Chương 4: "Cậu ta nghỉ học thật rồi à?"

Buổi học hôm đó, nửa đầu đã trôi qua một cách rất yên bình, mãi cho đến giờ nghỉ trưa thì tự dưng có biến.

Không biết từ đâu lại mọc ra cả một rừng nữ sinh đứng bao vây kín cả cửa sổ lẫn cửa chính của lớp C, có mấy người còn chạy thẳng cả vào lớp. Mồm cứ luôn miệng:

"Jihoon à, quay ra nhìn chị một cái nào..."

"Jihoon, quay ra tớ chụp cho một kiểu nè, Jihoon ơi..."

"...." Cái gì đây?

SinB vừa đi vệ sinh về đã thấy cảnh tượng nhốn nháo này liền thở dài một cái rồi chen vào.

Cô khó khăn lắm mới bơi được vào giữa đám đông bát nháo, bắt gặp cảnh tượng cặp sách của mình ngả ngớn nằm dưới đất thì hầm hầm nổi cơn điên, nhào vào giữa lớp:

"Bae Jinyoung, bước ra đây."

Cả đám người lớp C phát hoảng nhìn nhau, không hiểu đã có chuyện gì xảy ra với bà chị lớn của lớp.

"Bae Jinyoung, cậu có lăn ra không?" SinB hai tay chống hông, lại lớn tiếng quát thêm một lần nữa.

Cả đám con gái bên ngoài cũng trố mắt nhìn cô, im bật không dám hò hét gì nữa. Mấy nam sinh lớp C cũng muốn giúp Bae Jinyoung nói lí lẽ nhưng vừa nghĩ tới cái hậu quả phải nằm viện trước mắt nên họ cũng đành nhắm mắt làm ngơ.

Jinyoung xấu hổ gom cặp sách của SinB dưới đất rồi lập tức bước ra ngoài, còn chưa kịp bắt lấy tay SinB kéo ra ngoài thì cổ áo đã bị túm ngược lại.

"Nào, chỉ coi, đứa nào làm vậy?"

"Tớ..."

"Không nói chứ gì? Vậy cả đám kia..." SinB vừa nói, vừa chỉ tay đám con gái đang bâu quanh cửa sổ lẫn cả bàn của cô và Park Jihoon, "Để tớ cho mỗi đứa một trận."

Jinyoung xám mặt, sống chết bám chặt lấy SinB.

"Đừng mà, SinB!" Hôm qua không xuất hiện, hôm nay lại lòi mặt. Mấy chị không thương mình cũng phải thương người khác chứ.

"Buông ra!"

"Đừng mà, tớ van cậu, đừng đánh người nữa mà."

"Buông ra!" SinB tròn mắt nhìn cậu ta, phiền trán vung tay hất nhẹ một cái làm thanh niên "vừa thấy nguy đã vội lùi" kia ngã lật mặt. "Cậu nghĩ đai đen Taekwondo của tôi để làm gì?"

Bọn con gái cùng mấy người lớp C tím mặt, SinB rất nhanh lao đến túm lấy cổ áo của một chị tóc ngắn đang định lén lút rút về lớp:

"Này, vừa mới hù một tí mà đã có đứa chạy chối chết.... hừm... chị sống hèn thế hả?"

Đám người đứng chôn chân một chỗ kia nuốt nước bọt, cũng may mình không dại dột đi ra.

"Mày... mày... tao là tiền bối của mày đấy nhé. Mày hỗn xược vừa thôi!"

"Ồ, vậy thì sao? Nếu không có tật thì sao lại giật mình?" SinB giằng chị ta xuống, hai tay khoanh lại trước ngực:

"Muốn solo một trận hay muốn xin lỗi?"

Chị tóc ngắn nghe thế thì điếng người, lập cập đổi giọng:

"Xin lỗi, lần sau tôi sẽ không dám nữa,làm ơn tha cho tôi."

Lớp C cuối cùng cũng lấy lại được bầu không khí yên tĩnh vốn có. Chuyện lúc nãy, đến nằm mơ cũng không ai dám nhắc đến một lần nữa.

"Nào, đưa tớ cái cặp để tớ xem hộp cơm có còn nguyên hay không?"

"Nó đổ hết ra rồi."

"CÁI GÌ?"

"Thôi, đi xuống dưới kia, tớ đền cho hộp cơm mới."

Bae Jinyoung cứ như ngồi trên hố lửa, thấp tha thấp thỏm nhìn biểu hiện của SinB, sợ cô không chịu lại gây thêm hoạ.

"Được, lần này coi như tha cho cậu cái tội làm ăn không đến nơi đến trốn."

"Hả?"

"Hả gì? Kêu trông có mỗi cái cặp mà cũng không xong."

...

"SinB, cậu không cướp hộp cơm của tớ và ăn ngấu nghiến nó à?"

"Tôi sẽ ăn nó... NẾU CẬU CHẮC MÌNH SẼ KHÔNG NHỊN BỮA TRƯA"

"Bữa nay tốt thế, còn lo cho tôi nữa cơ."

Bạn thanh niên nào đó đang dùng gương mặt của một con cún con, ánh mắt long lanh kiểu sắp khóc tới nơi nhìn SinB

"Cậu thôi ngay đi!" SinB cảm thấy tên này... hừm... càng ngày càng sến xúa tới dựng tóc gáy liền quát cậu ta một trận, rồi đứng dậy chỉnh lại cổ áo của mình. "Tớ về lớp trước, ăn ngon miệng." SinB cũng không quên để lại một lời chúc.

"Cậu không ăn à? Như thế không được, lỗi này dù gì..." Jinyoung kéo tay SinB lại, vẻ lo lắng.

"Đôi lúc cũng cần giảm cân."

"..." Ốm như thế kia thì giảm kiểu gì.

"Xấu như cậu giảm cân cũng không thể đẹp lên được."

Một giọng nói lạnh lùng vang lên khiến SinB và Jihoon trố mắt, tìm kiếm xem là ai.

OMG! Park Jihoon!

"Cậu trêu tôi đấy à?" SinB nhướng mày nhìn đứa con trai không biểu cảm gì trước mắt.

"Có sao nói vậy?" Jihoon tiến lại cầm lấy tay SinB nhưng cô rụt lại theo phản xạ. Cậu vẫn không từ bỏ, lần này cậu cuối cùng cũng nắm lấy được tay của SinB, sau đó cậu đặt một hộp cơm màu xanh rồi bỏ đi.

Còn SinB thì khựng lại, đưa mắt nhìn hộp cơm, xong lại nhìn cái dáng người đang đi phía trước.

"Khụ... giai nhân đi xa rồi." Bae Jinyoung thấy tình hình không ổn của cô bạn nào đó, liền ho vài tiếng. SinB hoàn tỉnh, vui vẻ ngồi xuống ghế đá.

"Cái hộp cơm tớ yêu thích, yup tìm được rồi."

"Cậu... hơn đấy."

SinB nhìn chiếc hộp sau đó mở ra, một bữa trưa còn thịnh soạn hơn cả mẹ cô nấu. SinB nhìn Jinyoung, Jinyoung lại nhìn SinB.

"A.. Jihoon bạn thân của tôi đã làm cơm trưa cho con gái." Jinyoung la lên như không thể tin vào chính mắt mình.

"Cậu nói gì vậy? Mẹ cậu ta làm thì sao?" SinB nói và bắt đầu ăn một cách thản nhiên

"Cũng đúng" Coi như mình chưa thấy gì.

...

Hết giờ trưa, SinB và Jinyoung mới lên phòng học.

Vừa đến chỗ ngồi, SinB liền dừng lại, đặt chai nước khoáng ngay trước mặt Jihoon đang cặm cụi đọc sách.

"Coi như là quà cảm ơn."

Rồi cũng chẳng đợi cậu nhận lời, cô đã ngồi vào chỗ và không thèm quay xuống một lần nào nữa trong thời gian còn lại của buổi học hôm đó.

...

Sáng hôm sau - giờ giải lao

"Úi, Jihoon hôm nay sao thế ta?" Jinyoung quay xuống nhìn cái bàn trống lốc sau lưng SinB.

"Sao là sao?" SinB vừa vẽ vẽ, viết viết cái gì đó vừa hỏi.

"Cậu ấy chưa bao gờ nghỉ học vậy mà..."

"Yup, cậu ta nghỉ học thật rồi à?" SinB ngước lên nhìn Jinyoung, mặt mày cũng đỏ lên vì phải cố nhịn cười.

"Cậu có phải đã làm gì rồi phải không?"

"Đời người không ai cho không ai thứ gì." SinB cười rồi tiếp tục cúi xuống vẽ.

"Chẳng lẽ..." Jinyoung hồi tưởng ra điều gì đó "Chai nước của cậu có... có thuốc.. s-sổ!!"

"Yeah!!"

"Cái gì? Cậu ác thế?"

"Ai bảo cậu ta tin người?"

Thanh niên nào đó vừa nghe xong liền ôm tim quay lên và gục mặt xuống bàn, miệng lại lẩm bẩm.

"Ôi trời, không thể tin được, ai đó hãy nói là không phải sự thật đi...

Và câu nói "Cậu ta nghỉ học thật rồi à?" được nhắc lại khoảng một tuần liền...

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro