C30: Để Cho Bạch Hiền Cùng Đi
Bờ môi mềm mại thơm ngát, có chút lành lạnh, cậu thậm chí không hề phản ứng lại, đôi mắt trong veo vẫn đang nhìn hắn, đầu lưỡi truyền đến sức nóng cháy bỏng, cậu nhẹ nhàng "Ưhm" một tiếng, cảm giác như thể có một cảm xúc mãnh liệt vừa mới truyền đến hệ thần kinh của cậu, toàn bộ thế giới của cậu bị hơi thở của Phác Xán Liệt bao phủ, cậu giãy giụa không thoát ra được, cậu đành phải tựa vào hắn, hắn hầu như tiến sâu vào từng góc nhỏ trong khoang miệng cậu.
Điệu bộ Bạch Hiền xấu hổ, thân thể cứng ngắc, hầu như quên mất phải phản kháng.
Phác Xán Liệt hồi lâu mới chịu buông cậu ra, Bạch Hiền thở dốc dữ dội, lần nào cũng đều có cảm giác hít thở khó khăn như thế này, cậu nghe được giọng nói của hắn: "Vị quá nhạt...nếm không thấy ngon."
Thần kinh của Bạch Hiền cuối cùng cũng bị kích thích, cậu như bị điện giật, lùi về sau mấy bước.
Sợi tóc của cậu còn đang quấn trong tay hắn, bị giật ra đột ngột thành ra nhói đau một cái.
Bạch Hiền đứng vững lại, đôi mắt trong veo hiện lên tia kinh hoảng, buổi sáng thanh tĩnh thế này, cậu không hiểu vì sao hắn đột nhiên lại hôn môi cậu, đầu lưỡi còn bị hắn hôn đến rã rời, thậm chí còn có chút đau nhức, thế mà hắn lại còn nói là vị quá nhạt?!
Bạch Hiền đỏ mặt, cậu bắt đầu nói năng lắp bắp: "Phác tiên sinh..."
Đôi mắt thâm thúy của Phác Xán Liệt đảo qua tập tài liệu trên bàn tay cậu, ngón tay hướng về phía cậu: "Đi tìm người phiên dịch tiếng Đức, phần còn lại không cần sửa."
Bạch Hiền tay chân luống cuống, đôi mắt long lanh, tròn xoe như đôi mắt nai.
Đầu cậu trống rỗng, mặt đột nhiên nóng lên, cậu có chút hoang mang, không biết có nên rời đi hay không. Người đàn ông trước mắt rõ ràng là rất lạnh lùng, hờ hững, thế nhưng hắn vẫn hôn cậu rất đỗi say mê làm cả người cậu nóng rực lên, hắn có lẽ là khác biệt với cậu, thế nhưng Bạch Hiền cũng không biết cuối cùng là khác biệt ở đâu.
Thấy cậu vẫn còn chưa đi, đôi mắt sắc sảo của Phác Xán Liệt nhìn qua, dáng người cao lớn tựa ở trên ghế xoay, xoay ra nhìn cậu.
"Còn chưa về chỗ sao?" Giọng nói êm dịu của hắn thốt lên, phảng phất như hơi thở.
Bạch Hiền đột nhiên cảm thấy bản thân mình rất giống con gà con đang bị con diều hâu đe dọa, điều này hình như là không đúng.
Cậu lắc đầu, sợi tóc lất phất qua gương mặt, cậu có thể cảm nhận được nhiệt độ trên khuôn mặt mình: "Không có."
Lần thứ hai Phác Xán Liệt nhìn cậu trong vài giây, rồi nói: "Đi ra ngoài đi."
Bạch Hiền rời bước đi ra ngoài.
Lần nữa Phác Xán Liệt mở bản kế hoạch ra, lật giở đến phần cuối, thấy được một bản danh sách, chính giữa đề tên Nhạc thị. Hiện tại hắn chính là cổ đông lớn nhất của Hoành Cơ, cho nên hắn phải đứng ra chịu trách nhiệm cho Hoành Cơ, bản dự án này dù có bao nhiêu mưu mô cũng không thể qua mặt được hắn.
Phác Xán Liệt mím môi suy nghĩ trong chốc lát, bấm số điện thoại nội bộ, hờ hững ra lệnh: "Để cho Bạch Hiền cùng đi."
Phía bên kia, Nguyên Đồng im lặng trong giây lát, yếu ớt nói: "Được, Xán Liệt."
Phác Xán Liệt tắt điện thoại, lẳng lặng suy nghĩ, vì sao vẫn cứ muốn hôn cậu.
---- là vì đã từng nếm qua mùi vị đó một lần, cho nên không thể dứt ra được sao?
Hắn cũng không nhớ nhiều lắm, chỉ là khi nhắm mắt lại, trong đầu hắn hiện lên hình ảnh một thân thể tuyệt mỹ, dù chịu đựng đau đớn vẫn vờ như không có gì. Bị hôn mà đôi mắt trong veo cũng không biết nhắm lại.
Phác Xán Liệt lắc đầu xua đi ý nghĩ trong đầu, mở mắt, bắt đầu làm việc.
"Chiều nay sẽ có buổi tranh thầu, cậu cùng đi chuẩn bị cho tốt đi." Nguyên Đồng gõ gõ tay vào bàn làm việc của cậu.
Bạch Hiền ngẩn ra, lập tức phản ứng lại.
Cánh tay nhỏ bé và yếu ớt của cậu buông tập tài liệu cho vay xuống, nhu thuận gật đầu: "Em biết rồi, chị Đồng, là đi cùng chị ạ?"
Nguyên Đồng cười cười, trong dáng vẻ tươi cười có chút lạnh giá thê lương: "Không phải, đi cùng với Thế Huân ."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro