Chương 4

JungWoo loanh quanh khắp nhà, lúc thì xem ti vi, lúc thì chơi với mèo, lúc thì bới tung cả tủ lạnh để tìm xúc xích. Cậu rất nhàn rỗi. Có lúc hắn thấy JungWoo bay bay trên cầu thang, nhẩn nha hát mấy giai điệu của thập niên 70, nửa thân dưới mờ ảo như sương khói.
Công bằng mà nói, xét về phương diện thẩm mĩ học, JungWoo có một khuôn mặt rất đẹp. Đôi khi nhìn cậu Doyoung ngộ ra chân lý đúng như kiểu đúc rút từ phim truyền hình Tây Du Kí.
"Đẹp như thế này chỉ có thể là yêu quái."
Hắn nghĩ, hồi còn sống JungWoo chắc hẳn sẽ được nhiều vệ tinh theo đuổi, cũng có thể mài mặt kiếm tiền.
Cậu cao vừa phải, người gầy, mặt búng ra sữa, lúc nào cũng thích mặc hoodie, nếu đội mũ lên trông không khác gì hột cơm.
Những người từng bị cậu dọa sợ đến mất máu đó là vì họ không thể nhìn thấy JungWoo. Nếu nhìn thấy cậu rồi không chừng sẽ bắt luôn cả ma nhốt vào lồng kiểng.
Lúc Doyoung nấu ăn, JungWoo lanh chanh bay lượn, thẩn thơ hít hà.
Cậu nói.
"Tôi ghét dưa chuột lắm."
"..."
"Ghét cả tỏi nữa."
Đừng tưởng cậu kén cá chọn cạnh.
Ngoài hai thứ ấy ra, Kim JungWoo có thể nhai được cả thế giới.
JungWoo thích ăn snack, thích ăn dâu tây, thích ăn pizza, thích ăn gà rán... Menu viết ra dài e rằng đủ dày bằng quyển sổ tay.
Cậu húp nước mì rột rột, ăn đến phồng miệng, nhai chóp cha chóp chép ngon lành. Nếu người ngoài nhìn vào, chỉ thấy sợi mì và cái dĩa bay lơ lửng hẳn sẽ bị dọa cho khiếp vía.
Doyoung nhìn cậu ăn đến vui vẻ, thế là hỏi.
"Ngon lắm không."
"Ngon lắm."
Cậu lấy tay quẹt ngang miệng, vỗ vỗ bụng, hai mắt híp cả lại. Doyoung liền nói.
"Vậy thì rửa bát đi."
Cậu lắc đầu.
"Ma không biết rửa bát đâu."
Doyoung tự nhủ, ma kiểu gì mà vừa khôn lại vừa sướng như vậy.
*
JungWoo lục lại cho Doyoung xem mấy quyển album cũ, chụp hồi cậu còn sống. Nước ảnh đã bạc hết rồi, thế nhưng vẫn có thể nhìn ra thiếu niên kia sôi động và sáng sủa biết bao nhiêu.
JungWoo nằm bò ra giường lật sổ ảnh, mồm miệng hoạt động không ngừng. Trong hình, cậu thường mặc áo phông đơn giản, mắt cười rạng rỡ như trăng khuyết. Có lẽ trước đây cậu cũng có một cuộc sống rất thú vị và hạnh phúc. Vì vậy, đến khi chết vẫn là một hồn ma lạc quan.
Hắn hỏi cậu.
"Trong nhà này còn hồn ma nào nữa không."
Cậu liếm môi đáp.
"Không có, chỉ có mình tôi thôi."
Doyoung  liền thở phào nhẹ nhõm. Hắn nói tiếp.
"Vì sao cậu chết vậy."
"Không nhớ nữa."
JungWoo nghiêm túc chống cằm suy nghĩ mất cả một ngày.
À, hình như bị một cái chậu cây rớt trúng.
Doyoung thở dài.
Còn có cái chết nào ngớ ngẩn và nhạt hơn được nữa, xứng đáng lọt top trong bảng xếp hạng "Những cái chết flop nhất nhất hành tinh".
JungWoo nói, cậu còn từng gặp một hồn ma đang ăn khoai tự dưng xem phim hài, cười đến nghẹn rồi chết.
Doyoung đang nhai lang nướng nghe xong suýt nữa thì cắn luôn vào lưỡi.
*
Một tối nọ, Doyoung bị kéo chăn tới năm lần. Lúc mở mắt ra thấy cậu đứng lù lù ở đầu giường thì bị dọa suýt ngất.
Hắn quơ tay bật điện, vò tóc nói.
"Cậu làm gì đấy."
JungWoo làm bộ mặt đáng thương.
"Cho tôi ngủ chung với."
Doyoung tí nữa thì phun ra một ngụm huyết đỏ, cho rằng lãng tai liền lắp bắp hỏi lại.
"Cái gì cơ."
JungWoo ghé đến gần, khum một tay lên miệng nói.
"Cho tôi ngủ chung với. Hồi chiều xem phim Light out trên TV. Tôi sợ lắm."
Doyoung  mãi mới ngộ được ra trọng điểm của vấn đề liền cảm thấy bất lực vô cùng vô tận.
"CMN, cậu là ma mà còn sợ ma."
JungWoo rủ mắt nhỏ xuống, long lanh như nhân vật hoạt hình.
"Người cũng sợ người mà. Tại sao ma lại không sợ ma được."
Tiếp theo đó, Doyoung sẽ cho cậu trèo lên ngủ chung, ôm nhau trải qua giá lạnh mùa đông???
No...no...no.
Doyoung lập tức xách cậu ra phòng khách, thân thủ cực kì nhanh nhẹn và dứt khoát.
Hắn đặt dấu X trước ngực, vừa giải thích vừa ra hiệu cho cậu.
"Không ngủ chung gì hết. Nghe chưa."
JungWoo rầu rĩ đứng cạnh móc treo quần áo, an phận không nói câu nào.
Cái này gọi là "Người ma thụ thụ bất thân" trong truyền thuyết ư?
Doyoung định đóng cửa, thấy cậu "đáng thương" quá, lại động lòng trắc ẩn, nghĩ tới nghĩ lui liền mở ngăn kéo nhét vào tay cậu một cái máy tính bảng.
"Cái gì đây."
"Cầm lấy mà giải sầu. Đừng có làm phiền tôi nữa."
Kết quả là hồn ma vừa xem phim vừa chơi game Overwatch, cười thích chí đến hai giờ sáng.
Vì sao lại chỉ đến hai giờ sáng.
Vì Doyoung chứ sao.
Hắn bị tiếng cười kia làm cho mất ngủ, bịt hai cái gối bông vào tai cũng vô dụng, thế nên đành lồm cồm bò dậy, thò đầu ra nói.
"Trật tự một chút."
"Nhưng cái này vui lắm."
"Vậy đi ngủ đi."
"Không ngủ được."
Doyoung bẻ khớp tay răng rắc, đành phải bất đắc dĩ giang rộng cửa, ra vẻ càu nhàu.
"Vậy thì vào đây."
Cậu còn chưa kịp động cựa thì đã nghe hắn quát.
"Mau."
*
JungWoo lon ton chạy tới, luồn qua tay hắn chui vào trong phòng, nhảy lên giường, hào hứng hỏi.
"Tôi nằm bên nào."
Doyoung "độc ác" đáp chỉ xuống sàn.
"Không bên nào hết. Cậu ngủ dưới đất."
JungWoo lập tức tiu nghỉu. Cậu lầm bầm trong miệng.
"Vậy thì thà chơi Overwatch còn hơn."
Doyoung bắt đầu hồ nghi. Hắn nheo mắt nói.
"Cậu sợ ma hay là thích nằm cạnh tôi đấy."
JungWoo ngẩng đầu lên, nghiêm túc suy nghĩ mất nửa phút đồng hồ, liền thẳng thắn đáp.
"Cả hai."
Sau đó ghé lại trước ngực hắn hít một hơi, cười híp cả mí mắt.
"Vì người anh thơm lắm."
Doyoung cảm thấy một đàn quạ sải cánh bay trên đầu mình.
Trên đời này có một kiểu biến thái. Trong đó có một kiểu biến thái ngây thơ mang tên Kim JungWoo.
#JangYeonWi

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro