Mùi hương của màu sắc


"Chúc anh may mắn, Elliot." Lucas nói.

"Chúc cậu may mắn, Lucas." Elliot nói.

Elliot hiện tại rất mâu thuẫn, anh hy vọng Lucas được nhận nuôi Ryze đồng thời cũng muốn mình nhận nuôi được Ryze. Nếu Lucas có được Ryze, cậu sẽ có bạn, Ryze sẽ cùng cậu tản bộ, cùng cậu ngủ trên giường, sẽ vui mừng vãy vãy đuôi khi nhìn thấy Lucas. Đồng thời, anh lại không muốn Lucas nhận nuôi Ryze.

Hassan rút ra tờ giấy, cô mở ra, thì thầm:" Người có quyền nhận nuôi Ryze chính là ... Elliot."

"Chúc mừng anh, Elliot." Lucas nói.

Elliot nhìn Lucas, Lucas vẫn như trước mỉm cười, nhưng lại mím chặt môi.

Đôi mắt xanh lam tựa như mùa thu của biển cả

"Điền vào bảng này, cậu lập tức có thể mang Ryze đi" Hassan nói.

Elliot đi đến bàn bên cạnh, điền bảng

Bất kể cùng ai yêu đương, Elliot đều luôn luôn nghĩ rằng "cún con vẫn là quan trọng nhất". Nhưng hiện tại anh không màng đến cún con tất cả sự chú ý đều va phải đôi mắt của Lucas [ mượn rượu tỏ tình đi anhhhhhh Elliot ]

Elliot điền hết bảng. Anh ngồi xổm xuống trước mặt Ryze, đeo vòng cổ cho chó lên đầu Ryze
"Xin chào, Ryze." Anh nhìn Ryze, nở nụ cười.

Anh quả thật thích Ryze, thích Ryze liếm mặt, thích móng vuốt cùng lông dài của Ryze, thích cáu mũi ướt sũng cùng với hàm răng thẳng tắp của Ryze.

Anh cũng quả thật thích Lucas, thích mọi thứ của Lucas, bây giờ có người hỏi anh tại sao thích cậu, anh cũng sẽ không lý giải nổi.

Elliot quay đầu lại, anh hôn lấy chân của Ryze, hướng đi ra ngoài.

Oliver đi đến chỗ Lucas, ôm Ryze đặt vào lòng cậu.

Cái đuôi chó con vẫy vãy không ngừng.

"hi, Ryze." Lucas nói, cậu thò tay qua vuốt ve đỉnh đầu Ryze

Ryze liếm lòng bàn tay Ryze, Lucas liền nở nụ cười tươi rói.

Elliot nói lời tạm biệt Hassan, cùng Lucas vào trong xe. Elliot đưa Lucas ôm Ryze, còn anh khởi động ô tô.

"Tôi cho rằng quyết định này không sai." Lucas nói,"Anh xứng đang có được Ryze cho nên hiện tại anh có được rồi."

Elliot liền cảm thấy buồn bực, anh không đáp lại

Anh có được Ryze, Lucas không có, anh thật buồn

Nếu Lucas có được cún con, anh không được đến đón cậu nữa, anh cũng sẽ buồn bực ......

Nói tóm lại như thế nào thì anh cũng vẫn buồn bực

"Anh không cần lo lắng cho tôi." Lucas an ủi nói,"Tôi có thể cùng Kiệt đi đánh bóng chày, còn có bóng rổ. Tôi có rất nhiều phương thức vận động"

Elliot trầm mặc trong chốc lát, đột nhiên hỏi:"Phòng công tác nếu bắt đầu hạng mục, tôi sẽ bận tối mày tối mặt, có khả năng không thể cùng Ryze tản bộ, không thể cùng chơi đùa. Nhưng tôi không muốn đem Ryze đi gửi cho trung tâm, cậu có thể giữ hộ tôi lúc đó được không?"

"Đương nhiên có thể, bất cứ lúc nào !" Lucas ghé vào đầu Ryze,"Ryze rất ngoan, cho nên tôi sẽ không phải thấy phiền đâu."

"Sắp tới thì tôi không có hạng mục nào nhưng muốn cùng Ryze chơi ném đĩa, điểm thể dục ngày xưa của tôi chỉ được điểm D, cậu có thể đi chơi cùng chứ?"

"Tôi có thể ném đĩa rất rất xa đó"

" Nhiệm vụ ném đĩa giao cho cậu, tôi phụ trách mang đồ cho nó."

"Anh chuẩn bị đi đến công viên?"

"Đối diện nhà cậu bãi đất trống"
"Nơi đó rất gần sân bóng rổ, tôi cùng Kiệt thường ở đằng kia, anh có thể lại đây tìm."

"Tôi nghĩ cần lưu lại số điện thoại của cậu." Elliot nói.

"Trong xe của anh có giấy cùng bút không?"Lucas hỏi.

"Để bên tay trái của cậu."

Lucas đụng đến bút của Elliot

Bút này là bút chuyên dùng cho thiết kế. Bút này anh đặt làm riêng của mấy hãng Winsor&Newton, Pelikan edelstein, Pilot Iroshizuku, Lamy,j.herbin vô cùng tinh xảo.

Cậu, cởi nắp bút, trên giấy viết tên của mình –" Lucas", mặt sau là số điện thoại của cậu

Elliot lái xem chậm lại, anh nhanh chóng nhìn thoáng trên tay giấy của Lucas:" Tôi nghĩ cậu thường viết chữ nổi, thật không ngờ chữ viết tay lại đẹp như vậy

Cậu viết trên giấy khiến Elliot nhớ tới quán thư pháp, ông đồ viết chữ y như cậu vừa ôn nhu, sâu sắc vừa yên lặng

Elliot hiện tại muốn cho Lucas đem nét chữ viết hết ra giấy, đến khi bút hết mực mới thôi

"Tôi không học ở trường cho người mù, ba mẹ tôi cho rằng tôi hoàn toàn giống người bình thường. Tôi giống như người khác đi học viết chữ, học tập vật lý cùng lịch sử."

"Tôi ở phòng kiến trúc, không ai viết được như cậu đâu
"Tôi 5 tuổi đã học viết. Bố dùng gỗ cho tôi viết lên, có thể sờ được. Nếu sử dụng nó, tôi sẽ không viết chồng lên nhau, cũng không viết xiên xiên vẹo vẹo. Về phần chữ nổi, tôi đều tự học cả

"Cậu có được gia đình như vậy thật tốt." Elliot nói.

Cảm ơn bố mẹ của cậu , cảm ơn Laurie, cảm ơn Marie. Bởi vì bọn họ nên mới có Lucas như bây giờ.

"Nói chuyện của anh đi, Elliot." Lucas nói.

"Tôi đối với nghệ thuật rất nhạy cảm, 10 tuổi đã biến căn nhà trông rất lộn xộn. Tôi dùng các loại thực vật cùng khoáng vật để tạo thuốc nhuộm màu. Ba mẹ cảm thấy tôi không phù hợp, bọn họ mua cho tôi một đống cốc đong đo, ống nghiệm còn có kính hiển vi để làm hoá học. Quần áo của tôi đều bị rách tơi tả cùng nhuộm màu."

"Anh dùng cái gì để nhuộm màu?" Lucas hỏi.

"Các loại khoáng vật cùng thực vật, tôi có màu nước thuốc màu, nhưng tôi thích dùng thiên nhiên làm màu sắc hơn. Cậu có thể tới nhà của tôi tham quan" Elliot nói," Trời ơi," Anh đột nhiên hô lên," Lucas, tôi nghĩ đến một công thức mới !"

"Công thức mới?"

"Lấy ý tưởng từ thế giới trong mắt của cậu, mùi hương của cây cỏ không phải nghệ thuật lắm sao. Ngửi được mùi hương liền biết đây là loại màu sắc gì"

Nói xong anh nhìn qua Lucas, lúc này cậu đang rưng rưng rồi: " Lucas, tại France, có một loại cây, tuy nó có màu hồng phấn nhưng hiện tại rất giống màu sắc của đôi mắt cậu đấy"
[huhu Lucas cảm động rồi]

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro