C13: Cuộc viếng thăm bất ngờ của Nhạc Phong

Bạch Hiền cuốc bộ về nhà. 

Bác Viễn cách chỗ cậu ở trọ không xa, cậu  vừa đi vừa thả lỏng thân người. Ngọn gió đêm miên man thổi qua làm vơi đi phần nào suy tư trong lòng cậu. Điện thoại lại rung lên lần nữa. Bạch Hiền nhìn thoáng qua số điện thoại lạ rồi uể oải nhấc máy. 

"A lô, tôi là Biện Bạch Hiền." 

Im lặng kéo dài. Chợt có tiếng động cơ ô tô, liền sau đó là tiếng nói hờ hững của Phác Xán Liệt: "Đây là số điện thoại của tôi, cậu hãy nhớ lấy." 

Hơi thở của Bạch Hiền cứng đờ, đột nhiên trở lên căng thẳng. 

Cậu dừng bước, thân thể mảnh mai không tự chủ được đứng thẳng người, ngừng thở, nhẹ nhàng "Dạ." một tiếng. 

Giá mà cậu còn đủ tỉnh táo, cậu có thể sẽ nhận ra được nhịp trống ngực loạn nhịp của mình. 

"Cậu hãy nhanh mà thích nghi, còn có rất nhiều việc chờ cậu xử lí đấy." Phác Xán Liệt hờ hững dặn dò. 

Bạch Hiền nhẹ giọng đáp lời. Khi hắn sắp ngắt cuộc gọi thì cậu liền gọi hắn: "Phác tiên sinh..." 

Ngón tay thon dài đưa lên mân mê điện thoại của cậu chợt dừng lại. 

Phác Xán Liệt im lặng chờ đợi câu nói đang bỏ lửng của cậu. 

Trong làn gió đêm ấm áp, cậu chợt nhớ lại chuyện xảy ra tối qua, lòng lại trào dâng niềm đau đớn chua xót, nhẹ giọng thành khẩn nói: "Cám ơn ngài." 

Bất kể thế nào, vào lúc cậu tuyệt vọng nhất, cậu đã may mắn gặp được một người đàn ông thiên thần. 

Phác Xán Liệt thở nhẹ một cái rồi ngắt máy. 

Bàn tay Bạch Hiền đã ướt đẫm mồ hôi. Cậu giơ điện thoại lên cao, nhìn vào dãy số trước mặt rồi thở phào nhẹ nhõm. 

Vậy là cậu cũng đã nói ra được những lời đó, chí ít thì hắn cũng có thể cảm nhận được sự thành tâm của cậu. 

Cậu lại dượm nhanh bước chân về phía nhà trọ. 

—————————– 

Cậu vừa mở cửa đã thấy Viện Y nở nụ cười nham nhở. 

"Cậu đã về rồi..." 

Bạch Hiền liền giật mình. Cậu khẽ đóng cửa rồi nhẹ nhàng "Ừ." một tiếng. 

"Cậu ăn tối rồi chứ? Thực sự xin lỗi, dù sao cũng là ở chung với nhau, lần sau mình sẽ chú ý." Bạch Hiền vội mở lời xin lỗi. 

Viện Y cười rộ lên, đong đưa cánh tay của cậu : "Không sao cả, không sao cả, một bữa cơm không có gì lớn! Bạch Hiền à, chỉ cần cậu thành thật trả lời mình là được rồi. Tối qua cậu đã đi đâu? Đây là lần thứ hai cậu không về nhà ngủ nha. Lại còn không chịu thừa nhận đã cùng Nhạc Phong làm "chuyện ấy" rồi . Cậu chả thành thật chút nào cả. Nói mau, nói mau, nhanh thừa nhận đi chứ?" 

Việ Y cứ mập mờ trêu chọc làm cho cậu không khỏi bứt rứt. 

Đôi lông mi dài khẽ động. Cậu tháo giày đặt trở lại vào tủ giày, nhẹ nhàng mở miệng: "Bọn mình chia tay rồi." 

Viện Y ré cười chói tai rồi lại ngây ngẩn cả người. 

"Sao...đã chia tay rồi?" 

Bạch Hiền gật gật đầu, nhẹ nhàng cắn môi: "Mình và Nhạc Phong đã chia tay rồi, Viện Y à, từ nay về sau cậu đừng nhắc đến anh ta nữa, có được không?" 

Cậu vừa nói vừa đi vào phòng khách. Viện Y đứng ngẩn một lát rồi đi theo nàng, dè dặt hỏi: "Vì sao lại thế? Các cậu không phải là rất mực yêu thương nhau sao?Bạch Hiền...hai người..." 

Chẳng lẽ là cãi nhau? Viện Y nghĩ mãi vẫn không rõ nguyên nhân. 

Cậu còn chưa kịp hỏi xong thì chuông cửa đột nhiên vang lên. 

Viện Y còn đang đứng sững tại chỗ thì Bạch Hiển đã vội đứng dậy, thân hình tuyệt mỹ trong bộ quần áo sắc trắng đẹp đến mê người. Cậu nhẹ nhàng cười thoáng một cái: "Để mình mở cửa." 

"Ấy, để mình mở, mình mở cho..." Viện Y rõ ràng thấy cậu thất tình đau khổ cùng cực mà sao vẻ mặt lại tươi cười như thế được chứ? Cậu vội đẩy Bạch Hiền ngồi xuống sofa rồi thở dài một tiếng, chạy tới mở cửa. 

Cửa vừa mở ra, Viện Y vội tròn xoe đôi mắt. 

Cậu nói không thành câu, nhìn người đối diện, mặt đỏ ửng, trống ngực đập thình thịch, khó nhọc thốt ra mấy chữ: "A...Nhạc... Nhạc Phong..." 

Bạch Hiền chợt thấy toàn thân mình chấn động! 

Hàng lông mi dài đột nhiên mở ra, đôi mắt trở nên trong suốt, đồng tử bắt đầu run rẩy. 

Người ngoài cửa vẻ mặt bình thản, trên trán lộ rõ nét kiên định. Nhạc Phong nhìn Viện Y nhẹ nhàng cười, tay nhẹ mở cửa, mạnh mẽ đi tới, nhẹ nhàng nói: "Viện Y, đã lâu không gặp..."  

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro