CHAP 4

Không chỉ những người đang trà nước trong phòng giải khát nghe được mà mọi người đang nghỉ trưa ở các phòng bên cạnh cũng đều nghe thấy, mà chuyện đó trong lúc vô tình lòng tốt lại hóa thành chuyện xấu, tin đồn thất thiệt cứ thế lan nhanh như lửa, mà nữ chính không hề hay biết vẫn đang trong cơn tức giận nhìn chằm chằm đám người kia.

"Ôi chao, như thế nào là tốt đây, vốn dĩ trước đây bộ phận quan hệ thị trường thay ông chủ tuyên truyền tạo ra xu thế, sao bây giờ lại truyền ra gièm pha của ông chủ từ chỗ của các người hả?" Phụ trách bộ phận kinh doanh _ Ngô Thế Huân giễu cợt phụ trách bộ phận quan hệ thị trường _ Kim Chung Nhân.

Kim Chung Nhân vô cùng bình tĩnh nói: "Chuyện này là một việc ngoài ý muốn, lời nói của người kia ...... tôi tin rằng cậu ấy không phải cố ý."

"Tìm lý do đuổi việc đi, để tránh lần sau còn có những tin đồn thất thiệt như vậy nữa." Ngô Thế Huân nói lên ý kiến của mình, mặc dù đó là lời đề nghị đối với Kim Chung Nhân nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Phác Xán Liệt.  Sau lưng Kim Chung Nhân, anh làm khẩu hình miệng đối thoại với Phác Xán Liệt ý là: "Tớ đây là đang giúp cậu giảm bớt phiền phức đó."

Phác Xán Liệt cười cười từ chối cho ý kiến, "Kim Chung Nhân ý kiến của cậu thế nào?"

"Giữ lại." Nếu hỏi Kim Chung Nhân, đương nhiên anh sẽ không do dự mà trả lời như vậy.

"Mặc kệ lời đồn có phải là do cậu ấy gây ra hay không, có nói xấu cấp trên ở sau lưng hay không, thì đó đều là từ miệng của kẻ rảnh rỗi, sao phải che chở người như vậy chứ. Hơn nữa, nghe nói cậu ấy cũng bởi vì chút chuyện nhỏ của người nào đó mà đắc tội với bộ phận nhân sự, cậu không bận tâm sao?"

Ngô Thế Huân vẫn kiên trì với ý kiến của mình, anh và Phác Xán Liệt, Kim Chung Nhân là ba người bạn học, sau này Phác Xán Liệt tiếp quản công ty, trả lương hậu hĩnh mời anh và Kim Chung Nhân về công ty giúp sức, một người phụ trách bộ phận kinh doanh, một người phụ trách bộ phận quan hệ thị trường, ba người có quan hệ rất tốt, bình thường nói chuyện cũng không có gì phải kiêng nể.

Kim Chung Nhân không tán thành, "Cậu nhóc kia tính tình thẳng thắn, bộc trực, mình đã quan sát mấy lần, cậu ấy làm việc cẩn thận có trách nhiệm, có lúc lại nhận lỗi thay người khác nhưng chưa một lần phàn nàn. Chuyện ở bộ phận nhân sự kia vốn là sai ở bên bộ phận đó, cậu ấy cũng là bất bình hộ người khác mà thôi, hoàn thành trách nhiệm lại có tâm như vậy, việc cũng không có chỗ nào để chê trách, người như vậy thật khó tìm."

Nghe Kim Chung Nhân nói xong, Ngô Thế Huân còn muốn nói thêm điều gì đó nhưng thấy Phác Xán Liệt nháy mắt với mình.

Phác Xán Liệt cười nói: "Vốn là người của Kim Chung Nhân, làm theo lời cậu ấy nói thôi." Sau đó không để ý anh còn muốn nói điều gì đó thì Ngô Thế Huân bỏ thêm một câu: "Chẳng qua là một kẻ ngốc mà thôi, đừng có tích cực quá."

Chẳng phải là một kẻ ngốc sao, thích lo lắng chuyện bất bình của thiên hạ hơn, để cho người ta sai bảo, làm hộ người ta, ra sức nhưng không thu được kết quả tốt, chính là chỉ người như vậy. Nhưng dù sao cũng là nhân viên của mình, tất nhiên là phải bảo vệ, xảy ra chuyện không thể không quan tâm mà còn phải nói đỡ giúp cậu, coi như bán chút mặt mũi với bạn già nhưng anh cũng không truy cứu chuyện này nữa.

Bất ngờ lại nghĩ tới mấy tháng trước trong thang máy vô tình gặp nhau, cậu công khai nhìn mình tới mức chảy nước miếng, dáng dấp cũng được coi là thanh tú ưa nhìn, mắt to cái miệng nhỏ nhắn, bộ dạng của một cậu trai nhỏ, nhưng đáng tiếc cậu cũng một dạng ngốc không có đầu óc.

Bởi vì danh tiếng của Biện Bạch Hiền cũng đủ lớn, ngày đó hành động của cậu khiến anh có ấn tượng vô cùng sâu sắc, Phác Xán  Liệt cũng nghe nói một chút về chuyện không hay của cậu, anh lại lắc đầu lần nữa, trong lòng nghĩ hơi cay nghiệt một chút, đúng là đồ ngốc.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro