C8: hãy cứu tôi
Thế nhưng cậu mới bước được vài bước, một cánh tay vươn ra, chặn ngang eo, ngăn cậu lại.
Bạch Hiền bất lực, bị cánh tay mạnh mẽ đó kéo lui trở lại, ngã vào ngực một người đàn ông! Cậu kinh ngạc ngẩng đầu, thấy sắc mặt Chu tổng có chút xanh xám, nhìn cậu cười nhạt.
"Được rồi, đêm nay cũng nên kết thúc rồi." Chu tổng chăm chú nhìn chàng trai trong lòng, không nhịn được nói.
Bạch Hiền bị ôm chặt khiến cho cậu hít thở cũng không thoải mái, cậu hoàn toàn hiểu rõ tình cảnh mình đang lâm vào.
"Không được... không được..." Cậu mơ hồ có thể thấy được ý đồ của hắn, cậu lấy tay chống vào ngực Chu tổng, nỗ lực đẩy hắn ra xa, nước mắt điên cuồng tuôn ra, " Nhạc Phong!"
Tiếng gọi đầu tiên trong đêm nay được hét to từ miệng cậu, run rẩy xin giúp đỡ!
Nhạc Phong ngẩng đầu nhìn Bạch Hiền, khóe miệng cười cười, cũng quay về phía Chu tổng nói: "Hợp đồng của chúng ta..."
"Lát nữa người của tôi sẽ đem đến khách sạn cho cậu!" Chu tổng không kịp chờ nói, vỗ về chàng trai trong lồng ngực, hung hăng hít lấy mùi hương nơi cổ cậu, thỏa mãn thấy được hương thơm mị hoặc, thậm chí hắn còn vươn đầu lưỡi liếm một chút.
Bạch Hiền run rẩy sợ hãi!
"Không được... Thả tôi ra!! Nhạc Phong, cứu em với!!" Sợ hãi đã làm cho cậu hoàn toàn không còn rụt rè, nghẹn ngào cầu cứu, bị cồn rượu làm cho nóng rực, trên khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi má chợt ửng hồng, nước mắt chảy dài, bàn tay người đàn ông đang ôm cậu tham lam vuốt ve phần lưng trần của cậu, ý tứ cợt nhả từ từ lộ rõ.
Lần thứ hai, Nhạc Phong nhìn về phía Bạch Hiền, sắc mặt lạnh lùng, thế nhưng trong ngực lại có một chút buông xuôi.
Đó chính là Bạch Hiền của hắn.
Đem cậu bảo hộ bên người lâu như vậy, hắn tôn trọng sự thuần khiết rụt rè của cậu, hắn đương nhiên biết rõ cậu có sức thu hút rất lớn, hắn chịu đựng không dám chạm vào cậu, thế nhưng hiện tại thấy cậu bị người khác ôm vào trong ngực sàm sỡ, trong lòng lửa giận chợt bùng lên.
Kiều Nhan đi qua, ôm lấy cánh tay hắn, dán phần thân thể ấm áp đẫy đà vào người Nhạc Phong, như có như không quyến rũ hắn.
"Được rồi, chúng ta không nên quấy rầy Chu tổng, có phải không?" Kiều Nhan nhỏ nhẹ nói, thanh âm mềm nhẹ mà tinh tế, "Bạch Hiền cũng không phải chưa từng quan hệ với đàn ông, Phong, không nên lo lắng, cậu ấy đã có kinh nghiệm..."
Một câu nói đã hung hăng đánh vào sự thương tiếc cuối cùng của Nhạc Phong.
Nhạc Phong cười lạnh một tiếng, không hề nhìn về phía Bạch Hiền trên mặt đầy nước mắt đang kêu cứu, hắn ôm lấy cô gái bên người, cúi đầu hôn lên môi Kiều Nhan, Kiều Nhan cũng rất phối hợp quấn lên cổ hắn, quyến rũ kêu rên.
"Nhạc Phong... Nhạc Phong!!" Thanh âm run rẩy sắp nói không thành tiếng, đau lòng kịch liệt, cậu cảm giác như đang rơi xuống địa ngục, mà người đàn ông cậu yêu lại hung hăng đẩy cậu xuống vực sâu, hắn không muốn cứu cậu!
Phác Xán Liệt đi ngang qua, xuyên qua lớp cửa kính, hắn nhìn thấy một đôi trai gái đã thoáng gặp mặt một lần.
Hắn dừng lại một chút, mắt đảo qua khuôn mặt của hai người.
Hắn nhận không ra cô gái nhưng người đàn ông thì rất quen mặt. Khuôn mặt đó rất nữ tính, cánh tay của người đàn ông sờ soạng bộ ngực nửa hé ra của cô gái, không nể nang mà vuốt ve, người đàn ông liền ôm lấy thân thể của cô gái hung hăng ôm chặt, ôm cô gái kia bước ra cửa, trong nháy mắt, nhịn không được phát ra một tiếng kiều mị mà đau nhức.
Hắn nhìn vài giây, không để ý đến, bước vào trong.
Tối nay có buổi đàm phán trên lầu hai, hắn không cần phải đúng giờ, cũng không cần vội vàng.
"Xán Liệt, mình chân thành bội phục cậu, tập đoàn gia tộc vận tải và tài chính kia, chưa đầy một tháng đã bị cậu thu mua, lão chủ tịch của họ không biết có bị tức chết không đây?"Thế Huân dừng xe, cười nói.
Bên môi của Phác Xán Liệt cũng nhếch lên cười, thản nhiên nói: "Mình không là loại người nào chứ, mình cũng không có quá tốt bụng, không cần phải trả tiền cho sự bất lực của ông ta."
Thế Huân cười rộ lên.
"Vậy cậu đoán xem, lần này hắn hạ mình tới tìm chúng ta có việc gì?"
Phác Xán Liệt nhẹ nhàng mở miệng: "Nhượng lại tất cả cổ phần, nhưng ngoài mặt vẫn là của hắn - điều kiện có thể rất béo bở, cậu nên chuẩn bị cho tốt ."
Thế Huân cả kinh, nghĩ lại cũng có lý, sau đó, do dự vài giây mới nói: "Vậy cậu muốn nhận không? Dù sao hiện tại người thu mua dự án lại đột nhiên đưa ra quyết định, mình có chút không rõ cậu rốt cuộc muốn làm gì? Nếu điều kiện hấp dẫn, cậu có muốn cho hắn ta cái hư danh này không?"
Phác Xán Liệt hờ hững cười: "Cậu cứ chờ xem."
Ánh đèn dọc hành lang nhu hòa ấm áp, cho nên âm thanh mở cửa phòng đánh "Rầm" một tiếng liền trở nên rất đột ngột, Phác Xán Liệt vẫn không dừng bước, bỗng nhiên một bóng người từ trong phòng nghiêng ngả lảo đảo chạy ra, đụng vào lồng ngực hắn.
Một chút mị hoặc, mang theo mùi rượu nồng, lẻn vào chóp mũi hắn.
Phác Xán Liệt không hề đưa tay đỡ, là chính đối phương níu lấy quần áo hắn, giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở run run n: "Cứu cứu tôi...... Cứu cứu tôi! Xin anh!!......"
Cùng lúc đó, một người đàn ông quần áo xộc xệch từ trong phòng đuổi theo. Sắc mặt xanh mét, caravat cùng cúc áo sơmi của Chu tổng đều cởi quá nửa, trong mắt dục hỏa hừng hực, nhìn chàng trai chạy trốn, cơn giận liền bùng lên, bước vài bước tóm lấy cậu.
Trong nháy mắt cậu bị hắn kéo đi, Phác Xán Liệt nhìn qua mặt cậu, rốt cục thấy rõ hình dáng của cậu.
Biện Bạch Hiền.
Thì ra là cậu.
"Chạy đi đâu? Cậu chạy đi đâu?" Chu tổng tóm lấy thắt lưng, kéo tóc cậu mà hỏi,"Tôi không muốn đánh chửi cậu, còn rất chăm chút cậu, cậu giãy dụa cái gì? Thằng nhóc Nhạc Phong chịu mang cậu tặng cho tôi, chính là để cho tôi thoải mái chơi đùa! Nếu cậu không có chút nhan sắc lại không muốn mạnh tay, thì tôi đã sớm đem cậu dạy dỗ rồi!"
"A......" Bạch Hiền bị bắt ngửa đầu lên, trước ngực cùng bờ gáy chảy ra một dòng mồ hôi mỏng.
Nhạc Phong. Nhạc Phong....
Trong lòng trào lên cái tên này, trái tim Bạch Hiền đau đớn như bị xé rách, cậu kìm nén xúc động muốn khóc thành tiếng, dùng hết sức lực liều mạng giãy ra khỏi vòng tay của Chu tổng chạy về phía trước, cậu không đứng vững liền ngã quỵ trên mặt đất, đầu gối đau như muốn vỡ nát! Cậu giữ lấy góc áo Phác Xán Liệt, hệt như cảm giác vớ được cọc gỗ trong dòng nước siết, run giọng cầu cứu: "Cứu tôi...... Van xin anh ...... Cứu tôi......"
Trong giây phút đó, tất cả tự tôn đều bị nhục nhã bủa vây lấy, cậu cũng không kịp nhìn rõ người trước mắt là ai.
Chu tổng chật vật giữ thăng bằng, ngẩng đầu liếc mắt một cái, sắc mặt rất lạnh cảnh cáo: "Các người tốt nhất đừng xen vào chuyện này!"
Ngay lúc này, cửa phòng kế bên cũng đột ngột mở ra.
Bên trong tốp năm tốp ba người lần lượt kéo nhau đi ra, thực kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt, một người trong đó cung kính nói với Phác Xán Liệt: "Phác tiên sinh, đây là......"
Hoành Cơ cùng vài người đến đây đàm phán ở phòng bên cạnh cũng đồng loạt bước ra.
Phác Xán Liệt nhìn chàng trai nhỏ chật vật dưới chân, sau lưng cậu một mảng lớn da thịt lộ ra, dưới ánh đèn kích thích ánh mắt hắn, ngón tay thon dài của hắn đưa về phía áo vest của mình, chậm rãi cởi cúc áo.
"Các người nghĩ kĩ điều kiện rồi chứ?" Phác Xán Liệt mở miệng hỏi.
Không khí ngột ngạt bao trùm toàn bộ hành lang, Hoành Cơ lập tức phản ứng: Hắn vẫn đang cùng bọn họ đàm phán.
"Đã nghĩ kĩ rồi! Chúng tôi đã quyết định rồi, nhưng không biết Phác tiên sinh......"
"Tôi đồng ý!" Phác Xán Liệt ngắt lời hắn, cởi áo khoác, cúi người bao lấy thân thể Bạch Hiền, đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng vừa nâng cậu dậy, vừa nhìn Chu tổng, "Lại thêm một điều kiện nữa, giúp tôi đem người này ra bên ngoài."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro