18. Ngang ngược hôn

"Jungkook, anh sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao?" Mạc Kỳ Kỳ nghi hoặc hỏi.

Một giây sau đó... Jeon Jungkook đột nhiên đứng bật dậy.

"Jungkook?" Mạc Kỳ Kỳ nghi hoặc nhìn anh.

Nhưng anh chỉ vừa bước được hai bước rồi bất ngờ phóng chạy nhanh ra ngoài.

Có chuyện gì thế?

"Jungkook, anh làm gì thế?" Mạc Kỳ Kỳ cũng mặc kệ sợi dây chuyền, cất bước đuổi theo.

*

Min Yoongi nhìn theo bóng dáng biến mất của hai người mà chỉ biết lắc lắc đầu.

Tình yêu thật ra vẫn luôn vì một người bốc đồng mà bỏ lỡ.

Giống như, anh và Yewon đã từng như thế. Nhưng thật may... cuối cùng anh đã quay đầu đuổi theo tình yêu của mình.

***

Đừng nên hỏi anh tại sao lại đuổi theo cô. Có đôi khi ngay cả bản thân anh cũng không khống chế được đôi chân mình.

Lúc đuổi ra đến ngoài, Sinb đang chuẩn bị lên xe bus.

"Hwang Sinb, cô đứng lại cho tôi!" Jungkook bá đạo gầm lên. Tiếng hét lớn vậy dĩ nhiên cũng dọa cho mọi người giật bắn người.

Người ở trạm xe, người trong xe bus, tất cả đều hướng mắt nhìn về phía anh.

Chỉ có Sinb...Cô chỉ hơi khựng người lại, nhưng không hề quay đầu nhìn.

Sau đó vẫn dứt khoát cất bước lên xe rồi bỏ tiền lẻ vào trong hộp thu phí. Kế tiếp tìm một chỗ ngồi xuống. Vẻ mặt vẫn thản nhiên chẳng có tý dao dộng nào. Giống như, anh hoàn toàn không hề ảnh hưởng gì với cô.

Có điều... chỉ cô mới hiểu được trong lòng mình hiện đang chấn động cỡ nào.

Xe bus từ từ lăn bánh rời đi.

Ánh mắt lơ đãng quét qua, thấy Jungkook đang thở hổn hển phía ngoài, cùng với...cô bạn gái đang chạy đuổi theo phía sau anh...

Nếu đã có người yêu kề bên, sao còn đuổi theo mình làm gì?

Sinb cười khổ, dời tầm mắt đi. Trước mắt bỗng trở nên mơ hồ...

Yewon đã tìm được hạnh phúc thuộc về mình, còn cô thì sao?

Có phải đang ở một nơi nào đó rất xa chờ đợi mình không?

"Ôi trời... Chiếc xe kia đang làm gì thế?"

"Đúng vậy, chạy bạt mạng như thế, bộ đi tìm đường chết sao?"

"Chiếc xe thể thao đó đẹp thật, thật phong cách!"

***

Chung quanh xôn xao tiếng bàn tán, chỉ trỏ.

Sinb theo tầm mắt mọi người nhìn ra phía ngoài cửa sổ.

Không nhìn thì thôi, vừa nhìn liền bị dọa cho hết hồn.

Lại là Jeon Jungkook...

Anh đang chạy đuổi theo xe bus.

Trong lúc mọi người đang xôn xao bàn tán thì bỗng nhiên anh tăng ga cho xe vọt lên phía trước cúp đầu xe bus, đánh tay lái chắn ngang cách xe bus tầm khoảng năm mét.

"Két...!!!" Tiếng phanh xe như xé màng nhỉ, xe bus cũng kịp thời phanh lại.

"Mẹ kiếp! Muốn chết thì tìm chỗ khác mà chết!" Tài xế xe bus bị dọa cho mặt mày tái xanh, một tay đấm lên tay lái, chửi ầm lên.

Người bên trong xe bụm ngực hết hồn cảm ơn trời đất.

Sinb cũng bị anh dọa cho chết khiếp.

Anh không xuống xe mà chỉ ngồi trên đó, thậm chí cũng chẳng quay đầu lại nhìn về phía bên này, tựa như không hề hay biết hành động vừa rồi của mình đã dọa cho mọi người sợ đến mức nào.

Rốt cuộc anh muốn làm gì?

Sinb nào còn ngồi yên ở đó được nữa, vội đi ra, "Bác tài, phiền bác mở cửa cho cháu xuống ở đây."

Tài xế đang định đi xuống sạt cho Jungkook một trận, nghe Sinb nói vậy liền quay lại mở cửa cho cô.

Phía trước...

Không đợi tài xế đi xuống, Jungkook đã lái xe đỗ vào ven đường.

Sinb bước tới, tức giận nhìn anh: "Jeon Jungkook, anh làm gì vậy? Anh có biết vừa rồi rất nguy hiểm hay không, trên xe nhiều người như vậy, anh không muốn sống nữa à?"

"Lên xe!" Trước sự tức giận của cô, Jungkook đơn giản phun ra hai chữ, nhưng mỗi chữ đều thể hiện mạnh mẽ qua từng kẽ răng.

"Tôi đang vội!" Sinb không nhúc nhích. Trong mắt vẫn còn mang lửa giận. Vừa rồi chỉ cần xe bus không thắng kịp, hậu quả thực sự không thể tưởng tượng được.

"Đang vội? Vội đi hẹn hò sao?" Giọng nói của Jungkook giống như âm tàn, vô cùng lạnh lẽo.

Sinb rũ mắt nhìn anh, không bác bỏ cũng chẳng giải thích.

"Không phải anh cũng đang hẹn hò sao? Bỏ mặc người ta chạy theo tới đây, có vẻ hơi quá đáng rồi đó."

Người đàn bà này...Chẳng những không ghen mà ngược lại còn lo lắng đến cảm giác của người khác nữa. Lửa giận trong lòng Jungkook bốc lên ngùn ngụt. Bàn tay hết siết rồi lại thả.

Thấy Sinb toan bước đi, anh vội đẩy cửa xe bước mấy bước đuổi theo bắt lấy cổ tay cô.

"Anh muốn làm gì?" Bỗng cảm thấy cổ tay đau nhíu, còn chưa kịp phản ứng, Sinb đã bị Jungkook ngang ngược nhét vào trong xe. Đẩy cửa muốn đi xuống nhưng cửa đã bị anh khóa lại.

Jungkook mở cánh cửa bên ghế lái ra ngồi vào. Bộ mặt lầm lì đáng sợ, tầm mắt luôn nhìn về con đường phía trước, không hề ngó ngàng nhìn tới cô, lạnh lùng nói: "Thắt dây an toàn vào."

"Rốt cuộc anh muốn làm gì? Tôi thực sự đang rất vội." Sinb bất đắc dĩ nói, nhưng vẫn thắt dây an toàn vào.

"Nôn nóng muốn đi hẹn hò tới vậy sao?" Anh cười lạnh, "Địa chỉ ở đâu? Tôi đưa cô tới đó." Nhân tiện anh cũng muốn nhìn xem rốt cuộc gã đàn ông nào dám hẹn hò với cô.

"Anh Jeon này..." Sinb quay người, nghiên túc nhìn khuôn mặt nghiêng của anh, "Đừng làm vậy nữa được không? Để tôi xuống xe đi."

Jungkook hơi quay đầu liếc cô một cái chứ không ngừng xe.

Không biết phương hướng, không có mục đích, chỉ tùy ý chạy về phía trước. Sinb nhận ra bản thân thật sự không hiểu gì về người đàn ông này.

"Anh đã nói không muốn tôi xuất hiện trước mặt anh nữa mà..." Ánh mắt Sinb bỗng ảm đạm, cay cay, lời nói ra cũng nhỏ dần đi, "Tôi đã làm rồi, giờ tới anh đổi ý sao?"

Tại sao còn phải quấy nhiễu cuộc sống của cô, khiến cho trái tim vừa lắng xuống giờ lại như sóng biển dâng trào?

Lời Sinb vừa nói khiến Jungkook thoáng giật mình. Sắc mặt càng thêm âm u. Mím chặt bờ môi mỏng, không nói câu nào cho xe tăng tốc nhanh hơn.

Nhìn dáng vẻ này xem ra anh không có ý định dừng lại.

Sinb nhìn đồng hồ, sắp đến giờ vào làm ca chiều rồi, cô đành lấy điện thoại di động ra định gọi cho đồng nghiệp nhờ xin phép dùm.

"A Cường, chiều nay em không thể tới..." Sinb còn chưa kịp nói xong, điện thoại di động đã không cánh mà bay.

Jungkook giật phắt điện thoại của cô, không nói hai lời liền ném ra ngoài cửa sổ.

"Jeon Jungkook! Anh làm gì thế? Sao liện điện thoại của tôi." Sinb tức giận kêu lên.

Cái tên này thiệt là!

Sao có thể quá đáng như vậy chứ! Còn ngang ngược, bá đạo nữa!

"Két...!!!" Xe đột nhiên thắng lại, Jungkook cho xe tấp vào ven đường.

Sinb lập tức đẩy cửa xe ra định bước xuống, nhưng tay đã bị anh ghị lại kéo ngã về ghế ngồi.

Cô còn chưa hoàn hồn thì giây kế tiếp....

Jungkook đã cúi đầu ngặm lấy đôi môi Sinb.

Bờ môi lạnh như băng chạm vào môi mình khiến Sinb sửng sốt. Đầu lưỡi ẩm ướt của anh đưa sang kiếm tìm.

Ngang nhiên công thành đoạt đất, hôn lên môi cô tới tấp, thậm chí còn mang theo sự chiếm đoạt lẫn trừng phạt, khiến Sinb cảm thấy vô cùng ấm ức.

Anh ta dựa vào đâu mà đòi trừng phạt mình chứ? Muốn kết thúc chính là anh, rồi dây dưa không dứt cũng là anh! Nhưng cô đã làm theo những anh muốn rồi, lấy tư cách gì quay lại đòi trừng phạt cô? Nghĩ vậy, Sinb thấy lòng đau xót, cắn chặt răng, bắt đầu chống cự.

Nhưng cô càng giãy dụa, Jungkook càng dùng sức hôn, dường như muốn qua nụ hôn này để biểu đạt hết thảy tình cảm nồng nàn mà phức tạp đè nén trong lòng anh.

Sinb ấm ức muốn khóc, giơ tay lên giáng thẳng vào má anh một bạt tai, "Bốp!!!" Một tiếng giòn tan vang lên trong không gian xe.

Trên mặt Jungkook liền xuất hiện năm dấu bàn tay đỏ lòm. Anh cứng đờ cả người.

Sinb cũng ngây người, lòng bàn tay còn rần rần đau rát, nhưng trái tim còn đau đớn hơn...

Nín thở nhìn người đàn ông vẫn còn bướng bỉnh không chịu buông môi mình ra. Hai người gần nhau trong gang tấc, chỉ cần anh chớp mắt, lông mi sẽ cọ vào mặt cô.

Cô những tưởng cái tát này sẽ khiến anh buông tha cho mình, hoặc ít nhất sẽ không hôn cô điên cuồng như thế nữa...

Nhưng....Không ngờ, cả hai giằng co nhìn nhau trong giây lát, hai mắt anh tối sầm lại, lao vào cô như loài sư tử đang nổi điên.

Thô lỗ đè cô ra ghế, nhưng bờ môi cả hai chưa từng rời nhau dù một giây, bị cô kích thích nên nụ hôn càng lúc càng sâu và điên cuồng hơn, như muốn băm dằm xé nát môi cô, muốn hòa tan cô vào trong nhịp thở của mình...

Sinb cảm thấy sức lực toàn thân đang từng chút từng chút rệu rã.

Nụ hôn như bị dằn vặt giữa thống khổ và đè nén của anh như đang cấu xé trái tim cô, khiến nó cũng âm ỉ đau đớn.

Cuối cùng....Không đành lòng xô anh ra nữa, mà từ từ nhắm mắt để mặc cho anh tàn sát môi cô. Khóe mắt cũng bắt đầu ươn ướt.

Nụ hôn của anh ban đầu còn thô lỗ mạnh bạo, nhưng dần dần đã trở nên dịu dàng âu yếu hơn mọi khi....

Không biết qua bao lâu, rốt cuộc Jungkook đã chịu rời khỏi môi Sinb, nhưng mặt vẫn kề sát mặt cô. Hơi thở vẫn đang hỗn loạn, nhìn cô bằng ánh mắt mênh mông sâu thẳm. Đáy mắt mang tính chiếm giữ hết sức rõ ràng.

Chạm trán mình vào trán cô, một tay ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, cúi đầu bình tĩnh nhìn đăm đăm vào mắt cô.

Rất lâu....Thế nhưng hai người bên trong xe không ai nói với ai câu nào....Chỉ có hô hấp của đôi bên dần trở nên nặng nề căng thẳng. Bầu không khí có chút mờ ám, mà cũng có phần ngượng ngịu.

"Đủ chưa?" Lên tiếng đầu tiên là Sinb, giọng nói của cô hơi run run. Hiển nhiên là vẫn chưa thăng bằng lại sau nụ hôn kịch liệt với vừa rồi.

Jungkook nheo mắt, mím môi nhưng không mở miệng nói gì.

Sinb dùng tay đẩy anh ra, sau đó ngồi thẳng người dậy nói, "Jungkook, đeo đuổi mãi trò chơi này như vậy anh có thấy mệt không?" Sinb dường như hơi mất kiểm soát, mắt ửng đỏ nhìn anh, "Tôi không phải là món đồ chơi của anh, cũng không phải con rối mà anh bảo cút thì cút, bảo đến thì đến! Tôi không giống anh, đủ khả năng để đùa giỡn với tình cảm! Nếu như...."

Ngừng lại một chút, đè nén cảm xúc khó hiểu trong lòng, "Nếu đã có bạn gái, xin anh hãy quay về vui vẻ với cuộc sống của mình! Chúng ta mãi mãi không phải là người cùng một thế giới, vì vậy, đừng xuất hiện quấy nhiễu cuộc sống của tôi nữa, cũng đừng gây khó xử cho nhau!"

Jungkook vẫn chỉ nhìn cô chăm chăm, bàn tay gác trên tay lái siết chặt lại, vẻ mặt tối tăm như ác quỷ Satan.

Sinb đã nói hết những gì cần nói, cuối cùng chỉ nhíu mày thở nhẹ một hơi, rồi đẩy cửa xe ra, "Cứ như vậy đi, hẹn gặp lại...."

Hẹn gặp lại....

Cũng có thể sẽ không gặp lại....

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro