CHƯƠNG 32

Trong một căn nhà lớn ,có tiếng mắng nhiết của một người phụ nữ khá trẻ

"Thằng ranh kia,sao mày lại giành đồ của con tao " bà ta vừa mắng vừa bóp chặt bả vai của đứa trẻ nhỏ Lộc Hàm

"Đây là đồ của tôi,là nó giành của tôi " Lộc Hàm gầm giọng,giương đôi mắt sắc bén lên nhìn người phụ nữ kia

Sau đó cậu liền liếc sang đứa trẻ hơn mình 2 tuổi đứng sau và đang có biểu cảm thích thú cầm sợi dây chuyền giơ lên rồi lêu lêu cậu. Đúng là đứa con gái xấu tính

Hỏi vì sao một đứa trẻ chỉ mới 11tuổi lại không hề hoảng sợ hay rơi một giọt nước mắt nào khi gặp hoàn cảnh này thì đơn giản thôi,nhìn xem,trên lưng hay bụng toàn là vết bầm tím, thằng bé chai đòn rồi

"Mày liếc tao hả,đồ mất dạy,hôm nay tao phải cho mày một trận mới được "Mụ ta vừa nói vừa nắm mái tóc xơ của Lộc Hàm lôi xềnh xệch,cầm một cây roi mây bà ta đánh vào mông của cậu vừa mắng nhiết

"Đồ đứa con hư đốn, sao mày không khóc,khóc đi,đánh nè,tao đánh cho mày chết "

Nhưng dù như thế cậu cũng không rơi một giọt nước mắt, vẫn cứ liếc chhằm chằm vào đứa trẻ xấu tính đang cầm sợi dây chuyền có mặt viên đá màu Ngọc Bích kia .Đó chính là kỉ vật cuối cùng mà mẹ đã để lại cho cậu, cho dù có chịu đòn cậu cũng phải lấy lại

Thấy Lộc Hà - cái con bé xấu xa đó định đeo vào cổ,đột nhiên cậu đẩy người phụ nữ kia ra nhào tới chỗ nó và hét lên

"Bỏ ra,trả lại cho tôi,chị không có quyền đeo nó " Lộc Hàm nhào tới nhưng mụ đàn bà kia giữ hai tay cậu lại

"Cái con điên này, còn dám xô tao,tao không cho này lấy "

Đến lúc Lộc Hàm nắn được sợi dây chuyền đó thì Lộc Hà giật thật mạnh làm cho sợi dây chuyền rơi ra trên nền đất trước sự ngỡ ngàng của cậu

"Mẹ ơi đứt rồi,sao này lại làm đứt thằng kia " Lộc Hà nhõng nhẽo là ùm lên

Từ đằng sau có tiếng bước chân

Ngô Thế Huân năm 15 tuổi lại có cái vẻ đẹp trai rất sáng loá,anh bước vào với chiếc thun và quần jean đen dài

Thấy anh mụ đàn bà kia liền thả cậu ra,cậu liền chạy lại ngồi xuống nền đất nhặt sợi dây chuyền đã bị đứt,cậu muốn khóc lại khóc không được

Lộc Hà thấy anh liền sáng rỡ

"Anh Huân "nghe tiếng kêu của chị ta trong thật ghê tởm.Thật sự sau này khi lớn lên rồi cậu mới cảm thấy khi còn nhỏ chị ta thật có tố chất làm việc "đứng kế cột đèn "

Chị ta định chạy lại chỗ Ngô Thế Huân nhưng anh lướt rất nhanh lại chỗ đứa trẻ Lộc Hàm

"Em có sao không?"Anh đỡ cậu dậy

"Bà ta lại đánh em à" Ngô Thế Huân liếc mắt sang người đàn bà kia nhưng bà liền liếc sang chỗ khác

"Nó lì lợm bị mẹ em đánh là đúng rồi,anh Huân anh xem nó giành dây chuyền của em còn làm đứt nó,anh đừng chơi với nó " Lộc Hà liền nói ngay vào mong nhận được chút quan tâm của anh

"Sợi dây chuyền này là của tôi,chính chị là người làm đứt " cậu hét lên đôi mắt ứa đầy nước và giận dữ nhưng không rơi một giọt

Chưa bao giờ cậu cảm thấy tức giận như lúc này.Cậu có thể nhẫn nhịn mọi chuyện nhưng lần này thì không

Sau đó anh đưa cậu lên phòng thoa thuốc cho cậu

Lần đó anh mách lại với ba cậu, ông ngỡ ngàng và tức giận vô cùng,thì ra những gì thằng bé Lộc Hàm nói là sự thật,vậy mà mình lại tưởng..mình là một người cha tồi

Cứ ngỡ rằng lần đó ông sẽ đuổi hai mẹ con chị ta ra khỏi nhà nhưng ông dù chửi ầm ĩ rất nhiều nhưng hai mẹ con kia lại mặt dày khóc lóc ôm chân ông,ông lại không nỡ đuổi để hai người đó ở lại và kêu thằng bé tha thứ

Lần đó Lộc Hàm thêm càng ghét ông hơn

Kể từ đó hai mẹ con Lộc Hà không dám đụng tới cậu quá đáng nhưng vẫn luôn tìm mọi cách đụng chạm cô bằng lời nói

Ba ngày hôm sau người con trai kia đem tới trước mặt cậu một sợi dây chuyền lành lặn mà anh đã nhờ bố mình đi sửa lại cho cậu bé của mình

----------------

Năm cậu 17 tuổi anh 21 tuổi ,bây giờ cậu vẫn còn là học sinh còn anh đã đảm nhận sự nghiệp

Anh với cậu vẫn thân thiết như thanh mai trúc Mã,mỗi lần gặp nhau là đại chiến xảy ra

Có lần đi dạo bộ trên đường anh lén dán tờ giấy "I am a sexy girl " sau lưng cậu khiến cho mỗi người đi qua đều ngoái nhìn cậu mà cười rồi theo cảm tính cậu đưa tay ra sau lưng lấy được tờ giấy định cho cái trên họ Ngô kia một trận, cậu rất điềm tĩnh bước lại chỗ anh đang cười ôm bụng và

"Á "đó là tiếng la của mọi người khi nhìn thấy hành động của Lộc Hàm

Cậu là tuột chiếc quần dài của anh xuống sau đó dùng tờ giấy lúc nãy dán vào mông anh sau đó liền cười một cái thật tươi bước đi bình thản

"Lộc Hàm......em đứng lại..chết tiệt..dám chơi anh " Ngô Thế Huân không thể ngờ cậu lại thâm độc đến vậy anh vừa chạy theo cậu vừa kéo quần trong rất buồn cười.Phải nói lần đó Ngô tổng rất mất mặt

-----------------

Một hôm đẹp trời anh đến trước mặt cậu và nói

"Này em chịu trách nhiệm đi "

" trách nhiệm gì?.Anh bị điên à,em có làm gì anh đâu "

"Em đã nhưng thấy thân thể của anh rồi nên em chịu trách nhiệm là đồng ý làm đàn ông của anh "

"Anh đùa à,em đã nhìn thấy hết đâu..á á coi như em chưa nói gì đi "

"Thì chịu trách nhiệm anh cho em coi hết "

"Đồ biến thái,đừng hòng..mà này anh đang tỏ tình em đó hả "

" ừ..ừm anh yêu em "

"Sao cơ?Anh nói nhỏ quá "

"Anh -yêu-em"

"Chỉ có vậy thôi sao?,không có cảm xúc gì cả "

" Anh yêu em,anh yêu em Lộc Hàm.anh yêu em đến mất ngủ,anh yêu em đến nỗi lúc nào cũng thấy em xinh đẹp và hiện lên trong đầu anh "

Sau cuộc đôi co dài thì cuối cùng anh cũng đã la to lên để tỏ tình trước sự thích thú của ngừơi con trai trước mặt

Hôm đó cậu chính thức là người đàn ông của anh

--------------

Trong những năm tiếp theo,cậu dọn ra ngòai sống và được tiếp nhận Lộ. Thị,một tay cậu giúp nó phát triển

Anh và cậu sống rất vui vẻ nhưng có lần cậu giận anh đến phát điên và nói muốn chia tay Thế là nửa đêm cậu mở cửa nhà thấy anh giả gái đứng xin lỗi,trang điểm loè loẹt,lại còn mặc đầm lolita mới đau

"Này anh ơi, anh đừng giận bé nữa nha hí hí "

---------------

Và năm tiếp đó nữa cậu cùng anh đi du lịch khắp thế giới

---------------

"Anh yêu em đến nối mất ngủ,anh yêu em đến nỗi lúc nào cũng thấy em xinh đẹp...Này,hồi đó anh thật sến súa đó " Lộc Hàm vừa nằm trên giường vừa cười lăn lóc nhắc lại cái chuyện cũ rích đó

Người đàn ông ngồi trên chiếc ghế,mắt chăm chú vào cuốn sách mặt đen như đít nồi nhưng vẫn bình tĩnh đáp lại

"Anh cảm thấy lời anh nói lúc đó đến bây giờ đều không có gì sai "

"Không sai cái gì chứ" cậu ngừng cười tròn mắt hỏi anh

"Thì em nghĩ đi,có đêm nào mà anh ngủ sớm đâu,với lại anh thấy em xinh đẹp nhất là lúc đó mà " Ngô Thế Huân tay vừa lật cuốn sách vừa cười nham hiểm

"Anh...cái tên họ Ngô nhà anh..đúng là BIẾN THÁI " cậu nghe anh nói mà mặt đỏ như ăn ớt cứ dùng gối ném vào người anh

Đêm đó cậu lại bị mất ngủ:))(tự hiểu đi)

--------------

Có lần anh ngồi ghế sofa cậu nằm lên đùi anh

"Cái hồi ấy anh đúng là quyền lực "cậu chề môi

"Đương nhiên!đến bây giờ anh vẫn có mà " anh mặt dày hất mặt

Cũng đúng,hồi đó Lộc Thị đang giảm phát triển do không đủ chi phí cho đợt chuyển hàng sắp tới và một trong các cổ đông rút lại vốn nên ông Lộc vô cùng lo lắng phải cầu cứu đến Ngô Thị

Ông Lộc mời ba của Ngô Thế Huân tới nhà để bàn việc lúc đó anh cũng đi theo

Ba anh có vẻ phân vân có nên hỗ trợ Lộc Thị hay không nhưng việc đó anh không quan tâm cho tới khi anh nhìn thấy cậu bé này chạy ngang qua phòng khách

Thế là không hiểu tại sao năm 15 tuổi anh lại có cái máu dại trai

"Ba này,con thấy hỗ trợ hợp tác với Lộc Thị cũng không sao "

Nghe lời con trai ông Ngô quyết định hợp tác

Sau đó,anh tới nhà cậu chơi thừơng xuyên hơn chỉ để nói chuyện và chơi cùng cậu. Trong căn nhà đó cũng có một cô bé kém anh hai tuổi nhưng anh lại không thích con bé đó chút nào

Có lần anh thấy mẹ của Lộc Hà đánh cậu, anh xem ngang bà ta la anh một chập thế là anh nói vào mặt bà ta xanh rờn

"Tôi có thể kêu ba tôi thêm điều kiện vào hợp đồng của chồng bà đó.Nếu bà còn muốn làm phu nhân của Lộc Gia thì nên giữ ý chút đi "

Cũng chính lúc đó thằng bé nào đã phải lòng anh

Thế cậu mới nói là anh quyền lực

"Này,em thiết nghĩ nếu cái năm ấy ba em không nhờ Ngô Thị mà nhờ Vương thị hay Nam Thị thì chắc anh không có cửa đâu.Có khi em đã có thể kết thân với Vương Ngôn hay Nam Cung đẹp trai rồi không chừng "cậu nằm nói một cách rất hồn nhiên

Mặt người nào đó đen như đít nồi quay sang chỗ khác không thèm nói chuyện

"Này,anh giận sao?Em chỉ nói đùa thôi mà,đừng giận nữa " Nhận thấy anh có biểu hiện không quan tâm mình cậu đoán anh đã ăn dấm chua nên đành ngồi dậy năn nỉ

"Thôi đừng giận nữa,em xin đấy,anh muốn sao cũng được " Cậu mè nheo cọ cọ đầu vào vai anh

"Em ngồi đây mong anh hết giận thì chi bằng chịu trừng phạt một chút đi " Nói rồi anh đè cậu xuống ghế sofa

Thế là ngày hôm đó ngay tại phòng khách...

Thế mà sau lần chèn ép cuối cùng anh còn dám nói nhỏ vào tai cậu

"Thật ra lúc nãy anh giả bộ "

Cái gì!Cậu dù lim dim mệt mỏi lắm nhưng vẫn nghe rõ mồn một đừng chữ

Trong lòng thầm trách mình quá tin người để bị lọt bẫy nhưng cậu đây sẽ báo thù

Sáng hôm sau tại Ngô Thị

Anh ngồi dựa lưng vào chiếc ghế xoay,định đưa tay vào túi áo lấy chiếc khăn tay của mình thì kết quả nhận được là một bộ đồ của chó và hai bên trong túi áo vest đắt tiền đều dính socola

"Lộc Hàm..em được lắm "

Thế là mặt ăn nhăn như đít nồi đi về nhà

"Ôi mimi của anh sau này đừng để đồ lung tung nữa nha chứ không là có người lấy mặc của em đó. Anh thương,tội nghiệp em quá " Cậu nhìn thấy anh về nhà cũng đủ hiểu như thế sự như thế nào liền ngồi ôm chú cún nhỏ của mình mà nói móc anh

"Ôi mimi,ang thèm socola quá,mình xuống bếp kiếm đi nha "không quan tâm đến nự hiện diện của anh cậu ôm chú cún quay đi trên mặt cậu nở một nụ cười đắc thắng vô cùng

---------------

Tính anh lại rất phóng khoáng cứ gặp cô này cô kia lại nháy mắt dù cậu có đi kế bên,thật ra anh là muốn trêu chọc cậu

"Em có ăn giấm chua không " Anh quay sang hỏi cậu với vẻ mặt thích thú

"Nhìn em này,không đời nào đâu " cậu thờ ơ không quan tâm

Thế mà có lần anh đi bàn công chuyện với đối tác nữ có ai đó theo dõi luồng lách này nọ cuối cùng bị anh phát hiện tại trận xách về.Cậu xong nhớ rõ cái giọng cười lớn của anh vì đắc thắng lúc đó,anh có vẻ hả hê lắm

Có lần anh cũng tuyên bố thẳng thừng rằng anh không ghen anh không có cái tính chiếm hữu đâu thế mà lúc đi biển chung với Bạch Hiền và Xán Liệt vừa thấy bộ bikini của cậu liền mặt hầm hầm kéo cậu về phòng xé tan bộ bikini mới mua của cậu không thương tiếc

-------------

Vậy đấy,nhiều lúc anh và cậu cứ bảo nhau sau này sẽ đi lấy nhường khác không lầy không bựa hoàn hảo hơn nhưng đau đó cả hai đều lăn ra cười

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro