Chương 120: Em còn quan trọng hơn chính bản thân anh

Hứa Ngụy Châu cảm nhận được sự tức giận từ trên người của Hoàng Cảnh Du, mỗi khi Hoàng Cảnh Du ghen tuông hơi thở sẽ trở nên khô nóng âm trầm, giọng nói khàn khàn giống như một con thú đang gầm ghè. Hứa Ngụy Châu đưa tay trống ở ở trước ngực của Hoàng Cảnh Du khẽ nói:

"Không có gì đâu, chỉ là nói vài chuyện linh tinh mà thôi"

Hoàng Cảnh Du tiến sát mặt về phía Hứa Ngụy Châu:

"Chuyện linh tinh? Chuyện linh tinh mà em nói rốt cuộc là chuyện gì?"

Không gian xung quanh rất tối, hồ bơi cũng không mở đèn cho nên Hứa Ngụy Châu không thấy được ánh mắt có tia chiếm hữu bá đạo kia của Hoàng Cảnh Du:

"Cô ấy chỉ tùy tiện hỏi em tại sao gần đây không tới công ty nữa..."

Hứa Ngụy Châu còn chưa nói xong thì Hoàng Cảnh Du đã nhanh chóng cắt ngang lời của cậu, bàn tay di chuyển xuống phía dưới eo cậu khẽ siết chặt hơn:

"Tại sao cô ấy lại quan tâm em như vậy hả, có phải là cô ấy cũng có ý gì đó với em hay không?"

Hứa Ngụy Châu đôi khi rất không thích tính cách này của Hoàng Cảnh Du, hắn ghen tuông đến mức giống như là muốn xung quanh cậu không được có ai ngoài một mình hắn vậy:

"Đừng có như vậy mà, cũng coi như là chỗ quen biết cho nên gặp mặt dĩ nhiên sẽ phải nói vài câu khách sáo rồi"

Hoàng Cảnh Du im lặng, bàn tay của hắn đột nhiên tiến vào trong áo của cậu, Hứa Ngụy Châu giật mình hốt hoảng vội vã cản lại Hoàng Cảnh Du:

"Đừng như vậy, nếu như anh cứ ở trong này mãi nhất định sẽ có người đi tìm đó"

Nếu như Hoàng Cảnh Du chỉ là một nhân viên bình thường đến chỗ này thì không có gì đáng để nói, nhưng hắn lại đường đường là Hoàng tổng, buổi tối ngày hôm nay chính là thời gian để mọi người tiếp cận hắn để thăng tiến trong công ty, nếu như hắn đột nhiên vắng mặt ắt sẽ có người đi tìm.

Hoàng Cảnh Du nghiêng đầu hôn lên cần cổ của Hứa Ngụy Châu, bàn tay kiên quyết muốn tiến càng lên cao trên khuôn ngực cậu xoa nắn:

"Không được, anh bây giờ rất muốn em"

Không thể không nói lời này của Hoàng Cảnh Du khiến cho Hứa Ngụy Châu trong lòng có một chút kiêu ngạo cùng vui sướng, nhưng mà Hoàng Cảnh Du đã tùy ý như vậy thì cậu cũng không nên nghe theo hắn, nếu như quả thật muốn làm cái gì đó cũng phải đợi đến khi mọi người trở về hết rồi mới được:

"Đừng như vậy, anh đột nhiên vắng mặt mọi người sẽ đi tìm anh, chúng ta không nên ở chỗ này... ngay bây giờ được"

Hoàng Cảnh Du nhấc bổng Hứa Ngụy Châu lên, hai tay đỡ lấy mông của cậu, Hứa Ngụy Châu thuận thế trống tay ở trên vai hắn khẽ quát:

"Hoàng Cảnh Du, anh đừng như vậy mà"

Hoàng Cảnh Du vốn định đưa Hứa Ngụy Châu tới chỗ ghế ngồi ở cách đó không xa, đúng lúc này cánh cửa phòng bơi lại mở ra, theo sau đó là hai giọng nam nữ xen lẫn nhau cười đùa đưa tình.

"Chỗ này có được không?"

"Được"

"Nếu lỡ như Hoàng tổng đột nhiên tiến vào"

"Không sao, cậu ta sẽ không vào đâu"

"Anh vì sao chắc chắn như thế chứ?"

"Ha ha, nếu như vị kia nhà cậu ta không tới chỗ này thì cậu ta cũng sẽ không tới đâu"

"Người anh nói có phải là cậu ta hay không?"

"Hửm? Em ngay cả chuyện này cũng biết sao?"

"Không muốn biết cũng không được, cả công ty mỗi ngày đều bàn chuyện này, em còn có thể không biết hay sao"

Người vừa vào trong chính là Tống Ngộ Phàm cùng với một nữ tiếp tân mới chuyển tới Hoàng thị, bởi vì đèn trong hồ bơi không mở cho nên hai người bọn họ không hề phát giác ra được nơi này còn có Hứa Ngụy Châu và Hoàng Cảnh Du. Hứa Ngụy Châu nghe thấy rất rõ ràng lời nói kia của hai người, hơn nữa cũng hiểu được rằng người kia trong lời nói chính là cậu, cô gái kia nói cả công ty mỗi ngày đều bàn chuyện này, như vậy không phải một trăm người trên dưới Hoàng thị đã biết cả rồi hay sao.

Hứa Ngụy Châu nghe thấy được tiếng kéo khóa cùng tiếng thở gấp ở trong hồ bơi liền nghiêng đầu khẽ nói vào tai Hoàng Cảnh Du:

"Bọn họ có phát hiện ra chúng ta không?"

Hoàng Cảnh Du cảm nhận được hơi thở nóng ấm phả vào vành tai mình liền khàn giọng, bàn tay cũng không kiểm soát được mà siết chặt eo nhỏ của Hứa Ngụy Châu hơn:

"Như vậy chúng ta cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể ở lại chỗ này đến khi bọn họ xong việc mà thôi"

Hứa Ngụy Châu không dám phản kháng mạnh bởi vì cậu sợ hai người đang làm chuyện không đứng đắn kia sẽ phát hiện ra cậu, cậu cũng không muốn sẽ đứng ở chỗ này nghe lén chuyện đó của hai bọn họ thế cho nên Hứa Ngụy Châu liền nhíu mày nói nhỏ vào tai Hoàng Cảnh Du:

"Anh nghĩ cách rời khỏi chỗ này đi"

Hoàng Cảnh Du nghiêng đầu vươn đầu lưỡi ra liếm lấy vành tai của Hứa Ngụy Châu:

"Cách để rời khỏi chỗ này thì không có... anh chỉ có cách để bọn họ tự động rời khỏi đây mà thôi"

Hứa Ngụy Châu bị nhột khẽ thu cổ lại:

"Anh nếu như ra đó nói bọn họ rời đi, bọn họ nhất định sẽ phát hiện ra chúng ta cũng ở chỗ này mất"

Hoàng Cảnh Du luồn tay vào trong áo của Hứa Ngụy Châu, thỏa thích xoa nắn vùng bụng mềm mại kia của cậu:

"Anh có cách không cần phải tự mình nói bọn họ cũng rời đi được, hơn nữa còn sẽ không phát hiện ra chúng ta cũng ở đây"

Hứa Ngụy Châu nắm lấy cổ tay đang làm loạn dưới bụng kia của Hoàng Cảnh Du:

"Đừng như vậy, trước hãy giải quyết vấn đề làm thế nào để bọn họ rời đi đi"

Hoàng Cảnh Du đột nhiên cởi khóa quần của Hứa Ngụy Châu ra:

"Anh không phải đang giải quyết đây hay sao"

Nói rồi hắn liền đưa bàn tay luồn vào trong quần lót của cậu nắm lấy vật cứng nóng ở giữa hai chân cậu kia, Hứa Ngụy Châu không kịp chuẩn bị gì cả liền rên lên một tiếng, giây tiếp theo liền hoảng sợ vội vã cúi đầu mang miệng của mình ngậm chặt vai của Hoàng Cảnh Du:

"Ha... ưm"

"Tiếng gì vậy?" Cô gái nọ nâng giọng giật mình

Hoàng Cảnh Du tà ác nói khẽ vào tai Hứa Ngụy Châu thế này:

"Em nếu như không kêu lên một chút, rất có thể bọn họ sẽ mở đèn lên đấy"

"Tiếng gì thế, anh có nghe thấy hay không?" Cô gái có vẻ gấp gáp hỏi Tống Ngộ Phàm.

Hoàng Cảnh Du một tay bóp lấy mông của Hứa Ngụy Châu, ngón tay cũng muốn luồn sâu vào trong kẽ mông ấm nóng kia, tay còn lại của hắn liên tiếp khiêu khích lấy Tiểu Ngụy Châu Ngụy Châu của cậu. Hứa Ngụy Châu hai chân run rẩy, bên tai liên tiếp có tiếng công kích của cả Hoàng Cảnh Du và cô gái kia, nếu như cô gái đó thật sự muốn mở đèn lên nhất định sẽ có thể thấy được bộ dạng đáng xấu hổ này của cậu mất.

"Anh thì không cảm thấy ngại cái gì cả, nếu như em cũng giống như anh vậy thì..." Hoàng Cảnh Du nói đến đây liền dừng lại, bởi vì hắn nghe thấy được tiếng rên rỉ kích tình khe khẽ kia của Hứa Ngụy Châu, rên cực kỳ ngọt, xem ra hai người kia cũng hời quá rồi lại có thể dễ dàng như thế nghe được điểm tốt này của hồ ly nhỏ nhà hắn.

"Xem ra chỗ này có người đến trước chúng ta rồi, như vậy chúng ta đành phải rời đi thôi" Tống Ngộ Phàm nhận ra được là tiếng của Hứa Ngụy Châu, hơn nữa vừa mới rồi hắn cũng thấy Hoàng Cảnh Du và Hứa Ngụy Châu ở bên ngoài, như vậy chắc đến tám mươi phần trăm rằng bọn họ nhịn không được đến khi khách về mà phải trốn vào đây quan tâm nhau một chút.

Hứa Ngụy Châu nghe thấy được tiếng đóng cửa lại liền thở nhẹ một hơi, hai tay nắm lấy vai Hoàng Cảnh Du, hơi thở càng lúc càng nóng rực hơn:

"Tống Ngộ Phàm anh ta biết chuyện rồi hay sao?"

Hoàng Cảnh Du đã cởi được quần của Hứa Ngụy Châu xuống, hắn để cậu xoay người lại phía sau, mang hai tay cậu chống đỡ ở trên bước tường trước mặt, còn hắn ở phía sau tùy ý trêu chọc động nhỏ kia, ngón tay thon dài ra vào nơi đó càng lúc càng nhanh:

"Ừ"

Hứa Ngụy Châu hơi cong mông đẩy về phía trước, giống như là một màn nghênh đón muốn Hoàng Cảnh Du yêu thương:

"Ưm... ô ô... có phải người trong công ty cũng đều biết hết rồi sao... ha"

Hoàng Cảnh Du cảm thấy đã chuẩn bị tốt rồi liền kéo khóa quần của mình xuống, từ trong đó lấy ra Tiểu Cảnh Du Cảnh Du căng thẳng muốn bùng phát kia nhét vào trong động nhỏ yêu mị của Hứa Ngụy Châu, hắn nắm lấy eo của cậu thúc vào thật mạnh, cả người Hứa Ngụy Châu theo đó cũng lao về phía trước, gương mặt áp sát vào mặt tường mát lạnh:

"Chuyện anh thích em, anh còn muốn cho cả thế giới biết"

Hứa Ngụy Châu mơ hồ theo từng nhịp khoái cảm, tiếng rên rỉ phóng túng truyền khắp cả hồ bơi, cậu cơ hồ còn cảm nhận được mồ hôi trên cơ thể của hai người đang hoàn quyện lấy nhau, một câu nói kia của Hoàng Cảnh Du làm cho cậu chợt nhớ tới một vấn đề đối lập giữa cậu và Hoàng Cảnh Du đó là, Hoàng Cảnh Du đối với chuyện này không hề có ý định giấu giếm ai cả, nhưng mà cậu từ trước đến giờ lại không muốn người ngoài phát hiện ra, lúc trước còn có lý do là vì ở trong Hoàng thị cho nên không muốn để mọi người biết mối quan hệ thân thiết này, nhưng mà hiện tại đã không còn là nghệ sĩ Hoàng thị nữa, cậu vẫn không có ý định muốn để người khác phát hiện ra. Hoàng Cảnh Du biết Hứa Ngụy Châu còn đang e ngại vấn đề này, nhưng đối với hắn chỉ cần là ý muốn của Hứa Ngụy Châu hắn đều có thể chiều theo, chỉ cần cậu ở bên cạnh hắn vĩnh viễn là được rồi.

Phía sau của Hứa Ngụy Châu liên tiếp được lấp đầy, phía trước cũng được bàn tay lớn kia của Hoàng Cảnh Du bao lấy vuốt ve, Hứa Ngụy Châu hiện tại chính là sướng muốn phát điên, cơ thể theo đó cũng càng ngày càng mềm nhũn dẻo dai, tiếng rên rỉ không một chút kiêng dè càng giống như là cổ vũ Hoàng Cảnh Du, làm cho hắn không ngừng tiến tới thật sâu vào trong cơ thể cậu.

"Ừm... Hoàng Cảnh Du... em sắp đứng không vững mất"

Hoàng Cảnh Du xoay người Hứa Ngụy Châu lại, mang tay của cậu vòng lên cổ hắn, giây tiếp theo liền đưa hai tay đỡ lấy mông cậu, Hứa Ngụy Châu hiện tại chẳng khác gì một con khỉ nhỏ bám chặt lấy người của Hoàng Cảnh Du, từng đợt ra vào mãnh liệt lắc lư liên tiếp truyền tới khoái cảm buộc cậu không có cách nào khác ngăn chặn được tiếng rên rỉ đứt quãng:

"A... Hoàng Cảnh Du... ôm..."

Hứa Ngụy Châu cả người đổ mồ hôi, cậu cảm nhận được áo thun phía sau lưng của mình đang dính sát vào da thịt, không khí ngập tràn một mùi ái muội cùng dục vọng. Tư thế quấn quít này luôn làm cho Hứa Ngụy Châu cảm nhận được rõ ràng sự cưng chiều mà Hoàng Cảnh Du dành cho cậu, cũng là tư thế mất sức nhất bởi vì cậu nghe thấy được tiếng thở càng ngày càng gấp gáp kia của hắn, Hứa Ngụy Châu khẽ cứng người giây tiếp theo từ trong cơ thể giống như có một luồng điện chạy tới, miệng nhỏ khẽ a lên một tiếng, rất nhanh liền có thể cảm nhận rõ ràng được thứ chất dịch ấm nóng kia đang dính ở trên bụng cậu.

"Hoàng Cảnh Du... qua phía kia ngồi xuống đi"

Thị lực của Hứa Ngụy Châu không tốt nhưng vẫn có thể nhớ được trong hồ bơi này có hai chiếc ghế dài có thể nằm được ở trên đó, Hoàng Cảnh Du chuẩn xác đặt Hứa Ngụy Châu xuống chiếc ghế đó rồi lại tiếp tục công việc còn đang dang dở của mình, hắn miệt mài đâm tới trong cơ thể mê người kia mà không có cách nào dừng lại được.

Hứa Ngụy Châu ngâm nga rên rỉ, không gian tồn tại hai thứ âm thanh chính là tiếng ưm a đứt quãng của cậu cùng tiếng da thịt va chạm ba ba, Hứa Ngụy Châu bị Hoàng Cảnh Du làm cho đến mức cả người mất hết sức lực, hai chân vốn đang quặp chặt lấy eo hắn cũng phải mềm nhũn mà buông ra, cậu nức nở nhỏ giọng thủ thỉ:

"Hoàng Cảnh Du... ưm... không sợ bọn họ... ở bên ngoài sẽ tìm anh sao?"

Hoàng Cảnh Du khàn giọng:

"Không quan trọng"

Hứa Ngụy Châu lại hỏi, trong giọng nói không hiểu sao lại mềm nhũn đi rất nhiều:

"Thích em đến như vậy sao?"

Hoàng Cảnh Du không lên tiếng trả lời, thay vào đó hắn trực tiếp dùng hành động của mình để chứng minh cho Hứa Ngụy Châu thấy, hắn cúi người hôn xuống cần cổ của cậu, bàn tay đưa vào bên trong áo cậu xoa nắn hai bên ngực hơi nhô lên kia, da thịt mềm mịn như nhung càng làm cho hắn chìm sâu vào khoái cảm, khiến cho hắn không có cách nào khác có thể dứt ra được. Hứa Ngụy Châu cong người, thật rất biết câu dẫn Hoàng Cảnh Du, cơ thể vừa nhỏ nhắn lại mềm dẻo đàn hồi, hai tay giống như dải lụa mà quấn lấy người hắn nhẹ nhàng nhưng vô cùng có lực.

Hoàng Cảnh Du giải phóng bản thân, mang tất cả bắn vào phía trong cơ thể của Hứa Ngụy Châu, hắn rời khỏi ghế dài cúi đầu hôn lên vùng bụng của Hứa Ngụy Châu, mang toàn bộ dịch trắng vẫn còn vương lại trên bụng cậu kìa trải đẩy phần da thịt đó, Hoàng Cảnh Du mang đầu mình chui vào trong áo của Hứa Ngụy Châu, dùng đầu lưỡi khẽ gãi lấy hai điểm nhỏ mẫn cảm của cậu, Hứa Ngụy Châu bị kích thích đến mức đầu ngón chân cũng co lại khe khẽ ưm a:

"Ưm... đừng như thế mà..."

Một tiếng đừng như thế mà mềm mỏng kia chẳng khác nào nói với Hoàng Cảnh Du rằng cứ tiếp tục như thế, hắn mang áo trên người của cậu cởi ra vứt xuống sàn, lại mang hai tai của cậu đưa lên, bàn tay hắn nắm lấy bàn tay cậu đan xen vào từng kẽ ngón tay:

"Tiểu Ngụy Châu, em chính là bảo bối duy nhất của anh"

Hai từ duy nhất càng làm tăng thêm sự quan trọng, khiến cho Hứa Ngụy Châu lại một lần nữa khó xử, trong bóng tối ánh mắt cậu có một tia u buồn, Hoàng Cảnh Du cứ như vậy sẽ khiến cho cậu không có cách nào lạnh nhạt với hắn được, càng không nói đến chuyện đột nhiên rời khỏi hắn. Tính ra hai người bọn cậu cũng quen nhau được bốn tháng rồi, bốn tháng không phải là khoảng thời gian ngắn, nhưng nó lại trôi qua rất nhanh khiến cho Hứa Ngụy Châu phải giật mình bởi vì cậu cảm nhận được mỗi ngày Hoàng Cảnh Du lại yêu cậu nhiều hơn một chút, cậu cũng mỗi ngày lại càng muốn mặc kệ không cần suy nghĩ cái gì cả mà đắm chìm vào sự cưng chiều kia của hắn.

"Ân... là thế sao?" Hứa Ngụy Châu mỏng nhẹ hỏi lại

Hoàng Cảnh Du ừ một tiếng chắc nịch:

"Đúng thế, cho nên anh sẽ càng bảo hộ em thật kỹ càng hơn"

Hứa Ngụy Châu lảng tránh vấn đề đang nói:

"Chúng ta... vẫn là nên ra ngoài thôi"

Hoàng Cảnh Du vẫn như trước ở trên người Hứa Ngụy Châu gặm cắn, còn cố tình mút thật mạnh ở trên cần cổ của cậu, Hứa Ngụy Châu đương nhiên cũng nhận ra việc lát nữa vị trí đó rất khó che giấu, nhưng chẳng phải mọi người trong Hoàng thị đều biết cậu và Hoàng Cảnh Du có quan hệ mờ ám rồi hay sao, thế cho nên Hứa Ngụy Châu lần đầu tiên thả lỏng hơn một chút nhắm mắt để cho Hoàng Cảnh Du làm hành động xấu xa kia.

Hoàng Cảnh Du gục đầu vào hõm cổ của Hứa Ngụy Châu:

"Tiểu Ngụy Châu, anh muốn cùng em cả đời này có được không?"

Hứa Ngụy Châu im lặng, cậu chưa từng nghĩ tới chuyện Hoàng Cảnh Du sẽ lại thẳng thắn hỏi cậu câu hỏi này, cậu bây giờ nên trả lời như thế nào đây, nếu như nói được sẽ khiến cho hắn hy vọng, nhưng nếu như nói không được thì cậu lại không hề muốn.

"Tiểu Ngụy Châu, em có thể ở cùng với anh cả đời này được không?" Hoàng Cảnh Du ngẩng đầu đặt một nụ hôn nhẹ nhàng ở trên môi của Hứa Ngụy Châu.

Hứa Ngụy Châu rơi vào hoang mang, cậu có một chút hy vọng nhưng lại có một chút thất vọng, có một chút vui vẻ nhưng lại có một chút thương tâm, giống như trong bảng màu có tông sáng và tối một bức tranh hoàn chỉnh không thể chỉ có một mình tông sáng hoặc tông tối hiện hữu trên đó, Hứa Ngụy Châu cậu cũng vậy đâu thể nhắm mắt nghĩ mọi chuyện đều sẽ diễn ra suôn sẻ, bây giờ cậu chỉ cần gật đầu một cái mọi chuyện sẽ giống như theo ý muốn của cậu hay sao.

"Tiểu Ngụy Châu, em chỉ cần vĩnh viễn ở bên cạnh anh, những chuyện khác cứ để anh lo"

Hoàng Cảnh Du biết hồ ly nhỏ nhà mình vẫn chưa thật sự đủ lớn để giải quyết được hết tất cả mọi chuyện, cũng biết được quãng thời gian hai người quen biết nhau cậu vẫn còn có một chút tâm tư tính toán, cũng cảm nhận được cậu sẽ lựa chọn một thời điểm thích hợp mà rút êm khỏi hắn. Hứa Ngụy Châu giống như một tên trộm nằm vùng vậy, cẩn trọng ở bên cạnh hắn, đến một ngày hắn buông lỏng để cho cậu lấy được trái tim của hắn rồi thì cậu sẽ rời đi:

"Tiểu Ngụy Châu, anh thật sự rất thích em, thật sự coi em còn quan trọng hơn chính bản thân của anh... cho nên nếu như sau này người nào khác có ý định cướp em đi cũng không thể, anh sẽ không tha thứ cho người đó, cho dù người đó cũng là em đi chăng nữa... anh cũng tuyệt đối sẽ không tha thứ".

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #duchâu