CHAP 26
"Độ Khánh Tú, cậu lại muốn nhiều chuyện." Phác Xán Liệt là bạn tốt của cậu nhiều năm, làm sao sẽ sợ cậu chê cười, "Tôi để cho cậu tận mắt nhìn thấy cậu ấy, về sau nếu như trong công ty có đồn đãi gì, cũng sẽ hiểu biết rõ cậu ấy không phải người như vậy."
Chuyện Độ Khánh Tú tức giận tát một nhân viên ôm ấp tình cảm với Kim Chung Nhân đã là tin đồn thú vị bị mọi người trong công ty bàn tán say sưa rồi.
Phác Xán Liệt còn là dáng vẻ một lòng vì cậu mà suy nghĩ, lời nói giọt nước không lọt.
"Cậu bé này nhìn dáng dấp rất đơn giản, chính là anh nên cẩn thận chính bản thân anh thôi." Mặc kệ hắn, Phác Xán Liệt bất đắc dĩ liếc mắt, tính toán muốn đi xem bọn Kim Chung Nhân bơi lội. Cậu có trực giác, Phác Xán Liệt đối với Biện Bạch Hiền cảm giác không đơn giản như vậy, nhìn dáng dấp có thể sẽ phát hỏa, người này cũng đến lúc chịu chút dạy dỗ rồi.
Vừa ra đến trước cửa, cậu lại quay đầu nói một câu, "Đúng rồi, chuyện ngày hôm nay đừng cho Kim Chung Nhân biết." Mặc dù cậu là cả bình dấm chua, muốn quan hệ vợ chồng không bị ảnh hưởng vẫn nên duy trì mọi chuyện cho đẹp, hôm nay báo động là giả, cậu không muốn Kim Chung Nhân không vui.
"Biết." Phác Xán Liệt cười gật đầu đáp ứng.
Sau khi Độ Khánh Tú đi, Phác Xán Liệt thu lại nụ cười, cầm lên thẻ ra vào của Biện Bạch Hiền ở trên bàn,vuốt vuốt như có điều suy nghĩ. Mặc dù rất rõ nha đầu này bao che cá tính, nhưng mà nghe thấy cậu vẫn suy nghĩ tốt về mình thì trong lòng vẫn nổi lên cảm xúc khác thường, rõ ràng trước kia đối với loại kích động này của cậu luôn xì mũi coi thường, cảm thấy bề ngoài ngu đần không thể tiếp thu.
Chuyện ngày hôm nay, anh thật sự là có chủ ý, vẫn luôn không thích Biện Bạch Hiền sùng bái Kim Chung Nhân, cũng không quá thích thái độ của Kim Chung Nhân đối với Biện Bạch Hiền. Cá tính Độ khánh Tú anh quá rõ ràng, hiện tại dù là cảm thấy Biện Bạch Hiền không có uy hiếp với cậu, nhưng cũng sẽ làm xong chuẩn bị dự phòng.
Nói như vậy, coi như sau này anh và Biện Bạch Hiền không có quan hệ gì nữa, nha đầu kia cũng không thể sẽ bởi vì thương tâm mà quan tâm Độ Khánh Tú. . . . . .
Anh biết việc làm này của mình là dư thừa, nhưng là chỉ cần vừa nghĩ tới Kim Chung Nhân quan tâm cậu và cậu tin tưởng Kim Chung Nhân trong lòng cũng có chút không thoải mái, đã như vậy, vậy thì giải quyết có thể sẽ làm cho mình thoải mái hơn.
Nhưng mà hiện tại, cái nha đầu kia. . . . . . Hiện tại sẽ ở đâu vùi đầu hờn dỗi đây?
"A lô. . . . . ." Biện Bạch Hiền nhỏ giọng nghe điện thoại, nên tiếng nói kéo thật dài, Phác Xán Liệt không tự chủ cười, nha đầu này đoán chừng còn đang tức giận và uất ức rồi, giọng nói vô lực như vậy.
"Là anh, làm sao em lại đi về?" Anh đương nhiên rất rõ ràng tại sao cậu phải đi, nhưng nghe giọng nói thành khẩn, bên trong vừa đúng nghi ngờ cùng quan tâm.
"Phác Xán Liệt, làm thế nào, em giống như đã gây họa. . . . . ." Giọng nói của cậu đáng thương, mang theo hối hận: "Bà xã Phó tổng Kim mới vừa rồi ở dưới lầu của anh, mặc dù em nói cho cậu ấy biết là Tiểu Viên nhờ em trả lại thẻ mở cửa phòng cho anh, nhưng ngộ nhỡ cậu ấy không tin thì làm thế nào?"
Cậu đã ảo não một hồi lâu rồi, trong lòng chỉ không hy vọng người khác biết quan hệ của bọn họ, ngộ nhỡ Độ Khánh Tú tức giận cậu chống đối, truyền ra ngoài làm thế nào.
Đều do mình, làm sao lại thiếu kiên nhẫn như vậy, muốn gọi điện thoại cho Phác Xán Liệt nhờ giúp đỡ lại sợ quấy rầy chính sự của anh, hiện tại rốt cuộc đợi điện thoại của anh gọi đến, trong mắt ê ẩm, nước mắt thiếu chút nữa chảy xuống.
"Không có việc gì. Anh đi cầu xin cậu ấy đừng nói ra ngoài là được rồi, em làm sao vậy? Mất hứng, rất sợ người khác biết? Hay là Độ Khánh Tú làm em giận rồi hả ?" Bên kia đầu điện thoại, truyền đến giọng nói dịu dàng an ủi, dần dần, cảm giác hoảng loạn trong lòng Biện Bạch Hiền đã giảm xuống.
"Em là sợ truyền đi sinh ra lời đồn đãi, đối với anh không tốt." Anh có chức vị cao, nếu như có lời đồn đãi sẽ có ảnh hưởng đối với anh, trong lòng Biện Bạch Hiền chỉ lo lắng chuyện này, về phần những điều mà Độ a
Khánh Tú đã nói, cậu không muốn để cho Phác Xán Liệt biết, tránh làm anh khổ sở.
"Không có việc gì, em không có mất hứng là tốt rồi, em ở đâu, anh đi tìm em."
"Đừng, em ở bên này nhiều người, hay là để em đi qua đi." Người biết anh nhiều như vậy, anh sang bên này nguy hiểm quá lớn, Biện Bạch Hiền suy nghĩ một chút lại thấy không tốt hỏi: "Nhưng mà. . . . . . anh có thể đi tới trước của lớn chờ em một chút được không, em không có thẻ ra vào, bảo an họ sẽ không để cho em đi vào đâu."
Anh dường như bị vẻ nhăn nhăn nhó nhó của cậu lấy lòng rồi, cười đến vui sướng, "Ừ, đến đây đi, anh chờ em."
Đoạn đường nhỏ này là Biện Bạch Hiền chạy tới, bởi vì khoảng cách, cậu đến trước cửa lớn khu A, Phác Xán Liệt đã rảnh rỗi đứng ở một bên đợi từ lâu rồi.
Anh mặc một bộ màu xám nhạt áo khoác ngoài là len lông cừu áo, cổ áo khẽ rộng mở, cả người có vẻ vừa trẻ tuổi lại đẹp trai, khi chạy về phía anh, trong lòng Biện Bạch Hiền có cảm giác kiêu ngạo cùng hạnh phúc.
Một người đàn ông ưu tú như vậy, thế nhưng trở thành bạn trai của cậu, làm cho người ta khó tin cỡ nào, lời nói lúc trước của Độ Khánh Tú đã không còn quan trọng nữa, bởi vì cậu rất hạnh phúc, chính là Độ Khánh Tú không nhận ra anh tốt, cậu thậm chí có chút may mắn.
Nếu như nói trước đây có thể còn là u mê thích, bởi vì hai người xảy ra quan hệ thân mật mà tiến triển, lúc này cậu đặc biệt rõ ràng, cậu yêu anh.
Phác Xán Liệt đón cậu ở cửa sau, đặc biệt về phía khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng, cùng với ánh sáng trong mắt đã thấy nhiều lần, nha đầu này thế nhưng một bộ dáng vui mừng hớn hở, giống như hoàn toàn không bị lời nói trước đó của Độ Khánh Tú làm ảnh hưởng.
Thật là một người ngốc, như vậy cũng tốt. . . . . .
Hai người cùng đi tới biệt thự Phác Xán Liệt ở, cửa vừa mở ra Phác Xán Liệt lập tức nhẹ nhàng đẩy Biện Bạch Hiền vào bên trong, thuận tay đóng cửa sau đó cánh tay dài duỗi một cái lôi cậu trở về trong lồng ngực mình ôm thật chặt.
Biện Bạch Hiền phản ứng không kịp, cảm giác cả người bị đẩy lôi kéo, quả thực là đụng vào trong ngực của anh, đụng phải trước ngực bị đau. Vùi mặt ở trước ngực anh khẽ kêu đau, "Ai nha, đau. . . . . ."
"Đau sao? Anh xoa xoa cho em." Anh vẫn ôm chặt cậu, từ lúc mới nhìn thấy cậu muốn làm như vậy.
Vì để tránh ở bên ngoài bị người thấy, cậu vẫn đi cách anh một hai mét, cậu mới vừa tắm rửa không lâu, thỉnh thoảng như có như không bay tới mùi thơm ngọt ngào, làm anh môi khô lưỡi nóng .
"Lưu manh. . . . . ." Tiếng Biện Bạch Hiền phát ra càng nhỏ.
Phác Xán Liệt tò mò, lôi cậu kéo ra chút cự ly cúi đầu cắn môi của co, "Em nói người nào lưu manh, giúp em xoa xoa em nghĩ đến cái gì? Hả?" Làm bộ như không nhìn thấy tay cậu che ở trước ngực, cắn hút đôi môi ngọt ngào nhiều chất lỏng của cậu tay anh từ trên di chuyển xuống, "Có phải nơi này bị đụng đau hay không, hay là nơi này. . . . . ." Nắm lấy xoa nắn hồi lâu, ngại y phục ngăn cách cảm giác, trực tiếp từ dưới áo đưa vào, đi lên trèo "Ngọn núi" .
Biện Bạch Hiền bị anh náo loạn toàn thân vừa nhột lại tê dại, toàn thân như nhũn ra, không thể không nhón chân lên đôi tay vắt trên vai anh ôm thật chặt cầu xin tha thứ, "Không đau không đau. Tha cho em đi."
"Còn nói anh lưu manh không, hả?" Thế nhưng anh lại vẫn môi tay cùng sử dụng, chặt chẽ bức bách, "Là nơi này đi, cũng sưng lên thật cao rồi, phải không, phải cởi quần áo xuống xem một chút vỡ thành hình dáng ra sao."
Ngất. . . . . . Đó là bộ ngực của cậu, đương nhiên là thật cao . . . . . . Rõ ràng tay của anh vừa vò lại bóp một chút cũng không có lưu sức lực, còn nói không phải lưu manh.
Biện Bạch Hiền thở hồng hộc, nhưng lại không tránh được tay của anh, hai ba động tác quần áo đã lượn qua mặt, áo lót bị kéo ra. Nghe được Phác Xán Liệt tiếp tục lấy giọng điệu thương tiếc nói: "Nhìn nơi này, cũng đụng phải vừa đỏ lại vừa cứng, để anh làm cho em hết đau." Một tay anh cầm lấy tay cậu giơ lên dựa lưng vào tường, làm Biện Bạch Hiền sợ tới mức không kịp phản ứng đụng cả tay chân, phía trên ôm chặt đầu của anh, phía dưới dùng chân quấn chặt hông của anh, mới không có té trượt xuống.
Lúc này Phác Xán Liệt đã cúi người ngậm nụ hoa của cậu, nong nóng ẩm ướt liếm láp quả hồng phía trên, còn phát ra tiếng "Chậc chậc" thưởng thức mà bú liếm.
"Hì hì, tốt. . . . . . Thật là nhột. . . . . . Vậy. . . . . . Nơi đó không có sưng, không đau, a. . . . . ." Cậu vừa nhột vừa tê dại phải kêu loạn, giọng nói kiều mị ướt át, nghe cũng đều cảm thấy mắc cỡ.
Kẹp chặt hông của anh, không thể tránh được bởi vì động tác trên dưới mè nheo, anh đã sớm đội lên một khối lớn cọ phải địa phương của cậu cũng đầy nước ướt đẫm, dính chặt mới trôi qua quần lót.
Bộ ngực của cậu vô cùng nhạy cảm, đặc biệt không chịu nổi anh liếm láp, nếu như không phải là anh vẫn chống đỡ ở cạnh tường, đoán chừng cậu đang ngồi phịch ở trên đất rồi, nhưng mà bây giờ cũng không có sự khác biệt, cậu một dạng ngồi ở trên người anh, mặc anh muốn làm gì thì làm.
Biện Bạch Hiền "Ai nha", "Ai yêu" làm cho eo mềm chân run, Phác Xán Liệt cũng không chịu nổi. Cậu một hồi lỏng một hồi chặt đang kẹp anh không ngừng giãy dụa, vú đầy đặn ngọt ngào, miệng lưỡi ngọt ngào thỏa mãn cùng phần dưới bụng thũng trướng tạo thành hai điều đối lập, dục vọng của anh bởi vì cậu ngọt ngào mà đau đớn, hận không được cách quần, chôn sâu vào trong hành lang nhiều chất lỏng chặt khít của cậu.
Bây giờ tư thế không tốt bỏ đi quần áo hai người, anh nảy sinh ý nghĩ ác độc dường như vuốt ve mông đẹp ở trong tay, hung hăng bú hai quả anh đào đứng thẳng, khi anh ngẩng đầu lên đi tìm môi của cậu thì Biện Bạch Hiền nhìn đến gương mặt căng thẳng của anh, bởi vì khát vọng mà hốc mắt đỏ lên, giống như là hiểu cái gì dường như giãy dụa dùng dằng xuống đất.
Phác Xán Liệt đang chìm trong răng môi quấn quít trêu chọc cậu, bất mãn cậu không chuyên tâm, còn chưa kịp cưỡng chế cậu trở lại, nhìn thấy cậu đột nhiên cúi người, nửa ngồi quỳ gối trước người của anh.
Bởi vì bộ ngực húc vào tê dại bị Phác Xán Liệt vuốt ve vui vẻ tỏa ra, tay Biện Bạch Hiền vẫn có chút run, nhưng điều này không trở ngại cậu thuần thục cởi ra quần của anh, cởi ra trói buộc giải phóng dục vọng to lớn của anh ra ngoài. Đôi tay cậu đỡ cầm to dài nóng rực rung động, cúi đầu ngậm đầu vật tròn to dài bóng loáng vào thật sâu khẽ hấp, lập tức nghe được phía trên truyền đến tiếng hấp khí, thân thể trước mắt căng thẳng mà khẽ run.
Cậu biết lấy lòng anh, lúc này anh tản ra hormone mùi vị dục vọng mãnh liệt, cũng hấp dẫn hút cậu làm động tác của cậu tiến thêm một bước.
Phác Xán Liệt bởi vì khoái cảm mãnh liệt ánh mắt mê ly, nhìn cậu nửa quỳ ở trước người mình mút làm, bị cậu chơi đùa liếm láp còn vui vẻ thần phục ở trước người, cảm giác thỏa mãn làm bản thân cũng nhanh muốn nổ tung, anh không thể không nghiêng tới trước thân thể, đôi tay đỡ ở sau đầu cậu trước sau di động chống đỡ.
Tay Biện Bạch Hiền lặng lẽ di chuyển đến khe mông anh, chậm rãi đi xuống nơi cứng rắn thì Phác Xán Liệt cũng nhịn không được nữa dùng sức chống đỡ đầu của cậu, dùng sức động eo, toàn thân căng thẳng đến trạng thái gần co giật. . . . . . Bộc phát.
Anh phải dựa vào tường phía trước, mới có thể chịu đựng được, qua một lúc lâu mắt cũng không mở ra được, hai mắt nhắm chặt vẫn cảm giác khắp cơ thể bị thiêu đốt, chờ cảm giác choáng váng qua đi, lập tức kéo Biện Bạch Hiền sắp bị anh nặng nề đè ở bên tường vào trong ngực, cắn răng nghiến lợi hỏi: "Tiểu yêu tinh, em học được điều này ở nơi nào!" Thế nhưng chọn khe mông của anh!
Mặt cậu đỏ hồng, thở hồng hộc, bên môi còn không còn kịp nuốt trọn chất lỏng màu trắng, nghe thấy anh nói cắn môi chậm rãi nở nụ cười đắc ý, anh nhìn cậu không chịu nói, một tay kéo lấy quần, ôm lấy cậu đi lên lầu, xem ra là cậu thiếu dạy dỗ.
Chờ Phác Xán Liệt dạy dỗ xong thì cả người Biện Bạch Hiền đã mềm nhũn, cậu quả nhiên không nhịn được phải cầu xin tha thứ, thú nhận sự thật cậu học hỏi kinh nghiệm trên mạng.
Buổi tối Biện Bạch Hiền chưa có trở về, gửi tin nhắn cho bạn cùng phòng, nói trùng hợp gặp gỡ bạn cũ không trở lại qua đêm, mệt mỏi yên lặng ngủ yên ở trong lồng ngực Phác Xán Liệt. Khi cậu ngủ hô hấp đều đều thì Phác Xán Liệt không có một tia buồn ngủ, ánh mắt phức tạp nhìn chòng chọc ở bên giường cách đó không xa, hai cái khăn quàng cổ thật chỉnh tề.
Hoan ái đi qua lại tắm rửa tẩy hết, mệt đến cực điểm Biện Bạch Hiền lấy ra hai cái khăn quàng cổ, chỉ vào chiếc màu xám, khăn quàng cổ lông dê lỗ kim qua loa này là mình làm, một cái khác màu lục, len lông cừu hình ô vuông chính là cậu mua, anh có thể dùng thay đổi, coi như không cần cũng không có sao.
Mặc dù ngoài miệng cậu nói không cần nhất định phải mang hai cái kia, nhưng là tươi cười mong đợi trong mắt cậu cũng không thể nào giấu đi, người được thu quà tặng là anh, nhưng là cậu lại vẫn vui vẻ với anh.
Anh cũng chú ý tới gần đây cậu càng ngày càng sáng mắt, càng ngày càng thích ở bên cạnh anh, mua đồ cho anh, luôn là tràn đầy cảm giác hạnh phúc, những thứ này. . . . . . Thật sự làm cho anh cảm giác khốn nhiễu.
Trong khi ngủ mê cậu vẫn mang theo vẻ kiều diễm sau hoan ái, giống như nằm mơ thấy chuyện tốt đẹp, trong ngực của anh rụt sâu hơn một chút, khóe miệng nhếch lên, anh cách một ngón tay, lấy mu ngón tay vẽ theo hai bên má cậu.
Thức ăn ngon, cũng đến lúc muốn dứt là dứt rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro