The end ❤️

Doyoung đã nhận một lời tỏ tình như vậy, ngay trước cửa hàng quần áo, lại ngay lúc tâm trạng còn mông lung như một trò đùa.
Đầu óc của hắn dù mộng mơ đến đâu cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc hắn sẽ sống cùng với một hồn ma.
Vì thế sau khi Jungwoo nói.
" Doyoung à, tôi thích anh."
Hắn cảm thấy mình rơi vào cõi mịt mùng vô tận.
Không hiểu sao, hắn lại ngu ngốc buột miệng thốt ra, tất nhiên là chỉ do cung phản xạ đột ngột mà thôi.
"Chuyện ấy làm sao được."
Khác với những lần phũ phàng khác của Doyoung, lần này, khi hắn nói như vậy, nụ cười trên miệng của Jungwoo tắt ngúm.
Thằng nhóc hụt hẫng.
"Vì sao."
Doyoung cố gắng tỏ ra lí trí. Hắn ấp úng.
" Jungwoo à... tôi... tôi"
Jungwoo nhìn hắn. Doyoung thật sự muốn đưa tay tát lên miệng mình một cái. Hắn chưa bao giờ thấy ánh mắt của cậu buồn như vậy, cho dù chẳng đỏ lên, cho dù chẳng có một giọt nước mắt nào.
Cậu mím môi, sau đó lại cười, à một tiếng.
"Vì tôi chỉ là một hồn ma. Phải không."
"Không phải."
"Phải đấy."
Sau đó giống như ủy khuất, Jungwoo liền vụt một cái, biến mất như cơn gió.
" Jungwoo à. Nghe tôi nói đã."
Hắn đơ người. Hắn không có ý làm tổn thương cậu. Hắn chỉ là chưa sắp xếp ra một câu trả lời thỏa đáng thôi.
Doyoung nghĩ khi trở về biệt thự, hắn sẽ nói lại rõ ràng cho cậu biết.
Thật rõ ràng.
*
Thế nhưng, trái với mong muốn của Doyoung, Kim Jungwoo lại biến mất hoàn toàn sau buổi tối ngày hôm đó. Cậu không xuất hiện nữa. Cho dù hắn có cố gắng lục tung mọi ngõ ngách của căn nhà, dù hắn có gọi thế nào, hồn ma của đứa trẻ ấy cũng không đáp lại.
Căn biệt thự im lặng đến đáng sợ.
Hắn bất lực, cố đợi một tiếng phong linh kêu.
Doyoung nghĩ mình phát điên rồi.
Hắn biết, mình thích Jungwoo, thế nhưng hắn không biết phải thể hiện điều đó ra làm sao.
Hắn thích bắt nạt cậu, ăn hiếp cậu, thích nhìn cậu cười, thích quan sát cậu ăn, thích nhìn cậu bay lượn và hát những giai điệu cổ xưa ấy.
Mặc kệ hắn đối xử với cậu như thế nào, Jungwoo vẫn luôn luôn vui vẻ.
Hắn quên mất rằng hắn có thể tiếp xúc với cả thế giới này. Thế nhưng thế giới của Jungwoo lại chỉ có hắn mà thôi.
Hắn sai rồi.
*
Doyoung không thể làm gì ra hồn trong suốt hai tuần lễ. Hắn nhìn vào gương, thấy bản thân không khác gì một con Zombie.
Lee Donghyuck vừa bước vào cửa đã hoảng hồn nói.
"Anh bị ma ám đấy à."
"Ừ."
"CMN. Có cần tìm thầy trừ tà không."
"Không. Tìm con ma ấy cho anh."
"Anh đúng là hết thuốc chữa."
*
Doyoung rầu rĩ nằm bẹp trong phòng. Hắn
thấy trống trải cùng cực. Doyoung đưa tay giở lại cuốn album cũ kĩ mà cậu từng khoe với hắn, từng trang từng trang một.
Jungwoo có thể đi đâu được chứ.
Cậu ấy chỉ là một hồn ma. Ham ăn, ham uống, trẻ con, lại còn ưa sạch sẽ và thích mùi thơm...
Đây vốn là nhà cậu ấy. Một nơi mà cậu không rời đi suốt từng ấy năm.
Bỗng dưng ánh mắt hắn dừng lại ở một tấm hình.
Đầu óc của Doyoung bỗng dưng sáng bừng lên và thanh tỉnh. Hắn lập tức gọi điện cho Johnny.
"Alo. Giúp tớ tìm một địa chỉ có được không."
*
Ngày hôm ấy, sau khi nhận được câu trả lời của Johnny, Doyoung đã lái xe hơn một trăm cây số trong hơn một giờ đồng hồ. Chưa bao giờ hắn thấy lòng mình rộn ràng và bồn chồn hơn thế.
Con đường nhựa dường như xa tít tắp và xanh ngắt màu cây cỏ.
Cuối cùng Doyoung xuất hiện ở nghĩa địa vùng ngoại ô vào lúc hoàng hôn, chật vật leo lên ngọn đồi thông. Ngôi mộ nhỏ xinh xinh nằm lặng yên được trồng nhiều hoa cúc trắng, dưới một ngọn cây sồi.
Hắn đưa mắt tìm kiếm với hi vọng duy nhất.
Kim Jungwoo ngồi đung đưa trên một chiếc xích đu được cột dưới cành lá sum sê, thơ thẩn và xinh đẹp.
Doyoung thấy tim hắn gần như muốn vỡ òa khi thấy cậu.
Hắn yên lặng nhìn cậu hồi lâu rồi gọi khẽ.
" Jungwoo à."
Thật nhẹ nhàng. Cũng thật trân trọng.
Cậu giật mình quay ra. Ánh mắt rủ lúc nào cũng ngây thơ, kể cả khi ngạc nhiên hay giận dỗi.
Cậu không tin nổi sự hiện diện của hắn, thế là hỏi.
" Doyoung. Sao anh lại ở đây."
"Tới tìm cậu."
Hắn thành thật hơn bất cứ lúc nào.
Trong đầu Doyoung chẳng nghĩ được điều gì khác. Chỉ tồn tại một điều điên rồ và nổi loạn nhất trong cuộc đời gần ba mươi năm.
Cậu nghiêng đầu. Đôi môi nhỏ cong lên.
"Tìm tôi làm gì chứ."
Doyoung mỉm cười. Hắn mặc một bộ vest đen, trên ngực cài hoa, đứng ngay ngắn và nghiêm trang.
Doyoung nói.
"Không phải cậu bảo muốn kết hôn sao."
Jungwoo hiếng mắt nhìn. Mặt trời dần chuyển sang đỏ lựng, phủ xuống một màu mộng mơ và rực rỡ.
Cậu hoài nghi và bối rối.
"Thì thế nào."
Hắn chậm rãi nói từng câu một.
"Tôi đến để cầu hôn em."
Jungwoo sửng sốt.
Hắn tiến lại, thật từ tốn, đưa tay ra.
"Chúng ta về nhà nào."
*
Jungwoo từng nói một câu thế này.
"Tôi chỉ là một hồn ma."
Doyoung đáp, thật ôn nhu.
"Chẳng sao cả. Vậy thì tôi sẽ yêu một linh hồn."
Jungwoo vẫn tồn tại ở thế giới này, chỉ là đặc biệt ở chỗ sự tồn tại của cậu thuộc về duy nhất một mình hắn mà thôi.
END.
#JangYeonWi

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro