C4: Nhạc Phong, đừng!

Bóng đêm càng ngày càng tối.
Ở mãi nhà hàng đến tận khuya, lúc này không thể coi là một trận tẩy trần cho ngày trở về, bởi cùng hắn chỉ có trợ thủ đắc lực, cũng là bạn bè thân thiết- Thế Huân.
Ly rượu đỏ tỏa ra hương thơm tinh khiết, ngẫm lại thời gian đã không còn sớm. Từ lầu hai đi xuống, trên ghế sô pha cao cấp trong khu nghỉ ngơi đã không còn bóng dáng của cậu. Ánh mắt của Phác Xán Liệt đảo qua nơi đó, thản nhiên rời đi.
"Thật là một đêm kích tình nha." Thế Huân nhìn theo vị trí lúc trước bọn Lâm Phong ngồi, nhìn một chút trên bàn, nhặt hai bình rượu trống rỗng lên, ngửi mùi vị bên trong, đưa ra xa một chút, nhẹ giọng nói "Cậu nói xem, trong lòng hắn tính gì chứ? Kê đơn đối với chính bạn trai của mình? Dùng loại dược rất mạnh thế này sao? Ha ha... thật đúng là khiến cho ta phải nhìn tổng giám đốc Tập đoàn Nhạc Thị với cặp mắt khác xưa..."

"Xem đủ chưa?" Phác Xán Liệt nhìn qua, ánh mắt thản nhiên, nhưng không hiểu sao lại làm cho người ta cảm thấy có chút lạnh lẽo.
"Được rồi, được rồi," Thế Huân buông ly rượu, cười cười đi tới, nói thật là ánh mắt hắn rõ ràng không lãnh khốc như ánh mắt của Phác Xán Liệt, nhưng lại âm trầm, "Lập tức đi, được rồi chứ?" Thế nhưng đi được nửa đường, Thế Huân vẫn không nhịn được. Nửa khom người, Thế Huân chống lên cửa sau xe, hỏi hắn:" Cậu nói xem, có lẽ cậu ta cũng không muốn phát sinh quan hệ với bạn trai, mà nay chúng ta lại nhìn thấy được hành động mờ ám của bạn trai cậu ấy, nhưng lại mặc kệ cậu ta, khiến cậu ta lại lần thứ hai thất thân mà không hiểu vì sao?
Phác Xán Liệt tựa vào ghế ngồi sau, xoa xoa ấn đường. "Cậu chừng nào thì cảm thấy hứng thú như vậy đối với chuyện tình của người khác?" Đêm nay, cậu ta vẫn luôn dây dưa đến vấn đề này.

Thế Huân hơi kinh ngạc, tỉ mỉ suy nghĩ một chút cũng hiểu được tại sao mình lại bất thường như vậy. Hắn tự giễu cười bản thân, ngẫm nghĩ, quả nhiên là mình nhiều chuyện rồi.
Theo Phác Xán Liệt ngồi vào trong xe, hắn nhàn nhạt thốt ra một câu: "Không có gì, chỉ là nghĩ thấy thương cảm thôi... Bị cậu nhầm lẫn mà đoạt đi đêm đầu tiên, vậy mà không đổi được của cậu nửa điểm quan tâm."
Phác Xán Liệt biết hắn tình khí kỳ quặc, không để ý nữa, chỉ thản nhiên bảo tài xế lái xe.

Thương cảm sao? Hắn không hề cảm thấy thế chút nào. Nếu như Biện Bạch Hiền xảy ra chuyện gì, đó là chuyện giữa cậu ta và tổng giám đốc Nhạc thị, người ngoài không có quyền lớn như vậy mà chen vào. Còn nếu như, cậu ta là thật bởi vì hắn nên mới không hạnh phúc, hắn mới có thể suy xét nhúng tay vào. Nhúng tay vào cuộc sống và sinh mệnh của cậu ta. ...

Bạch Hiền cảm thấy rất nóng.
Không biết có phải là do mặc quần dài hay không, mặt cậu dần chuyển hồng, cuộn mình trên sô pha, tay kéo áo của chính mình. Một luồng khí nóng phát ra từ trong thân thể.

Nhạc Phong mở cửa phòng khách sạn ra, cắm thẻ vào, một luồng ánh sáng ấp áp chiếu về phía cậu.
"Bạch Hiền..." Hắn cúi người, gọi nhỏ. Bạch Hiền nâng mắt, trong nháy mắt bị ngọn đèn kích thích một chút, hàng mi như cánh bướm lại nhắm lại.
Cậu ưm một tiếng, không được tỉnh táo lắm, chỉ cảm thấy một thân thể quen thuộc tới gần, ôm lấy mình, cúi đầu gọi tên mình.
"Nhạc Phong..." Bạch hiền tự động lại gần, nhẹ nhàng cắn môi anh đào, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng nhẫn chịu, ôn nhu nói, "Em nóng quá, đưa em trở về đi... Viện Y ngủ rất sớm, không có thói quen để cửa cho em..."
Lộc Hàm ôm thân thể nhỏ nhắn xinh xắn của cậu, kéo cánh tay nhỏ bé của cậu quàng qua cổ hắn.
"Vậy bảo cậu ấy không cần để cửa... Ở cùng một chỗ với anh, em cũng sẽ không phải đi đâu cả." Nhạc Phong cúi đầu, hôn lên môi cậu.

Trong miệng Bạch Hiền vẫn còn mùi rượu thơm mát, Nhạc Phong lúc đầu thì hôn nhẹ nhàng nhưng dần dần trở nên có chút thô bạo.
Đầu lưỡi, hoàn toàn đau nhức tê dại. Cánh tay nhỏ bé và yếu ớt của Bạch Hiền đặt lên ngực hắn, trong chớp mắt liền tỉnh táo. Ánh mắt mông lung của cậu vượt qua cổ hắn, có thể thấy hết cảnh vật xung quanh.
Trong lòng bỗng giật mình, Bạch Hiền nhanh chóng đỏ mặt, trở nên có chút khẩn trương.
Cậu biết, cho dù thân thể của cậu rất nóng rất mềm lả, nhưng bản thân cậu vẫn biết. Đây là khách sạn! NhạcPhong đưa cậu tới khách sạn.

"Ồ..." Cơ thể dần dần bị hạ thấp xuống, Bạch Hiền căng thẳng, cả người bị nhấc tới gần kề người hắn, môi thì bị hắn đè mạnh xuống hôn sâu, cậu thở dốc không biết phải làm sao, cũng đã biết hắn muốn làm gì. Từ trong người hắn phát ra luồng hơi nóng.

"Nhạc Phong..." Khi hắn in lại dấu hôn nóng hổi lên cổ cậu, Bạch Hiền run rẩy kêu tên hắn.
Nhạc Phong ôm chặt cậu, hôn cậu như muốn ăn cậu vậy. Hắn mút mạnh vào chiếc cổ mẫn cảm của cậu, gây ra từng đợt khoái cảm như điện giật chạy khắp toàn thân, Bạch Hiền gắt gao khép chặt mắt, hệt như trở lại hai năm trước, tại gian phòng kinh khủng kia, người đàn ông đó đã xâm hại cậu

. "Không nên... Nhạc Phong, không nên!" Bạch Hiền đột nhiên khóc thành tiếng. Tay cậu cầm lấy áo sơ mi của hắn, thân thể kịch liệt run rẩy.
Nhạc Phong cưỡng chế dục niệm thiêu đốt trong thân thể, dừng vài giây nhìn cậu.
Hắn hạ dược không ít, không lý do gì cậu bây giờ còn tỉnh táo như thế.
Quả nhiên,nước mắt dính ướt trên lông mi Bạch Hiền, đôi mắt vẫn nhắm nghiền, trên khuôn mặt nhỏ nhắn có chút tái nhợt thương cảm, khuôn mặt cậu lộ chút sợ hãi khẩn trương khiến hắn động lòng, ôm chặt lấy cậu, Nhạc Phong cúi thấp đầu gọi: " Hiền Hiền..., làm sao vậy?"

Bạch Hiền không nói lời nào, cậu chỉ khóc, sắc mặt càng ngày càng hồng, quần dài hạ xuống, đôi chân trắng muốt mịn màng không ngừng cọ xát. Nóng quá. Làm sao bây giờ, cậu nóng quá....
Nhạc Phong không thể nhịn được nữa, ôm cậu đến giường, ngón tay thon dài kéo quần của cậu sang một bên, hắn nhẹ nhàng mà mạnh mẽ thăm dò, xâm phạm vào bên trong bắp đùi non mềm của cậu.
"Hiền Hiền.... đừng sợ, mở ra nào" Hắn thấp giọng dụ hoặc.

Bạch Hiền không ngừng run rẩy, nửa thân trên bị đè nặng, cậu nghiêng khuôn mặt nhỏ nhắn, liều mạng khép hai chân: " Không... Không nên..."
" Hiền Hiền..." Nhạc Phong nhẹ nhàng nói, đôi mắt hằn lên tia đỏ, " Thông minh một chút.. Đây là chuyện sớm muộn gì cũng xảy ra, em đồng ý gả cho anh, thân thể của em là của anh, tất cả đều là của anh, không phải sao?"

Bạch Hiền nghe được tiếng nói của hắn, vô thức nói: " Đúng.. Nhưng! Có lỗi! Em thật có lỗi!..."
Trong đầu hiện lên hình ảnh thống khổ đến đỉnh điểm kia, Bạch Hiền run lên, lòng lại một lần nữa không kiềm chế được, khóc nấc lên.

Nhạc Phong bị những lời nói của cậu làm cho kích thích, hắn dừng động tác, chăm chú nhìn cậu.
Hắn biết, Bạch Hiền cho tới bây giờ chưa từng nói dối hắn, nhất là hiện tại, cậu đang say, thân thể lại bị thuốc khống chế, mà vẫn quyết liệt chống cự như vậy, nhất định là có nguyên nhân. Hắn hiện tại tỉnh ngủ, dục vọng sôi trào trong cơ thể cũng dần dần hạ xuống. Ôm lấy tiểu nam nhân trong lòng, Nhạc Phong nhẹ hôn lên trán cậu, thanh âm yếu ớt lộ ra một tia lạnh nhạt: " Thật sao? Ý em là... Đã có người chạm qua em sao? Hiền Hiền, nói cho anh biết, có phải như vậy không?"

Giá lạnh cùng lửa nóng, một lần nữa luân chuyển trong cơ thể. Bạch Hiền mơ màng giãy dụa, kiên quyết ngăn không cho ác mộng lan vào trong đầu, cậu liều mạng nói với chính mình, chính là Nhạc Phong đang ôm lấy cậu, nhưng cậu vẫn cảm thấy hình như hắn ở rất xa, rất xa cậu.
Cậu run rẩy nhớ lại buổi tối ấy, thân thể cậu bị xé rách đau đớn, cường bạo tàn sát bừa bãi!
Ngón tay mảnh khảnh của cậu cầm lấy tóc mình, cậu thở nhẹ nói: "... Đúng..."

Tim Nhạc Phong bỗng nhiên chấn động kịch liệt!
Đôi mắt nhỏ hẹp lạnh lùng càng trở nên lạnh lùng, vòng tay ôm cậu cũng bắt đầu cứng ngắc. Hồi lâu, khóe miệng hắn hé lộ nụ cười, Nhạc Phong đè nén áp lực cuồn cuộn trong ngực, nhẹ giọng hỏi: "Là ai?"
Bạch Hiền lắc đầu, lông mi ướt sũng vẫn khép chặt, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt: "Không biết... Em không biết là ai..."
Nhạc Phong đã không còn hứng thú để hỏi lại. Đôi mắt hắn vằn lên tia máu, hắn cười lạnh, tay nắm tóc cậu, thấy được nét mặt lộ vẻ đau đớn của cậu.

Một khuôn mặt thanh thuần, tinh khiết, thoạt nhìn không rành thế sự, ôn nhu dịu dàng. Nhìn xem, đây là người mà hắn yêu thương, nhiều năm qua hắn cũng chưa chạm vào cậu, vậy mà giờ đây cậu lại nói với hắn, thân thể của cậu không còn thuần khiết nữa.
Biện Bạch Hiền..Cậu biết không, giờ phút này, tôi thật sự rất muốn giết chết cậu!Trong khách sạn, ánh sáng êm dịu mà rõ ràng.

Dược tính trong thân thể Bạch Hiền bắt đầu phát tác, khuôn mặt tái nhợt nhỏ nhắn của cậu chợt ửng hồng.

Nhạc Phong ngồi trên sân thượng hóng gió lạnh, hắn vốn là muốn yên tĩnh để suy ngẫm vài thứ, thế nhưng khi nghĩ đến dáng điệu tươi cười của cậu liền điên cuồng lên. Hắn nốc hết ly rượu mạnh, ngón tay siết chặt ly, hướng thẳng tường mà ném mạnh vào. Chiếc ly bể nát, rượu còn lưu lại đầy tay hắn. Tay hắn bị mảnh thủy tinh cắt đứt, khuôn mặt bắt đầu trở nên dữ tợn hơn.

Nhìn thoáng qua gian phòng, trên chiếc giường lớn, tiểu nam nhân đang bị dược tính dằn vặt trằn trọc không yên. Thấy thế hắn lạnh lùng bước vào phòng.

"Bạch Hiền... cậu bắt đầu gạt tôi từ khi nào? Hả?" Bàn tay vẫn còn vương mảnh thủy đang rỉ máu của hắn tiến về phía cổ cậu. Nhạc Phong cúi người, vươn bàn tay đầy máu chậm rãi siết chặt cổ cậu, yếu ớt hỏi.

Bạch Hiền xuân dược dằn vặt, liều mạng cắn môi, khó chịu cùng cực. Mà tay hắn từ từ siết chặt, cậu cảm thấy hô hấp bắt đầu trở nên khó khăn.

"..." Trên cổ nhỏ nhắn và yếu ớt đã dính đầy máu, cậu ngửa đầu, thống khổ rên rỉ.

Nhạc Phong không mảy may đến phản ứng của cậu, chỉ cười nhạt.

"Cảm giác lừa gạt tôi có vui thích không? Cậu vì vậy mà không đi gặp cha mẹ tôi nhưng vẫn muốn cùng tôi kết hôn... Bạch Hiền, nói tôi biết, có đúng thế không? Cậu sao lại có thể đê tiện như vậy chứ?

"..." Bạch Hiền cảm thấy nghẹt thở, bàn tay nhỏ bé của cậu run rẩy vỗ lên bàn tay to lớn đang bóp chặt cổ mình kia.

Khó chịu... thật là khó chịu!!

Mắt Nhạc Phong vằn lên tia máu, bàn tay liều lĩnh ma sát thân thể cậu, dọc theo chân cậu, hướng đến những đường cong mỹ lệ, hắn dùng ngón tay thon dài xâm nhập vào cửa động chật hẹp của cậu.

"A--!!" đau đớn dữ dội bỗng nhiên xuyên qua thân thể cậu.

Bạch Hiền đau đến kêu thành tiếng, khóc nức nở, thân thể cựa quậy bắt đầu kịch liệt run rẩy.

Nhạc Phong hạ thấp người, cảm giác được cậu quá chặt chẽ, bèn chế nhạo: "Quả nhiên rất tuyệt..." Hắn chậm rãi dùng sức bóp cổ cậu, cố ý muốn cho cậu không thở được.

"Cậu làm sao lấy lòng được người đàn ông đó? Bạch Hiền của tôi là như thế này sao? Là tôi không biết, cậu trời sinh đúng là một mỹ vật phải không?!!" Bàn tay Nhạc Phong siết chặt, suýt nữa bóp chết cậu trên giường.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Hiền trắng bệch, đôi môi anh đào khẽ nhếch lên, nhưng lại nói không nên lời, chỉ có thể mơ màng hô hấp khó khăn, sợ hãi giãy dụa!

Mảnh thủy tinh tản mát tại cần cổ, thật sâu đâm phá vào da thịt cậu, vài giọt máu chậm rãi chảy ra, nhuốm hồng ra trải giường.

Nhìn thấy khóe mắt cậu chảy lệ suýt ngất xỉu, Nhạc Phong mới chậm rãi ngừng tay.

Lúc hắn buông tay, Bạch Hiền ngửa đầu, hít thở, thân thể run rẩy thả lỏng, tiếp theo, cậu bắt đầu kịch liệt ho khan, ôm ngực mãnh liệt ho khan dữ dội, nước mắt không ngừng tuôn rơi.

"Nhạc Phong... Nhạc Phong" Cậu vẫn còn chưa tỉnh, thân mình run rẩy cuộn cong người, khóc đến chật vật.

Nhac Phong ra sức đè chặt hai bên sườn cậu, đem toàn bộ thân thể đang bùng cháy của hắn cáu tiết đè mạnh xuống.

"A..." Hắn cúi người, ngón tay chạm đến vết thương trên cần cổ cậu, chà sát, làm cho vết thương kia vỡ ra chảy máu, "Hiền Hiền, bảo bối, anh ở đây... anh sẽ không rời bỏ em đâu, tôi sẽ nghiêm khắc trừng phạt cậu, cho cậu nếm đủ hậu quả của việc phản bội tôi, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho cậu.."

Hắn đè mạnh xuống thân thể cậu, hôn lên đôi môi đang run rẩy vì đau của cậu: "Hoan nghênh cậu đến địa ngục của tôi."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro