giấy.

Hoàng Hùng mở cửa sổ lần nữa, vươn tay chộp lấy củ cải, nhanh tay rút tờ giấy ra, đợi đến khi khóa kỹ cửa sổ mới rời khỏi màn sáo, dưới ánh đèn mở tờ giấy nhỏ ra. Trên giấy chi chít chữ, đầu tiên là hai hàng chữ lớn rồng bay phượng múa, không hiểu vì sao lại bị gạch xóa đi, phía dưới là những dòng chữ nhỏ nhắn, rõ ràng:

【Ánh đèn vừa bừng sáng, hương thơm lan tỏa bốn phương, khiến tâm trí không ngừng hướng về. Sẵn sàng đánh đổi cả màu tím yêu thương để được nếm trải - người mang đến những đóa hoa thêu, còn ta mang theo hương quê cũ. Nếu người đồng ý, chỉ cần khẽ gõ vào chiếc chuông đồng, như than hồng trong ngày tuyết rơi, sẽ là kỷ niệm khó phai trong suốt cuộc đời.】

Hoàng  Hùng trầm ngâm một lát, lại giơ tờ giấy lên, cố gắng phân biệt những nét chữ lớn đã bị gạch xóa đến mức "cha đẻ cũng chẳng nhận ra". Cuối cùng, dưới ánh đèn, cậu cũng lần lượt đọc ra được. Đương nhiên, điều này cũng nhờ phong cách chữ của người viết. Chữ thì phóng khoáng đến cực điểm, nhưng gạch xóa hung tàn đến mấy cũng không che được cái "tà khí" ngông cuồng của nó.

【Nè, mấy người làm cái gì vậy, mùi hương bay hết từ ống khói nhà bếp lên đây rồi, cũng quá là mẹ nó thơm đi.】

"Cậu nhìn cái gì đấy?"

Cả nhóm thấy Hoàng Hùng cứ đứng bên cửa sổ mở ra đóng vào, giờ lại nhìn chằm chằm tờ giấy kỳ lạ, tự nhiên tò mò hỏi.

"Hình như trên tầng ngửi thấy mùi đồ ăn của chúng ta, muốn xin ít." Hoàng Hùng không khó đoán ra ý chính của tờ giấy, nhưng một vài chi tiết nhỏ cậu chưa nghĩ thông, nên không quay đầu lại, tùy tiện đáp cho xong chuyện, tiếp tục nhìn chằm chằm tờ giấy.

Bảy người liếc nhau, tâm trạng có chút vi diệu, khó tả.

Về nguyên tắc, chia sẻ đôi chút với bạn bè thân thiết là điều đáng quý. Thế nhưng, thời buổi này đã khác xưa - hôm nay xin một ít có thể chấp nhận được, ngày mai lại xin, rồi kéo dài đến cả tháng, hai tháng... ranh giới giữa cho và không cho trở nên mong manh. Điều đáng nói hơn cả là thái độ khi mở lời - một câu đơn giản "ngửi thấy mùi thơm, các cậu chia cho bọn tớ với" không chỉ thiếu lịch thiệp mà còn thể hiện sự tự nhiên quá đà, như thể đang đứng trước người thân trong gia đình vậy.

Trong lúc mọi người suy nghĩ lung tung, Đỗ Hải Đăng thấy Huỳnh Hoàng Hùng vẫn đứng đờ ra ở đó, có chút bực mình nói: "Có mấy câu thôi mà, có cần xem lâu thế không?"

"Ai bảo có mấy câu?"

"..."

Hoàng Hùng nhíu mày đi tới, đưa tờ giấy cho Hải Đăng: "Này, mấy câu đứng đắn đấy, văn vẻ lắm."

Đỗ Hải Đăng nhận lấy tờ giấy, đọc nhanh một lượt, thấy mấy bạn cũng tò mò ngóng trông, bèn đưa cho Hoàng Đức Duy: "Cậu dịch cho mọi người nghe đi."

Là "cây bút" có uy tín nhất của lớp võ sinh 1, Hoàng Đức Duy không phụ sự mong đợi của mọi người, trầm ngâm hồi lâu, cất giọng, giọng nói trầm thấp, chậm rãi, giàu cảm xúc:

"Vào buổi chiều tà, khi đèn đường vừa lên, một làn hương thơm đã đánh thức chúng tôi khỏi cơn mê. Hương thơm nồng nàn của món ăn, theo gió mà đến, khiến tâm thần chúng tôi xao động khôn tả. Nguyện dùng bữa cơm tảo tía của chúng tôi, đổi lấy một chút tàn canh lãnh canh của các bạn, để hương vị xa lạ tô điểm thêm cho bữa tối của các bạn, để chúng tôi cũng có thể nhớ nhà, hoài niệm cố hương. Nếu các bạn đồng ý, xin gõ nhẹ củ cải lên cửa sổ nhỏ, ân tình đưa than ngày tuyết này, chúng tôi suốt đời khó quên!"

Giọng Hoàng Đức Duy tan dần trong căn bếp trống trải, bảy cặp mắt từ từ nhìn về phía Hoàng Hùng.

Người vừa được nhìn vội dang tay: "Tôi bảo rồi mà, chỉ là muốn xin cơm thôi."

Đám chiến hữu cạn lời: "Cái này với những gì cậu nói căn bản là hai bức thư khác nhau!"

Mấy bạn lớp 2 không chỉ xin xỏ suông, họ định đổi đồ ăn lấy đồ ăn, căn bản là không có ý định chiếm lợi. Hơn nữa thư cũng viết rất lịch sự. Nghĩ đến sau này sáu bạn kia sẽ tiếp tục "thèm thuồng" hương vị đồ ăn nhà mình, đám chiến hữu lớp 1 liền trào dâng lòng cảm thông vô hạn.

Đổi đồ lấy đồ, nhất trí thông qua. Bên này Hoàng Hùng kéo củ cải gõ cửa sổ, bên kia Khương Hoàn Mỹ chuẩn bị hàng hóa đồ ăn và canh. Rất nhanh, cơm tảo tía được thả xuống, đồ ăn nhà được kéo lên, hợp tình hợp lý, đôi bên cùng vui.

Đóng kỹ cửa sổ, Huỳnh Hoàng Hùng xách cơm tảo tía quay lại, không ngờ một chân dẫm phải vũng nước tuyết còn sót lại từ trận ném tuyết, cả người mất trọng tâm, bổ nhào về phía trước!

"Ầm."

Hoàng Hùng cảm giác ngực mình như sắp bị mặt đất đâm nát.

Cơm tháng tảo tía văng ra xa hai mét, cũng may túi được buộc kín, không gây ra hậu quả nghiêm trọng.

Vũ Thịnh vội vàng đứng dậy chạy tới... nhặt cơm tảo tía lên.

Hải Đăng lướt qua Vũ Thịnh, đi đến trước mặt Hoàng Hùng ngồi xổm xuống đỡ cậu: "Không sao chứ?"

Hoàng Hùng đau đến nhăn nhó cả mặt, vừa định kêu la vài tiếng lấy lòng thương, thì ánh mắt bỗng lóe lên. Gạt tay Hải Đăng, Hoàng Hùng nằm bò ngay tại chỗ, lết đến bên cạnh giá để đồ, mặt dán sát đất, nhìn vào khe hở dưới giá.

Đỗ Hải Đăng nghi hoặc, vừa định hỏi, thì thấy Huỳnh Hoàng Hùng bật dậy, chạy đến bên cạnh Nguyễn Đức Phúc, hỏi: "Vũ khí của cậu đâu?"

Đức Phúc đang ăn canh, suýt chút nữa phun ra, mãi mới hiểu ra là hỏi cây dao sushi của anh. Vội vàng lấy cây trường thương nộp lên.

Hoàng Hùng không nói nhảm, cầm thương chạy lại chỗ giá để đồ, nằm xuống, đưa cây côn kim loại dài vào khe hở, dùng sức quét ngang!

Một cái điều khiển từ xa màu đen bị hất ra.

Hải Đăng nhặt điều khiển từ xa lên, suy nghĩ một chút, ánh mắt lộ vẻ mừng rỡ: "TV ngoài sảnh?"

Hoàng Hùng gật đầu lia lịa: "Chắc chắn là nó!"

Sảnh lớn tầng một của trường có hai cái TV, đặt ở hai nửa khu đông tây, cứ đến giờ ăn cơm là tự dưng bật lên, thường chiếu kênh thời sự trung ương hoặc kênh trung ương 1. TV được treo cao trên cột chịu lực, trừ khi trèo lên bàn, nếu không học sinh chỉ có thể ngửa cổ nhìn từ xa, đừng nói là với tay "sàm sỡ", càng đừng nói đến việc chuyển kênh.

Vì phần lớn học sinh đến nhà ăn ăn cơm đều cố ý lờ đi cái "năng lượng chính" này, dần dà, trong tiềm thức họ đã coi TV hòa làm một với bức tường. Đó cũng là lý do vì sao đến khi phát hiện điều khiển từ xa, Hoàng Hùng mới chợt nhớ ra: "Á đù, nhà ăn có TV!"

Mọi người hưng phấn lên, trái tim đã nguội lạnh vì bị cắt mạng, cắt sóng, cắt điện, lại bùng lên hy vọng.

"Ê mấy đứa" Hoàng Hùng cố gắng giữ giọng bình tĩnh, "Kiểu lây nhiễm virus quy mô lớn, mang tính thảm họa, nhà nước có thông báo tin tức hoặc cảnh báo trên TV không?"

Đây là một vấn đề tế nhị, thậm chí có chút nhạy cảm.

Cả nhóm nhất thời không biết trả lời thế nào. Họ không phải đám "anh hùng bàn phím", cũng không phải "dư luận viên", nên càng không thể ngay lập tức đưa ra ý kiến kiên định, nói là "chắc chắn sẽ" hoặc "chắc chắn sẽ không".

"Tôi nghĩ là có." Hoàng Hùng tự hỏi tự trả lời, ánh mắt lộ vẻ kiên định, "Nên tôi muốn đánh cược một phen."

Các đồng đội hiểu, cậu muốn xông ra ngoài, bật TV trong sảnh lớn, mạo hiểm tính mạng, đánh cược vào đất nước.

Vào ngày thứ 18 sau khi bùng nổ dịch bệnh, khi vẫn chưa có bất kỳ cứu viện nào.

"Tôi đi với cậu." Đỗ Hải Đăng bỗng nói, "Thông tin minh bạch là bước đi hàng đầu để đối phó với nguy cơ cộng đồng này, tôi cùng cậu đánh cược."

Hoàng Hùng không thể tin được mà nhìn anh, giọng nói có chút khô khốc, mãi sau mới khó khăn nói: "Thua thì sao?"

Hải Đăng rất nghiêm túc suy nghĩ, đưa ra câu trả lời kiên nghị: "Thì tôi thành ma cũng không tha cho cậu."

Hoàng Hùng: "..."

"Hai người đây là diễn cảnh sinh ly tử biệt cho bọn này xem đấy à?" Khương Hoàn Mỹ bực mình chen vào giữa hai người, "Tụi tôi đã bảo là không đánh cược đâu? Nhưng xông vào không được, phải có sách lược!"

Chỉ năm phút sau, cánh cửa bếp dưới tầng một - nơi vẫn im lìm từ khi cuộc đột nhập bắt đầu - chầm chậm mở ra một khoảng hẹp. Mỗi chuyển động của người đằng sau đều được tính toán tỉ mỉ, nhẹ nhàng đến mức không một âm thanh nào thoát ra. Trong khe cửa nhỏ ấy, một con mắt đang nhíu lại, dò xét từng góc của đại sảnh với vẻ đề phòng.

Ánh trăng rọi qua khung cửa sổ sát mặt đất, tạo nên một không gian mơ hồ trong sảnh chính. Những tia sáng bạc nhạt len lỏi vào, để lại những mảng tối đan xen, khiến toàn bộ không gian chìm trong một bầu không khí huyền ảo, mông lung. Trong sảnh lớn tĩnh lặng như tờ, nhưng là một sự tĩnh lặng ẩn chứa nguy hiểm. Đôi mắt sau khe cửa liên tục đảo quanh, cuối cùng dần thích ứng với bóng tối. Giây tiếp theo, chủ nhân đôi mắt đột ngột che miệng mình, kìm tiếng hít ngược một hơi vào sâu trong cổ họng.

Trong sảnh lớn đen nghịt toàn là zombie!

Chúng chen chúc hỗn loạn, số lượng khổng lồ khiến cả sảnh trông như một toa tàu điện ngầm giờ cao điểm. Từng khuôn mặt vô cảm dưới ánh trăng phát ra ánh sáng xanh lạnh lẽo, miệng hơi há ra, như thể luôn chờ đợi để gặm nhấm con mồi.

Khe cửa lặng lẽ khép lại, khóa lại. Huỳnh Hoàng Hùng dựa vào cửa, ngồi phệt xuống đất, cảm giác chân vẫn còn bủn rủn.

Zombie không đáng sợ, nhưng cảnh tượng dày đặc đến vậy vẫn có sức công phá rất lớn. Ai chưa mắc hội chứng sợ lỗ cũng có thể bị "gợi" bệnh.

"Tất cả ở trong sảnh," Hoàng Hùng có chút lộn xộn, trấn tĩnh lại rồi mới nói tiếp, "Mấy ngày nay bên ngoài không thấy zombie đâu, đều chạy vào sảnh lớn hết rồi."

Trần Đăng Dương: "Toàn bộ sảnh lớn?"

Huỳnh Hoàng Hùng: "Đầy ắp."

Cả nhóm im lặng, không cần nhìn, từ trong trí nhớ thay thế cảnh tượng xếp hàng lấy cơm trưa đông nghịt người ở nhà ăn thành cảnh tượng zombie, là xong.

"Còn tiếp tục không?" Hoàng Đức Duy hỏi.

"Tiếp." Huỳnh Hoàng Hùng gật đầu, "Cách cũ, dương đông kích tây."

Nguyễn Đức Phúc nhíu mày: "Nếu nhiều zombie như vậy, có khi chưa dụ được một nửa đã phải đóng cửa sổ rồi, cậu vẫn không ra được."

"Phải có một cách có thể duy trì việc dụ zombie..." Hoàng Hùng lẩm bẩm, chìm vào trầm tư.

Nhà bếp sau tầng hai, khu đồ Hàn.

Nguyễn Trường Sinh: "Ê ê cậu ăn nhiều thế, miếng cuối cũng tranh à!"

Lê Thượng Long: "Nhanh tay thì còn, chậm tay thì mất"

Nguyễn Trường Sinh: "Biến."

Bùi Anh Tú: "Sao lại có người vừa xinh vừa hiền thế này chứ, thằng nào cưới được thì đời này hạnh phúc chết mất."

Trần Phong Hào: "Tôi thấy Bảo Ngọc nhà mình cũng không tệ."

Nguyễn Quang Anh: "Riêng cái chiều cao đã thua một đoạn dài rồi."

Lâm Bảo Ngọc: "Lấy bút lại đây một chút, tôi viết đơn xin đổi lớp"

Nguyễn Quang Anh: "Tôi sai rồi..."

"Lớp 2, thả củ cải xuống!"

Tiếng gọi đột ngột phá vỡ bữa tối vui vẻ hòa thuận trên tầng hai.

Sáu người mắt to trừng mắt nhỏ hồi lâu, cuối cùng Lê Thượng Long và Lâm Bảo Ngọc đứng dậy, người trước tay dài, phụ trách thu thả dây củ cải, người sau đầu óc nhanh nhạy, quan sát phán đoán tình hình.

Củ cải nhanh chóng được thả xuống, rồi lại nhanh chóng được kéo lên nguyên dạng, chỉ là có thêm một tờ giấy.

Lê Thượng Long mở tờ giấy ra, trên đó vài dòng ngắn ngủi, ý tứ sâu xa, xem xong, mặt cậu ta tái mét.

Lâm Bảo Ngọc thấy không ổn, giơ tay lấy tờ giấy, xem đến cuối, trong lòng hiểu rõ.

Bốn bạn còn lại đang chờ, Lâm Bảo Ngọc không úp mở nữa, thông báo luôn nội dung tờ giấy: "Lớp 1 định xông vào sảnh lớn bật TV, xem có tin tức gì không, cần chúng mình giúp đỡ."

Mọi người căng thẳng: "Giúp thế nào?"

"Đứng ở cửa sổ tầng hai hát về phía bên ngoài, dụ zombie trong sảnh lớn ra là được. Có thể có nguy cơ zombie trèo lên, nhưng theo quan sát mấy ngày nay, tường ngoài nhà ăn khá trơn, nguy cơ này không lớn."

"Vậy giúp đi." Bùi Anh Tú không hề nghĩ ngợi, "Nếu biết được tin tức bên ngoài thì tốt quá."

Đám nam sinh đồng loạt gật đầu, không hiểu vì sao Lê Thượng Long lại tỏ ra kháng cự với chuyện nhỏ không tốn sức này đến vậy.

Lâm Bảo Ngọc thở dài, định vỗ vai Lê Thượng Long, lại thấy chiều cao đó quá phiền phức, đơn giản sửa thành vỗ vào sau eo đối phương: "Ăn ké thì phải lo, chơi tới đi."

Lê Thượng Long đột ngột giật lại tờ giấy, dùng ánh mắt hận không thể thiêu rụi hàng chữ trên giấy mà trừng trừng: "Hát dụ zombie đã đủ điên rồi, cái danh sách bài hát được chọn này quả thực là điên rồ!"

Lâm Bảo Ngọc: "Chả phải hát hết, chọn một bài chúng mình hát được là được."

Lê Thượng Long: "Bài nào cũng thấy cấn cấn hết trơn!"

Lâm Bảo Ngọc: "Có lẽ họ có nỗi khổ riêng."

Lê Thượng Long: "Khổ gì? Chẳng lẽ zombie còn nghe hiểu lời bài hát? Hát bài này thì chúng đến, hát bài kia thì chúng thờ ơ à?"

"Thì không phải thế." Lâm Bảo Ngọc nghiêng đầu nghĩ nghĩ, nói, "Tôi đoán lớp 1 có lẽ cảm thấy mấy bài này sẽ mang lại thành công lớn hơn cho họ trong chiến dịch này."

Lê Thượng Long: "Dùng ca khúc buff à?"

Lâm Bảo Ngọc: "Dù sao cũng là đặt hy vọng vào tổ quốc, nghĩ vậy là dễ hiểu thôi."

Bốn người còn lại nghe chẳng hiểu gì. Trần Phong Hào giật tờ giấy từ tay Lê Thượng Long, không xem gì khác, trước tiên xông đến những bài hát cuối được đề cử - 《Việt Nam ơi》, 《Nối vòng tay lớn》, 《Một vòng Việt Nam》, 《Hào khí Việt Nam》《Khát vọng là người Việt Nam》...

Nửa tiếng sau, Huỳnh Hoàng Hùng và Đỗ Hải Đăng cũng trang bị đầy đủ, một lần nữa mở cửa ra một khe hở nhỏ, đeo kính bảo hộ, kéo dài thời gian thích ứng với bóng tối.

Cuối cùng, Đỗ Hải Đăng quay lưng về phía sau, giơ ngón tay cái lên.

Nguyễn Đức Phúc đứng ở cửa sổ phía tây, lập tức mở cửa sổ, chộp lấy củ cải đã được thả xuống chờ sẵn từ mấy phút trước, "thùng thùng" gõ hai cái vào kính.

Vừa đóng cửa sổ lại, củ cải cũng được "vút" một cái kéo lên.

Giây tiếp theo, trên tầng hai vang lên điệp khúc hợp xướng tiết tấu rộn ràng, nhiệt liệt, phóng khoáng.

"Rừng núi dang tay nối lại biển xa ~~ Ta đi vòng tay lớn mãi để nối sơn hà ~~ Mặt đất bao la anh em ta về ~~ Gặp nhau mừng như bão cát quay cuồng trời rộng ~~ Bàn tay ta nắm nối trọn một vòng Việt Nam"

Đám zombie trong sảnh lớn lập tức xôn xao!

Đầu tiên là nhìn quanh, như thể nhất thời không phân biệt được nguồn phát ra âm thanh. Nhưng rất nhanh, đám zombie ở khu vực gần cửa nhất, sôi nổi chạy ra ngoài. Có lẽ chúng vẫn không phân biệt được âm thanh đến từ hướng đông tây nam bắc nào, nhưng bản năng thúc đẩy chúng chạy ra ngoài!

Số zombie trong sảnh lớn dần ít đi.

Huỳnh Hoàng Hùng và Đỗ Hải Đăng căng thẳng toàn thân, không dám lơi lỏng một khắc.

Cuối cùng, sảnh lớn trống trải, còn lại bốn con zombie. Không biết là chẳng có hứng thú với bài "hợp xướng" kia, hay bản năng tránh rét mạnh hơn, mà chúng vẫn ngơ ngác đứng tại chỗ.

Trong đó hai con ở gần nhau, đều ở giữa sảnh, hai con còn lại ở hai nửa khu đông tây. Nói cách khác, vị trí bốn con zombie trải dài gần như toàn bộ sảnh lớn.

Mấy bạn lớp 2 hát không đúng tông mấy câu, vì họ gần như là đang gào, giọng lanh lảnh đến nỗi ánh trăng trên trời cũng muốn rung theo.

Không thể đợi nữa, Hải Đăng ghé vào tai Hoàng Hùng nói nhỏ vài câu, không đợi người kia đồng ý, lập tức lao ra!

Ngoài cửa bếp sau là khu lấy đồ ăn, thường ngày mấy dì giúp bếp đều đứng ở khu đất này, phát đồ ăn cho học sinh. Ngăn cách khu này với khu ăn cơm chỉ là một hàng lan can kính cao nửa người!

Hải Đăng chạy một mạch đến giữa khu lấy đồ ăn. Vì an toàn, trước đó anh và Hoàng Hùng đã xịt nước hoa, không ngờ giờ lại cần dụ địch, anh chỉ có thể không lên tiếng, liên tục nhảy lên, đồng thời ra sức múa may cánh tay.

Tuy ánh sáng rất yếu, nhưng con zombie phía đông vẫn phát hiện ra anh. Có lẽ vì không nhìn rõ, cũng không nghe rõ, nên nó không kích động, chỉ lảo đảo lắc lư đi về hướng bên này.

Hành động của con zombie phía đông thu hút sự chú ý của hai con zombie ở giữa. Hai con này ngập ngừng xoay người, đợi đến khi thấy một bóng người sống đang giương nanh múa vuốt không được rõ ràng lắm, thì theo bản năng rống lên một tiếng, cũng đi về phía kia.

Tiếng rống không kịch liệt như trước, nhưng trong sảnh lớn yên tĩnh, trống trải, vẫn nghe rõ. Hoàng Hùng không chắc các zombie có ngôn ngữ giao tiếp hay không, có thể có mẫn cảm hơn với tiếng rống của đồng loại hay không, chỉ biết càng kéo dài một phút, hệ số nguy hiểm càng cao.

Ánh mắt khóa chặt vào cái TV gần nhất, rồi nhìn con zombie cách TV khoảng bảy tám mét, đã bắt đầu xoay người về phía Hải Đăng, Hoàng Hùng cắn răng... khom lưng bò ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro