C3: Lần Đầu Tiên Của Cậu Ấy Phải Là Của Tôi

"Em không sao..." Bạch Hiền có chút ảo não nói ra ba chữ này, khuôn mặt dịu đi và ửng hồng có chút xấu hổ, nhỏ giọng khẽ nói, "Chỉ là, em nhớ anh."
Nhạc Phong đứng trước mặt cậu ngẩn người. Sau đó hắn cười rất thoải mái, tuy là giọng nói vẫn có chút nghèn nghẹn, nhưng mà cũng đã bình thường trở lại. "Chẳng phải anh đã nói hẹn gặp nhau vào buổi tối sao? Em nhớ đứng dưới nhà chờ anh, khi nào xong việc anh sẽ qua đón" Hắn ôn nhu nói.

Bạch Hiền có chút hoảng hốt, giống như thể sự việc diễn ra vào hai năm trước chưa từng xảy ra, Nhạc Phong của cậu, vẫn là người yêu cậu nhất như trước, bất chấp cậu trở thành thế nào, hay cha mẹ hắn không hài lòng ra sao, hắn vẫn yêu cậu.
Bạch Hiền nhắm mắt lại, cả người khẽ run rẩy, chỉ mong muốn không phải là mình đang tự lừa dối mình. "Em biết rồi, em sẽ đợi anh."
Cậu ngoan ngoãn, nhẹ nhàng trả lời hắn. Dặn dò hàn huyên qua loa vài câu, sau đó cậu nhẹ nhàng cúp máy. ...

Trong phòng nghỉ xa hoa sáng sủa, thân hình Nhạc Phong trần trụi, nhìn điện thọai di động vài giây. Người phụ nữ nằm dưới thân hắn cả người ửng hồng, không ngừng dán lên người hắn, bộ dạng như đang bất mãn, triền miên cuốn chặt lấy hắn, ánh mắt quyến rũ ma mại: "Ha ha, Bạch Hiền ..của anh không hỏi xem anh đang làm gì sao? Phong, sao anh không nói cho cậu ta biết..."
"hừ! " Lâm Phong kêu lên một tiếng buồn bực, dục vọng trong mắt không ngừng bốc cháy. Cặp đùi trơn mềm của cô ta cọ cọ vào bên hông hắn, như muốn bao vây giam hãm lấy hắn, một luồng khóai cảm mãnh liệt theo dọc sống lưng dần dần đi lên, Nhạc Phong mở mắt , màu đỏ ngầu trong mắt hắn lộ ra một tia nguy hiểm. "Vẫn chưa đủ sao? Vẫn chưa đủ thì tiếp tục." Hắn kéo hai tay của cô ta giữ trên đỉnh đầu, mạnh mẽ đè xuống. "A-" Cô ta nhịn không được rên rỉ một tiếng, bị hắn không ngừng tiến công khiến cả người cô ta run rẩy, toàn thân không chịu được chỉ có thể liều mình chịu từng đợt từng đợt lực đạo công kích của hắn, toàn tâm toàn ý hòa mình theo hắn, nhưng dường như không đủ sức để đáp ứng .

Tâm trí của cô ta càng ngày càng loạn, càng ngày càng không đủ sức để suy nghĩ gì nữa. "Anh đối xử với bạn trai anh như thế này sao? Chẳng lẽ cậu ta không cho anh đụng đến ư? Cho nên anh mới đi tìm người đàn bà khác, giống như tôi vậy sao?"
Kích tình hoàn toàn qua đi, người đàn bà nằm trong lòng hắn di ngón tay vòng vòng trên ngực hắn. Trên khuôn mặt Nhạc Phong hiện lên một tia thỏa mãn, nhưng khi nghe thấy cái tên Bạch Hiền thì đôi mắt trở nên thâm trầm. "Đàn bà nói nhiều không tốt đâu." Hắn chạm vào khuôn mặt cô ta nói.

Thư ký Kiều Nhan trời sinh có khuôn mặt giống như thiên sứ, dáng người mị hoặc như yêu tinh, thần sắc hơi có chút thay đổi. Nhạc tổng, không phải người đàn bà, đàn ông nào bên cạnh anh trước giờ đều giống nhau, lúc nào cũng ngoan ngoãn nghe lời, cái gì cũng không thắc mắc, lòng dạ đơn thuần không hề nhiễm chút khói lửa bụi trần, ngay cả nhu cầu tối thiểu của đàn ông cũng không biết, kết quả thì sao? Bạn trai mình sau lưng cùng đàn bà khác làm bao nhiêu chuyện mờ ám cũng không biết, còn cam tâm tình nguyện vì hắn thủ thân như ngọc..."

"Kiều Nhan-" Nhạc Phong khẽ kêu lên một tiếng, âm thanh rất nhẹ, nhưng đủ để cho người nghe cảm thấy nguy hiểm. Cô ta nhìn hắn, trên mặt còn phảng phất màu hồng nhạt không hiểu là do kích tình hay do cảm xúc kích động trong lòng.
"Mau cho tôi xem lịch trình công việc chiều nay, sau khi xong việc tôi muốn cùng Bạch Hiền đi ăn, dù vướng việc gì cũng không được để kéo dài." Nhạc Phong đứng dậy, cầm lấy áo sơ mi sau đó mặc vào.
Kiều Nhan ngần ngừ vài giây, con mắt nhẫn nhịn hằn lên một tia màu đỏ. Bạch Hiền. Lại là Bạch Hiền "Buổi chiều nay đúng là có một cuộc họp vốn là sắp xếp hẹn gặp với tổng giám đốc Chu nhưng cuối cùng đối phương hủy bỏ, Chu tổng có nói, yêu cầu lần trước hợp tác không thành, hắn có nhiều lựa chọn, không nhất định phải chọn tập đoàn Nhạc thị."

Nhcaj Phong cài lại khuy áo, sắc mặt có chút khó chịu đứng dậy. Nhớ tới yêu cầu lần trước của Chu tổng, hắn lạnh lùng nở nụ cười, sau đó cầm lấy cà vạt lên thắt. Kiều Nhan xuống giường giúp hắn thắt lại cà vạt, hít sâu một hơi, nhẹ nhàng dựa sát vào hắn thản nhiên nói: "Kỳ thật thì điều kiện kia của Chu Tổng cũng không quá khó, lần đó hắn chỉ cần cùng anh và Bạch Hiền ăn một bữa cơm Tây ở nhà hàng, chỉ là muốn Bạch Hiền của anh phục vụ hắn một đêm mà thôi...Chỉ cần một đêm, nhưng Nhạc Tổng lại có thể nhận được hơn một nghìn vạn-- a!!" Kiều Nhan đau quá kêu lên một tiếng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng nhìn Nhạc Phong siết chặt lấy cổ tay cô ta. Đau...thật sự đau quá!
Cả người Kiều Nhan như đông cứng lại, cô khom lưng gập người xuống, ngẩng đầu nhìn Nhạc Phong, trong mắt sắp chảy nước mắt.

Người đàn ông luôn cao ngạo kia, tính cách trước giờ lúc nào cũng ôn hòa, xử sự khéo léo, nhưng lúc này trên khuôn mặt hắn chỉ thấy toát ra một luồng sát khí nhàn nhạt, nhìn người con gái đang run rẩy ở chính trên người mình.
"Cô nói... kêu Bạch Hiền phải tiếp hắn một đêm?" Nhạc Phong kéo cô ta tới trước mặt hỏi. Cổ tay Kiều Nhan bị nắm chặt tới mức tưởng chừng như sắp gãy, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt nhìn Nhạc Phong.

Đôi mắt cô ta chăm chú nhìn, cô muốn cười thật to nghĩ sẽ nói cho Nhạc Phong biết Bạch Hiền thực chất cũng không phải thanh thuần ngọc nữ, thiên tiên hạ phàm gì, chỉ là trong lòng Nhạc Phong đã xem cậu ta như bảo bối mà thôi, chứ trong mắt người đàn ông khác chỉ đơn giản là một thằng con trai đẹp ngọt ngào khiến cho đàn ông muốn cưỡi mà thôi!.

Thế nhưng cô ta thật sự không dám nói. Người đàn ông này, nàng không dám đụng vào. "Những gì tôi nói đều là sự thật, nếu chúng ta muốn hoàn thành kế hoạch tiêu thụ sản phẩm quý này, thì nhất định phải có chuyện đó.." Kiều Nhan thấp giọng xuống, giọng nói có chút run rẩy, mạo hiểm dùng mánh khóe khẽ khàng nói tới nguy hiểm tháng này.
Nhạc Phong nhìn cô ta một hồi sau đó buông cổ tay cô ta ra. Thậm chí, hắn còn cười cười ôm lấy cô, sau đó bế tới giường, nhìn cô nâng cổ tay, nhẹ nhàng vuốt tóc cô. "Muốn đàn bà , đàn ông để tiếp khách, thì loại người nào cũng được, nhưng ngọai trừ Bạch Hiền..." Bàn tay Nhạc Phong nhẹ nhàng xoa lên khuôn mặt cô, chậm rãi nói: "Lần đầu tiên của cậu ấy, phải là là của tôi."
Lần đầu tiên của tôi chẳng phải cũng là của anh sao! Kiều Nhan cảm giác trong lòng mình như đang chảy máu , bàn tay nhanh chóng buông xuống mặt giường. "Làm sao mà anh biết được cậu ta vẫn còn lần đầu tiên?"
Không chút suy nghĩ, cô giương mắt nói. Lời vừa nói ra mới phát hiện bản thân mình có chút quá kích động, trong mắt Lâm Phong hiện lên một tia tàn nhẫn. "Tôi chỉ nói là... ngộ nhỡ" Kiều Nhan có chút khổ sở, cố gắng mềm nhẹ nhấc cánh tay ôm lấy cổ hắn, hơi thở kề sát nói: "Anh đối xử với cậu ta tốt như vậy, nhưng ngộ nhỡ cậu ta lại muốn phản bội anh.... vậy thì làm sao?"

Nhạc Phong lẳng lặng nhìn cô ta hai giây. Khóe môi cong lên nụ cười, đầu hắn nghiêng qua một bên hôn lên người đàn bà trước mặt. Kiều Nhan đột nhiên hoảng hốt, chìm đắm trong nụ hôn của Nhạc Phong, nhưng động tác của Nhạc Phong lúc này rất hờ hững, thản nhiên, trên người hắn tản ra một lọai hơi thở lạnh lẽo, hôn thật sâu lên môi cô, rồi lại đột nhiên cắn xuống, vết cắn chảy cả máu. "Tôi đối tốt với cậu ta như vậy.. cô nói xem cậu ta sao có thể bỏ đi được? Hử?"

Nhạc Phong nhẹ nhàng cười, đầu lưỡi liếm qua giọt máu tươi kia. Kiều Nhan nhắm mắt lại cảm giác của cô lúc này như hòa vào nụ hôn của hắn. Đau đớn kia, giờ đây đã tạm thời quên đi.

Bạch Hiền, rồi sẽ có một ngày ta sẽ trả lại toàn bộ những nỗi đau đớn này cho ngươi, tất cả từng cái từng cái một đều trả cho ngươi!

Nước Ý-trong một buổi tiệc buffet. "Sao vậy? Trong lòng không thoải mái sao?" Trên sô pha, Nhạc Phong vươn tay tay quàng lấy bả vai Bạch Hiền nhẹ nhàng hỏi. Nhà hàng lớn và đặc sắc cũng cùng lắm chỉ đến thế này mà thôi, trong khu nghỉ ngơi rộng lớn, rượu đỏ và trái cây điểm tâm, tất cả đều đầy đủ.
Ngón tay trắng xanh đang cầm chiếc ly thủy tinh, Bạch Hiền ngẩn người nghiêng mặt qua nhìn hắn dưới những ngọn đèn, người đàn ông bên cạnh ấm áp như ngọc.
Cậu lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Chỉ là thời gian này khó có thể kiếm được một công việc."

Nhạc Phong lẳng lặng ôm cậu, nghe cậu nói vậy nhưng không để trong lòng: "Bạch Hiền...anh đã nói rồi, thật sự em không cần phải tìm việc, nếu muốn làm việc, chỉ cần em nói với anh muốn làm gì, anh đều có thể giúp em."
Bạch Hiền lắc đầu, chậm rãi ghé người vào trên bàn thủy tinh: "Không cần" cậu nhẹ nhàng cắn môi nói.
Cậu vốn xuất thân từ gia đình bình thường, về sự nghiệp, cậu không có cách nào có thể giúp được Nhạc Phong, điểm này đã khiến cho cha mẹ Nhạc Phong không hài lòng, cậu sao có thể làm một người con trai nhỏ bé chỉ biết dựa vào người khác như vậy.
Nhạc Phong không nói thêm câu nào, nhấp một ngụm rượu, nhìn điệu bộ của cậu lúc này, tư thế quả thật là mê người, đường cong hoàn mỹ lộ ra, từ chiếc cổ trắng nõn, đến cổ áo, rồi đến chiếc eo thon nhỏ....

Hắn rời mắt, cố gắng đè xuống một tia dục niệm. "Bạch Hiền...Có nhớ lần trước, chúng ta đi ăn cùng nhau anh có giới thiệu một người với em, đó là Chu tổng không?" Hắn nhìn mái tóc của cậu, nhẹ nhàng nói.Hắn vừa hỏi xong, Bạch Hiền có chút ngẩn người, sửng sốt.
Cậu cắn nhẹ môi, nhớ lại. Cố gắng suy nghĩ xem, nhưng lục lại trí nhớ một hồi mà mãi vẫn không nhớ ra. Nhẹ nhàng quay đầu lại, trong đôi mắt trong trẻo của cậu lộ ra một tia thành khẩn cùng một chút mơ hồ, không phải là cậu không để tâm mà là thật sự không nhớ ra. .....Đối với chuyện làm ăn của Nhạc Phong, cậu thật sự không để ý lắm.
Nhạc Phong nhìn cậu một chút, vuốt ve mái tóc , nhẹ nhàng cười: "Không nhớ cũng không sao."
Hắn nói là không sao, vì thế trong lòng Bạch Hiền cũng được trấn an một chút, nghĩ rằng chuyện này thực sự cũng không có gì cả.
Nhạc Phong cầm ly rượu vang đỏ trong tay một hơi uống cạn, Ánh mắt trở nên thâm trầm không nhìn thấy đáy. Hắn ngồi sát lại, cánh tay ôm ngang eo cậu, lấy thêm một ly nữa, nhỏ giọng dụ dỗ: "Bạch Hiền , uống cùng anh một ly đi."

Bạch Hiền nhìn hắn, chỉ cười khẽ, phớt lờ: "Không nên, bình thường anh không muốn em đụng tới rượu mà, sao hôm nay sao lại muốn em uống?"
Trên môi Nhạc Phong khẽ cười một tiếng, chậm rãi ôm chặt cậu, giọng nói càng trầm hơn: "Bạch Hiền...uống cùng anh."
Thấy hắn kiên trì, Bạch Hiền cũng không muốn nói nữa. Cậu lưỡng lự một chút, nhận lấy ly rượu, nhìn thấy ánh mắt sáng như sao của hắn, cậu cười nhẹ, chạm ly với hắn.
Rượu đỏ rất ít khi khiến người ta say. Nhạc Phong nhìn cậu uống xong, tiếp tục giúp cậu rót thêm rượu

Hắn liếc nhìn chai rượu vang đỏ trên bàn, nồng độ cồn không cao, chỉ là hắn đã sớm lén bỏ thêm một vài thứ khác vào bên trong, mùi vị sẽ hơi khác một chút. Cũng may, cậu luôn không tìm hiểu về rượu. Nhạc Phong thản nhiên cười, nhìn cậu uống hết ly rượu đến ly rượu khác, hắn cúi xuống hôn nhẹ lên tóc cậu...

Trong một căn phòng xa hoa sang trọng trên tầng hai của nhà hàng. Căn phòng này được bài trí rất đặc biệt, ngồi bên trong phòng có thể nhìn rõ từng cử chỉ hành động bên ngoài, giống như thủy tinh trong suốt. Nhưng từ bên ngoài sẽ không nhìn thấy bất kỳ điều gì đang diễn ra trong phòng dù là một tia sáng. Loại phòng được thiết kế bằng loại kính này, rất thỏa mãn tâm lý của tầng lớp thượng lưu. Rất kín đáo, nhưng vẫn có thể quan sát được mọi thứ xung quanh, mà không bị ai biết được.

Phác Xán Liệt đứng trước tấm kính chăm chú quan sát phía dưới, có thể nhìn thấy được cảnh tượng đang diễn ra phía dưới. Đó là một chàng trai trắng nõn mềm mại, đang ngồi trên ghế xô pha màu rượu đỏ, đang được một người đàn ông ân cần ôm lấy, ngoan ngoãn uống rượu.
"Chậc chậc...Quả thật là một chàng trai nhỏ hạnh phúc nha.." Một đôi mắt hoa đào nhìn theo ánh mắt hắn khẽ thở dài hai tiếng, sau đó cười lớn: "Xán Liệt, chẳng phải kia là người mà cậu tìm suốt hai năm sao?"
Phác Xán Liệt hờ hững nhấp một ngụm rượu, im lặng không trả lời.
"Cậu quả thật là thú vị nha, chỉ là một người con trai không cẩn thận mà ngủ lầm, cũng phải tìm lâu như vậy, xem ra về phương diện này, cậu cũng coi như đủ quân tử - Vậy bây giờ tìm được rồi, cậu định làm gì?" Đôi mắt hoa đào kia cười hì hì nhìn hắn. Mùi rượu cay nồng tràn ngập trong miệng. "Xem ra cũng thật hạnh phúc"
Phác Xán Liệt nhìn một hồi lâu sau đó thản nhiên kết luận. "Vậy sao?"

Cặp mắt hoa đào nhìn cảnh tượng phía dưới vài giây, khóe miệng khẽ nhếch lên, trưng lên dáng vẻ tươi cười đậu trên khéo miệng, "Không cần thiết... cậu biết tên đàn ông đang ngồi bên cạnh kia không? Cậu mới từ Mỹ về, có lẽ không biết, tên đó là Nhạc Phong - tổng giám đốc tập đoàn Nhạc thị, là ngôi sao mới trong giới tài chính, xem ra rất kiên định, nhưng nói chung chuyện cũng không quay lại được. Hơn nữa, cậu không nhận ra sao?.... Chàng trai kia đã định trước đêm nay sẽ bị hắn chuốc say."

Phác Xán Liệt thu hồi ánh mắt, đi trở lại: " Vậy thì điều này không phải là điều mình có thể kiểm soát được."
Cặp mắt hoa đào nhìn theo bước chân của Phác Xán Liệt, trong lòng không khỏi nghi ngờ thắc mắc, có điểm gì đó thật khó hiểu không giải thích được: "Vậy thì điều gì cậu mới có khả năng không chế? Cậu đã tìm được cậu ta rồi thì sẽ bắt cậu ta làm những gì? Muốn cậu ấy phải thế nào?"
Phác Xán Liệt lắc đầu, cặp mắt tuấn tú giống như đầm lạnh, không có chút xíu tình cảm: "Cậu ta thế nào cũng không liên quan tới mình." Cặp mắt hoa đào nhìn hắn một hồi lâu, không giấu nổi một tia kinh ngạc, rồi chậm rãi đi tới. Hai người nâng ly rượu lên uống, cặp mắt hoa đào nhịn không được cười rộ lên: "Thật là, xem ra mình càng ngày càng không hiểu nổi cậu."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro