C36: Sự Phản Kháng Của Cậu

Từ giờ đến lúc tan tầm còn một tiếng đồng hồ nữa. Bạch Hiền nhìn đồng hồ, hướng về phía phòng họp. 

Cậu đẩy cửa bước vào, thấy Nguyên Đồng đang ở bên trong, mọi thứ đã được chuẩn bị xong. 

Bạch Hiền có chút sửng sốt, mở miệng nói: "Cảm ơn, chị Đồng." Đây vốn là công việc của cậu, không nghĩ đến Nguyên Đồng lại giúp cậu làm. 

Nguyên Đồng nhìn cậu một hồi nói: " Bạch Hiền,kẹp cài áo của cậu đâu rồi?" 

Bạch Hiền giật mình, có chút kinh ngạc nhìn xuống áo, ngón tay lướt qua chỗ đó, quả nhiên không thấy gì cả. Cậu chậm rãi nhớ lại, có thể là cậu đã làm mất tại buổi đấu thầu, cậu nhớ kĩ trước đó vẫn còn mà. Nguyên Đồng bước tới, trước ánh mắt ngỡ ngàng của cậu giơ lên một chiếc kẹp cài áo màu bạc, sắc mặt Bạch Hiền tái nhợt. 

"Chị Đồng..." Bạch Hiền kinh ngạc, không biết vì sao kẹp cài áo lại ở trong tay cô ta. 

"Tôi tìm thấy nó trong phòng làm việc của  Xán Liệt ——–" Nguyên Đồng nở nụ cười quyến rũ, "Anh ấy loay hoay với vật này cũng lâu rồi." 

Cả người Bạch Hiền run lên. 

"Em còn tưởng rằng đã làm mất rồi chứ, may mà tìm lại được," Bạch Hiền đè nén nhịp tim đập loạn, duy trì vẻ bình tĩnh, "Cảm ơn chị Đồng." 

"Tôi chẳng phải đã bảo cậu tránh xa Phác Xán Liệt rồi sao? Biện Bạch Hiền, cậu dùng đầu nhớ lại xem, tôi đã nói với cậu chưa?" Nguyên Đồng bước đến gần cậu , gần như dán vào cơ thể cậu , bao vây Bạch Hiền bằng luồng khí phẫn nộ. 

Bạch Hiền cười yếu ớt. 

Thật không biết người phụ nữ này nghĩ gì, làm cho cậu thấy mối quan hệ giữa cậu và Phác Xán Liệt như là đang yêu đương vụng trộm vậy. 

"Nói! Đồ của cậu sao lại trong tay anh ấy!! Không nên ngoài mặt thanh thuần, sau lưng lại đi quyến rũ anh ấy!! Biện Bạch Hiền,  đừng tưởng tôi không biết lần trước cậu bị thương mất máu ngất xỉu cốt để Phác Xán Liệt thấy, tôi thật không ngờ lòng dạ cậu xấu xa như vậy!" Nguyên Đồng nghiến răng nghiến lợi nói, sắp đem cậu bóp nát. 

Bạch Hiền yên lặng đứng nghe, chịu đựng những từ ngữ làm nhục cậu, không nói lại một lời. 

"Hội nghị sắp bắt đầu rồi, tôi ra ngoài trước." Cậu nhẹ giọng nói, giống như hơi thở của gió, hướng về phía Nguyên Đồng, nhẹ nhàng gật đầu, bước ra cửa. 

"Cậu đứng lại!!" Nguyên Đồng bắt lấy cổ tay cậu, móng tay bén nhọn cắm vào da thịt cậu, "Tôi cho cậu rời đi sao?! Tôi nói lại lần nữa Phác Xán Liệt là của tôi, cậu còn dám quyến rũ anh ấy, tôi sẽ cho cậu biết tay!" 

Móng tay của cô ta rất bén nhọn, Bạch Hiền hít vào một luồng khí, cảm giác tơ máu đều gần trào hết ra ngoài. 

Bạch Hiền quay đầu lại, đôi mắt trong trẻo nhìn lại cô ta: "Chị Đồng, chị ái mộ chủ tịch tôi hiểu rõ, thế nhưng những lời nói này của chị, chị không nên nói với tôi, chị nên đi nói trực tiếp với chủ tịch nếu như chủ tịch đồng ý, tôi có lời chúc mừng hai người. Đừng vu khống cho Bạch Hiền tôi là dạng này dạng nọ, chị Đồng, chị không có quyền nói tôi như thế, tôi là tôi, tôi hiểu rõ bản thân mình hơn chị." Bạch Hiền rời ánh mắt, khuôn mặt xinh đẹp có chút rung động, nhẹ giọng nói: "Cho nên xin chị đừng nhục mạ tôi, cũng chính là tự chị giữ lấy tự trọng cho chính bản thân mình."

Nói xong cậu rút tay về, xoay người nhẹ bóp chặt vết thương, đi ra khỏi phòng họp, trước cửa là một đoàn người.

Bạch Hiền...Trời ạ...cự ly  gần như vậy, những lời cậu nói nãy giờ không biết có ai nghe thấy không. Lòng bàn tay Bạch Hiền toát mồ hôi lạnh.

Ánh mắt Phác Xán Liệt rơi xuống người cậu, đợi cậu bước ra, hắn đưa tay nắm khóa cửa, chặn lối đi của cậu. Bạch Hiền thoáng chút khẩn trương, ngước mắt nhìn hắn: "Phác tiên sinh..."

Phác Xán Liệt nhìn chăm chú khuôn mặt nhỏ nhắn đoan trang của cậu, hắn nhớ lại những lời cậu nói, không muốn cho cậu đi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro