CHAP 20
Đến khi cậu cả người vô lực ngồi phịch ở trên giường, anh mới tinh thần sảng khoái rời giường.
Phác Xán Liệt tắm rửa sạch sẽ, mới đi gọi cậu: "Sáng sớm cùng nhau chạy bộ." Kịch liệt gần một canh giờ, hiện tại bên ngoài đã sáng rõ, đã hơn bảy giờ sáng.
Toàn thân đau nhức không dứt vừa mới mơ màng ngủ được một chút cậu hận không thể đánh chết người đang làm phiền cậu"Đi ra!"
"Chạy xong anh sẽ mời em ăn sáng" Tối hôm qua cùng nhau ăn cơm thì cậu từng khua tay múa chân nói rằng cậu thích nhất thức ăn ngon, cậu thích nhất là tiệc đứng trong khách sạn năm sao, vừa đúng gần nhà anh có khách sạn năm sao làm tiệc đứng cũng không tệ, chút nữa có thể mang cậu đi nếm thử một chút.
"Em muốn ngủ, muốn chạy anh tự chạy đi." Trời đất bao la giấc ngủ là lớn nhất, cậu cương quyết không nghe anh.
Híp híp mắt, đột nhiên Phác Xán Liệt lại đưa bàn tay đến giữa đùi đã bị mài đến sưng đỏ của cô, "Ừ, nếu em đã không bỏ được cái giường này như vậy, hiện tại thời gian vẫn còn sớm, có thể làm chút vận động. . . . . ." Vừa nói tay đã thuần thục bắt đầu trêu chọc, làm cậu khó chịu.
Biện Bạch Hiền lập tức giống như thỏ bị giẫm đuôi, né tránh bàn tay đáng sợ của anh, luôn miệng cầu xin tha thứ, "Đừng mà, em đi chạy vẫn không được sao?"
Phác Xán Liệt hài lòng cười, ung dung thu hồi tay ở dưới người cậu, véo nhẹ lên gương mặt của cậu, "Ngoan, anh chờ em ở phòng khách."
Á, trên mặt dinh dính ẩm ướt . . . . . . A, mới vừa rồi tay của anh. . . . . . Vừa nghĩ tới tay anh mới vừa rồi để ở nơi nào, đầu óc Biện Bạch Hiền muốn nổ tung, mông giống như bị thiêu vội nhảy vào trong phòng tắm.
Biện Bạch Hiền cắn đầu bút, giống như đặc biệt nghiêm túc suy nghĩ bản thảo trong máy vi tính, nhưng mà nếu như nghiêm túc nhìn ánh mắt của cậu, sẽ biết lúc này nhất định cậu đang thất thần, nhìn cậu một lát cau mày, một lát lại chống tay lên má, giống như có phiền não không nhỏ.
Trước mặt cậu chia đều một cuốn sổ, phía trên viết mấy keyword, chạy bộ sáng sớm, đồ ngọt, ăn không đúng giờ, dạ dày không tốt, tính khí thất thường, sau đó nhìn cậu suy tư một hồi, ở bên cạnh chỗ chạy bộ sáng sớm ghi chú mấy chữ nhỏ, ngủ sớm dậy sớm thân thể tốt.
Cậu lại suy nghĩ một chút, bên cạnh ăn uống không đúng giờ viết lên vài chữ, ưa thích giản đơn, sau đó ở chỗ dạ dày không tốt vẽ một mũi tên, đồng thời ngón tay chỉ vào bốn chữ ưa thích giản đơn, nhìn một chút sau đó cau mày còn dư lại hai giờ, lắc đầu một cái khép lại cuốn sổ.
Không sai, những thứ này chính là sự khác biệt với cậu, cậu quan sát được từ Phác Xán Liệt mà cậu đang suy nghĩ phải giải quyết xong những điều khác biệt này.
Cậu suy nghĩ muốn làm bạn gái đúng tiêu chuẩn, bao gồm cả việc chăm sóc thân thể Phác Xán Liệt thật tốt, cũng hết sức nhân nhượng làm quen với thói quen của Phác Xán Liệt.
Đây là người đàn ông đầu tiên cậu thích, cũng là chủ độ nói yêu thương, cậu hy vọng có thể cố gắng hết sức với đoạn tình yêu này. Đáy lòng vẫn có một nỗi sợ hãi, cậu là một người đàn ông bình thường bình thường, so với Phác Xán Liệt thì kém nhau quá xa, cậu chỉ có thể đối tốt với anh gấp bội. Để cho anh cảm thấy cậu tốt, mới có thể cảm thấy an toàn nhiều hơn.
Phác Xán Liệt khẽ trầm ngâm nhìn hai hộp cơm trước mặt, nâng cằm lên không nói gì.
Mới vừa rồi anh nhận được tin nhắn của Biện Bạch Hiền, cậu nhắn tin hỏi anh hiện tại có thời gian hay không, anh nghĩ đến rất nhiều trường hợp có thể xảy ra, nhưng không có nghĩ tới cậu sẽ mang đến hai hộp cơm đầy đủ thức ăn bày ở trước mặt anh.
Biện Bạch Hiền nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh, cũng không được tự nhiên, hai tay không tự giác mà nắm lấy nhau, cắn môi nhẹ giọng giải thích: "Em biết rõ anh bình thường đều không thể nào ăn cơm trưa đúng giờ, ngươi bây giờ không đói bụng cũng không sao, một lát nữa có thể hâm nóng lại ăn, bên ngoài. . . . . . Đồ ăn nhanh bên ngoài cũng không có dinh dưỡng gì, em thấy ngày đó anh cũng không còn cảm thấy đồ ăn em làm khó ăn. . . . . ."
Cậu làm việc bên cạnh anh hai tuần lễ, đã sớm rõ ràng bình thường lúc nghỉ trưa Phác Xán Liệt sẽ bận rộn không có thời gian đi ra ngoài ăn cơm, bình thường đều gọi thư kí mang sandwich, hoặc gọi đồ ăn bên ngoài mang đến, mà những thứ đồ ăn mua ngoài kia, mặc dù là sandwich được mang đến lúc nghỉ trưa, nhưng chờ khi anh thực sự sang phòng giải khát hâm nóng lại ăn, bình thường cũng đã buổi chiều rồi.
Thật ra thì Biện Bạch Hiền muốn nói cho anh biết, đúng giờ ăn cơm trưa là tốt nhất, nhưng thấy dáng vẻ Phác Xán Liệt hơi im lặng, lại có chút e sợ.
Vì vậy trong lòng cậu cực kì khinh bỉ bản thân, vừa nặng nề cắn môi dưới, rất nhanh sau đó nói: "Thật ra thì em cảm thấy đúng giờ ăn cơm vẫn tốt hơn, dạ dày anh không tốt, em thay anh hâm nóng lại được không?"
Phác Xán Liệt mỉm cười ôn hòa, chậm rãi gật đầu một cái.
Biện Bạch Hiền nhìn nụ cười của anh thở phào nhẹ nhõm, cầm lên hộp cơm liền đi ra hướng ngoài cửa, trong lòng buông lỏng mỗi bước đi đều mang theo vui sướng.
Sau khi cậu đi ra, Phác Xán Liệt lập tức thu lại nụ cười.
Sau lần đó, mỗi ngày Biện Bạch Hiền giống như làm kẻ trộm, vào giờ nghỉ trưa lại che che giấu giấu đi lên, len lén đưa bữa trưa nóng đến trong phòng làm việc của Phác Xán Liệt. Chính cậu cũng không dám nhìn anh ăn xong, nhiều lắm là đợi gần mười phút, nhìn anh bắt đầu ăn sẽ vui vẻ lại lặng lẽ xuống lầu.
Tuy vậy, cũng bị thư ký mới tới thấy qua hai lần, cậu mặt dày làm như không có việc gì nhấn nút thang máy xuống lầu, trong lòng mặc dù thấp thỏm, nhưng nghĩ thư ký cũng sẽ không vì việc nhỏ như vậy mà đi hỏi Phác Xán Liệt.
Vì buổi trưa mỗi ngày anh có thể cho cậu làm cơm trưa, cậu cũng không có phản đối Phác Xán Liệt nói, nhưng mà trong công ty vẫn có một lời đồn đãi nho nhỏ truyền ra, Biện Bạch Hiền không có nghe được, Phác Xán Liệt lại nhạy cảm phát hiện ra.
Hôm nay là Chủ nhật, Phác Xán Liệt tương đối thanh nhàn, Biện Bạch Hiền nâng má, cười he he nhìn anh bắt đầu ăn thức ăn cậu tỉ mỉ chuẩn bị muốn rời đi, lại bị anh một tay kéo tay của cậu, ngăn lại.
Bàn tay của anh rất lớn, ngón tay thon dài, lực độ vừa vặn nắm được cổ tay của cậu không đến nỗi làm đau, ngón tay ma sát cảm giác da ở cổ tay cậu trắng nõn mềm mại.
Biện Bạch Hiền cảm giác loại này ma sát rất sắc tình, rất thân nật, để cho da cậu bị chạm vào có một loại cảm giác nóng bỏng.
"Hả? Còn có việc sao?" Cậu thuận theo anh trở lại bên cạnh anh, vui vẻ mà cười hỏi.
Anh chậm rãi nhai, giống như cơm cũng mang theo vị ngọt, lộ ra nụ cười thỏa mãn."Em còn chưa có ăn, chúng ta cùng nhau ăn." Dùng lực một chút, kéo Biện Bạch Hiền vào trong ngực, ngồi vào trên đầu gối của anh.
"Không cần,ở dưới lầu em cũng có."
"Ngoan, ăn một miếng."
"Vậy anh sẽ ăn không đủ no rồi. . . . . . Ưmh. . . . . ." Vẫn bị đút một miếng, lời kế tiếp đã không nói được.
Trên mặt Phác Xán Liệt mang theo kích tình, ánh mắt lại vẫn trong trẻo, giọng anh mang theo dụ dỗ nói với cậu : "Lại đây,giúp anh cởi ra."
Tay Biện Bạch Hiền vừa mới chạm vào, nhưng anh lại kéo tay của cậu, giơ thật cao lên trên đầu của cậu lắc đầu, "Dùng răng của em, không cho dùng tay."
"A, vậy. . . . . . Vậy sẽ chạm phải. . . . . ." Biện Bạch Hiền đỏ mặt xấu hổ, giọng càng nói càng nhỏ.
Phác Xán Liệt hài lòng cười, khuân mặt đã tuấn tú của anh lúc này mang theo chút tà nịnh, "Ăn kẹo que rồi sao?"
Anh muốn cậu làm gì, còn phải hỏi sao?
Mặt Biện Bạch Hiền đã dán vào vật nóng cao vút, chóp mũi đã ngửi được mùi thuộc về Phác Xán Liệt so với bình thường cảm thấy càng nồng đậm hơn, cậu rất bối rối nhưng cũng không bài xích mùi vị này, hơn nữa để cho lòng của cậu rất tò mò.
Cậu có thể làm cho anh vui vẻ, cái ý nghĩ này hòa chung với dục vọng của cậu, hóa thành động lực mãnh liệt.
Thật ra thì đêm đó say rượu cậu cũng từng phun ra nuốt vào dục vọng của anh, Phác Xán Liệt còn nhớ rõ cảm giác tuyệt vời này, nhưng hiện tại nhìn dáng vẻ Biện Bạch Hiền, có lẽ đã quên hết sạch. Lúc này nhìn cậu vừa e lệ lại hiếu kỳ, để cho dục vọng của anh hoàn toàn không kịp đợi cậu nói thêm điều gì, ở dưới trói buộc thật mỏng khẽ trướng to ra, không kịp chờ đợi muốn chôn sâu vào khoang miệng ấm áp của cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro