chương 13 - 14

ÁN MẠNG TỚI‼️‼️‼️












Lan Hương đi làm ở quán cà phê đã gần một tháng, nàng làm theo ca, có hôm ca sáng, có hôm ca tối. Hôm nào làm ca tối về trễ, Ái Phương sẽ cho tài xế đến rước hoặc tự mình lái xe đến, sau đó còn đưa nàng đi ăn khuya. Nàng làm phục vụ nhưng lúc nào cũng có chiếc merc hoặc porsche xanh đợi khiến mọi người trong quán ít nhiều bàn tán.

Gần đây, còn có vài nhân viên nam muốn theo đuổi nàng, chuyện này làm mấy cô gái khác đã sớm không thích lại càng không ưa nàng. Nhưng Lan Hương cũng không để tâm đến chuyện này, nàng luôn cố gắng hoàn thành tốt công việc của mình, lúc rảnh rỗi thì trau dồi tiếng anh và nghĩ về Ái Phương. Cái nhìn của người khác thì làm sao mà quản được, mắt của họ, miệng của họ, họ muốn nghĩ sao thì nghĩ.

Nhưng cũng may cho Lan Hương, quản lý ở nơi này rất công bằng, không nghĩ nàng là người mới mà thiên vị cho người cũ. Chị ta tên là Bảo Khanh – một tomboy chính hiệu, khá đẹp trai, tính tình thân thiện, vui tính, nhưng trong công việc lại nghiêm khắc có thừa, không bao giờ để chuyện cá nhân ảnh hưởng đến hiệu suất. Bảo Khanh chính là tuýp người tràn đầy năng lượng vì khi vậy tiếp xúc với chị ta làm nàng cảm thấy thoải mái.

Hôm nay, Lan Hương tan ca lúc 7 giờ, nàng thu dọn xong chuẩn bị về thì thấy Bảo Khanh đi đến nháy mắt, cười với nàng.

"Nhanh lên! Porsche đang chờ đấy!"

Lan Hương cười đáp lại, không nói thêm gì liền chạy ra ngoài. Ở thành phố này, xe ô tô thường không thể đỗ được lâu mà hơn hết Lan Hương không muốn Ái Phương đợi nàng.

Lan Hương nhanh chóng ngồi vào trong xe, Ái Phương đợi Lan Hương thắt dây an toàn xong mới lái đi. Lan Hương quay sang nhìn sườn mặt của Ái Phương cũng đã cảm thấy hạnh phúc. Sau buổi sáng ngày hôm đó, Ái Phương không qua đêm bên ngoài nữa. Hôm nào chị ấy cũng tranh thủ về với nàng, điều đó làm Lan Hương tạm không nghĩ đến những chuyện khiến nàng đau lòng.

"Ăn món tây nhé?"

Lan Hương vui vẻ gật đầu. Chẳng bao lâu xe dừng trước nhà hàng tây mà Ái Phương thường đưa nàng tới, lúc hai người từ sảnh đi vào vô tình gặp phải một cô gái. Lan Hương không quen cô gái này nhưng cô gái này lại quen Ái Phương.

"Thật trùng hợp!" Cô gái nheo mắt nhìn Ái Phương đầy ẩn ý.

Lan Hương quay sang nhìn Ái Phương chỉ thấy gương mặt chị ấy có một chút biến hóa. Lan Hương lại nhìn sang cô gái, một cô gái đẹp, ăn mặc sang trọng như một quý cô thời thượng. Lan Hương âm thầm đánh giá bỗng bị cô gái kia nhìn lại, hai người bốn mắt nhìn nhau, Lan Hương cảm nhận được ánh mắt dò xét xen lẫn chút xem thường từ cô ta, nhưng chỉ thoáng một giây, cô ta liền rời đi ánh mắt, nở một nụ cười quyến rũ với Ái Phương.

"Cùng ăn tối có được không?"

Ái Phương hơi cau mày, không cho cô gái một chút mặt mũi nào, ngắn gọn nói: "Không."

Nói rồi Ái Phương nắm tay Lan Hương đi vào trong, cô gái nhìn theo, sắc mặt cũng không có mấy phần thất vọng, sau đó nối gót theo sau Ái Phương ngồi vào bàn ăn.

Ái Phương hơi cau mày:"Anh Đào, chị muốn gì đây?"

Cô gái tên Anh Đào thản nhiên đáp:"Tôi chỉ muốn ăn tối với em. Đừng tránh tôi nữa có được không? Tôi trở về Việt Nam chính là tìm em."

Anh Đào nói đến đây gương mặt không giấu được buồn bã, Ái Phương thở dài không nói thêm cái gì xem như đồng ý.

Vì có sự xuất hiện của Anh Đào bầu không khí bắt đầu không được tự nhiên. Ái Phương đơn giản giới thiệu Anh Đào là bạn từ nhỏ của chị ấy, càng không có nói thêm cái gì và cũng không hề có ý định để hai người làm quen với nhau.

Lan Hương vốn không có tính tò mò, nhưng mỗi lần nhìn ánh mắt mà Anh Đào dành cho Ái Phương trong lòng nàng như vang lên hồi chuông báo động, dường như có cái gì đó không đúng giữa hai người này.

Lan Hương nhập tâm suy nghĩ đến khi Ái Phương đem phần beefsteak đã cắt sẵn từng miếng nhỏ đưa đến trước mặt, nàng mới hồi thần. Mỗi lần ăn beefsteak đều như vậy, Ái Phương biết nàng không quen dùng dao nên lúc nào cũng sẽ chủ động cắt xong mới đưa cho nàng. Lan Hương cũng như những lần trước cong môi cười với Ái Phương, trong mắt tình cảm cũng quên cả che giấu.

Anh Đào nhìn thấy cảnh này mày nhíu lại, quay sang Ái Phương đang ngồi bên cạnh, nhẹ giọng: "Em cũng cắt cho tôi đi."

Ái Phương chăm chú cắt phần beefsteak vừa lấy về từ chổ Lan Hương, không nóng không lạnh đáp: "Không."

Anh Đào có chút xấu hổ vì bị Ái Phương cự tuyệt nhưng sắc mặt nhanh chóng hồi phục lại vẻ bình thường, cong môi cười ẩn ý.

"Em như vậy làm tôi rất đau lòng nha. Dù gì trước đây..."

Tiếng dao đặt xuống bàn cắt ngang câu nói của Anh Đào, đôi mắt dịu dàng của Ái Phương có chút lạnh nhìn Anh Đào.

"Đừng nhắc lại chuyện quá khứ."

Anh Đào nhìn thấy cảnh báo trong mắt Ái Phương, cô còn không hiểu tính cách của cô gái này nữa sao. Hai người dù gì cũng từng ở bên nhau khá lâu. Mặt Anh Đào không chút biến sắc, ánh mắt hứng thú liếc qua Lan Hương không mang một tia thiện ý.

"Bây giờ không nói. Sau này từ từ ôn cũng không muộn."

Sau một màn này, Lan Hương càng chắc chắn cô gái tên Anh Đào này và Ái Phương trước kia có quan hệ không bình thường. Hai người con gái có quan hệ không bình thường vậy là gì? Hơn hết, nàng và Anh Đào mới lần đầu gặp cớ gì lại đối với nàng có ánh mắt địch ý? Lan Hương chợt nghĩ đến một khía cạnh, nghĩ xong trái tim càng đập nhanh hơn. Nếu như điều nàng nghĩ là đúng, vậy thì nàng sẽ không cần phải lo lắng nhiều thứ nữa, nàng cũng có thể có cơ hội cho mình phải không?

Lan Hương không chắc chắn Ái Phương cũng giống như nàng, nàng nhìn hai người trong im lặng dùng bữa, bộ dạng tư thế đều toát ra sự tao nhã, quý phái như nhau. Lan Hương bỗng cảm thấy chạnh lòng, dù không biết thân thế của Anh Đào nhưng nhìn qua có thể thấy được chị ta và Ái Phương là hai người cùng tầng cấp. Nàng hiện tại cần phải cố gắng thật nhiều để bắt kịp Ái Phương, nhưng trong thời gian đó, Ái Phương sẽ đạt đến một vị trí khác chứ không phải ngồi yên đợi nàng.

Khi bạn yêu một người tài giỏi thì bạn cũng muốn bản thân tài giỏi giống như họ. Có thể không xuất sắc bằng nhưng ít ra sự hiểu biết và trình độ cũng không quá chênh lệch.

Lan Hương ngẩng mặt nhìn Ái Phương trong lòng hạ quyết tâm. Nàng không thể ngồi yên mà bi quan, nàng nhất định phải cố gắng phát triển bản thân. Xuất phát điểm là không giống nhau nhưng thời gian là như nhau.

***

Sau bữa tối đó, Lan Hương bắt đầu lên kế hoạch phát triển bản thân, sắp xếp thời gian đi làm, rèn luyện tiếng anh, đọc thêm sách và chuẩn bị cho việc đi học vào học kỳ sau. Thực chất khả năng học của Lan Hương rất khá, việc học cũng chưa từng làm khó nàng, cho nên bản thân rất tự tin vào khoản này.

Gần đây, nàng muốn học thêm tiếng Hoa, trùng hợp quản lý của nàng – chị Bảo Khanh cũng từng học tiếng Trung, cho nên chị ta rất sẵn lòng muốn giúp nàng cho những bước đầu tiên.

Một tuần Bảo Khanh sẽ dành hai buổi tùy theo lịch làm việc để hướng dẫn và dạy nàng học. Mối quan hệ của hai người cứ thế thêm thân thiết. Đến một ngày, Lan Hương phát hiện Bảo Khanh cũng là người đồng tính khi vô tình nhìn thấy trong laptop của chị ta có lưu những bộ phim cấp ba dành cho lesbian. Tất nhiên, Bảo Khanh cũng không có cố che giấu điều này, chị ta thẳng thắng thừa nhận và đã come out với gia đình. Kết quả, bị gia đình từ bỏ, mấy năm nay sống lang bạt bên ngoài, tự kiếm sống bằng chính năng lực của mình. Tuy Bảo Khanh không nhắc nhiều về gia đình nhưng từ trong ánh mắt ấy thỉnh thoảng không giấu được mất mát.

Lan Hương không biết có phải Bảo Khanh đã nhìn ra nàng cũng là người đồng tính? Chỉ biết chị ta hay trải lòng về chuyện tình cảm của mình hay những câu chuyện của người bạn trong giới. Lan Hương cũng không cố tình che giấu bản thân, nàng chỉ chưa có cơ hội nói ra.

Hôm nay, Lan Hương làm nửa ca thì xin về vì bị sốt nhẹ, nàng không nói cho Ái Phương biết vì sợ chị ấy đang bận việc còn phải lo lắng. Lan Hương nằm ngủ đến chiều, nàng lê dép xuống lầu uống nước nhưng đi được nửa đoạn liền dừng lại vì nghe trong phòng khách có người nói chuyện. Lan Hương nghe ra giọng của Ái Phương và một cô gái khác, chính là giọng của cô gái tên Anh Đào hôm bữa.

"Em định tránh tôi đến bao giờ đây?" Anh Đào mày đẹp cau lại, trong đôi mắt sắc sảo tràn đầy không vui.

Ái Phương có chút mệt mỏi nói:"Tôi không phải là tránh mà chúng ta không có gì để nói."

Anh Đào tiến đến một bước, giữ lấy cánh tay Ái Phương, trong mắt đầy bất đắc dĩ:"Em vẫn còn hận tôi chuyện năm đó sao?"

Ái Phương không đáp, lại nghe Anh Đào nói tiếp.

"Đó chẳng qua chỉ là việc liên hôn giữa hai gia đình, tôi không hề yêu anh ta. Cũng giống như em hiện tại, em và Phạm Tuân hẹn hò là vì yêu nhau sao? Không có khả năng. Một người les một người gay thì yêu nhau kiểu gì? Chẳng phải cũng vì lợi ích của cả hai bên?"

Lan Hương không cố ý nghe lén, nàng định rời đi lại không ngờ nghe Anh Đào nói đến đây chân nàng như bị đóng đinh. Ái Phương cũng thích phụ nữ, mà chuyện làm nàng đau lòng mấy tháng qua cũng không phải sự thật. Người đàn ông đó là gay? Thì ra người đàn ông đó là gay. Lan Hương bỗng cảm thấy tràn đầy hy vọng. Trước kia nàng còn sợ Ái Phương vì biết xu hướng tính dục của mình mà xa lánh nhưng bây giờ nàng cũng có khả năng làm chị ấy yêu thích đúng không?

Lan Hương điều hòa hơi thở lại không nghe thấy Ái Phương phản biện bất chỉ đơn giản muốn tiễn người.

"Tôi không muốn nói nhiều với chị. Đi về đi!"

Anh Đào nhìn vẻ mặt lãnh đạm của Ái Phương trong lòng càng bực bội, đôi mắt sắc lạnh hơi nheo lại:"Có phải em đã thích con bé đó?"

"Con bé" mà Anh Đào nhắc đến không ai khác chính là Lan Hương. Nghe Anh Đào nhắc đến mình, Lan Hương vô cùng hồi hộp, bàn tay bất giác ôm lấy ngực, nàng cũng muốn biết Ái Phương có hay không có tình cảm với nàng.

Ái Phương nghe Anh Đào hỏi vậy sắc mặt có chút ngỡ ngàng, hàng mày bỗng cau lại: "Tôi chỉ xem em ấy như em gái."

Anh Đào nhìn Ái Phương một cách dò xét. Không nhìn ra Ái Phương đang nói dối. Nhưng với những tư liệu mà cô tra được cùng với cử chỉ ân cần và ánh mắt dịu dàng mà Ái Phương dành cho cô bé kia không đơn thuần chỉ là tình cảm chị em gái. Ái Phương đối xử với Bùi Lan Hương quá tốt, làm sao không khiến cô lo lắng? Chỉ là bản thân Ái Phương hình như cũng không phát hiện ra được tình cảm khác thường của mình. Anh Đào tạm thời yên tâm một chút, sau đó mới đem nghi hoặc còn lại ra hỏi.

"Vậy còn Bùi Lan Hương? Con bé đó sẽ xem em là chị gái?"

Ngày hôm đó, Anh Đào phải có vấn đề về mắt mới không nhìn thấy ánh mắt đong đầy tình cảm mà Lan Hương dành cho Ái Phương. Cô cũng đã ba mươi hai, ánh mắt đủ già dặn để nhìn ra sự khác thường.

Ái Phương gương mặt càng lạnh, giọng nói không che đậy ý trách móc:"Đừng nói bậy."

Anh Đào lắc đầu cười:"Em bình thường rất thông minh nhưng trong tình yêu cứ như một người mù vậy." Anh Đào đưa tay cài lại lọn tóc bị rơi của Ái Phương, khoảng cách càng gần. Anh Đào muốn hôn lên môi Ái Phương nhưng không được như ý nguyện, người kia lùi một bước kéo ra khoảng cách nhất định.

Anh Đào có chút buồn bã:" Ái Phương, tôi vẫn yêu em. Chúng ta quay lại đi, tôi sẽ giúp em giành lấy Việt Á."

Ái Phương không có lấy một tia dao động, ngữ khí vẫn lạnh lùng như cũ:"Chị về đi!"

Anh Đào nhìn Ái Phương lãnh đạm cũng không nói được gì, đứng thêm mấy giây mới rời đi: "Lần sau tôi sẽ đến tìm em."

Anh Đào đi rồi, Ái Phương có chút mệt mỏi ngồi xuống bộ sa lông, chưa từng phát hiện cuộc đối thoại vừa rồi của hai người đã vô tình bị Lan Hương nghe thấy.

Lan Hương xa xa nhìn bộ dạng ưu sầu của Ái Phương càng thêm buồn bã. Ái Phương thật không có tình cảm với nàng sao? Nhìn chị ấy hình như vẫn còn thương người cũ? Nếu không tại sao lại mệt mỏi đến như vậy? Lúc nãy suýt chút hai người họ đã hôn nhau. Lan Hương nắm chặt tà váy, xoay người trở lại phòng tựa như chưa xảy ra chuyện gì. Nếu Ái Phương phát hiện ra nàng lúc này cả hai sẽ rất khó xử.

Lan Hương nằm trên giường, cuộn mình trong chăn, đôi mắt nhắm nghiền, bên tai vẫn cứ văng vẳng câu nói "chỉ là em gái". Nàng không muốn làm em gái của chị ấy. Nàng chỉ muốn làm người phụ nữ của chị ấy. Cái suy nghĩ ấy của Lan Hương chưa lúc nào mãnh liệt như lúc này. Ái Phương cũng thích phụ nữ vậy thì tại sao đó không thể là nàng? Bây giờ chị ấy xem nàng là em gái nhưng tương lai làm sao nói trước được? Lan Hương hạ quyết tâm, trong lúc đó nàng nghe có tiếng mở cửa, biết Ái Phương đi vào làm nàng thêm khẩn trương. Lan Hương không dám biểu lộ ra bất thường, an tĩnh nằm trên giường như đang chìm vào giấc ngủ sâu, như chưa từng biết phía dưới lầu đã xảy ra chuyện gì.

Ái Phương thấy Lan Hương nằm trên giường càng không giấu được bất an, nhìn em ấy ngủ say mới thở phào một cái. Cô không phải muốn giấu diếm Lan Hương việc bản thân đồng tính, chỉ là không có cơ hội, cũng không có lý do nói ra, hơn hết cô lo lắng khi Lan Hương biết được sẽ nghĩ ngợϊ tình cảm mà cô đối với em ấy không đơn thuần. Nhiều người vẫn nghĩ đồng tình sẽ có thể yêu bất kỳ ai cùng giới, cô biết Lan Hương sẽ không như vậy nhưng không biết vì sao vẫn không yên tâm.

Ái Phương vô thức thở dài, trong đôi mắt màu nâu không giấu được ưu phiền. Cô và Anh Đào chia tay cách đây cũng gần bảy năm. Ba năm trước, cô gặp tai nạn trong lúc đi công tác, lần đó chị ta có trở về thăm cô, không nghĩ lần thứ hai trở lại còn có thể nói yêu cô. Cô đã từng yêu say đắm, yêu nồng nhiệt nhưng cũng không thể nào giữ được Anh Đào. Thời gian qua lâu tổn thương năm nào cũng đã nguôi ngoai, huống chi tình cảm cô dành cho chị ta cũng đã chôn vùi vào cái ngày tuyết ấy. Sự quay lại của hai người sẽ không bao giờ có khả năng.

***
Gần đây, Ái Phương cảm thấy Lan Hương có cái gì không được bình thường, cử chỉ và hành động của nàng đều quá mức ân cần, thường xuyên muốn ôm cô, hôn má cô. Bản tính vốn dễ xấu hổ của Lan Hương cũng biến mất, thay vào đó, em ấy trở nên dạn dĩ hơn, không ngại thay đồ trước mặt cô, còn để lộ cơ thể non mềm của thiếu nữ.

Nhưng điều làm Ái Phương thấy không đúng nhất chính là ánh mắt thuần hậu đáng yêu của Lan Hương không biết từ bao giờ trở nên nóng rực mỗi khi nhìn cô. Cô cũng là người từng trải, tất nhiên có thể nhìn ra ánh mắt đó có chứa đựng dục vọng. Ái Phương đã nhiều lần cố gắng phủ nhận nhưng không cách nào loại bỏ cái suy nghĩ đó ra khỏi đầu. Chẳng lẽ Anh Đào nói đúng? Lan Hương thích cô, không phải đơn thuần là tình cảm chị em như cô nghĩ mà đó là loại tình cảm của những kẻ yêu nhau.

Ái Phương nhất thời không thể tiếp nhận được điều này. Dù sao đó cũng chỉ là hoài nghi của cô, chưa có cái gì xác nhận rằng Lan Hương thích cô cả. Ái Phương tự trấn an chính mình.

Hôm nay, Ái Phương mệt mỏi hơn mọi ngày, một phần vì công việc một phần vì lo nghĩ đến Lan Hương, cho nên cô ngủ sớm hơn mọi khi.

Lan Hương học xong tiếng anh lúc 9 giờ, nàng lên phòng mới phát hiện Ái Phương đã ngủ rồi. Nàng nghĩ hôm nay chị ấy phải rất mệt mới ngủ sớm như vậy. Lan Hương lúc này cũng nằm trên giường, nàng không lập tức nhắm mắt ngủ mà trái lại dưới ánh đèn vàng say mê nhìn ngắm người nàng yêu.

Từ cái hôm biết Ái Phương đồng tính, Lan Hương liền lên mạng học hỏi các cách theo đuổi, thậm chí không ngại xấu hổ câu dẫn chị ấy nhưng kết quả sau một tháng mọi thứ không có tiến triển. Cũng chính cái việc lang thang trên mạng mà nàng vô tình vào một trang chứa phim cấp ba. Nàng đã không kìm chế được tò mò mà bấm vào xem. Hình ảnh hai cô gái Nhật hỏa thân quấn quýt say sưa trong những âm thanh ái muội không ngừng tấn công dây thần kinh khiến nàng dâng lên một loại cảm giác khó tả.

Từ năm lớp 10 bị tình yêu đầu đời làm tổn thương, nàng từ đó về sau luôn lảng tránh chính bản thân mình. Cho nên, nàng mới thử chấp nhận quen Đình Quân và sai lầm cũng bắt đầu từ đó. Nhưng nếu không có hắn, nàng không có cơ hội quen biết Ái Phương. Chính chị ấy đã khơi dậy cảm xúc đã ngủ yên trong trái tim nàng, là yêu không phải cố chấp và ngộ nhận.

Lan Hương gần đây thường hay nóng trong người, đặc biệt những lúc cùng Ái Phương thân cận liền làm nàng ngứa ngáy khó chịu. Lan Hương biết bản thân quá hèn mọn khi không ít lần tưởng tượng ra những hình ảnh ân ái giữa mình và Ái Phương. Nàng càng lúc càng khó lòng kìm nén, có lẽ, khi tình yêu đủ lớn thì dục vọng là điều tất sẽ xảy ra.

Lúc này, Lan Hương lưu luyến nhìn đôi môi hồng nhuận của Ái Phương không tự chủ được nuốt nước miếng. Nàng đã mơ không biết bao nhiêu lần được hôn lấy đôi môi này. Không biết mùi vị của nó sẽ ra sao? Có phải là rất thơm, rất ngọt?

Lan Hương hít sâu một hơi, ma xui quỷ khiến tiến đến gần, nhìn chằm chằm vào đôi môi kia, không tự chủ đem môi mình đặt nhẹ lên môi Ái Phương. Lúc mới chạm vào cả người nàng như có nguồn điện cao thế chạy qua, nàng như bị điện giật mà rời khỏi môi Ái Phương, nằm bên cạnh ôm ngực điều hòa hơi thở khẩn trương của mình. Đến khi hơi thở ổn định, Lan Hương cảm thấy tiếc nuối, lúc nãy nhanh quá nàng cũng không cảm nhận được gì. Lan Hương luyến tiếc nhìn môi Ái Phương, lấy hết dũng khí còn sót lại, lần nữa đến gần.

Không như lần đầu, Lan Hương nhẹ nhàng đặt môi lên môi cô, cảm nhận được độ mềm mại và thơm lừng vị của thảo mộc khiến nàng lâng lâng khó tả. Lan Hương dán lên môi Ái Phương mấy giây, không đè xuống được khát vọng đem chiếc lưỡi nhỏ liếʍ lấy vành môi cô, một cách trân quý, nâng niu như bảo vật.

Lan Hương sợ đánh thức Ái Phương nên dừng lại đúng lúc. Nàng nằm ngửa trên giường, gương mặt đỏ ửng mang theo hô hấp phập phồng, liên tưởng đến cái hôn vừa rồi, hóa ra môi của Ái Phương lại tốt đẹp đến như vậy, có phải những nơi khác trên người chị ấy cũng...

Lan Hương cắn môi không dám nghĩ tiếp, bất tri bất giác nàng đưa tay vào qυầи ɭóŧ của mình, không biết từ khi nào bên trong là một mảng ẩm ướt. Nàng bỗng quay sang nhìn Ái Phương, nhìn đến bàn tay xinh đẹp của chị ấy thì không rời đi được, những ngón tay vừa thẳng vừa dài được cắt tỉa gọn gàng, nếu nó có thể đi sâu vào nơi nhỏ bé của nàng thì cảm giác sẽ như thế nào?

Lan Hương chỉ nghĩ đến đó thôi tim đã đập nhanh kịch liệt. Nàng thở dốc, vội vàng chạy vào nhà tắm đóng cửa lại, đem nước lạnh tạt vào mặt mình. Tại sao nàng lại có những ý nghĩ đen tối với Ái Phương? Nàng không nên có ý nghĩ mạo phạm chị ấy. Nàng yêu chị ấy nhưng nàng không thể vì yêu mà cho phép bản thân càn quấy thêm nữa.

Lúc này, nằm ở trên giường, ánh mắt Ái Phương nhìn vào phòng vệ sinh mà không giấu nỗi đau lòng cùng thất vọng. Cô lại đưa tay sờ lên môi mình. Làm sao để ngăn lại chuyện này đây?

***

Sau đêm vượt giới hạn, Ái Phương ngày hôm sau liền đi công tác một tuần, đến khi trở về chị ấy liền nói với nàng hai người sẽ tách ra ngủ riêng. Lan Hương nghe xong vô cùng ngỡ ngàng, nàng đã ngủ cùng Ái Phương gần sáu tháng, nói tách ra là tách nàng thật không làm được, nhưng Ái Phương lại rất kiên quyết, nàng không biết bản thân đã làm gì khiến chị ấy không vui nhưng dù nàng có nói cái gì thì cũng không thể thay đổi quyết định của chị ấy.

Cứ thế hai người tách ra ngủ riêng được nửa tháng, nói ra nửa tháng này Lan Hương chưa từng có giấc ngủ ngon, nàng luôn nhớ đến cảm giác cuộn mình trong lòng Ái Phương, nhớ đến hơi ấm và mùi hương trên người chị ấy.

Lan Hương càng lúc càng bất an khi cảm nhận được Ái Phương đang dần giữ khoảng cách với nàng, chị ấy không cho nàng ôm cũng không ôm nàng như trước, mỗi ngày hai người cũng không có cơ hội nói chuyện với nhau. Ái Phương thường dậy sớm đi làm nhưng đến khuya mới trở về. Lan Hương thực sự sợ hãi, nàng đã làm sai cái gì rồi đúng không? Nếu không Ái Phương sẽ không lảng tránh nàng?

Đêm nay cũng như những đêm trước, Ái Phương vẫn chưa về nhưng Lan Hương không để cơn buồn ngủ làm nàng bỏ mất cơ hội gặp chị ấy.

Kim giờ chỉ một giờ đêm, cánh cửa đang đóng chặt đột nhiên mở ra. Lan Hương vui mừng xoay người lại, nhưng xuất hiện trước mắt nàng không chỉ có mình Ái Phương mà còn có sự xuất hiện của Anh Đào, chính xác là chị ta đang đỡ Ái Phương, hai người cao tương đương nhưng khi Ái Phương tựa vào lòng chị ta lại khiến nàng có cảm giác rất khó nói. Bàn tay Lan Hương vô thức siết chặt, nàng lập tức đứng dậy muốn thay Anh Đào đỡ Ái Phương thì bị chị ta ngăn lại.

"Đây là người yêu của tôi, tôi không thích bị người khác chạm vào."

Anh Đào lạnh lùng nói. Nói xong không quan tâm đến vẻ mặt cứng đờ của Lan Hương mà đỡ Ái Phương đi lên lầu.

Lan Hương đứng ngây ngốc một hồi lâu mới chạy lên lầu. Nàng cảm thấy khó hiểu, tại sao chị ta biết chính xác phòng Ái Phương ở nơi nào, chẳng lẽ ngoài lần đó chị ta đã đến đây nhiều lần mà nàng không hay biết. Nghĩ đến đó Lan Hương mím chặt môi, ánh mắt như một ngọn lửa khi nhìn thấy Anh Đào ân cần dùng khăn ướt lau mặt cho Ái Phương. Hai người bọn họ chẳng lẽ? Có phải vì chuyện này mà Ái Phương mới cố ý giữ khoảng cách với nàng? Lan Hương như đánh mất lý trí, nàng như một cơn lốc ập đến, dùng sức nắm lấy cổ tay Anh Đào lôi chị ta đi ra ngoài.

Bị Lan Hương thô lỗ lôi đi khiến Anh Đào có phần tức giận. Cô giật phăng cánh tay, xoa lấy cổ tay đang ửng đỏ, đôi mắt sắc lạnh nhìn Lan Hương, giọng nói mang đầy chán ghét.

"Cô muốn làm cái gì?"

"Chị biến đi!" Lan Hương hét lên.

Anh Đào có chút bất ngờ trước cơn giận dữ của Lan Hương. Tất nhiên với cái tuổi đời lớn hơn Lan Hương cả một giáp* cô làm sao có khả năng bị dọa sợ. Anh Đào trái lại không giấu được hứng thú nhìn Lan Hương, tặc lưỡi đánh giá.

(*) Một giáp = 12 năm

"Ồ! Cô tưởng cô là ai mà ra lệnh cho tôi?" Anh Đào cười một tiếng, đắc ý nói tiếp: "Nên biết đây là nhà của người yêu tôi, cô chỉ ăn nhờ ở đậu thì không nên quá đáng."

Lan Hương đôi mắt đỏ ngầu nhìn Anh Đào, không chút suy nghĩ phủ nhận:"Chị ấy không phải là người yêu của chị!"

Lần này, Anh Đào cười như không cười, ánh mắt sắc lạnh chứa đầy thâm ý nhìn Lan Hương, chậm rãi nói thật rõ.

"Nghe cho kĩ Phan Lê Ái Phương là người yêu của tôi và chỉ có tôi mới xứng đáng làm người yêu em ấy. Tôi biết cô thích Ái Phương, nhưng đó là chuyện của cô. Ái Phương chẳng qua là thấy tội nghiệp nên mới đối xử tốt với cô, đừng có ảo tưởng em ấy thích cô. Nên biết địa vị hai người không giống nhau."

Lan Hương không nói được lời nào. Bởi vì những gì Anh Đào nói cũng chính là những gì nàng lo lắng. Nàng sợ Ái Phương cũng chỉ đang thương hại nàng. Nhìn Lan Hương im lặng Anh Đào càng lấn tới, trong giọng nói tràn đầy xem thường.

"Cô tin không? Chẳng bao lâu nữa em ấy sẽ tống cổ cô đi."

Lan Hương mím chặt môi, trái tim co chặt lại.

Anh Đào không muốn ức hϊếp một cô bé mới lớn, lạnh nhạt nói:"Tôi về đây. Đừng có nhân lúc Ái Phương ngủ mà làm trò đen tối, nếu không tôi không tha cho cô."

Trước khi Anh Đào rời đi không quên để lại một ánh mắt cảnh cáo. Lan Hương vẫn cứ thất thần đứng trước cửa phòng của Ái Phương. Sẽ có một ngày Ái Phương không cần nàng, chị ấy muốn đuổi nàng đi? Lan Hương rốt cuộc không ngăn được đau đớn đang lan tràn. Nàng bất lực ngồi bệt xuống sàn, hai tay ôm lấy ngực trái. Anh Đào chỉ là đang lừa gạt nàng mà thôi. Nàng sẽ không ngu ngốc mà tin lời chị ta, sẽ không.

Lan Hương ngơ ngơ ngác ngác mà ngồi ở cửa phòng Ái Phương đến trời sáng cũng không hay biết, mãi đến khi nghe tiếng động nàng mới ngoảnh mặt lại nhìn.

Ái Phương nhìn Lan Hương ngồi ở trước phòng mình như người mất hồn không tự chủ nhíu mày. Cô nhớ rõ đêm qua dự một bữa tiệc có gặp Anh Đào, sau đó bị những người ở đó chuốc say, cô định gọi tài xế thì hình như bị Anh Đào kéo đi, tiếp đến thì xảy ra chuyện gì cô cũng không nhớ rõ.

"Sao em lại ngồi ở đây?" Ái Phương nhẹ nhàng hỏi.

Lan Hương do ngồi quá lâu hai chân tê cứng nên khi đứng dậy cơ thể liền chao đảo, Ái Phương thấy vậy lập tức đưa tay đỡ nàng, nhưng khi nàng vừa đứng vững cô liền thu tay về.

Lan Hương không cảm nhận được sự rạch ròi của Ái Phương, lúc trước chị ấy sẽ không như vậy, hốc mắt Lan Hương lập tức đỏ lên. Nàng chăm chú nhìn Ái Phương, mãi một lúc mới sợ hãi nói.

"Ái Phương...có phải em làm sai cái gì? Chị nói đi, em sẽ thay đổi, sẽ không khiến chị khó chịu nữa. Chị đừng có như vậy? Đừng lạnh nhạt với em, cũng đừng giữ khoảng cách với em, có được không?"

Ái Phương lắc đầu:"Em không có làm sai cái gì cả. Đừng có suy nghĩ nhiều."

Lan Hương chớp mắt:"Là em suy nghĩ nhiều sao?"

"Thật, chị không có giận em, em cũng không có làm sai."

"Vậy chị ôm em một cái đi!"

Ái Phương nhìn ánh mắt mong chờ của Lan Hương không đành lòng cự tuyệt, cô dang tay ôm Lan Hương vào lòng nhưng cũng rất nhanh liền buông nàng ra.

"Được rồi, chị đi làm bữa sáng cho em nhé."

Lan Hương ngoan ngoãn gật đầu, thấy Ái Phương rời đi rồi hốc mắt nóng hổi của Lan Hương tràn ra một hàng lệ.

"Ái Phương...cái ôm của chị đã thay đổi rồi. Không làm em cảm thấy ấm áp như trước nữa, thay vào đó rất lạnh, rất lạnh!"

















Mắc cỡ quá bây ui TvT
***

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro