-"Cậu không sao chứ?"
Giọng quen thuộc lên tiếng. Myungho ngước mắt lên nhìn người đó lại là hắn Jeon Wonwoo.
-"Tránh ra"
Myungho lạnh lùng. Cậu lại càng không muốn nói chuyện với hẳn. Chỉ nhìn mặt hắn thôi đủ ghét rồi.
-"Cậu sao thế? Là tôi giúp cậu mà Myungho"
-"Giúp? Nghe thật nực cười, vậy sao còn lại đối xử với tôi như vậy chứ! Thà để tôi chết còn hơn"
-"…"
-"Tôi không cần! Trách ra tôi còn đi làm "
Đèn đã chuyển đỏ và cậu bước thẳng về phía trước, bước đi càng lúc càng nhanh. Vì hắn ta cứ bám như đĩa.
-"Sao thế? Ngày mai là ngày cuối cậu trả nợ đấy"
Myungho khựng lại. Nghĩ đến số tiền khủng đó cậu không thể nào trả nói. Tại sao chứ! Mình chưa trưởng thành mà... Cha ruột mình mà đối xử với con mình như thế chứ. Thật không thể tin nổi. Muối đời cậu sẽ hận cha cậu, chuyện này không thể tha thứ được.
-"Anh có thể...cho tôi thêm ít thời gian được không?"
-"Không!"
Wonwoo cười tà. Chuẩn bị có đồ về làm thịt rồi!
-"Đáng ghét thật!"
Myungho nói nhỏ.
-"Cậu nói gì? Tôi đáng ghét?"
Myungho không trả lời lại,cậu chỉ nhìn về phía trước và như người mất hồn mà đi.
Không để ý ai, đụng trúng ai cũng không quay lại xin lỗi, chửi cậu nhưng cậu chỉ đi thẳng về trước. Và nước mắt cậu đã rơi, cậu khóc tèm lem mặt mày. Cuộc đời của cậu khó đoán thật. Có cười tươi vui vẻ hạnh phúc tới đâu cũng vẫn va vào đầy bất hạnh. Myungho muốn lên với mẹ, muốn chết ngay bây giờ cậu không muốn sống rơi vào đầy khó khăn này.
-"Sao cậu khóc?"
Hắn vẫn bám theo.
-"Tôi chịu thua rồi đó! Anh làm gì làm đi hay giết tôi luôn cũng được. Tôi nghĩ tôi không có số tiền đó để trả cho anh."
Myungho càng khóc lớn cậu ngục xuống đường.
Wonwoo căm lặng.
Giết?
Làm sao giết bé ngốc này được. Wonwoo kéo tay Myungho đứng lên. Và hắn lôi cậu đi đâu đó. Cậu không quan tâm,cậu chỉ khóc và khóc.
-"Nín ngay!"
Hắn gắt lên.
Myungho bị giật mình,cậu cắn môi để không tạo ra tiếng nấc. Lau hết nước mắt rồi ngước mắt nhìn hắn kéo cậu vào con hẻm quen thuộc là con đường về nhà của cậu. Hẳn định làm gì vậy? Chắc chỉ là đưa về thôi nhỉ!?
Đứng trước cửa nhà Myungho. Mặt của cậu buồn bã, hắn lôi cậu vào nhà. Không biết hẳn định làm gì…
-"Cậu Jeon sao cậu…lại tới đây?"
Cha cậu nghe tiếng mở cửa vừa bước ra phòng khách thì mặt cha cậu biểu hiện sợ hãi và đầy lo lắng.
-"Myungho lên xếp đồ!"
Wonwoo gắt gỏng.
Myungho nghe vậy mở to mắt nhìn hắn
-"Tại sao chứ?"
-"Nhanh lên"
Hắn gằng lên.
Myungho sợ,hắn lại làm cậu khóc rồi. Chạy thật nhanh vào phòng để lại tiếng đóng cửa giận dữ.
-"Ông đã nói là không trả đủ số nợ trong vòng tuần này thì sẽ bán Seo Myungho cho tôi phải không?"
Mặt Seo Dowoo chảy mồ hồi đằm đìa và ông ta đã gật đầu. Trong lòng ông thật có lỗi với đứa con trai Myungho nà,vì quá mê cờ bạc mà tán gia bại sản.
Ông rất hối hận về hành đồng không chìm chế của mình và để con trai mình ra nông nổi này. Ông thật đáng chết!
-"Tôi dắt Myungho về để cho ông nhìn mặt con trai lần cuối "
-"Cậu Jeon à! Cho tôi một ít thời gian nữa thôi"
Wonwoo nghe thế cười nữa miệng.
-"Không làm đúng theo luật đúng ngày ông sẽ biết như thế nào rồi đúng không?"
Wonwoo đe doạ
-"Vâng…"
Myungho từ từ đi ra với balo nặng nề chống chất đầy những thứ quan trọng và quần áo. Myungho nhìn cha bằng cặp mắt đầy căm thù.
-"Myungho cha xin lỗi…"
-"Tôi không cần những lời xin lỗi rác rưởi đó! Tôi hận ông!"
Myungho tức giận liền đi ra ngoài.
Người cha nhẫn tâm ấy bấy giờ mới giác ngộ hẳn ra. Tại sao lúc đó dại dột và bán mất người con trai duy nhất của ông. Ông thật đáng trách, ông sẽ chết…Đúng chết sẽ rất bình yên…
________
Sau 1 ngày ở trong nhà của Wonwoo,Myungho không hề được ra ngoài rong chơi,không thể đi làm như mọi hôm. Đợi người gọi xuống ăn cơm,điện thoại thì chạm dây lúc này lúc kia. Đi quanh trong nhà thấy vài cuốn sách lấy ra đọc rồi lại cất về chỗ củ. Ở đây còn như nhà tù. Nhà gì nhìn khắp nơi toàn camera đầy đó. Cậu muốn bỏ trốn nhưng chắc chắn không được rồi,cửa chình đều khóa còn trong người cậu thì chả chia sẻ khóa. Chắc chỉ có mình hắn có vìa ngay cả những người giúp việc cũng không có.
Chán thật chứ!
Cậu chỉ muốn cuối tuần được rong chơi thỏa thích.
Nhưng nó đã thất bại hoàn toàn.
-"Tôi về rồi"
Myungho đang đứng đọc sách thì Wonwoo đã về. Cậu chán nản cất cuốn sách vị trí cũ. Cậu không nói một lời nào. Chỉ thấy mặt hắn thôi, đủ ngán lắm rồi.
-"Cậu xem thường tôi sao?"
Myungho quay lại nhìn
-"Tôi mệt nên lên lầu nghỉ ngơi"
-"Ăn bánh ngọt không? Tôi có mang một ít về đây"
-"Ăn!"
Chỉ cần ăn là Myungho gạt bỏ đói mọi thứ sang một bên
-"Cậu chỉ biết ăn thôi"
Myungho đi lấy đĩa và nĩa cho mình.
-"Cậu không biết lấy cho tôi à? "
-"Tôi đang đói! Đi nữa là tôi xỉu đó~"
Hắn chỉ biết lắc đầu với cậu. Cứ ham ăn rồi lăn ra ngủ miết.
Myungho thấy cái bánh socola cậu cắt một khoanh lớn bỏ vào đĩa. Lâu lắm cậu mới thưởng thức cái bánh ngon. Hắn cũng hiểu ý của cậu.
Wonwoo vừa lấy đĩa với nĩa lại thấy cậu lo ăn đến mắc nghẹn. Mặt mày thì dính đầy kem. Hắn phì cười, con trai cứ như con gái. Má mũm mĩm hồng hồng, mắt long lanh, mũi cũng cao, lông mi cong vút, đôi môi tự nhiên màu hoa anh đào. Hắn nhìn kĩ thì gương mặt cậu khá hoàn hảo.
-"Anh nhìn tôi mãi vậy?"
Hắn hoàn hồn.
Rồi hắn lại lạnh lùng như trước cắt bánh bỏ vào đĩa rồi bắt đầu ăn.
Im lặng hồi lâu. Myungho nhìn hắn thấy bàn tay hắn bị trầy xước có máu nữa. Myungho mở to mắt nhìn hắn,cậu khá hoảng hốt.
-"Tay anh bị làm sao vậy? Tanh máu quá kìa "
Hắn nhìn xuống. Rất đau nhưng mặt hắn cứ tỏ ra vẻ tình bĩnh.
-"Đau thì nói đau đi. Còn làm ra mình không đau. Anh ngồi đây tôi lấy hộp cứu thương"
Myungho đứng dậy đi kiếm hột cứu thương, đi một vòng không biết nằm đâu.
-"Wonwoo! Hộp cứu thương anh để ở đâu vậy? "
-"Ở trong phòng tôi "
Myungho bước lên lầu 2 mở cửa phòng hắn ra. Bật công tắt lên, đây là lần đầu tiên cậu đặt chân vào phòng hắn. Căn phòng rất rộng,tông màu chủ yếu là xám đen.
Cách bày trí rất đi vào lòng người như cậu. Cậu thấy bức hình để trên bàn bèn lại xem là một cô gái nào đó chụp với hắn. Chắc là bạn gái hắn nhỉ? Cậu lanh quanh mới nhớ lấy hộp cứu thương còn băng bó cho hắn nữa. Cậu phải bắt ghế lên lấy hộp y tế trên đầu tủ cao. Tốn thời gian quá đi mất.
Myungho đi xuống và ngồi vào ghế. Tỉ mỉ bôi thuốc cho hắn, cậu rất giỏi về những việc này.
-"Ah đau!"
Hắn rên lên
-"Anh ráng chịu đựng chút đi! Khá rát nhưng nếu anh không bôi thuốc là tay anh sẽ bị nhiễm trùng đấy "
Myungho làm việc gì cũng rất chăm chú.
Cậu có ước mơ lớn lên phải làm bác sỹ để cứu người nhưng mà chắc không thành công đâu. Xong xuôi nhưng lúc băng bó cậu bị xơ xuất băng không đúng nên nó bị méo qua một bên mất rồi.
-"Cậu giỏi thật đấy"
Myungho phì cười. Cậu bật tivi vẫn chưa chuyển kênh nên thấy tin thời sự liền ngồi nghe thì....
'Vào ngày 13 tháng 3, lúc 7h tối bên con hẻm có số 157 chúng tôi đã thấy một người phụ nữ bị một con dao đâm vào khắp nơi trên cơ thể. Cơ quan cảnh sát đang cố tìm hung thủ giết người máu lạnh này...'
-"Ai mà ác độc thế!"
Hắn nhìn Myungho liền lấy điều khiển tắt tivi.
-"Anh sao vậy? Tôi đang coi mà"
Cậu phòng má nhìn hắn.
-"Tối rồi không nên nghe nếu không cậu sẽ gặp ác mộng đấy!"
Mặt hắn cứ đổ mồ hôi liên tục
-"Cậu ăn bánh dính kem tèm nhem rồi này!"
Wonwoo dùng tay lau đi kem trên mặt cậu
-"Cậu ăn xong thì nhớ đi ngủ sớm. Tôi đi lên phòng ngủ trước"
Myungho không trả lời chỉ nhìn hắn mệt mỏi bước nặng nề lên lầu.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro