C9: chàng trai nhỏ thật ngoan

Trong nháy mắt, sắc mặt Chu tổng trở nên rất khó coi! 

"Các người dám đụng đến tôi à!! Biết tôi là ai không?!" Quần áo xộc xệch, Chu tổng ngay cả rống giận cũng có vẻ rất chật vật. 

Phác Xán Liệt nhíu mi, không nói gì, nhưng Hoành Cơ đã nhìn ra vẻ mặt khó chịu của hắn. 

Đắc tội ai đều được, chỉ cần không chọc giận Phác Xán Liệt, bọn họ vẫn còn có cách cứu được. 

"Vị tiên sinh này, thật xin lỗi." Hoành Cơ hướng về phía hắn gật gật đầu, lấy tay ra hiệu. 

Trong hành lang một vài tiếng hỗn loạn chợt vang lên, Phác Xán Liệt biết, hệ thống giám sát nơi này hoạt động rất hiệu quả, chưa đầy vài phút đã có bảo an đến xử lý việc này, hắn không cần ở đây để chuốc phiền toái. 

Hắn vừa mới cúi người, Bạch Hiền liền ôm chặt lấy hắn. 

Sống sót sau tai nạn "ôm ấp" lúc tối , hai tay cậu tinh tế nhu bạch quấn quanh gáy hắn, run run không chịu buông , vùi đầu vào gáy hắn khóc rưng rức, Phác Xán Liệt dừng một chút, ôm lấy cậu. 

Từ những lời nói lúc nãy của Chu tổng, hắn mơ hồ có thể đoán được chuyện gì đã xảy ra. 

Phác Xán Liệt dùng áo khoác bọc kín cậu, sườn mặt dán vào tóc của cậu, khóe miệng hiện lên ý cười như có như không, vừa thản nhiên trong trẻo cũng vừa lạnh lùng chua sót. 

Hắn cúi đầu, giọng nói như lượn lờ sương khói: "Cậu sao lại sống không tốt đến vậy......" 

Tiếng nói rất thấp, Bạch Hiền hoàn toàn không nghe được hắn nói gì, lại run run nói "Cám ơn.", cả người mềm nhũn, tinh thần thực sự rất hoảng hốt, cậu bị hắn nửa ôm đứng lên, đau nhức cùng sợ hãi trong lòng nháy mắt sụp đổ, cậu chỉ ngước mắt liếc nhìn hắn một cái, thân thể liền hoàn toàn mềm oặt. 

Cậu té xỉu . 

"A......" Thế Huân ở phía sau khẩn trương "A" một tiếng, nhưng thấy Phác Xán Liệt đỡ cậu, liền tự giác thu tay về. 

Thế Huân lắc đầu, cười khổ một cái. 

Chuyện này là sao đây? Khi không lao tới một chàng trai, chuyện đêm nay liền quyết định như thế này sao? Tuy rằng Hoành Cơ đối Bác Viễn không có ảnh hưởng quá lớn, nhưng hắn cảm thấy Phác Xán Liệt đêm nay đáng lẽ còn phải có một vài kế hoạch tuyệt diệu nữa mới đúng. 

Không lý do, liền như vậy thuận theo ý Hoành Cơ. 

"Phác tiên sinh, còn hiệp nghị của chúng ta, ngài...... ngài có muốn ở lại xem hay không......" Hoành Cơ tranh thủ, thật dè dặt hỏi hắn, sợ hắn đổi ý. 

"Thế Huân sẽ cùng các người bàn bạc tiếp," Phác Xán Liệt không rời mắt khỏi chàng trai nhỏ trong lòng, vươn tay hướng về phía sau "Đưa chìa khóa xe cho mình." 

Thế Huân lúc này lục túi áo, trưng ra một bộ sững sờ nhìn hắn, bất đắc dĩ, đành phải đem chìa khóa đưa cho hắn. 

"Được, được." Thế Huân  cười, nhìn hắn rời đi, nhịn không được trêu ghẹo,"Buổi tối vui vẻ nhá, Xán Liệt." 

—————————– 

Khách sạn Bác Viễn. Đây là khách sạn cao cấp của tư nhân, tọa lạc tại trung tâm thành phố, hơi chếch về phía Nam. 

Màn đêm thực yên tĩnh, không ầm ỹ, Phác Xán Liệt thích bầu không khí như vậy. 

Hắn vốn muốn kéo cánh tay cậu xuống, đặt cậu lên trên giường nghỉ ngơi, nhưng cậu lại cuốn thật chặt, căn bản không chịu buông ra. 

Từ lúc trên xe cho đến khi xuống dưới, cậu bám riết vào người hắn, thân thể mềm mại phủ ở trên người có cảm giác nóng ấm, Phác Xán Liệt chịu đựng không dám có phản ứng gì, tay cậu vẫn giữ lấy áo sơmi của hắn, thấp giọng lẩm bẩm gì đó, nhẹ nhàng khóc thút thít, nước mắt choáng váng rơi trên quần áo hắn, làm ướt lạnh một vùng. 

Mãi cho đến khách sạn, sau khi mở cửa phòng, Phác Xán Liệt mới tựa vào vách tường, đưa mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu.

Khuôn mặt nhỏ nhắn ướt sũng nước, điềm đạm đáng yêu, lông mi đều ẩm ướt . 

Chắc là do sợ hãi, lại rất đau cùng mệt mỏi, mới có thể té xỉu trong vòng tay to lớn kia sau khi biết chính mình đã an toàn. 

Phác Xán Liệt vươn tay, nhẹ nhàng xoa tóc cậu. 

Cậu thực ngoan, một chút an ủi, cũng có thể làm cho đôi mày hơi nhăn lại của cậu có chút buông lỏng. 

Chàng trai nhỏ, gắt gao quấn quít lấy hắn, như là dây leo sinh trưởng trên người hắn, Phác Xán Liệt thử buông ngón tay của cậu một chút, cậu lại nắm càng chặt, càng dán khít lấy, hơi hơi run , không có cảm giác an toàn. 

Phải làm sao bây giờ? 

Phác Xán Liệt khẽ thở dài, ôm lấy thắt lưng cậu nâng lên, thân thể cậu mềm mại không xương vùi vào cổ hắn, mang theo mùi rượu phả vào hõm gáy hắn, khiến hắn có chút ngứa ngáy. Hắn đưa mắt nhìn xuống, đôi môi bạc cách mặt cậu thật gần, hắn nói: "Tỉnh lại đi." 

Chàng trai vẫn không có phản ứng. 

Tiếng hắn thực dịu dàng, mang theo từ tính, giống như thấp giọng thôi miên. 

Phác Xán Liệt gọi cậu tỉnh dậy. 

Đêm dài như vậy, không thể cứ để cậu quấn chặt như thế này, hắn ôm lấy cậu bước về phía giường, trải chăn đặt cậu xuống, lại bị cánh tay của cậu cuốn lấy càng chặt, lúc hắn đứng dậy, trong nháy mắt, uất ức khóc ra thành tiếng. 

"......" Phác Xán Liệt thở dài, không thể nghe thấy gì, hai tay chống ở trên giường, giằng co bất động. 

Ngón tay thon dài xoay cằm cậu lại, hắn cúi đầu, hôn xuống. 

Thân thể Bạch Hiền co rụt lại, lông mi ướt sũng vì được trấn an mà không hề run run nữa, một luồng hơi thở mang theo ma lực cùng dụ hoặc quanh quẩn ở môi cậu, hơi lạnh, nháy mắt lại làm cho cậu trầm luân, không thể tự kềm chế. 

Phác Xán Liệt giữ lấy cằm của cậu, tinh tế miêu tả hình dáng của môi cậu. 

Cậu hệt như một đứa trẻ, đôi môi anh đào tự giác mở ra, hắn hôn càng sâu, cậu hoàn toàn bất lực, bóng đêm một màu tĩnh lặng, mờ ảo. 

Qua hồi lâu, ý nghĩ trong đầu cậu nhảy múa hỗn loạn, cánh tay quấn quanh hắn rốt cục cũng buông ra, Phác Xán Liệt đưa tay, kéo chăn phía đầu giường, bao lấy toàn bộ thân thể cậu. Cậu thật nhỏ nhắn, nhu nhược đến cả thở dốc đều phải hơi hơi cố sức. 

Hắn buông lỏng môi cậu ra. 

Bạch Hiền vẫn hôn mê không thể động đậy gì, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi trong chăn, chậm rãi hướng vào phía trong. Hương vị vừa rồi rất dễ chịu, đôi mắt cậu lại hơi hơi ươn ướt, hàm răng cắn vào môi dưới, nhíu mi không biết "Ưmh" cái gì. 

Thật giống như trẻ nhỏ. 

Phác Xán Liệt lẳng lặng nhìn cậu vài giây, lạnh lùng đứng dậy. 

Nếu cậu đủ thanh tỉnh, đủ để có thể nhìn thấy nụ hôn vừa rồi, trong đôi mắt hắn, không có nửa điểm dục vọng. 

Toàn bộ quá trình, hắn đều bình tĩnh đáng sợ. 

Giơ tay nhẹ tháo lỏng caravat, Phác Xán Liệt tạm thời không để ý cậu, thản nhiên liếc nhìn cậu một cái, bước đến phòng tắm. 

Nhớ tới đêm đó của hai năm về trước, sau khi thỏa mãn hắn mới chịu buông tha cậu, trước kia không phải chưa từng làm việc này, dù sao nhu cầu sinh lý hắn luôn muốn được thỏa mãn. Hắn cũng không cưỡng ép, tình nguyện là tốt nhất, nếu đối phương là do công ty đối tác sắp xếp, hẳn cũng sẽ biết rõ danh tính chàng trai là ai. Nhưng hắn không hề nghĩ tới, sẽ có sai lầm hủy diệt một chàng trai. 

Tư vị của cậu rất tuyệt, lúc chiếm lấy cậu, trong lúc hôn mê cậu cắn môi phản ứng "Ưm" một tiếng đã có thể thỏa mãn dục vọng của một người đàn ông. 

Đêm đó, hắn hôn cậu đến nỗi cậu hít thở cũng khó khăn. 

Hắn còn nhớ rõ, cậu dính sát vào hõm gáy hắn, chật vật hô hấp, khuôn mặt nhỏ nhắn nóng bỏng. 

Nghĩ đến đây Phác Xán Liệt cương cứng một giây, đưa tay chuyển khóa nước từ ấm sang lạnh. 

Dòng nước lạnh buốt, phun lên da thịt, làm tinh thần hắn thanh tĩnh. 

————————— 

Sáng sớm, Bạch Hiền tỉnh lại. 

Phác Xán Liệt bước vào, nhìn chàng trai nhỏ đang mê man từ trong chăn ngồi dậy, đôi mắt vẫn còn mơ màng, khi ánh mắt chạm đến hắn, cậu hoảng hốt vài giây, lập tức bừng tỉnh. 

"Ngài......" Bạch Hiền nói một chữ cũng không nên lời. 

Mắt cậu nhìn hắn, đầu óc nhanh chóng nhớ lại tối qua đã xảy ra chuyện gì, trong khoảng thời gian ngắn ngủi, cậu nhớ không ra, cậu thống khổ lắc đầu, ngón tay xoa xoa huyệt thái dương, cuối cùng cũng chỉ nhớ được đến đoạn kia của trí nhớ. 

Cậu nhớ rõ. Tại nhà hàng, có Lâm Phong, còn có...... Kiều Nhan. 

"Đã tỉnh rồi thì mau đi rửa mặt đi, tôi ở dưới lầu chờ cậu." Phác Xán Liệt liếc nhìn cậu một cái, nói xong câu đó, xoay người đi ra ngoài. 

Hắn cho cậu đủ thời gian để cậu dẹp đi bộ dáng khổ sở của mình. 

Trong nháy mắt Phác Xán Liệt liền rời đi, Bạch Hiền cắn môi, trong đầu khiếp sợ cùng khuất nhục, bàn tay mềm mại của cậu khẽ run, gãi đầu, nhớ lại tối hôm qua mình đã hỗn loạn hướng về một người cầu cứu, là liều chết cầu cứu, cậu vẫn còn nhớ rõ cánh tay ấm ấp của người đó. 

Nhưng cậu thật không ngờ, người đó lại là hắn. 

Hắn để lại trong Bạch Hiền ấn tượng của sự vĩ đại cùng bộ dáng lạnh nhạt không thể xúc phạm. 

Lời nói của hắn trong trẻo nhưng ngữ điệu lại lạnh lùng làm cho cậu hơi hơi run rẩy, không dám ngỗ nghịch, không dám phạm lỗi. 

Bạch Hiền đứng dậy, đôi chân trần chạm đất, đỡ lấy trán. 

Đầu thật đau...... rượu tối hôm qua mạnh quá ...... thật sự là rất đau...... 

Cậu cắn môi, có chút vô lực dựa tường mà đi đến phòng tắm, nhìn bộ dáng của mình — tối hôm qua quần áo bị xé rách, sau lưng hở một mảng lớn, còn may chưa bị xé rách hoàn toàn. 

Ngón tay mảnh khảnh run run chạm nhẹ vào lớp đá cẩm thạch của bồn rửa mặt, tay cậu chạm vào vật gì đó mềm mại. 

Bạch Hiền cúi đầu, nhìn thấy trong hộp là một bộ quần áo. 

Cậu giơ tay sờ một chút, nghi hoặc. 

– Đây là chuẩn bị cho cậu sao? 

Không còn lòng dạ nào mà nghĩ nhiều như vậy, cậu đậy nắp hộp lại cầm theo vào phòng tắm. 

Trong nháy mắt Nước tuôn ra, Bạch Hiền nhắm mắt lại, cậu bắt buộc chính mình không nghĩ nữa. Không cần nghĩ vì sao Kiều Nhan lại là bạn cùng giường của Nhạc Phong, không cần nghĩ Nhạc Phong yêu mình vì sao phải đem mình đưa cho người khác. Mười triệu...... Thân thể của cậu giá trị mười triệu...... 

Lời nói của Kiều Nhan cứ lặp đi lặp lại vọng bên tai cậu . 

Bạch Hiền ôm mặt, đem nước mắt cùng dòng nước trên mặt lau đi, đè ép đau đớn kịch liệt trong lòng! 

—————————– 

Cậu tắm thật nhanh, rửa mặt, mặc quần áo đi xuống dưới lầu.

Cầu thang xoắn dạng trôn ốc, tay vịn màu trắng, theo lối kiến trúc châu Âu thời Trung cổ. Bạch Hiền hồi lâu mới tìm được nơi gọi là đại sảnh dùng cơm vào sáng sớm. Cậu vừa đi vào mùi đồ ăn thơm nức liền tràn ngập xoang mũi, toàn bộ đại sảnh thắp sáng bằng ánh đèn màu cam ấm áp, bồi bàn đi qua đi lại, thấy cậu dùng tiếng Trung chào hỏi, thấy cậu hơi giật mình có chút sợ hãi, lại đổi thành tiếng Anh.

Bạch Hiền lắc đầu: “Tôi tìm Tần tiên sinh.”

Cậu nhớ rõ, trong ngày phỏng vấn, người phỏng vấn đã gọi hắn như thế, chính cậu khi nhận được thông báo trúng tuyển của Bác Viễn, cũng đã tra cứu qua tư liệu về Bác Viễn. Hắn họ Phác, Phác Xán Liệt.

Bồi bàn cười: “công tử, mời đi bên này.”

Trên đường đi, Bạch Hiền không biết chính mình đã để lộ bờ vai trắng muốt trong bộ váy duyên dáng khiến không ít ánh mắt phải trông theo.

Biện Bạch Hiền đang ngồi trước một cái bàn ăn thật lớn màu trắng chờ cậu.

Thấy cậu xa xa đi tới, mái tóc tùy ý, tóc nâu lượn sóng, dịu dàng mà tự nhiên. Phác Xán Liệt thản nhiên nói một tiếng “Ngồi đi.”, tránh đi ánh mắt thanh thuần mang theo vẻ xinh đẹp dụ hoặc kia.

Bồi bàn đứng ở bên cạnh, Bạch Hiền bỗng nhiên có chút không dám ngồi, cậu đặt tay lên ghế, nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Phác tiên sinh.”

Hy vọng chính mình đã không gọi sai.

Phác Xán Liệt cũng không để ý cậu, xoay qua, cùng bồi bàn chọn thực đơn, bồi bàn kiên nhẫn nhớ kỹ từng dặn dò của hắn.

Sau đó, ánh mắt tuấn tú của hắn mới đảo qua, nhìn cậu một lát, mở miệng nói: “Muốn tôi mời cậu ngồi xuống sao?”

Biện Bạch Hiền hoảng hốt, tay nắm nhanh ghế dựa, lắc đầu ngồi xuống. Cậu chọn vị trí cách hắn ba chỗ ngồi.

Cậu vẫn là có chút khẩn trương.

Bạch Hiền cũng không biết là vì sao cậu lại khó có thể gọi tên tình huống hiện tại,.

Hắn không nói lời nào mà cậu cũng không hé nửa lời. Một buổi sáng trời đẹp như vậy, trong khách sạn tấp nập khách nước ngoài, mọi người đều nhìn về phía bàn cơm – bên này là người đàn ông anh tuấn chói mắt, bên kia là cậu trai xinh đẹp thoát tục. Thấy thế ai nấy đều nở nụ cười mang theo sự yêu thích cùng ngưỡng mộ.

Bữa sáng đưa lên, là mứt hoa quả cùng bánh mì, kèm một miếng thịt hun khói mỏng, bên cạnh còn có một ly sữa.

Bạch Hiền nhìn thoáng qua, hơi giật mình, ngay sau đó lại càng khẩn trương.

Cậu vốn không thích uống sữa.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro