CHAP 5
"Này, đừng có mà làm loạn!"
Nhìn người phụ nữ đang dựa vào mình nhiệt tình hò hét, thân thể mềm nhũn còn tản ra mùi rượu, Phác Xán Liệt nhíu mày.
Hôm nay, Công ty anh tổ chức họp thường niên, ăn tiệc buffe, còn có rút thăm trúng thưởng và nhân viên biểu diễn, trên dưới cùng vui vẻ. Thân là người đứng đầu Công ty, anh bị chuốc khá nhiều rượu, trạng thái bây giờ vẫn được coi là tỉnh táo. Mà Biện Bạch Hiền không hiểu làm trò gì, bộ dạng uống say đến bất tỉnh nhân sự, còn đi tới xe của anh đứng đợi. Mà cậu lại là nhân viên của công ty mình, anh không thể nào để cậu đang say khướt như vậy mà đứng ở ngoài đường.
Trước tiên anh mang cậu lên xe ngồi, sau phân phó Tiểu Viên trở lại hội trường hỏi thăm một chút có ai quen biết cậu hay không để hỏi địa chỉ đưa cậu về nhà. Chờ thật lâu vẫn chưa thấy Tiểu Viên quay về, cậu lại giống như đang mơ giấc mơ đẹp, cứ thế dựa vào người anh, còn ôm thật chặt.
"Biện Bạch Hiền, đừng làm rộn." Chân mày anh chau lại thật chặt, bộ dạng Tổng giám đốc bình thường luôn mỉm cười biến mất. Do trước đó anh uống nhiều rượu, mà người ở trong lòng lại không chịu ngồi yên, hương thơm ngào ngạt của cậu trai họ Biện này tràn ngập vào khoang mũi, thêm nữa thân thể cậu vừa nóng lại mềm mại, anh không phải Thánh Nhân nên trong lòng dâng lên cảm giác muốn phát tiết dục vọng. Kéo tay cậu nắm thật chặt, tay cậu thật mềm, không xương như dây leo bám trên người anh, khiến cho dục vọng phái nam của anh càng tăng cao, nhưng nghĩ đến hành vi bình thường ở công ty của người con trai này, còn có cậu đã từng hại anh mất mặt mũi vì tin đồn, anh có chút không khống chế được cảm giác chán ghét.
Anh hít thật sâu, mạnh mẽ khống chế được cảm giác bị kích thích ngày càng nóng, anh đẩy cậu ra xa cách một cánh tay, "Cách xa tôi một chút." Là cậu nhận lầm người, hay là tồn tại tâm tư gì đối với anh đây?
"Ách..." Người kia đưa bàn tay nhỏ lên ôm lấy khuôn mặt của anh, mạnh mẽ mở to mắt, ánh mắt có chút say mê, bối rối nhưng nhìn anh rất nghiêm túc, cậu nghiêng đầu tựa như đang suy nghĩ gì đó, rồi cười lên, bàn tay bé nhỏ phóng khoáng vỗ lên ngực anh, "Ha ha, không có nhận làm người, chính là tìm anh nha....."
A, thật sự là cố ý đưa tới cửa hay sao?
Vài tiếng "bốp, bốp" trầm đục vang lên, tay Biện Bạch Hiền không lớn nhưng sức lại không hề nhỏ, gương mặt cười đến nhiệt tình, tiếp tục vỗ ngực Thẩm Thác Vũ, "Tổng giám đốc Phác mạnh khỏe. Tôi chờ anh đã lâu.... Anh không nên buồn, các cô ấy không cần anh đó là tổn thất lớn của họ!"
Anh cau mày, đây là cậu đang đồng cảm với anh sao? Cố gắng nén lại tâm tình không vui, Phác Xán Liệt hỏi: "Không nên tùy tiện nói hươu nói vượn, như thế này còn tự về nhà được sao, nhà cậu ở đâu?"
Biện Bạch Hiền thế nhưng chỉ quan tâm đến suy nghĩ của mình, cậu nói, "Anh hiện tại không cần gấp gáp, một ngày nào đó, anh sẽ tìm được một cô gái thật tâm thật dạ yêu anh mà cô ấy không quan tâm đến năng lực tình dục của anh có cao hay không?" Nói xong câu này, cậu gật đầu đắc ý cười toe toét, mở cửa xe đi ra ngoài, giống như là đã giải quyết xong một tâm sự lớn. Đợi đến khi cậu mở của xe, sau lưng cậu là gương mặt đen xì của Phác Xán Liệt còn đang chưa tỉnh lại sau những gì cậu nói.
Cậu trai này lại phá hủy đi tôn nghiêm của một người đàn ông như anh một lần nữa, hơn nữa còn cả gan chạy đến trước mặt anh, sau đó lại bày tỏ thái độ đồng cảm, là một người đàn ông, sao có thể chịu đựng nổi như vậy!
"Cậu...Biện Bạch Hiền... thật... to... gan!" Anh duỗi bàn tay khẽ kéo cậu trai đang say lảo đảo kia lại, khiến cậu ngã vào trong ngực của mình.
"Uhm...." Cậu gật đầu
Đây là một khiêu khích trắng trợn, Phác Xán Liệt dưới cơn tức giận, cắn răng nói một câu ở bên tai: "Tôi lập tức cho cậu xem, tôi được hay không được!" Anh cũng không đợi tài xế quay lại, trực tiếp vác cậu lên người, vẫy taxi trên đường nói địa chỉ nhà.
Dọc đường đi cậu bị anh ôm chặt trong ngực, Biện Bạch Hiền cảm thấy có chút không thoải mái, cố gắng giãy dụa, cậu càng uốn éo Phác Xán Liệt lại càng cảm thấy từ dưới bụng dấy lên ngọn lửa ngày một lớn. Vốn anh còn chút do dự, thỏ không ăn cỏ gần hang, từ trước tới giờ anh sợ nhất là xảy ra quan hệ với nhân viên trong công ty, nhưng bởi người trước mặt dáng dấp không tệ, thân thể lại thơm mềm, cậu ngốc nghếch lại chọc tới tự ái đàn ông của anh vì thế một chút do dự cũng biến mất sạch sẽ.
Tựa sát vào thân thể rắn chắc ấm áp, bởi vì kích động mà cứng rắn xiết chặt khiến cậu mơ hồ cảm thấy đau. Biện Bạch Hiền mơ hồ cảm thấy có hai loại cảm giác trái ngược đang giày vò, được ôm trong ngực ấm áp thoải mái nhưng hít thở không thông khiến cơ thể nóng nực, mệt mỏi, đổi lại càng muốn tới gần, nhưng lại không thích bị trói buộc.
"Cứng quá đi...." Vì vậy , cậu giằng co, động tác tưởng như rất kịch liệt, lại thêm tác dụng của rượu lại càng mạnh, nhưng thực tế lại là một loại giãy dụa nhỏ.
Cứng rắn? Là rất cứng rắn ...... "Không nên cử động, ngoan." Anh không thể không nhẹ giọng dụ dỗ, bằng không sẽ không nhịn được.
"Tránh ra, nóng quá, không cần ....." Cậu lẩm bẩm, giọng cũng mềm nhũn.
Bởi vì đang ở trên taxi,Phác Xán Liệt không muốn làm ra tiếng động quá lớn, dùng chân kẹp chặt thân thể đang làm loạn của cậu, kéo mặt cậu xuống, đè thấp giọng nói bên tai cậu trấn an: "Đứa ngốc, đừng động, hửm....."
Cuối cùng là một tiếng hít vào, bởi vì phía dưới của anh vốn đang căng trướng khó chịu, lại bị đùi cậu vô ý đè lên, trên dưới cọ xát, chẳng qua cố gắng chống đỡ vài cái, phía dưới dâng lên một khoái cảm mãnh liệt, tê dại, thiếu chút nữa khiến anh nộp vũ khí ngay tại chỗ. Hiện tại anh còn chưa xử lý xong phía dưới đang khẩn trương như mũi tên ở trên dây cung, tính dùng ngón tay nhéo má cậu trừng phạt, thì lại cảm thấy một luông ẩm ướt mềm mại, giống như dòng điện nhỏ có chút tê dại, ngứa ngáy.
Đáng chết, cậu trai này đang nhắm mắt thế mà lại mút ngón tay anh để trên môi cậu. Dường như trong đầu anh đang có người châm một quả bom, "Oanh" một tiếng nổ bay ra đánh bật toàn bộ tự chủ của anh. Nếu như không phải đúng lúc về tới nhà, giọng nói của tài xế taxi khiến anh thức tỉnh chút lý trí còn lại thì anh thật sẽ không nhịn được mà quay sang cậu làm một chút chuyện không đứng đắn.
Đưa một nghìn tiền mặt, anh khàn giọng nói một câu: "Không cần thối lại." Rồi anh chật vật nửa ôm nửa khiêng người bên cạnh, giống như sau lưng có lửa cháy , anh thật nhanh mang cậu chạy vào nhà. Anh đưa chân đá lên cửa, thẳng hướng phòng ngủ có giường lớn đi vào. Người trên vai cứ như con cừu nhỏ làm loạn trên người anh, miệng không ngừng kháng nghị.
"Còn muốn, còn muốn...." Không nhịn được khi nhìn thấy cậu uốn éo, làm loạn đang mở quần áo của mình, Phác Xán Liệt nhanh tay lật người Biện Bạch Hiền khiến cậu nằm xuống giường. Vừa lúc đó cậu nâng người dậy bò lên phía trước, khéo léo để lộ ra cái mông mượt mà trắng nõn, mềm mịn, nó giống như trái mật đào đung đưa trước mắt anh, ở giữa như ẩn như hiện hương thơm ấm áp của cỏ cây, kích thích như vậy làm mắt anh đỏ lên, khiến dục vòng nguyên thủy trong anh dâng cao, anh lập tức cắn xuống chỗ thịt non nớt kia một ngụm.
"Ai da, đau ....." Đổi lại là âm thanh đáng thương của cậu vang lên, vì thế anh đổi từ dùng răng sang dùng môi, lưỡi liếm mút. Nhân tiện anh vỗ về trêu đùa dấu răng mà mình vừa mới tạo ra. "Uhm, nhột...." Vì thế tiếng kêu rên của cậu lại chuyển thành kháng nghị.
Anh cười đến nỗi lồng ngực rung rung, làm cho người cậu cũng run rẩy theo, "Cậu nhóc thật là khó hầu hạ, cắn không được mà liếm cũng không xong." Cậu uống say vẫn cho là mình đang ở trong mơ, cũng không có nghĩa là không cáu kỉnh, vẫn cứ cố gắng bò lên phía trước để chạy thoát khỏi sự truy đuổi của đại ác ma trong mộng, bất ngờ Biện Bạch Hiền quay đầu lại, muốn dùng chân đạp anh, "Nói nhảm, anh thử để cho tôi cắn thử xem."
Suýt nữa bị cậu đá trúng, anh cũng rất dứt khoát quỳ gối trên giường, một tay kéo lấy cậu, ôm cậu vào trong lòng, cả hai khỏa thân đối diện nhau, anh cố ý áp đầu cậu vào ngực, rồi hướng dẫn cậu dùng môi lướt qua hạt nhỏ trước ngực của mình.
" Đây, cho em liếm." Anh cố ý không nhắc tới chữ cắn, chỉ muốn nhấn mạnh chữ liếm.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro