C16: Bạch Hiền! là em ép tôi
Bạch hiền sít sao cắn môi, một lời cũng không thốt nên, chỉ có thể tùy ý để mặc cho hắn ôm.
Rất đau... thực sự là rất đau....
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu không còn chút máu, đau nhức kịch liệt làm cho nước mắt của cậu từng giọt từng giọt rơi xuống, giọng nói của Nhạc Phong quẩn quanh bên cậu, cậu như bị ma quỷ đưa xuống địa ngục. Động tác của hắn đã không còn nhẹ nhàng nữa, tư thế hiện tại làm cho lưng cậu nhức buốt khôn nguôi!
"Đừng khóc... Bạch Hiền. đừng khóc..." Nhạc Phong cúi đầu, hôn lên đôi mắt ướt sũng của cậu.
Bạch Hiền lúc này chỉ cảm thấy đau lòng và sợ hãi, cậu một tay gắt gao bám vào sofa, miễn cưỡng chống đỡ thân thể, cậu nhớ đã để điện thoại trong góc sofa, cậu muốn cầu cứu, cậu không muốn ở cùng hắn nữa!
"Em muốn đền bù cho tôi thế nào đây?" Cảm thấy cậu trở nên bình thường , Nhạc Phong nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cậu, "Bạch Hiền, tôi phấn đấu lâu như vậy mới đạt đến vị trí như ngày hôm nay, em lại làm hỏng hiệp ức với Hoa Phong, cũng là gián tiếp hại tôi... Em muốn đền bù tôi như thế nào đây?"
Tay hắn nắm lấy thắt lưng của cậu, đau nhức làm Bạch Hiền run rẩy. Chất lỏng ấm áp từ lưng cậu chảy xuôi xuống, Bạch Hiền biết đó là máu. Cậu mở mắt nhìn Nhạc Phong, trong mắt hắn lộ rõ sự lạnh lùng, cậu thật sự không biết, khuôn mặt ấy có đúng là còn yêu cậu hay không!
Má cậu bị hắn đánh nóng rát đau nhức.
Bạch Hiền lắc đầu, kiềm chế cảm xúc chua xót khổ sở cùng tuyệt vọng: "Đó không phải là lỗi của tôi, tôi không cần phải trả tiền cho sự tuyệt tình của anh, anh cũng không có quyền bắt tôi đưa tới đưa lui! Nhạc Phong, anh tự làm tự chịu đi!"
Trong nháy mắt khi tay hắn hung hăng hạ xuống , cậu đối với hắn một chút tình cảm cũng đã không còn!
Vẻ mặt của Nhạc Phong cũng dịu xuống, rồi trở nên tái nhợt, hắn chậm rãi đứng dậy.
Tay hắn chậm rãi bao trùm hết toàn bộ đôi mắt trong veo của cậu, Bạch Hiền ngăn tay hắn lại nhưng bị hắn đè chặt, môi hắn rơi xuống môi cậu, trêu chọc, thưởng thức.
"Bạch Hiền, đây là em ép tôi..."
Bạch Hiền bị che hai mắt, nghe được tiếng nói nhỏ và hơi thở mong manh của Nhạc Phong.
Tiếp đó nhà trọ của cậu tràn ngập tiếng kêu đau nhức thảm thương!
Cùng lúc ấy tại khách sạn, Phác Xán Liệt cùng các nhà đầu tư đang thương thảo.
Tiếng Anh của Phác Xán Liệt lưu loát trôi chảy khiến đối tác tán tụng không ngớt, cười cởi mởi, liên tục cụng ly.
Chín chắn, điềm tĩnh, thản nhiên không hấp tấp. Người đàn ông tuấn tú trước mắt làm cho họ có ấn tượng không chê vào đâu được, người Mỹ mắt xanh cúi đầu nói nhỏ, ông ta đang cùng Thế Huân đàm phán về vấn đề lợi nhuận và phân phối.
Con mắt đào hoa của Thế Huân lại cười, nhìn về phía Phác Xán Liệt, chờ phản ứng của hắn.
Ngón tay thon dài cầm khăn tay, khẽ lau khóe miệng, Phác Xán Liệt thản nhiên dùng tiếng Trung đáp lại: "Khi dùng bữa không nói chuyện công việc."
Lấy lui làm tiến, Thế Huân gật đầu, lịch sự cười hòa hảo với đối phương biểu đạt ý tứ.
Điện thoại di động vang lên một hồi, Phác Xán Liệt do dự không biết có nên nghe hay không.
Trong lúc này hắn không thích bị quấy rầy, nhíu lông mày, cầm chiếc điện thoại màu đen lên, ấn nút nghe.
Sóng điện thoại có chút hỗn loạn.
Trong gian phòng sang trọng có tiếng Violong tao nhã du dương như tiếng chuông ngân vang, khác biệt hoàn toàn với tiếng rên rỉ có chút chói tai bên trong điện thoại.
Phác Xán Liệt lắng nghe hồi lâu, mới nghe ra được đó là giọng của Bạch Hiền
Qua sóng điện thoại, có thể nghe được đó là thanh âm của hai người, một người như ma quỷ, một người đáng thương. Người đàn ông bên kia không biết đã làm gì với cậu, hình như cậu đau đớn sắp chết ngất đi rồi, tiếng khóc đau khổ bị buộc phải phát ra
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro