C7: đem cậu dâng cho người khác
Địa điểm gặp mặt là nhà hàng rượu vang nổi tiếng.
Bạch Hiền bước từng bước lên bậc thang, cả người toát lên vẻ hoảng hốt.
Ánh trăng chiếu rọi người nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh tế khiến người khác yêu mến. Cậu mang theo một chiếc balo nhỏ, đôi mắt ánh lên vẻ bi ai.
Vì sao lại như vậy?
Cậu khó nghĩ, vì sao lại như vậy?
Nhạc Phong từ lúc gọi điện thoại xong cũng không thấy hắn liên lạc gì thêm, cậu đợi hắn tới đón, nhưng chỉ nhận được tin nhắn của hắn. Hắn chỉ báo cho cậu biết địa điểm, hơn nữa giọng điệu lại rất mơ hồ bảo Bạch Hiền cậu phải tự mình đi đến.
Đôi lông mi dài rũ xuống, trong đôi mắt ấm áp kia ẩn giấu nỗi chua xót khổ sở.
Trong đầu cậu không ngừng hiện lên hình ảnh dâm mỹ phóng đãng trong văn phòng hắn ngày hôm đó. Toàn bộ thân thể và tinh thần của cậu mỗi lần nghĩ đến chuyện đó là một lần run rẩy không yên. Cậu nhẹ nhàng dừng bước, nghiêng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng kiên quyết đè xuống những giọt nước mắt vì uất ức mà trực tràn chảy ra, cậu nhẹ nhàng bước vào.
Cậu thực sự không dám đối mặt với Nhạc Phong, không dám ở trước mặt hắn lộ ra vẻ yếu đuối, đau lòng.
Thế nhưng cậu muốn biết rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.
Hắn sau lưng vụng trộm với người khác nhưng lại ôn nhu bảo cậu tới đây, rốt cuộc hắn muốn thế nào?
Cánh cửa phòng ăn xa hoa rộng mở, nhân viên phục vụ khẽ gật đầu chào cậu.
Bạch Hiền hỏi người phục vụ rồi bước về phía chiếc bàn đã được đặt sẵn. Nhạc Phong đang nâng ly rượu cùng năm người khách nữa ngồi quanh chiếc bàn tròn đợi cậu.
"Bạch Hiền..." Nhạc Phong thấy cậu, hắn cúi đầu kêu tên cậu, hé nụ cười.
Hắn đứng dậy, giơ tay kéo cậu vào gần hắn, cũng không vội vã giục cậu ngồi xuống, chỉ vuốt mái tóc cậu , nhẹ giọng nói: "Lại đây, anh giới thiệu với em, vị này chính là Chu tổng của Hoa Phong, còn đây là Bạch Hiền..." Hắn đưa mắt nhìn người đàn ông đối diện, nở một nụ cười, "Chu tổng cũng đừng phiền lòng, kì thực Bạch Hiền lần trước đã gặp mặt Chu tổng, chỉ là...cậu ấy tức thời chưa nhớ ra thôi."
Chu tổng ngồi phía đối diện cười rộ lên, tựa lưng vào ghế: "Nào lại đây, ngồi xuống đây nào! Lát nữa phải phạt rượu người đẹp mới được!"
Bạch Hiền đứng thẳng người, đôi mắt đã bắt đầu ươn ướt, thản nhiên nhìn Chu tổng, toàn thân cậu đều trong vòng tay của Nhạc Phong – hắn vuốt ve tóc cậu rồi ngược xuống lưng cậu.
Cậu biết đó là tư thế ưa thích của hắn, như đang dỗ dành cậu.
Cũng chính đôi tay này, ngày đó đã đặt ở thắt lưng người phụ nữ đó, không ngừng vuốt ve, thả trôi cảm xúc mãnh liệt.
"Bạch Hiền..." hắn cúi đầu trầm giọng khẽ kêu cậu.
Bạch Hiền hơi nghiêng khuôn mặt nhỏ nhắn, Nhạc Phong nhẹ nhàng cúi đầu xuống, cánh tay ôm chặt thân thể cậu, thản nhiên nói với cậu : "Này, em qua ngồi bên cạnh Kiều Nhan đi."
Kiều Nhan.
Bỗng nhiên nghe đến tên này, Bạch Hiền có chút sửng sốt, cậu vô thức nhìn về phía đối diện bàn ăn. Cô gái kia đúng là rất xinh đẹp, mắt sáng long lanh, thân hình đoan trang mà vẫn lộ nét quyến rũ, cũng đang nhìn lại cậu .
Bạch Hiền đã nghe qua, Kiều Nhan, cô ta chính là thư kí riêng của hắn, nhưng cậu chưa từng gặp cô ta bao giờ, nay mới được diện kiến.
Nhạc Phong sao lại bảo nàng ngồi bên cạnh Kiều Nhan chứ?
Cậu do dự một chút. Thông thường, trước mặt người lạ, cậu sẽ thuận theo ý của Nhạc Phong, nhưng hiện tại cậu thấy ai cũng xa lạ, ngay cả Nhạc Phong cũng đang gắng gượng tỏ ra thân mật với cậu. Bạch Hiền ngẩng đầu, mắt thoáng nhìn về phía Nhạc Phong, tay cậu bỗng nhiên có chút run rẩy, đôi mắt Nhạc Phong chứa đầy sự đe dọa.
"Ngoan chút nào?"
Bạch Hiền không nghĩ tới hắn sẽ làm như vậy, cậu lảo đảo vội đứng dựa vào bàn.
Một bàn tay vươn ra đỡ lấy cậu : "A —– cẩn thận một chút!"
Bạch Hiền hớp một ngụm khí nhỏ, ngoái đầu lại nhìn Nhạc Phong, hắn nhẹ nhàng thư thái ngồi xuống, lấy khăn ăn lau sạch tay, bên môi nở nụ cười không rõ ẩn ý.
"Nào lại đây ngồi đi, Biện công tử, à không, Bạch Hiền công tử, mời ngồi, mời ngồi." Âm thanh mời mọc kia lại vang lên.
Bạch Hiền lúc này mới hoàn hồn phát hiện ra một người đàn ông cao lớn. Cậu chưa kịp lên tiếng thắt lưng đã bị một bàn tay to béo nắm chặt. Hắn ta ép chặt lấy thân người mảnh khảnh của cậu vào bên hắn, gần đến mức cậu có thể ngửi thấy được mùi thuốc lá trên người hắn.
Hắn ta chính là Chu tổng!
Toàn thân Bạch Hiền toát mồ hôi lạnh, hắn nở nụ cười rồi kéo ghế mời cậu.
Cậu lúc này mới chú ý ngồi bên cạnh Kiều Nhan chính là Chu tổng.
Bàn ăn rất nhiều người, mặc dù Bạch Hiền không thích hành động của hắn ta, nhưng cậu cũng không lộ điều đó ra nét mặt, cậu thờ ơ hạ lông mi tỏ ý cảm ơn, cậu lại liếc nhìn Nhạc Phong, nhưng hắn lại đang cùng người khác trò chuyện.
"Cậu không cần phải nhìn anh ta, anh ta đêm nay không rảnh để lo cho cậu đâu." Tiếng Kiều Nhan yếu ớt vang lên.
Bạch Hiền vặn vẹo ngón tay, nhìn về phía cô ta.
"Biện công tử." Kiều Nhan ngẩng đầu nhìn nàng, nở nụ cười nhợt nhạt, "Nhạc Phong vẫn thường nói cậu rất biết nghe lời, rất nhu mì, rất thích hợp để ở bên những người đàn ông, cái loại này...không nỡ làm hại, lại không nỡ giày vò, nhìn cậu mà xem, cậu quả nhiên đã đạt được mục đích rồi. Tôi là Kiều Nhan, là thư kí riêng của Nhạc tổng, kiêm...bạn cùng giường của hắn, hôm nay được nhìn thấy cậu, thực sự là rất hân hạnh."
Bạch Hiền lắc lắc đầu "A." cậu hét lên một tiếng vang dội.
Cậu mở to mắt nhìn Kiều Nhan, lửa giận trong lòng sôi trào, cậu không thể tin được, ngày đó, người cậu thấy tại văn phòng của Nhạc Phong, người đã cùng Nhạc Phong dây dưa rên rỉ chính là cô ta, hơn nữa lại thản nhiên không hề e dè nói cho cậu biết chuyện đó.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Hiền nhất thời tái nhợt, chua xót và tủi nhục trào dâng bên trong cậu , cậu chỉ thấy các ngón tay mình bỗng trở nên lạnh ngắt!
Cậu không kịp phản ứng gì, cũng không kịp trả lời.
Chỉ có thể gắt gao cắn chặt môi, cố gắng tiếp nhận sự thật này, cũng cố kiềm chế không để cho nỗi đau trong lồng ngực bùng nổ. Cậu siết chặt khăn trải bàn, không cho bản thân mình được thất lễ, gắng gượng che giấu nỗi đau, quyết không được tỏ ra yếu đuối.
Nhạc Phong lãnh đạm nhìn về phía cậu, mắt hắn đột nhiên lay động.
"Biện công tử, thật ngại quá, là vì tôi đã đột ngột nói ra phải không?" Kiều Nhan cười nói, đưa đũa gắp một con tôm hùm bỏ vào chén cho cậu, "Nếm thử món này đi, tôi rất thích món này, mỗi lần đến đây hắn đều chọn món này."
Thịt tôm hùm màu bạc bạc, rưới thêm nước cốt chanh, thoạt trông thật ngon miệng.
Bạch Hiền run run thân người, đôi môi bị hàm răng cắn chặt sưng mọng lên, cậu nói: "Các người từ khi nào thì bắt đầu qua lại với nhau?"
Kiều Nhan tựa người vào ghế: "Đã quên rồi, hình như cũng đã lâu lắm rồi..." Cô ta nở nụ cười, cầm lấy ly rượu đưa lên miệng, "Tôi còn tưởng rằng cậu đã được biết kĩ thuật trên giường của hắn là như thế nào...Ai da, cậu đã từng thử chưa thế? Hay để tôi nói cho cậu nghe nhé."
"Được rồi." Bạch Hiền vươn tay với lấy ly rượu rồi rót đầy vào đấy.
Nóng quá...thật là nóng quá!
Cậu không biết chất lỏng trong suốt đựng trong chiếc ly đó là thứ gì, uống xong mới biết đó là loại rượu nồng độ rất cao, cậu xây xẩm mặt mày vội giơ tay lên che miệng, nước mắt bắt đầu tràn ra, một cảm giác cay xè truyền đến đầu lưỡi! Thật là khó chịu!
"A, Bạch Hiền sao lại uống rượu một mình thế này?" Chu tổng nhìn cậu , vỗ vỗ lưng cậu , nở nụ cười, hắn với lấy bình rượu rót vào ly cho cậu"Nào, nào, nào, để tôi uống cùng người đẹp."
Hắn đặt tay lên lưng cậu, từ từ di chuyển xuống vùng thắt lưng rồi đến mông cậu.
"Khụ...Khụ khụ khụ..., " Bạch Hiền ho sặc sụa, thân hình yếu đuối, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng.
Chu tổng ngồi sát lại: "Có muốn uống thêm rượu không? Loại rượu này, uống rất ngon...Bạch Hiền, lại đây, há miệng ra nào ..." Hắn ôm cậu trong lòng, nâng ly đưa tới trước mặt cậu, tiến đến gần môi cậu.
Bạch Hiền thở dốc, mặc dù nước mắt sắp sửa chảy tràn nhưng đầu óc cậu vẫn bị cái nóng của chất cồn cháy sạch kia ảnh hưởng, cậu có thể nhìn thấy người đàn ông bên cạnh gần kề, quần áo cậu mỏng manh, bàn tay kia giống như đang sờ soạng trực tiếp vào da thịt cậu vậy.
"Tôi không muốn uống nữa..." Bạch Hiền yếu ớt lắc đầu, cố gắng vịn bàn lùi ra xa hắn một chút, với tay lấy khăn tay, "Tôi nhầm rồi, cứ tưởng đó là nước..."
Tiếng nói của cậu như tiếng khóc, run run, lại có chút khàn khàn.
Chu tổng nghe thế, cũng không ép buộc cậu nữa, chỉ là hắn vừa uống cạn một ly rượu mạnh, cảm thấy ham muốn trong cơ thể mình chợt bừng lên mạnh mẽ.
Chàng trai này, còn có thể trốn được sao.
Hắn nhìn thoáng qua thân thể mềm mại ở trong lòng, xem ra tối nay phải giáo huấn cậu một trận ra trò mới được.
"Nào, ăn chút gì đi." Chu tổng thấy được vẻ mặt cương quyết của cậu , trực tiếp kéo cậu lại, vỗ vỗ vào đầu cậu hệt như đang vỗ về vật sủng của hắn, hoàn toàn không đếm xỉa đến mọi người tại bàn.
Trong nháy mắt Bạch Hiền chợt sửng sốt, cậu bị động tác này làm cho xấu hổ mà mẫn cảm, dưới đáy lòng lan tràn ngạc nhiên, cậu thậm chí quên mất phải tránh ra, ánh mắt cậu nhìn về phía Lâm Phong ở phía đối diện.
Nhạc Phong đang cùng người khác nói chuyện, thấy cậu nhìn lại, ánh mắt hắn thờ ơ như đang xem chuyện người xa lạ.
Tim Bạch Hiền đột nhiên lạnh lẽo, một dự cảm vừa chua xót vừa đáng sợ ập đến trong đầu.
"Biện công tử,," Kiều Nhan yếu ớt kêu lên, cầm lấy ly rượu của mình, nhấp một chút, "Cậu nên ngoan ngoãn một chút, Nhạc tổng đêm nay trông cậy vào cậu___giá trị của cậu là mười triệu đó....."
Thân thể Bạch Hiền run rẩy, hoàn toàn không hiểu ý tứ của cô ta!
Cậu há to miệng muốn nói gì đó, nhưng một đôi đũa đầy thức ăn được đưa vào miệng cậu , cậu không có sức lực chống lại.
"..." Bạch Hiền thiếu chút mắc nghẹn, vô thức cắn vào thức ăn trong miệng.
Ánh mắt Chu tổng nhìn cậu hàm ý nồng đậm, mang theo một chút vị gian ác, buông đôi đũa nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu: “Nếm thử xem món này có hợp khẩu vị hay không nào.”
Hình như là một miếng thịt, vị rất lạ, cậu bất động cắn một chút.
Ngực Bạch Hiền như sóng cuồn cuộn, căn bản cậu không quan tâm mình đang ăn cái gì, nhất là ở bên cạnh người đàn ông không ngừng cường ngạnh xâm phạm cậu, cậu muốn giãy dụa, muốn phản kháng, bầu không khí này làm cậu không sao chịu nổi, nước mắt cố kìm nén lần nữa bắt đầu rơi xuống.
Tay Chu tổng ở sau lưng vuốt ve, theo hình mông hoàn mỹ của cậu lướt xuống chân cậu.
Bạch Hiền bắt được tay hắn, ngăn cản hành động của hắn, khớp xương tay nhỏ bé trở nên trắng bệch, cậu không muốn bị như thế, lắc đầu, hơi thở yếu đuối: “Ăn không ngon, tôi không muốn…”
Cậu không nghĩ tới khi nghe những lời cậu nói, bàn ăn lại rộn lên tiếng cười háo hức như vậy.
Những người ngồi bên cạnh Chu tổng, ai nấy đều cười đến rung cả thân người.
Bạch Hiền không biết đang xảy ra chuyện gì, trên khuôn mặt trong sáng, đôi mắt đen đầy nước, phải hứng chịu trận cười trêu chọc khiến cho người khác cảm thấy thương tiếc.
Tâm tình Chu tổng rất tốt, một tay ôm chầm thắt lưng cậu, dán chặt lên tai cậu, khàn khàn nói: “Đó là đương nhiên… cục cưng, không thể ăn cũng không sao, buổi tối sẽ mớm cho em ăn được không?”
Hơi thở nóng rực không hề che lấp ý đồ của người đàn ông phả vào tai cậu.
Bạch Hiền gần như lao ra khỏi ghế.
Cậu dùng hết sức đẩy Chu tổng ra, đứng dậy, cả người run rẩy, khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn lóe ra ngấn lệ, cố nén không khóc: “Xin lỗi, người tôi hơi khó chịu, không thể hầu chuyện các vị, đành hẹn lại lần sau vậy.”
Cậu nói xong xoay người ra đi, chỉ sợ bước chậm sẽ không kịp nữa!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro